Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1349: Một đao



Huyết Nha lại đứng dậy khiến hai mắt Phương Giải sáng lên.

Không phải vì Phương Giải cảm thấy mình gặp được một đối thủ có thể chất đặc biệt, mà là vì hắn chợt nhớ tới cuốn sách mà Vạn lão gia tử đưa cho hắn trước kia. Kỳ thực Phương Giải nghĩ quá phức tạp, luôn cảm thấy Vạn lão gia tử đưa hắn cuốn sách ấy là muốn nhắc nhở mình gì đó.

Phương Giải không tìm được điều mà Vạn lão gia tử muốn nói cho hắn, cho nên trong khoảng một thời gian rất dài trong lòng đầy hoài nghi.

Cuốn sách này, ghi lại những thể chất kỳ lạ trên đời.

Có một số thể chất đã không còn tồn tại trên thế gian này.

Liên tưởng tới Tang Loạn, liên tưởng tới Đại Luân Minh Vương và Đại Tự Tại, Phương Giải đột nhiên hiểu ra. Hắn một mực tìm kiếm thể chất bảy mạch giống với mình trong cuốn sách, mà cái hình kia hiển nhiên không giống với thể chất của hắn. Cho nên Phương Giải từng buồn rầu, hắn kiên trì cho rằng một người như Vạn lão gia tử sẽ không làm một chuyện vô nghĩa. Hiện tại hắn rốt cuộc hiểu ra một ít.

Thể chất của Tang Loạn cũng là thất mạch.

Bức tranh trong cuốn sách không phải là Phương Giải, mà là Tang Loạn. Nhưng một chuyện đơn giản như vậy, Phương Giải một mực không hiểu ra. Con người luôn cho rằng bản thân quan trọng, mà không để ý tới một số chuyện cơ bản. Cuốn sách này hiển nhiên là được viết từ rất lâu, có lẽ lâu hơn lúc Phương Giải sinh ra, cho nên tranh vẽ trong đó sao có thể là Phương Giải được…

Phương Giải nghĩ tới Tang Loạn, tiện đà nghĩ tới những người như Đại Luân Minh Vương, Đại Tự Tại.

Tang Loạn là người khai sáng tu hành, thể chất thất mạch không ai sánh kịp. Mà lúc trước Phương Giải đã biết thể chất của Đại Tự Tại, vừa lúc là một loại ghi trong cuốn sách, sau đó Phương Giải lại thấy Huyết Nha…giờ khắc này, trong đầu Phương Giải trở nên rộng mở trong sáng.

Cuốn sách kia, căn bản là ghi lại thể chất của những người tu hành từng là thuộc hạ của Tang Loạn lúc đầu.

Phương Giải biết trước kia Đại Luân Minh Vương và tổ tiên của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông từng là thủ hạ của Tang Loạn. Việc này là Tang Táp Táp nói cho hắn biết. Khi nghe lại những truyền thuyết này, hắn chỉ có cảm giác sùng kính, chứ chưa từng lý giải sâu hơn.

Bát Bộ Tướng của Tang Loạn.

Phương Giải nghĩ tới bọn họ.

- Ngươi là một người rất đặc thù.

Phương Giải nhìn Huyết Nha lần nữa đứng lên:

- Tổ tiên của ngươi từng có thể chất như vậy, nhưng về sau không biết vì nguyên nhân gì mà biến mất, từ đó trở đi gia tộc Khoát Khắc Đài Mông của các ngươi liền không xuất hiện thể chất như vậy nữa. Cho nên ta mới nói, chính ngươi chắc cũng không biết hết về thân thể của mình. Hơn nữa trong gia tộc Khoát Khắc Đài Mông chắc cũng không người nào biết được ngươi có thể chất đó. Nếu không nhất định sẽ coi ngươi là bảo bối mà giữ gìn, dốc toàn lực của gia tộc Hoàng Kim để bồi dưỡng ngươi.

Huyết Nha không tự chủ được lung lay một cái, không phải vì đau đớn, mà là vì rung động.

- Ngươi nói gì vậy?

Y nhìn Phương Giải với vẻ khó tin.

- Xem ra ngươi đúng là không biết gì cả.

Phương Giải chậm rãi nói:

- Tổ tiên của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông từng là một trong những thuộc hạ của Tang Loạn. Lời đồn này chắc ngươi từng nghe qua. Mà Bát Bộ Tướng ban đầu, có thể coi là thủy tổ của người tu hành. Tám người này đều có thể chất rất đặc biệt, nên mới được Tang Loạn lựa chọn. Tang Loạn truyền thụ cho bọn họ đạo tu hành. Mà tám người này dựa vào thể chất đặc biệt mà tiến bộ vượt bậc.

- Đáng tiếc, trong tám người thì có vài người chết trong chiến loạn, thể chất lập tức biến mất. Mà tổ tiên của ngươi dù không chết và thành lập nên đế quốc Mông Nguyên hùng mạnh, nhưng thể chất lại biến mất. Ta từng điều tra, hơn nghìn năm qua, gia tộc Khoát Khắc Đài Mông của các ngươi chưa từng xuất hiện lại thể chất đó. Mà ngươi là người đầu tiên.

- Ta…

Ánh mắt của Huyết Nha không ngừng lóe lên, hai tay run rẩy.

- Vẫn cho rằng mình đặc biệt…hóa ra từ rất lâu trước, tổ tiên của ta đã đặc biệt như vậy.

- Ta không giết ngươi, ngươi đi đi.

Phương Giải khoát tay nói:

- Thể chất của ngươi còn chưa hoàn toàn thành thục, nếu giết ngươi bây giờ chẳng khác nào phá hủy một viên ngọc thô quý báu…Ngươi cần mài, cần trưởng thành. Ngươi không cần ở lại trong quân đội Mông Nguyên. Nếu ngươi lại xuất hiện trên chiến trường giết người Hán bọn ta, ta sẽ giết ngươi. Sở dĩ không giết ngươi là vì nếu ngươi lớn lên trên thảo nguyên sẽ gây ra nhiều sóng gió, sẽ có người muốn giết ngươi, sẽ có người bảo vệ ngươi. Vì chuyện này mà sẽ chết rất nhiều người, ta vui vẻ nhìn thấy vậy.

- Ngươi không giết ta?

Huyết Nha nhếch môi, vết rách ở khóe miệng cũng chậm rãi khép lại:

- Lúc ta còn nhỏ, ta đã phát hiện vết thương của mình khép lại vô cùng nhanh. Chờ lúc ta thông minh hơn một chút, ta biết không thể để người khác biết thể chất này của mình. Cho dù là bạn bè tốt nhất cũng không được, bằng không ta sẽ chết rất nhanh. Hiện tại ngay cả bản thân ta đều không giết được ta, ta không biết còn ai có thể giết được ta.

- Ếch ngồi đáy giếng.

Phương Giải lắc đầu, sau đó nhìn về phía xa xa.

- Dường như…lại tới thêm một người đặc biệt.





Người đặc biệt này, tên là Cái Xá.

Lúc Cái Xá nhìn thấy Phương Giải, y không hề giật mình. Dường như trong nhận thức của y, Phương Giải nên là người như vậy. Thời gian qua y đã nghe quá nhiều chuyện về Phương Giải mà ngay cả một người tâm cao khí ngạo như y cũng không thể không thừa nhận Phương Giải là một người kiệt xuất, là một nhân tài hiếm có.

- Ta tên là Cái Xá.

Y chắp tay, chào hỏi Phương Giải theo nghi thức của người Hán.

- Cái Xá tướng quân, nghe danh đã lâu.

Phương Giải chắp tay đáp lễ.

Cái Xá nghiêng đầu nhìn Huyết Nha quần áo đã rách tươm nhưng trên người không có vết thương nào. Bộ dáng bây giờ của Huyết Nha khiến cho y rất nghi hoặc. Nhìn quần áo như vậy, Huyết Nha nên là một người chết rồi mới đúng.

- Ngươi còn có thể đánh không?

Y hỏi Huyết Nha.

Huyết Nha gật đầu:

- Có thể.

Cái Xá gật đầu, sau đó hướng Phương Giải chắp tay nói:

- Ta luôn cho rằng nam nhân giải quyết vấn đề nên dựa vào bản thân. Sự hấp dẫn của nam nhân cũng tới từ thực lực của mình. Nhưng hôm nay, ta không thể không liên thủ với Huyết Nha tướng quân, bởi vì ta không nắm chắc chiến thắng ngươi.

- Đây là một trận chiến bất ngờ. Ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mặt đối mặt với người đứng đầu Hắc Kỳ Quân, sau đó giao chiến. Nhưng với tình cảnh này, ta lại không thể không ra tay. Hiện tại nếu bắt được ngươi, thì bọn ta có thể rời đi an toàn.

- Vì sao lúc trước ngươi lại muốn tới?

Phương Giải nhìn về phía Cái Xá:

- Chớ nói với ta mấy lời nói nhảm. Nếu ngươi thành thật ở lại thì đâu có cục diện tiến thoái lưỡng nan như bây giờ? Ngươi đánh tới chỗ ta rồi nói là bất đắc dĩ. Nếu nói ta bị bức, thì cũng là con mẹ ngươi bức ta.

Hắn chửi tục một câu.

Sắc mặt của Cái Xá hơi thay đổi, y thật không ngờ một người như Phương Giải lại nói lời thô lỗ như vậy.

- Dường như Vương gia đã quên, đây là chiến tranh.

Y nói.

Phương Giải gật đầu:

- Ngươi đã nhớ đây là chiến tranh, vậy thì nói nhiều như vậy làm gì?

Cái Xá nhìn về phía sau Phương Giải, phát hiện lão đạo sĩ mà mình không đánh lại được kia không xuất hiện, trong lòng yên tâm hơn. Y nhìn Huyết Nha, nói:

- Kỵ binh cần ít nhất một khắc nữa mới tới, mà ta cần ngươi cản thủ hạ của Phương Giải lại. Chỉ cần kiên trì một khắc là đủ rồi.

- Không phải ngươi nói liên thủ với ta sao?

Huyết Nha kinh ngạc hỏi.

Cái Xá đáp:

- Ngươi ngăn cản thủ hạ của Phương Giải giúp ta thì chính là liên thủ rồi.

Nói xong, y nhướn mày đi về phía trước một bước:

- Lĩnh giáo tuyệt học của Phương tướng quân.

Đao

Đây là một đao đáng sợ nhất mà Phương Giải từng thấy.

Phương Giải từng gặp rất nhiều cao thủ dùng đao. Lúc hắn rời khỏi Phan Cố, người đại tu hành đầu tiên dạy hắn Nhất Thức Đao là Lạc gia, cho nên đối với đao mà nói, Phương Giải có một tình cảm đặc biệt. Về sau hắn gặp Mạt Ngưng Chi, cô nàng khuynh quốc khuynh thành kia, có một thanh đao nghiêng nước nghiêng thành.

Những cao thủ dùng đao mà Phương Giải gặp, không ai bì kịp Cái Xá.

Không một ai.

Nếu Nhất Thức Đao của Lạc gia dùng chữ ‘Quỷ’, đao của Mạt Ngưng Chi dùng chữ ‘Ngưng’, thì đao của Cái Xá dùng một chữ ‘Bá’

Đây là lần đầu tiên Phương Giải gặp được đao thế như vậy, người như vậy.

Một đao kia giống như chỉ cần vung xuống là phải thắng, nếu không thắng mới là vô lý. Một đao kia giống như chỉ cần vung xuống là không ai ngăn cản được, nếu có người ngăn cản được mới là điều kinh ngạc. Đây là một điều vô lý nhưng lại đương nhiên. Một đao ra, mọi chuyện như đã định.

Cũng vì đối mặt với một đao như vậy, nên Phương Giải không thể không dùng tới kết giới ngay từ lúc đầu.

Lần gần đây nhất Phương Giải dùng kết giới, là trận chiến với Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh Đường.

Huyết Nha trợn trừng mắt. Y nhìn một đao đơn giản dứt khoát của Cái Xá chém xuống, lại giống như đại biểu cho một cảnh giới võ học mà y còn lâu mới bằng được. Có người theo đuổi chiêu số phức tạp tới tẩu hỏa nhập ma, tạo ra những chiêu thức khó lường. Có người theo đuổi chiêu số rườm ra, mỗi chiêu mỗi thức đều cố gắng đạt tới hoàn mỹ.

Cái Xá thì lại không giống, y chỉ là chém xuống.

Trong nháy mắt Huyết Nha hiểu ra…đao nên dùng vậy mới đúng.





Cách bờ sông chừng năm dặm, trên thuyền nhỏ, một ngư ông đội nón tre, khoác áo tơi đang câu cá bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng bờ tây Nghi Thủy, sau đó nhếch môi cười, lẩm bẩm nói:

- Lần này tiểu tử họ Phương coi như gặp được đối thủ. Tay Cái Xá kia dùng nửa đời mình chỉ luyện một chữ ‘Bá’, đúng lúc là thứ mà tiểu tử kia đang thiếu. Cảm nhận được đao đó, rất có ích cho ngươi.

Ông ta nhếch cần câu lên, lưỡi câu rỗng tuếch.

Lão đạo sĩ lắc đầu, ảo não nói:

- Ài, mấy chục năm, muốn câu một con cá cũng khó khăn như vậy.

Ông ta ấn tay xuống sông một cái, không bao lâu mặt sông nổi lên một đống cá lớn. Nhìn những con cá lớn bị nội kình của ông ta ép chết, ông ta bỗng nhiên cảm thấy buồn chán.

- Thật vô nghĩa, tiếp tục câu hay hơn.

Ngư ông câu cá trên chiếc thuyền đơn độc, xung quanh là một đám cá chết.

Phía tây bờ sông.

Một đao kia bổ xuống, kết giới của Phương Giải giống như sắp bị nứt. Một đao kia vô lý ở chỗ, mặc kệ ngăn đón phía trước là thứ gì, cho dù là kết giới cũng nhất định bị chém đứt. Đây quả thực là một chuyện không có đạo lý, không thể dùng bất kỳ đạo lý nào để giải thích. Dựa theo đạo lý, một đao kia cho dù là Tiêu Nhất Cửu chém xuống, kết giới của Phương Giải cũng không xuất hiện vết rạn nhanh như vậy. Dựa theo đạo lý, mặc kệ đao gì cũng không cứng rắn hơn kết giới. Kết giới mà bị một đao chém đứt, vậy thì kết giới đó đúng là yếu ớt.

Nhưng một chuyện không có đạo lý như vậy, tất nhiên có một loại đạo lý có thể giải thích. Chỉ là Phương Giải còn chưa tìm được lời giải thích.

Phương Giải nhíu mày nhìn kết giới dần dần nứt ra, trầm mặc một lúc bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hai mắt của hắn trở nên thoải mái, bởi vì thoải mái, nên vẻ ngưng trọng ở giữa hai hàng lông mày biến mất. Hắn ngẩng đầu nhìn đao kia, nhìn người kia, trong lòng bình tĩnh lại.

- Hóa ra, đây cũng là kết giới.

Hắn thì thào nói.