Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1387: Người phi điển hình



Đám người xung quanh lui về phía sau, càng lùi càng xa.

Lưu Yến Tước miệng phun ra thứ nước dãi sền sệt giống nhau quay đầu lại, khi phát hiện ra mọi người đã càng ngày càng xa tỏ ra phẫn nộ rồi. Gã lướt ra nhanh sau đó giơ tay tóm lấy một Kiêu Kỵ giáo đang duy trì trật tự. Còn đám người máu giống như những thi thể chết vây lấy bên ngoài thanh giới của Phương Giải liên tục gặm.

- Ta cần máu của các ngươi. Tại sao các ngươi không cho?

Trong ánh mắt của Lưu Yến Tước đều là tức giận, trong giọng điệu cũng là đương nhiên.

Giống như gã cần máu của người khác, người khác chạy trốn là sai, gã mới đúng. Kiêu Kỵ giáo này rõ ràng là giật mình, nhưng y biết quay người bỏ chạy thì chắc chắn sẽ chết càng nhanh. Cho nên không chút do dự rút đao, sau đó nhằm Lưu Yến Tước bổ một đao xuống.

Tốc độ của Lưu Yến Tước cũng không phải rất nhanh, cho nên có thời gian cho người Kiêu Kỵ Giáo này rút đao ra bổ đao xuống.

Kỳ thật Kiêu Kỵ giáo này trong lòng hiểu rõ, với sự tu luyện của y, nhát đao này chẳng qua chỉ là trước khi chết duy trì sự tôn nghiêm mà thôi. Y rất hiểu mình tuyệt không phải là đối thủ của Lưu Yến Tước. Có lẽ nhát đao này bổ ra đối với Lưu Yến Tước mà nói chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đối với y mà nói, đây là thời điểm phản kích cuối cùng trong cuộc đời.

Mặc kệ nó, dù sao cũng không thể không phản kháng mà chết.

Nhát đao chẳng có ý nghĩa gì này, trái lại ngưng tụ tất cả sức lực tu luyện của người Kiêu Kỵ giáo này, mang theo chút hy vọng trong tuyệt vọng. Y biết rõ mình còn xa mới là đối thủ của Lưu Yến Tước, biết rõ nhát đao này căn bản không thể nào bức lui được kẻ thù. Nhưng, lúc y chém ra một đao này, vẫn hy vọng kỳ tích phát sinh.

Bịch một tiếng.

Nhát đao bị kình khí bảo vệ cơ thể của Lưu Yến Tước chặn ở bên ngoài. Thậm chí ngay đến kình khí bảo vệ cơ thể cũng không có một chút lán loạn nào. Người Kiêu Kỵ giáo nhìn thấy được vẻ mặt đầy khinh miệt của Lưu Yến Tước, nhìn thấy được khóe miệng của gã nhếch lên khinh thường.

Nhưng.

Lưu Yến Tước lại bị bắn sang một bên, giống như quả đạn pháo ra khỏi ngực bay ngang qua, ước chừng bay ra ngoài có tới mấy chục mét sau đó rơi xuống đất, lại lộn tiếp mấy chục mét nữa. Lúc cơ thể gã lăn lộn, làm bụi bay mù mịt.

Người Kiêu Kỵ giáo này lập tức thấy choáng, ngẩn ngơ nhìn lưỡi đao trong tay mình, trong ánh mắt cũng không thể tin nổi.

Sau đó, y nhìn thấy Phương Giải.

Xa xa, đám người máu kia vẫn còn đang gặm thanh giới của Phương Giải. Nhưng Phương Giải đã từ bên trong đi ra. Người Kiêu Kỵ giáo này há hốc miệng, hoàn toàn không biết nên làm gì nữa. Phương Giải tới trước mặt y vỗ vỗ vào vai y, giọng điệu ôn tồn nói một câu:

- Làm rất tốt, sau này vẫn nên tiếp tục như vậy. Cho dù biết rõ ràng không địch nổi cũng không được quay người bỏ chạy. Bởi vì nếu ngươi chạy thì cái chết sẽ đến càng nhanh.

Sau đó Phương Giải quay người, nhằm hướng Lưu Yến tước bên kia đi tới.

- Ngươi đồng ý ra rồi sao?

Lưu Yến Tước từ dưới đất bò dậy, nét mặt của Lưu Yến Tước càng trở nên méo mó:

- Ta vẫn tưởng rằng đường đường là lãnh tụ của Hắc Kỳ Quân, chúa cứu thế của Trung Nguyên, chỉ biết trốn ở trong cái vỏ bọc đó mà thôi. Tuy nhiên, ngươi lại không sợ sau khi chui ra thì chết càng nhanh hơn sao? Ngươi còn có cái gì?

Phương Giải trái lại ngay cả lời cũng không thèm nói với loại người đó, trực tiếp đập tới một quyền. Lần này Phương Giải không dùng lực tu luyện từ xa tấn công, mà là dựa vào thể chất không gì sánh kịp dùng nhục quyền công kích. Lúc chân hắn hơi trùng xuống, bùng nổ ra một lực lượng và tốc độ không gì sánh kịp.

Lưu Yến Tước nhìn thấy một quyền đập tới của Phương Giải, vội nghiêng người tránh, sau đó há mồm cắn vào lưng của Phương Giải. Người Phương Giải vừa mới lướt qua, sau lưng trống trải. Nếu như nhát cắn này bị Lưu Yến Tước cắn trúng, không ai có thể biết được tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì. Thực sự Phương Giải hiện nay đã phỏng đoán được một chút thủ đoạn của Lưu Yến Tước. Thoạt nhìn bề ngoài thủ đoạn lấy máu để công rất dị thường, nhưng Phương Giải xác định còn dị thường hơn nữa chắc chắn là thứ khác.

Có liên quan đến máu.

Nhưng chắc chắn không chỉ là có liên quan đến chính máu của Lưu Yến Tước.

Loại phương thức chiến đấu dựa vào cắn người để tiến hành này, Phương Giải là lần đầu tiên gặp phải. Mà lần này trong lòng Phương Giải gần như đã có một đáp án rồi. Cho nên đương nhiên sẽ không để cho Lưu Yến Tước thực hiện được. Nhưng, hắn không có bất cứ một tí tránh né nào, ngược lại động tác còn hơi chầm chậm một chút. Lưu Yến Tước làm gì có chuyện bỏ qua cơ hội này, cắn một nhát vào vai Phương Giải.

Binh..một tiếng.

Lưu Yến Tước gãy luôn hai cái răng cửa.

Trên vai của Phương Giải, áo bị rách ra mấy lỗ nhỏ, nhưng trên vai ngay đến vết bầm tím cũng không có.

Trong nháy mắt Lưu Yến Tước kinh ngạc, Phương Giải hất mạnh vai một cái. Người bình thường nếu đang cúi xuống rồi hất vai lên sẽ tạo ra lực lượng khá lớn, huống hồ là Phương Giải? Cú chạm này làm cho Lưu Yến Tước bay ra ngoài.

Thân thể của Lưu Yến Tước bị đụng bay thẳng vuông góc lên không trung, chân của Phương Giải hơi trùng xuống, thân vươn cao vọt lên trên, thân ở giữa không trung hướng ra sau lộn một vòng, đầu lúc hướng xuống phía dưới, đầu gối cong lại nặng nề nện vào lưng của Lưu Yến Tước. Lần này, ngay cả dân chúng xem xung quanh cũng có một loại ảo giác nghe thấy tiếng vỡ vụn của xương cốt.

Quá nặng!

Lưu Yến Tước nói cái gì cũng không thể ngờ được. Vai của Phương Giải không ngờ lại cứng giống như là đá. Càng không thể nghĩ được ra, Phương Giải là cố ý để cho gã cắn. Mà khiến gã càng không ngờ rằng, Phương Giải không phải là người đại tu hành điển hình.

Người đại tu hành điển hình là như thế nào?

Dựa vào tu vị cường đại, thậm chí có thể giết người ở ngoài một trăm dặm. Có nội kình mạnh mẽ, công pháp cao siêu, chiến đấu đều hoàn thành ở cự ly xa. Nhưng Phương Giải, không ngờ lại biết cận chiến! Điều này tuyệt không phải là phương thức chiến đấu của một người đại tu hành hay sử dụng. Theo Lưu Yến Tước, cận chiến là phương thức chiến đấu thuộc về đám lưu manh vô lại.

Nhưng, bị Phương Giải gần người, đây là một chuyện tuyệt đối đáng sợ.

Sau cú va chạm này, thân thể của Lưu Yến Tước dùng góc độ khiến cho tim người ta ngừng đập cong về phía sau. Con người có thể cong lại, Nhưng tuyệt đối không thể cong ra phía sau. Nếu như không phải gã tu luyện, kình khí hộ thân cực kỳ mạnh mẽ và chắc chắn như vậy thì lần này Phương Giải có thể trực tiếp đánh gập đôi người lại.

Dù vậy, Lưu Yến Tước vẫn có chút không thể chịu đựng nổi.

Nội tạng bên trong, một cảm giác đau đớn gần như tê liệt khiến cho gã trong nháy mắt cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Sau đó, gã gần như là theo bản năng, ở giữa không trung cố sức xoay người sau đó vỗ ra liên tiếp ba chưởng. Mục đích của ba chưởng này, đương nhiên là muốn đẩy lui Phương Giải. Loại phương thức chiến đấu này, khiến cho gã hơi sợ hãi.

Đúng vậy, ở một ý nghĩa nào đó mà nói, gã cũng thuộc kiểu hình cận chiến.

Nhưng cận thân chiến đấu của gã, chỉ giới hạn ở thời điểm đặc biệt. Bởi vì thủ đoạn giết địch giành chiến thắng, có liên hệ cực kỳ mật thiết với máu.Vừa rồi thời điểm gã nhìn thấy một quyền của Phương Giải đánh vào chỗ trống sau đó sát vào người mình lướt qua, hoàn toàn là theo bản năng dùng miệng cắn ra. Bởi vì gã nhất định phải làm cho Phương Giải đổ máu, chỉ có Phương Giải bị đổ máu, gã mới nắm chắc phần thắng tuyệt đối.

Nhưng ai mà ngờ rằng, thân thể của Phương Giải còn cứng hơn cả đá.

Sơ hở này, là Phương Giải cố ý giành cho gã. Bởi vì Phương Giải đã khám phá ra phương thức tấn công của gã. Đám người máu thoạt nhìn khủng bố kia, kỳ thật phần nhiều chỉ là một loại phương thức làm cho lòng người khiếp sợ mà thôi. Những người máu kia đối với thanh giới, căn bản chẳng có sức phá hoại gì. Bọn chúng tuy là vây lấy thanh giới mà gặm, nhưng phương hướng công kích lại chính là ý chí và máu người.

Thân thể những người máu kia, giống với Lưu Yến Tước, đều có khả năng khiến máu trong người kẻ địch chảy loạn. Bọn chúng vây lấy bên ngoài thân thể Phương Giải đương nhiên không phải thật sự muốn dựa vào gặm thanh giới của Phương Giải, gặm, chỉ là đang thu hút sự chú ý của Phương Giải mà thôi. Thủ đoạn của bọn chúng, kỳ thực chỉ là dựa vào vây Phương Giải, dùng một năng lực đặc biệt nào đó khiến cho máu của Phương Giải cuồng loạn.

Chỉ cần Phương Giải cho dù có một tia máu nào chảy ra, đối với Lưu Yến Tước mà nói là thắng được một nửa.

Sau khi nhìn thấu bản chất của đám người máu kia, Phương Giải đương nhiên nghĩ ra được kế sách ứng đối.

Lưu Yến Tước kỳ thật không biết là, sự khác biệt lớn nhất giữa gã và Phương Giải, không phải ở thể chất cũng không phải ở thiên phú, mà là kinh nghiệm trưởng thành. Đúng vậy, gã quả thật sinh sống rất nhiều năm ở vùng đất lạnh giá Thập Vạn Đại Sơn kia, tu hành trong hoàn cảnh gian nan vất vả, từ đó khiến cho gã có được tu vị và cơ thể biến thái dị thường và một tính cách càng thêm biến thái.

Nhưng

Sự trưởng thành của gã, vẫn không thoát khỏi phương thức của người đại tu hành điển hình.

Đó là tu hành ngày qua ngày, tích lũy thực lực. Ở Thập Vạn Đại Sơn từng đó năm, gã không thể nói là không nỗ lực, Thậm chí, so với Đại sư huynh Diệp Trúc Hàn, so với cái người thật thà chất phác Thạch Vịnh kia mà nói, gã còn nỗ lực hơn nhiều.

Mà Phương Giải thì không giống, Phương Giải không phải trưởng thành trong tu luyện, mà là trong chiến đấu không ngừng tu luyện được.

Lưu Yến Tước đối mặt là hoàn cảnh gian khổ, còn Phương Giải đối mặt là vô số kẻ thù. Mà những kẻ thù này, luôn luôn lớn mạnh hơn Phương Giải. Nói tới cảnh giới, Lưu Yến Tước chắc chắn không thấp hơn Phương Giải. Thủ đoạn của gã ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng điều gã kém hơn Phương Giải, đó là kinh nghiệm chiến đấu.

Ba chưởng vỗ vào khoảng không.

Bởi vì Phương Giải không ở phía dưới rồi.

Lưu Yến Tước cố nén đau đớn từ trên không trung rơi xuống khó khăn lắm mới đứng vững. Sau đó cảm giác được một trận gió từ đằng sau tới. Gã không hề do dự vung tay vẩy, mấy giọt máu ở phía sau gã nhanh chóng hành trình thành một lớp lá mỏng. Kình phong kia đập vào lớp lá mỏng, không thể phá vỡ được. Lớp mỏng máu kia giống như là có tính đàn hồi vô cùng, ngăn được quyền kình của Phương Giải.

Nhưng

Ngăn không được Phương Giải.

Phương Giải chỉ tới chậm hơn quyền phong nửa giây.

Phương Giải lướt ngang tránh lá mỏng máu kia, sau đó chân phải nhảy lên một bước dài. Bước dài này tới ngay một bên cạnh Lưu Yến Tước. Trong lúc sắp va chạm, cánh tay phải của Phương Giải nâng lên cao, gập lại, nắm tay ở phía sau, khuỷu tay phía trước.

Bịch một tiếng!

Mặt của Lưu Yến Tước bị khuỷu tay của Phương Giải đánh tới hơi biến dạng. Tuy là mặt của gã trước đó rất là méo mó, nhưng phần nhiều là do biểu hiện méo mó. Một lúc sau, mọi thứ trên khuôn mặt của gã đều trở nên méo mó. Lưu Yến Tước bị đánh bay ra ngoài hai tay múa may loạn lên, vô số huyết châu bay ra bảo vệ chặt chẽ khắp nơi quanh cơ thể gã.

Thời khắc này, gã thật sự có chút sợ hãi.

Phương Giải cận chiến kiểu này, khiến cho gã không thể chịu đựng được. Gã nhất định phải đánh bật Phương Giải, sau đó dựa vào phương thức tu luyện máu dị thường, xác lập lại ưu thế một lần nữa.

Nghĩ ra thì thật sự là đẹp, nhưng trong tình huống bị một người am hiểu cận chiến tới gần, làm sao có thể lấy lại ưu thế dễ dàng như vậy

Một giây sau, nếu như có thể quay chậm lại động tác của Phương Giải xuống mấy chục lần, mọi người mới có thể nhìn thấy hắn đang làm những gì. Đồng thời ngay lúc Lưu Yến Tước vẩy ra những huyết châu kia, Phương Giải đã đuổi theo thân thể của Lưu Yến Tước. Dù ở một tốc độ cao như vậy, nhưng Phương Giải vẫn tránh né được huyết châu một cách chính xác.

Nếu có thể vẽ ra quỹ tích mà Phương Giải tiến lên, vậy thì nhất định là rất quanh co rồi.

Nhưng dù vậy, tốc độ của Phương Giải vẫn nhanh hơn Lưu Yến Tước rất nhiều. Ngay lúc Lưu Yến Tước tưởng rằng bản thân đã dựa vào huyết châu chặn được Phương Giải ở bên ngoài, mới kinh hoàng phát hiện ra Phương Giải đã ở ngay trước mặt mình. Trong lúc trận huyết châu chưa kịp bố trí, Phương Giải đã tới rồi.

Huyết châu lẳng lặng lơ lửng ở bên ngoài hai người.

Phương Giải cười cười với Lưu Yến Tước, sau đó ra một quyền đánh lên bụng dưới của Lưu Yến Tước. Một quyền này xen lẫn rất nhiều kình đạo kỳ quái, đầy đủ nặng nề, đầy đủ sự đáng sợ.

Xé rách.

Nứt toác.

Đối với người tu hành mà nói, bụng dưới không nghi ngờ gì là nơi rất quan trọng. Bởi vì trong bụng dưới có đan điền Khí Hải. Một người tu hành muốn chiến đấu, thì không thể tách rời đan điền Khí Hải. Cho nên, người tu hành nói chung đều không muốn cận thân mà chiến, dựa vào nội kình có thể từ xa kết liễu được kẻ thù, không cần thiết phải cận thân mạo hiểm. Một khi không cẩn thận bị người đánh trúng đan điền, vậy thì chỉ trong nháy mắt là mất đi sức chiến đấu.

Lưu Yến Tước là một người tu hành điển hình, luôn luôn dựa vào phương thức của người tu hành mà chiến đấu.

Đáng tiếc, gã gặp phải một người phi điển hình.