Giao một thứ quan trọng nhất với mình cho một người không đáng tin, liệu có nên không? Bởi vì bản thân nó không phải là một chuyện cần lo lắng, đáp án đã tồn tại sẵn ở trong đầu mỗi người. Không tin tưởng, thì làm sao có thể giao phó?
Nhưng lời của Nạp Lan Định Đông đã thay đổi cái nhìn của Mộc Nhàn Quân với chuện này.
- Ngươi có biết, làm vậy sẽ có hậu quả gì không?
Mộc Nhàn Quân hỏi.
Nạp Lan Định Đông gật đầu, rất tự nhiên đáp:
- Kẻ làm tướng, tình huống tốt nhất và tình huống xấu nhất đều phải tính toán. Giao Phượng Hoàng Đài cho ngươi, tình huống xấu nhất là ngươi hạ lệnh cho Xích Mi Quân phong tỏa thành trì, ngăn cản đại doanh của bọn ta ở bên ngoài thành, không được ra vào. Tình huống tốt nhất, là lúc ta dẫn quân về, ngươi giao lại Phượng Hoàng Đài cho ta.
Y nhìn Mộc Nhàn Quân, phát hiện trong mắt đối phương đầy nghi hoặc:
- Tầm quan trọng của Phượng Hoàng Đài là ở chiến cuộc Đông Cương. Đối với Hắc Kỳ Quân mà nói, bản thân Phượng Hoàng Đài không có ý nghĩa đặc biệt gì. Nếu có người có thể bảo đảm Phượng Hoàng Đài không bị người nước ngoài công phá, vậy thì sẽ không ảnh hưởng tới chiến cuộc Đông Cương. Đối với Hắc Kỳ Quân bọn ta mà nói, cũng không ảnh hưởng quá lớn. Trái lại, nếu như ngươi chiếm luôn Phượng Hoàng Đài, ta có thể tự do mang binh rời đi, muốn đánh chỗ nào liền đánh chỗ đó, rất có lợi cho Hắc Kỳ Quân.
Y cười nói:
- Nói theo cách khác, cho dù ở trước mặt ta không phải là Mộc Nhàn Quân ngươi, mà là Mộc Quảng Lăng, thì ta cũng lựa chọn như vậy. Không phải là tin tưởng hay không, chỉ là ngươi thích hợp. Đương nhiên, ta muốn đi làm chính là đoạt lương thực của cha ngươi, cha ngươi tất nhiên sẽ không giúp ta giữ nhà.
Mộc Nhàn Quân tựa hồ có chút mâu thuẫn, nhưng cuối cùng không phản bác gì cả.
- Ta vẫn muốn biết, lúc trước ngươi sống sót rời được khỏi đảo Bồng Lai, vì sao ngươi không trở về Mộc phủ mà mai danh ẩn tích gây dựng nên một đội ngũ khác?
Nạp Lan Định Đông hỏi.
- Không có gì.
Mộc Nhàn Quân quay đầu đi, không nhìn Nạp Lan Định Đông:
- Mỗi người đều có lựa chọn của mình, ta không cần phải nói lựa chọn này cho người khác.
Nạp Lan Định Đông gật đầu:
- Vậy thì ta không hỏi nữa. Ai cũng có bí mật của mình, chỉ khi vắng người mới lấy ra chia sẻ cho chính mình.
Mộc Nhàn Quân tựa hồ như rất mẫn cảm với lời này, quay đầu nhìn Nạp Lan Định Đông:
- Nếu ngươi đến chỉ là giao phó chuyện Phượng Hoàng Đài, vậy thì ta biết rồi. Sau khi ngươi mang binh rời đi, ta sẽ trông coi nơi này thật tốt. Tất nhiên không phải vì Hắc Kỳ Quân các ngươi, mà là vì dân chúng Đông Cương. Mặc kệ lúc trước ta đã làm những gì, nhìn nhận dân chúng như thế nào, thì lúc này ta chỉ muốn bảo vệ vùng đất này, không cho những người cùng màu da, cùng cách ăn mặc, cùng ngôn ngữ với ta bị ức hiếp.
- Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể rời đi.
Y nói.
Nạp Lan Định Đông không tức giận, đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Cha ta từng là dũng sĩ tộc Bắc Liêu, chết trận trong một lần giao chiến với người Mông Nguyên. Nhưng vì cam đoan tộc nhân không bị người Mông Nguyên trả thù, cái chết của cha ta và những người khác không được thừa nhận. Thậm chí Khả Hãn tộc Bắc Liêu tuyên bố bọn họ là phản loạn, không liên quan gì tới tộc Bắc Liêu.
- Ta từng nghĩ lấy lại danh dự cho cha mình.
Nạp Lan Định Đông dừng bước, rồi cười cười:
- Cho nên trước đây ta mới không ngừng đánh nhau với người khác, nói với bọn họ rằng cha ta là một đại anh hùng. Lúc đó ta luôn bị đánh tới mặt mũi bầm dập, bởi vì phần lớn trẻ con cho rằng phản đồ là đáng chết, chứ không biết chân tướng. Về sau ta mới phát hiện, những đứa nhỏ từng đánh ta, sau khi về nhà hỏi cha mẹ của nó, cha mẹ của bọn nó sẽ trịnh trọng nói rằng, cha ta thực sự là một đại anh hùng.
Y nhìn bóng lưng của Mộc Nhàn Quân:
- Cho nên, có đôi khi ngươi cảm thấy không hòa đồng và phản cảm, là vì ngươi là trẻ con, xung quanh cũng toàn là trẻ con. Những người thực sự trưởng thành, là người phân biệt được lý lẽ. Trong mắt ta, ngươi chỉ trưởng thành từ lúc ngươi mai danh ẩn tích, lập ra một đội quân chiến đấu với người nước ngoài. Lý do có ba.
- Thứ nhất, ngươi cảm thấy mình nhất định phải báo thù cho các huynh đệ kia.
- Thứ hai, ngươi cảm thấy danh tiếng trước kia của mình quá xấu trong mắt dân chúng. Nếu ngươi nói ngươi là Mộc Nhàn Quân, ngươi sợ các huynh đệ trong Xích Mi Quân sẽ bài xích ngươi. Ngươi cảm thấy bọn họ không thích cái tên Mộc Nhàn Quân, mà là tôn kính vị thủ lĩnh che mặt kia.
- Thứ ba, ngươi cảm thấy trước kia ngươi không đúng, nhân sinh của ngươi đang bước theo một hướng sai lầm. Hiện tại ngươi muốn sửa lại, nhưng không dám dùng thân phận thật của mình để sửa. Ngươi muốn khiến cho bản thân ngươi, cho mọi người, cho cả cha ngươi biết, một ngày nào đó ngươi dẫn theo Xích Mi Quân đánh bại người nước ngoài, ngươi sẽ mặc áo giáp trở về, nói với cha ngươi là ngươi làm được.
Mộc Nhàn Quân quay mạnh người lại:
- Đủ rồi.
Hai mắt của y hơi đỏ:
- Chuyện của ta không liên quan gì tới ngươi, mặc kệ ta xuất phát từ mục đích gì thành lập nên Xích Mi Quân, thì đều không liên quan tới ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi cứu Xích Mi Quân là có thể nói gì cũng được. Chuyện của ta không cho phép bất kỳ ai chỉ trỏ.
Nạp Lan Định Đông nhún vai:
- Tuy nhiên, ngươi không để ý tới một việc.
Mộc Nhàn Quân vô thức hỏi:
- Việc gì?
Nạp Lan Định Đông nói:
- Ngươi vẫn e ngại các huynh đệ Xích Mi Quân của ngươi biết ngươi là tiểu công gia của Mộc phủ, ngươi sợ hãi mất đi sự tin tưởng của bọn họ. Nhưng hiện tại, tất cả mọi người trong Xích Mi Quân đều biết thân phận đó của ngươi rồi, nhưng bọn họ có rời đi không?
Nạp Lan Định Đông đi ra khỏi phòng:
- Lúc ngươi không còn là trẻ con nữa, bên cạnh ngươi cũng không phải là trẻ con.
Mộc Nhàn Quân biến sắc.
Y nhìn Nạp Lan Định Đông, đối phương đã rời khỏi phòng.
Gió nhẹ từ ngoài cửa thổi vào, dường như đang giúp y chỉnh lại tâm tình. Có những thời điểm, chỉ vài lời này có thể đả động chỗ mềm yếu nhất của nhân tâm.
Mộc Nhàn Quân đứng trước một gương đồng thật lớn, nhìn bóng của mình trong gương. Có thời điểm y luôn cảm thấy bản thân rất chói mắt, hoặc là không vừa mắt. Nhất là khi y mất đi một cánh tay, y chẳng muốn nhìn thấy bộ dáng của mình. Y thích mặc quần áo rộng thùng thình để che đi cánh tay cụt.
Đã rất lâu rồi y không soi gương kỹ như bây giờ.
Mộc Nhàn Quân chợt phát hiện, hóa ra bộ dáng của mình đã không còn chán ghét như vậy nữa. Lúc ánh mắt dừng ở cánh tay cụt, hắn mới tỉnh ngộ, mình đã có thể bình tĩnh đối mặt với nó. Lúc trước, mỗi lần nhìn tới cánh tay cụt này, y đều tức giận, đều hận không thể phá hủy tất cả.
Để trút giận, y đánh chửi tôi tớ trong phủ.
Nhưng hiện tại, y không thấy chỗ đó có gì xấu xí nữa.
- Đại thủ lĩnh.
Thân binh của y từ bên ngoài tiến vào, định nói với y rằng Hắc Kỳ Quân đã điều động binh mã với quy mô lớn, nhưng phát hiện Đại thủ lĩnh mỉm cười đứng trước gương. Nụ cười rất tự nhiên. Mà khiến thân binh kinh ngạc nhất, chính là hôm nay Đại thủ lĩnh không che mặt lại, cũng không mặc trường bào rộng thùng thình.
- Có chuyện gì?
Mộc Nhàn Quân quay đầu hỏi.
Thân binh há to miệng, quên mất mình phải nói gì.
- À!
Y sững sờ một lát, vội vàng cúi đầu nói:
- Nạp Lan tướng quân đang triệu tập binh mã, đã giao việc phòng thủ thành trì cho chúng ta. Các thủ lĩnh bảo thuộc hạ tới hỏi Đại thủ lĩnh, có cần triệu tập mọi người bàn bạc không?
- Ừ!
Mộc Nhàn Quân gật đầu:
- Giúp ta mặc áo giáp.
Thân binh lại sửng sốt. Phải biết rằng trước kia Mộc Nhàn Quân không bao giờ mặc giáp trụ, bởi vì cho du tu vị có cao tới đâu, thì mất một tay cũng không thể tự mình mặc áo giáp được. Mà Mộc Nhàn Quân rất để ý tới việc người khác nhìn thấy cánh tay cụt của y, thậm chí không cho phép người khác tiến vào chỗ ở của y.
- Ngốc ở đó làm gì?
Mộc Nhàn Quân mỉm cười nói:
- Về sau tới phiên ai trực thì người đó giúp ta mặc áo giáp.
- Tuân lệnh!
Thân binh hưng phấn kêu lên, phát hiện hôm nay Đại thủ lĩnh thật khác biệt.
- Mặt khác, mang cho ta một bầu rượu, ta muốn đưa tiễn Nạp Lan tướng quân.
- Vâng!
- Cười ngốc ngếch gì vậy?
- Chẳng qua cảm thấy Đại thủ lĩnh mặc áo giáp vào trông rất có khí thế.
- Ha hả!
Mộc Nhàn Quân cười niềm nở.
Thân binh tập trung giúp y mặc áo giáp, sau đó lui về phía sau vài bước tỉ mỉ nhìn Đại thủ lĩnh không giống lúc trước. Trước kia y có chút kính sợ vị Đại thủ lĩnh này, nhưng hôm nay lại thấy Đại thủ lĩnh rất bình dị dễ gần. Trước kia dù là sóng vai chém giết trên chiến trường, thì y cũng luôn cảm thấy giữa mình và Đại thủ lĩnh có một khoảng cách. Nhưng hôm nay y lại thấy rất thân mật, gần gũi.
- Đại thủ lĩnh, ngài đúng là tiểu công gia của Mộc phủ sao?
Y hỏi một câu, sau đó mới phát hiện câu hỏi của mình thật ngu ngốc. Sau khi tỉnh ngộ, sắc mặt của y thay đổi, rất khẩn trương. Y sợ Đại thủ lĩnh trở mặt, y sợ Đại thủ lĩnh sẽ lộ ra ánh mắt lạnh lẽo.
- Đúng vậy!
Không ngờ rằng Mộc Nhàn Quân chỉ mỉm cười gật đầu.
- Ta từng kiêu ngạo vì cái thân phận đó, cũng từng muốn vứt bỏ thân phận đó. Nhưng giờ ta mới phát hiện, thân phận là thứ ăn sâu vào xương tủy, muốn phủ nhân là không thể. Ta tên là Mộc Nhàn Quân, là con của Mộc Quảng Lăng. Ta nên xin lỗi các ngươi, nên nói ra chuyện này từ lâu.
Y mỉm cười trả lời.
Thân binh nhẹ nhàng thở ra, y phát hiện lúc này Đại thủ lĩnh rất cao lớn.
Trên tường thành Phượng Hoàng Đài, một vị tướng quân cụt tay đứng đó, y từng có một thân phận cực kỳ hiển hách. Nhưng không hề nghi ngờ rằng, so với vinh quang bây giờ, hiển hách từng có cực kỳ nhỏ bé. Y đứng trên tường thành nhìn về phương xa, trong mắt thuần khiết không có một tạp chất nào.
Y nhìn đội ngũ Hắc Kỳ Quân kéo dài như rồng tiến lên, nhìn chiến kỳ đỏ rực tung bay trong gió.
- Ta còn hận hắn sao?
Trong lòng Mộc Nhàn Quân xuất hiện cái tên kia, cái tên từng khiến y hận thấu xương. Trước kia y vẫn cho rằng mình và người kia không thể cùng nhau tồn tại, thậm chí mỗi lần nghĩ tới ở cùng người kia dưới một bầu trời, y đều khó chịu. Nhưng hôm nay, y phát hiện mình rất muốn đánh người kia một cái thật mạnh, mà không liên quan gì tới thù hận
- Ngươi là một người khó lý giải.
Y cảm thán nói:
- Lúc trước ta nghĩ mãi không rõ, vì sao ngươi lại lệnh cho quân đội vượt ngàn dặm xa xôi tới Đông Cương giao chiến với người nước ngoài. Ta vẫn luôn cho rằng ngươi có tư tưởng rộng mở, nhưng ngươi có thể làm cho một người như Nạp Lan Định Đông phục sát đất, chứng tỏ ngươi quả thực có chỗ hơn người.
Mộc Nhàn Quân lẩm bẩm nói:
- Nếu ngươi tới Đông Cương lần nữa, ta rất muốn làm quen lại với ngươi.