Mưa từ mái hiên tí tách rơi xuống tạo nên bức rèm che đẹp hơn bất kỳ tác phẩm thủ công nào. Căn phòng này đã hơi cũ, cho nên ngói đỏ đã trở nên xám đen. Nhìn qua quy mô của tòa nhà, chủ nhân cũ của nó hẳn là một tiểu phú ông, nhưng khẳng định không phải là quan lại.
Lúc mưa rơi như trút, thì trời cũng đã đen kịt.
Mưa rơi xuống gạch đá xanh tạo thành những vũng nước động, chứng tỏ tòa nhà này đã được xây dựng từ lâu.
Cửa sổ mở ra, có khói trắng từ bên trong thổi ra ngoài. Trong mưa đêm, ánh đèn yếu ớt, khói trắng càng thêm đặc.
Dương Thuận Hội cảm thấy mình đã già. Y ngồi trên cái giường gạch hút thuốc từ cái tẩu. Sau đó ngẩng đầu, thổi làn khói ra ngoài cửa sổ.
Đây là một thôn nhỏ đã tan hoang. Về phần dân chúng trong thôn đã chạy đi đâu, có quỷ mới biết. Người nước ngoài xâm hại còn hơn cả nạn châu chấu. Gặp những người Hán thấp bé hơn mình, người nước ngoài chẳng bao giờ nương tay. Trong mắt bọn họ, người Hán và dê bò không khác gì nhau.
Không, khác nhau ở chỗ, binh lính người nước ngoài sẽ không cưỡng gian một con heo, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cô nương xinh đẹp.
Dương Thuận Hội duỗi lưng một cái, lại phát hiện duỗi kiểu gì cũng không duỗi thẳng được. Y cho rằng đó là do tuổi già, chứ không nghĩ vì lý do khác. Mưa đã suốt một ngày, ngăn cản hành trình của đại quân. Tuy nhiên y không ảo não cho lắm. Trái lại, y cảm thấy có chút thoải mái.
Người nước ngoài buộc y xuất binh. Đối với y mà nói, xuất binh cũng tốt, không xuất binh cũng tốt. Tiếng xấu đã mang trên người, cho dù dùng nước nóng tắm rửa cũng không rửa được.
Y hút thuốc, suy nghĩ phiêu miểu giống như làn khói.
Lúc trước vì tránh đi Dương Kiên, y chạy trốn tới Đông Cương. Mộc Quảng Lăng rất thân với y, giao thành Mưu Bình cho y. Rốt cuộc xuất phát từ ý tốt hay ý xấu đều không quan trọng, bởi vì tới thành Mưu Bình, Dương Thuận Hội biến thành một phản đồ mà người người mắng mỏ mười tám đời tổ tông.
Cho nên, Dương Thuận Hội rất hận Mộc Quảng Lăng.
Nếu lúc trước Mộc Quảng Lăng không thu nhận mình, thì mình đâu có ở nơi này?
Không tới Mưu Bình, y sẽ không bị người nước ngoài sai bảo như nô tài. Vàng bạc châu báu là lóa mắt người ta, kỳ thực Dương Thuận Hội biết sớm muộn gì mình cũng trở thành mình như bây giờ. Chỉ là thỉnh thoảng y cũng mê man, mình cần nhiều vàng bạc châu báu như vậy để làm gì?
Y vén rèm lên, nhìn thoáng qua đứa con đang ngủ ở phòng ngoài.
Đây là lý do mà y có chút yên tâm thoải mái.
Y không cho đứa con của mình tiếp xúc những chuyện này. Trước kia lúc chinh chiến vì triều đình Đại Tùy, y không muốn con mình đeo đao mặc giáp, bởi vì y chỉ có một mình nó. Phong hầu phong tướng rạng rỡ tổ tông gì đó, y đều không cần. Y chỉ cần con mình sống thật tốt.
Giao dịch với người nước ngoài, y cũng không cho con mình tham dự vào đó. Thậm chí y không nói với con, mình đã thu được bao nhiêu lợi ích.
Nhưng lần này, y nhất định phải dẫn theo con đi.
Y không dám lưu đứa con ở lại thành Mưu Bình, cho dù đưa cho đứa con một vạn tinh binh, cho dù đưa cho đứa con một nửa binh mã, thì y cũng không dám. Chỉ cần y rời đi, chỗ đó sẽ bị lửa thù hận thiêu đốt. Dân chúng thành Mưu Bình chịu hết ức hiếp của người nước ngoài, không dám làm gì y. Nhưng một khi y mang binh rời đi, không ai dám chắc những dân chúng kia sẽ biến thành mãnh thú như thế nào.
Y đoán không sai, sau khi y rời đi, tòa nhà lớn mà y từng ở bị dân chúng thiêu rụi.
Con của y, Dương Tài Bình ngủ rất say. Bởi vì chưa từng trải qua hành quân vất vả, cho nên cậu ta khá mệt mỏi, vừa nằm xuống liền truyền tới tiếng ngáy. Dương Thuận Hội cực kỳ nuông chiều Dương Tài Bình. Y cảm thấy mình làm một chuyện chính xác nhất trong đời, là rời khỏi Trường An.
Bởi vì y nghe nói, hễ là ai có huyến mạch với Dương gia, đều đã chết.
Cho dù dòng máu Dương gia trong huyết quản của y đã rất nhạt rồi.
- Cha, sao cha còn chưa ngủ?
Đang lúc miên man suy nghĩ, Dương Thuận Hội không ngờ con mình tỉnh giấc. Đứa con cầm một cái đèn dầu đi vào, ngồi xuống bên cạnh y:
- Đêm đã khuya, sáng sớm ngày mai phải đi luôn à cha?
- Không!
Dương Thuận Hội cười hiền lành với đứa con:
- Thời tiết như vầy cho dù tí nữa tạnh thì ngày mai cũng không đi được. Đường lầy lội, người đi còn khó khăn, huống chi là xe ngựa? Nếu mắc kẹt vào bùn, thì khó mà thoát được. Phải xuất chinh cùng cha, thật làm khó con rồi. Con còn nhỏ mà đã chịu nhiều khổ sở.
- Cha, vì sao phải mang hết đồ đạc từ Mưu Bình đi? Chúng ta không quay về đó nữa à?
Tuy đã 30 tuổi, nhưng do được cưng chiều, nên Dương Tài Bình vẫn khá ngây ngô. Gã không biết cũng không hiểu, giờ thành Mưu Bình đã trở thành quá khứ với cha con bọn họ rồi.
- Không hẳn, tuy nhiên phải rời khỏi nơi đó rất lâu nữa.
- Vâng. Mà lần này chúng ta đi đánh ai? Đánh người nước ngoài à?
- Lần này không đánh ai cả, chỉ hành quân cho có lệ thôi. Con quên rồi à, chúng ta từ Trường An tới Mưu Bình, rồi sống ở đó rất nhiều năm không hề động binh. Chúng ta tới đây là phòng thủ biên cương, tất nhiên không thể dừng mãi ở một chỗ được. Dựa theo quy củ của Đại Tùy, cứ cách vài năm biên quân lại thay đổi một lần.
Y nói dối, cũng biết đứa con sẽ không nghi ngờ lời của mình.
- Con còn tưởng là đánh người nước ngoài.
Dương Tài Bình ngáp một cái:
- Lúc ở Mưu Bình con đi ra ngoài chơi, dân chúng đều không thích người nước ngoài, cũng không thích con. Con tới chỗ nào, thì chỗ ấy đều tản đi. Con hỏi Hà Khuê, Hà Khuê nói là dân chúng sợ con. Con không thích dân chúng sợ con, bởi vì con đâu phải là mãnh thú gì chứ.
- Thôi đi ngủ đi.
Dương Thuận Hội xoa đầu đứa con:
- Ngày mai nếu vẫn không tạnh mưa, chúng ta liền ở trong phòng nướng thịt ăn.
…
…
Hà Khuê đóng khẽ cửa lại, sợ Dương Tài Bình tỉnh giấc. Là một trong những thân tín của Dương Thuận Hội, y biết Dương Thuận Hội yêu quý đứa con này như thế nào.
- Đại tướng quân, có việc gì chỉ bảo?
Y đi tới, cung kính hỏi.
- Ta định giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng. Hà Khuê, ngươi đi theo ta cũng nhiều năm rồi nhỉ? Trước kia ta cho ngươi chỉ huy Bắc Tự Doanh, về sau điều ngươi trở về làm Biệt tương thân binh doanh, lại về sau cho ngươi bảo vệ Tuệ Cơ, tính toán cũng đã mười mấy năm rồi nhỉ?
- Hơn hai mươi năm!
Hà Khuê cung kính đáp:
- Tỵ chức ở bên cạnh thiếu gia đã 17 nảy, tính cả thời gian trước đó, còn nhiều hơn 20 năm.
- Ngươi và Tuệ Cơ là thân nhau nhất.
Dương Thuận Hội nói.
Tuệ Cơ, là tên tự của Dương Tài Bình.
- Là thiếu gia để mắt tỵ chức, nguyện ý làm bằng hữu với tỵ chức. Thực ra nhiều năm ở bên cạnh thiếu gia, tỵ chức đã học được không ít.
- Nói dối!
Diệp Trúc Hàn lắc đầu:
- Tuệ Cơ đơn thuần, thậm chí hơi ngốc, thằng bé có thể dạy được ngươi cái gì? Tuy nhiên những năm qua ta thấy được ngươi rất quan tâm chăm sóc thằng bé. Cũng chính vì thế, nên tối nay ta mới gọi ngươi tới.
Y trầm mặc một lúc rồi nói:
- Sáng sớm ngày mai, ngươi liền dẫn theo một đội Quân Nhu Doanh. Ta đã phân phó Quân Nhu Doanh chia ra mười cỗ xe ngựa, là hơn nửa tích lũy của ta trong mấy năm qua. Ta sẽ chia một ngàn quân cho thân binh doanh của ngươi. Tối ngày mai, ngươi bảo vệ Tuệ Cơ và mười cỗ xe ngựa này rời khỏi đại quân, tới Cao Ninh đợi ta.
- Cao Ninh?
Hà Khuê hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua tấm bản đồ trên giường gạch. Ngọn đèn hơi mờ, nhưng chỗ đánh dấu màu đỏ trên bản đồ cực kỳ chói mắt.
- Ừ, Cao Ninh.
Dương Thuận Hội chỉ vào dấu màu đỏ trên bản đồ:
- Ta không thể rời khỏi đội ngũ, mà khắp nơi đều là cơ sở ngầm của người nước ngoài. Nếu ta đi cùng các ngươi, chỉ sợ sẽ bị người nước ngoài biết. Cho nên ta còn phải tiếp tục dẫn theo đội ngũ này tới Phượng Hoàng Đài. Sau khi tới đó, ta sẽ tìm cơ hội rời đi. Các ngươi trực tiếp tới Cao Ninh. Tới Cao Ninh rồi thì rời bến. Cách Cao Ninh chừng 400 dặm có một hòn đảo nhỏ tên là Chân Sơn. Các ngươi ở nơi đó chờ ta.
- Đại tướng quân!
Sắc mặt của Hà Khuê hơi trắng bệch:
- Ngài muốn rời bỏ đội ngũ?
- Rời bỏ!
Dương Thuận Hội gật đầu:
- Trận chiến này, không đánh được. Cho dù binh lính còn chưa phản ta, nhưng tới Phượng Hoàng Đài, ta khẳng định không có mấy người cầm binh khí lên tấn công Hắc Kỳ Quân ở Phượng Hoàng Đài. Nếu cưỡng ép bọn họ đánh, ta là tội nhân. Nếu không đánh, ta vẫn là tội nhân. Nhưng không đánh, ít nhất lương tâm ta còn cho phép. Sau khi tới Chân Sơn rồi các ngươi chờ ta, sau đó chúng ta lại đi Bột Hải Quốc.
Y chỉ vào một chỗ trên bản đồ.
- Bột Hải Quốc từng là quốc gia phụ thuộc vào Đại Tùy, nhưng sau khi Đại Tùy gặp nạn binh đao, bọn họ liền chặt đứt quan hệ. Ở Bột Hải Quốc có quân đội Đại Tùy đóng trú. Tướng lĩnh chỉ huy tên là Cao Mộng Tường. Ta từng có ơn với y, y là người được ta đề bạt lên. Tuy Bột Hải Quốc lạnh giá, nhưng nơi đó khá yên bình. Ta không còn tâm tư chiến đấu nữa, càng không có tâm tư tranh dành ngôi cửu ngũ nữa. Ta chỉ muốn cho Tuệ Cơ một cuộc sống yên bình, không thể để Dương gia tuyệt hậu.
- Vâng!
Hà Khuê cắn môi nói:
- Mặc kệ Đại tướng quân quyết định như thế nào, tỵ chức đều nguyện chết nghe theo.
- Ừ!
Dương Thuận Hội gật đầu:
- Ta luôn tin tưởng ngươi. Chiến sự tới bây giờ kỳ thực đã không cần chúng ta tham dự vào rồi. Ta nhận lấy chỗ tốt của người nước ngoài, người Hán đã không thể dung thứ cho ta. Ta không dụng binh với người Hán, người tây dương sẽ không dung thứ cho ta. Chúng ta tới Bột Hải Quốc dưỡng lão. Có tiền có bạc, sống sẽ thoải mái chút.
- Đại tướng quân mưu tính sâu xa.
Hà Khuê nhìn thoáng qua bên ngoài:
- Nhưng ngài định giải thích như thế nào với thiếu gia?
- Nói rằng ta phụng lệnh của triều đình, hành quân tới Bột Hải Quốc nhậm chức. Tính cách của thằng bé khá đơn thuần, sẽ không hoài nghi lời của ta.
- Vâng!
Hà Khuê thở dài:
- Vì thiếu gia mà Đại tướng quân thật khổ cực.
- Nhưng một khi người nước ngoài hoài nghi, liệu có đuổi giết chúng ta không?
Hà Khuê bỗng nhiên hỏi một câu:
- Một khi không thấy chúng ta ở trong đội ngũ, liệu khách giang hồ có đuổi giết không?
Dương Thuận Hội biến sắc nhìn Hà Khuê, nhưng không phát hiện được ánh mắt phức tạp của cấp dưới cũ này. Có lo lắng, có sợ hãi, có mê man. Còn có chút gì đó, nhưng đã bị Hà Khuê cẩn thận dấu đi. Có lẽ mỗi người đều có tâm sự riêng của mình, tâm sự này không thể phơi bày ra ánh sáng được.