Hạng Thanh Ngưu đương nhiên biết Phương Giải chỉ là đang nói đùa, hắn cười ngốc nghếch một lúc rồi nói tiếp:
- Kỳ thực có lẽ chúng ta đã nghĩ quá nhiều. Cứng rắn nối nhiều chuyện không liên quan gì lại với nhau. Nếu đúng như ta phỏng đoán, mọi việc là do người khác an bài, vậy thì tuyệt đối không thể do một người làm ra. Cho dù là La Diệu cũng không làm được. Nếu muốn biến cuộc đời của một người thành một quỹ đạo cố định, thì cần rất nhiều người hùng mạnh hợp tác để hoàn thành.
Nói xong câu này, sắc mặt của y hơi đổi:
- Hoặc có lẽ là như vậy, ván cục này vốn không phải do một người tạo ra.
- Vậy là những ai?
Hiện tại Phương Giải chỉ hỏi, không thèm nghĩ nữa.
- Tang Loạn, sư phụ ta, Đại Luân Minh Vương, La Diệu, thậm chí là Nhị sư huynh Hạng Thanh Tranh…những người này đều có thể. Ngươi chớ quên, Nhị sư huynh Hạng Thanh Tranh của ta cũng từng tới thành Phan Cố, hơn nữa còn giúp ngươi giải trừ tai họa ngầm. Sau đó ngươi tới thành Trường An, là sư phụ ta loại bỏ mầm bệnh trong người ngươi.
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, cẩn thận nói:
- Chẳng lẽ bọn họ làm hết thảy là vì ngươi có bộ mặt đẹp trai?
Phương Giải cười nói:
- Đây là khả năng lớn nhất.
- Phì!
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:
- Nếu không phải vì ngươi đẹp trai, vậy thì nhất định vì một nguyên nhân quan trọng hơn. Đầu tiên ta hiểu rất rõ Nhị sư huynh, huynh ấy là một người tốt, lương thiện, nhưng tính cách cao ngạo. Huynh ấy sẽ không tùy tiện ra tay giúp một người bình thường. Thế giới này có quá nhiều người bình thường gặp khó khăn, đây là cuộc đời của bọn họ, Nhị sư huynh sẽ không bận tâm. Nhưng huynh ấy lại giúp ngươi…về phần sư phụ ta, ông ấy vốn là một người đã siêu thoát khỏi phàm trần, ông ấy sẽ thờ ơ nhìn mọi chuyện xảy ra, sẽ không chủ động thay đổi cái gì.
- Trừ khi, bọn họ cho rằng phải làm vậy.
Nghe Hạng Thanh Ngưu nói xong, Phương Giải gật đầu.
Những người tới cấp bậc kia, đâu có lý do gì chú ý tới một tiểu nhân vật như mình?
Ở trong mắt người bình thường, những người như Hạng Thanh Tranh và Vạn Tinh Thần chính là thần linh. Thần linh là cao cao tại thượng, sẽ không thương hại thế nhân. Bọn họ nhìn thấu tất cả, nhưng sẽ không vì mấy chuyện vụn vặt mà ra tay. Nếu bọn họ ra tay, thì chắc chắn có nguyên do.
Phương Giải hít sâu một hơi:
- Xem ra sau khi chiến sự Đông Cương chấm dứt, ta phải tới Phan Cố một chuyến rồi. Có lẽ nơi đó là nơi cởi bỏ tất cả các bí mật. Lúc trước ta còn ở đó, ta còn khá ngây thơ, chưa hiểu nhiều, nên đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
- Ngươi chính là một tên yêu quái.
Hạng Thanh Ngưu kết luận:
- Nên mới khiến nhiều đại nhân vật lo lắng cho ngươi như vậy.
- Đúng rồi!
Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên nghĩ tới một việc:
- Nếu có thời gian, ta sẽ xâu chuỗi những người đó lại với nhau, xem giữa các đại nhân vật có mối liên hệ gì không. Nếu tìm được mối liên hệ giữa bọn họ, có lẽ ta sẽ giúp được ngươi. La Diệu, Đại Luân Minh Vương, sư phụ ta, Tang Loạn, Đại Tự Tại, Nhị sư huynh đều liên lụy vào chuyện này…Điểm liên hệ của bọn họ ở đâu?
Hạng Thanh Ngưu lẩm bẩm nói.
Phương Giải lại cau mày.
Điểm liên hệ?
Hai mắt hắn bỗng nhiên tỏa sáng:
- Có phải là…thứ trong Đại Luân Tự kia không?
Kỳ thực cuộc nói chuyện này giữa hai người cũng không dài, chỉ là tiến vào một trạng thái đặc biệt. Hai người đều là người thông minh, nhất là Hạng Thanh Ngưu, người đứng bên ngoài cục diện, nói ra cách nhìn của mình đã giúp Phương Giải thật lớn. Nhưng dù thảo luận thật lâu hai người cũng không thể đưa ra một đáp án cụ thể, chỉ có thể tạm thời xác định được rằng Phan Cố là một nơi nhất định phải quay lại.
Phương Giải đứng dậy giãn người một cái, nhìn binh sĩ đang thao luyện ở phía xa xa.
- Trước mắt quan trọng nhất là đánh xong trận này. Chuyện của ta tạm thời gác lại, về sau hẵng đi tìm chân tướng.
Hạng Thanh Ngưu khuyên một câu:
- Kỳ thực ngươi không cần phải đi tìm chân tướng gì cả. Mặc kệ chân tướng này là vì ngươi hay là vì mục đích khác, thì đã không còn quan trọng. Có lẽ ngươi không đi theo sự sắp xếp của bọn họ, có lẽ ngươi đã đi theo con đường bọn họ an bài, nhưng hiện tại đã không ảnh hưởng gì tới ngươi. Những người có khả năng an bài đều đã chết rồi, mà ta không tin thế giới này có thần linh tồn tại.
- Đạo Tổ thì sao?
Phương Giải trêu ghẹo hắn.
- Đạo Tổ?
Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Đạo Tổ chỉ là một nhân vật để ký thác tinh thần mà thôi. Kỳ thực có đôi khi ta nghĩ mãi không rõ vì sao con người cần tín ngưỡng để ký thác tinh thần. Chẳng phải tin ngưỡng vào bản thân mới là chính xác nhất sao? Người làm việc nặng tin ngưỡng vào hai tay hai chân của mình. Người tu luyện tín ngưỡng sự khắc khổ. Những điều này còn quan trọng hơn vào tín ngưỡng một điều hư ảo đã chết cách đây rất nhiều năm trước.
- Hôm nay ngươi giống như rơi vào một cái hố đầy đạo lý.
Phương Giải cười nói:
- Nói câu nào nghe cũng có lý.
Hạng Thanh Ngưu cười ha hả:
- Kỳ thực ta rất có tài ăn nói, ngươi cũng biết là ta dựa vào khả năng này lừa dối người khác rồi mà. Ở thảo nguyên, Đại Luân Minh Vương khiến toàn bộ mục dân tín ngưỡng hắn, còn không phải vì hắn giỏi lừa dối sao? Nói cho cùng là mọi người cảm thấy đơn độc, cảm thấy tín ngưỡng vào thần linh nào đó là có thể có được tất cả. Kỳ thực đều con mẹ nó vô nghĩa.
Phương Giải cười to.
Hạng Thanh Ngưu tiếp tục nói:
- Ta sẽ không mặt dày nói tới các tông môn khác, chỉ nói tới Đạo tông Trung Nguyên. Qua nhiều năm như vậy, tất cả tông môn có liên quan tới Đạo tông đều thờ phụng Đạo Tổ. Nhưng Đạo Tổ lão nhân gia trước khi chết chắc không ngờ tới mình sẽ trở thành một con rối. Nghe nói sách của Đạo Tổ không phải là Đạo Tổ lưu lại, mà là đời sau biên soạn ra.
Phương Giải nói:
- Những điều khác thì khó nói, nhưng câu ‘Vì cảm thấy đơn độc nên mới tin vào tín ngưỡng’ của ngươi rất tuyệt.
Hạng Thanh Ngưu cười đắc chí, bỗng nhiên cảm thấy một câu của Phương Giải không đúng.
- Một trận chiến này? Vừa rồi ngươi nói phải đánh xong trận chiến này trước? Không phải ngươi đã đạt thành hiệp nghị với Plens rồi đó sao? Chẳng lẽ còn muốn đánh?
Phương Giải lắc đầu, cười nói:
- Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu ta rồi.
Hạng Thanh Ngưu hơi sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ.
- Ngươi đúng là một kẻ âm tàn.
Y nói.
Phương Giải không phủ nhân, cũng không giải thích.
Hạng Thanh Ngưu vỗ mạnh vào vai Phương Giải, nói:
- Nhưng ta lại thích tính cách này của ngươi.
Vẻ mặt đầy lẳng lơ quyến rũ.
Phương Giải lập tức mắng:
- Lăn!
Hạng Thanh Ngưu cười tới ngực run rẩy, vừa đi về vừa nói:
- Tuy ta không biết ngươi tính toán gì, nhưng ta biết đám người tây dương kia khẳng định không lấy được chút ưu đãi gì từ ngươi. Ta không hiểu chuyện quân sự, ta cũng không biết nói về đại nghĩa dân tộc, cho nên ta chỉ có thể giúp ngươi xử lý vài kẻ địch. Có chuyện gì, cứ nói thẳng cho ta biết là được.