Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 402: Cảm giác vui sướng



Lính của Lưu Khoát dũng mãnh tạo một lối đi cho đám người Phương Giải. Hai nhóm tụ lại chưa tới bảy mươi ngươi, nhưng rõ ràng rằng hiện tại tốt hơn so với lúc tự chiến nhiều. Ở đằng sau phản quân như lũ lớn phá đê, từng đợt từng đợt xông tới. Đám người Phương Giải sau khi phá được vòng vây của phản quân thì vừa đánh vừa lui.

Dù sao Lưu Khoát cũng đã lớn tuổi rồi, thể lực dần hao hụt, cộng thêm vết thương trên người vẫn chưa được xử lý, máu càng chảy khí lực càng giảm. Phương Giải thấy động tác vung trường sóc của y dần chậm đi, lập tức nắm lấy áo giáp của y, ném y ra đằng sau.

- Hộ tống Lưu tướng quân lên thuyền trước.

Phương Giải hô to một tiếng, đại mạch đao trong tay vung lên chém chết bốn, năm phản quân. Thân binh của Lưu Khoát dìu y về đằng sau, y giãy dụa muốn tiếp tục xông về phía trước. Lão tướng quân này không muốn mình biểu hiện yếu thế trước các hậu sinh.

- Lưu tướng quân.

Phương Giải vừa giết người vừa hô lớn:

- Nghỉ ngơi một lát, tới khi ta mệt lại tới lượt ngươi!

Trong lòng Lưu Khoát ấm áp, biết rằng Phương Giải đang chiếu cố mặt mũi của y. Y quay đầu lại nhìn, thấy phần lớn thuyền nhỏ đã bị nước cuốn trôi do không buộc lại. Y lập tức bước nhanh tới, nhảy xuống sông kéo một con thuyền nhỏ mới trôi được một đoạn kéo về. Lúc y vừa nhảy xuống sông, nước sông lập tức nhuộm đỏ một mảnh.

Có máu của y, cũng có máu của địch nhân.

Phương Giải và Cấp Sự Doanh cản phía sau, mười một người đứng thành hàng bảo vệ đồng đội phía sau. Trường thương như rừng đâm tới, chạm vào áo giáp vàng vang lên tiếng đinh đương. Xuân Cô đổi lại Triều Lộ đao của Phương Giải bởi vì dùng không thuận tay, trong lúc sơ ý bị một trường thương đẩy ngã lảo đảo xuống đất. Bộ áo giáp trên người nàng quá nặng, hơn nữa khí lực của nàng cũng đã dùng hết. Muốn đứng lên nhưng lại không đứng lên nổi.

Phản quân thấy có người ngã xuống, lập tức nhào lên như điên. Trường thương hoành đao như mưa to trút xuống người Xuân Cô. Đồ Phu thấy thê tử ngã xuống đất đang gặp tình thế nguy hiểm, lập tức xông tới, dùng lưng ngăn cản thế công, hai tay ôm chặt lấy Xuân Cô. Binh khí đập vào sau lưng y vang lên leng keng.

Xuân Cô nhìn người đàn ông cao lớn xấu xí này, ánh mắt đầy nhu tình.

Phương Giải bước dài một bước, vung đao chém chết những kẻ tấn công Đồ Phu, sau đó thúc giục Xuân Cô lùi lại phía sau. Mắt thấy đám người Phương Giải đã lùi tới bờ sông, phản quân vốn bị thiệt hại nặng nề sao có thể dễ dàng bỏ qua, liền lao tới giống như là dã thú. May mà bên Phương Giải ít người, chiến đoàn cũng nhỏ, cho dù nhân số phản quân có nhiều hơn nữa thì cũng không thể xông lên cùng lúc được.

Phương Giải cứ lùi một bước, thì lại có mấy cỗ thi thể ngã xuống trước mặt hắn. Lùi bốn, năm bước nữa chính là mặt sông. Đất dưới chân hắn rất ẩm, bước chân của hắn cũng trở nên không ổn định nữa.

Cầu nổi cách bờ bắc còn hơn 50m, không ít cung tiễn thủ của Tả Tiền Vệ đã đứng trên cầu nổi không ngừng bắn tên trợ giúp.

Nhưng dù sao cầu nổi cũng chỉ rộng có như vậy, cho nên sự trợ giúp này căn bản không mang lại tác dụng gì. Không ít người bị cung tiễn thủ của phản quân bắn trúng rơi xuống sông, rồi bị cuốn đi rất xa.

Lưu Khoát ra sức kéo một con thuyền nhỏ lại, nhưng tất cả người đánh cá đều đã bị bắn chết hết rồi. Những thuyền khác cũng dần dần bị đẩy ra xa. Lúc này chỉ còn lại năm, sáu mươi người. Muốn dựa vào một con thuyền nhỏ rời đi hiển nhiên là không thể đưa hết về được.

- Lính của Tả Tiền Vệ!

Lưu Khoát nhét dây thừng của thuyền nhỏ vào tay Xuân Cô, sau đó vung trường sóc giết trở lại:

- Việc cản phía sau là việc của chúng ta, không cần người khác! Dưới trướng của Đại tướng quân, không có một ai sợ chết! Nếu đã mặc chiến phục của Tả Tiền Vệ trên người, thì đi theo lão tử giết trở lại!

Mấy chục tinh bộ binh Tả Tiền Vệ kêu gào xông theo y. Dựa vào một cỗ huyết khí và lực chiến đấu, mấy chục tinh bộ binh xông lên ép phản quân lùi lại bốn, năm bước.

- Phương tướng quân, mau qua sông!

Lưu Khoát vừa giết vừa hô to:

- Nếu ngươi không thể quay về, thì cái chết của bọn ta đều trở nên vô ích.

Phương Giải nghe thấy vậy, trong lòng chua xót, cắn răng lắc đầu:

- Nếu ta rời đi, thì về sau đừng mong có một ngày ngủ yên giấc! Nếu đã định trước chúng ta đều phải chết ở chỗ này, vậy thì đơn giản buông tay đại sát đi!

Trong lòng Lưu Khoát nóng lên, chẳng quản cái gì nữa:

- Tốt, vậy thì buông tay đại sát!

Vừa lúc đó, bỗng nhiên chỗ phản quân ngọn đồi bên kia phát ra tiếng kinh hô. Theo sát đó, trận hình của phản quân bắt đầu rối loạn. Có thể nghe thấy tiếng đốc chiến của phản quân quát lớn, nhưng rất nhanh đội phản quân bao vây bờ sông vẫn không ngừng rút lui. Từ tiếng la hét của bọn họ, Phương Giải có thể nghe thấy được sự hoảng sự.

Áp lực chợt buông lỏng, khiến hắn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.

Hạ du bên kia sông Hoàng Ngưu, có mười mấy bóng đen xuất hiện trên mặt sông. Do khuôn mặt dính đầy máu nên Phương Giải phải lau đi mới nhìn rõ được. Bóng đen thật lớn đó, rõ ràng là hơn mười chiến thuyền thật lớn. Ở phía sau đám quái vật đó, còn có rất nhiều cột buồm đếm không xuể.

Thủy sư Đại Tùy!

Phản quân không có Thủy sư hùng mạnh như vậy, mà trên chiến thuyền là chiến kỳ màu đỏ rực. Vào lúc này nhìn sáng rực rỡ như mặt trời, khiến cho tất cả binh lính Tùy còn sống ở bờ bắc đều ấm áp trong lòng.

Hơn mười khoái thuyền Hoàng Long từ phía sau đội chiến hạm tăng tốc lên trước. Cung tiễn thủ trên chiến thuyền bắt đầu tấn công phản quân bờ bắc. Mà trên chiến thuyền lớn là nỏ xe phát uy. Trên trăm nỏ xe, gần vạn cung tiễn thủ trút xuống, lập tức bờ bắc xuất hiện một tầng tên. Thoạt nhìn như cỏ hoang màu trắng trên bờ sông vậy.





Khoái thuyền Hoàng Long xếp thành hàng ở bờ bắc, mỗi một khoái thuyền Hoàng Long có thể chở được ít nhất hai trăm binh lính. Mà binh lính Thủy sư đều là cung tiễn thủ xuất sắc. Đứng ở trên thuyền cao ngắm bắn phản quân, cung tiễn thủ của Thủy sư Đại Tùy căn bản chính là đang giết chóc.

Hàng ngũ phản quân rốt cuộc tan rã, những binh lính kia kêu thảm chạy trốn về đằng sau. Đội đốc chiến liên tục giết mấy chục người cũng không ngăn cản được dục vọng muốn sống của binh lính. Lá gan một khi nát, thì trong khoảng thời gian ngắn khó mà liền lại được. Bọn họ giống như một đàn kiến bị kinh hãi, chạy loạn xạ khắp nơi trên bờ sông.

Mỗi cung tiễn thủ trên khoái thuyền Hoàng Long đã bắn ít nhất năm mũi tên, trên bờ sông toàn tên là tên, cơ hồ không có chỗ đặt chân. Cảnh tượng như vậy thật khiến cho người ta cực kỳ rung động.

Thấy phản quân lui bước, trên thuyền lớn Hoàng Long thả xuống mấy khoái thuyền con rết. Loại thuyền này có thể chở được mấy chục tên lính với tốc độ cực nhanh. Mấy chục binh lính đồng thời chèo mái, thật giống như một con rết giẫm lên mặt nước đi về hướng bờ bên kia.

Binh lính Thủy sư lên bờ bắt đầu thiết lập phòng ngự, dùng trận hình hình vuông bảo hộ phía sau người.

Một tướng lĩnh Thủy sư mặc áo giáp đi xuống từ một khoái thuyền con rết, liếc nhìn những thi thể cụt tay cụt chân xung quanh đám người Phương Giải, sắc mặt không nhịn được thay đổi. Lần đầu tiên hạm đội của Thủy sư kết hợp với Tả Tiền Vệ chiến đấu với phản quân với quy mô lớn, Tả Tiền Vệ đang vượt sông Hoàng Ngưu bằng sức mạnh. Bởi vì phản quân ở bờ bắc đông đúc, thoạt nhìn cũng phải có mấy vạn người. Cho nên tướng quân chỉ huy của Thủy sư Đoạn Tranh lập tức hạ lệnh cho Thủy sư giúp đỡ. Trong lòng còn oán giận vì sao Tả Tiền Vệ vượt sông bằng sức mạnh mà không phái người liên lạc với Thủy sư.

Nhưng tới gần, người của Thủy sư mới phát hiện bị vây ở bờ bắc cũng chỉ là mười mấy binh lính quân Tùy.

Biệt tương Thủy sư nhập ngũ đã nhiều năm, nhưng chưa từng trông thấy chiến trường nào thảm thiết như vậy. Mười mấy quân Tùy còn sống đều dính đầy máu, giống như một huyết nhân. Áo giáp của bọn họ, tóc của bọn họ, cả khuôn mặt của bọn họ đều dính đầy máu. Dưới chân bọn họ là thi thể người chết.

Biệt tương Thủy sư không đếm hết có bao nhiêu cỗ thi thể. Bởi vì nhiều lắm, nhiều đế tim y đập thình thịch.

Y không thể tưởng tượng được, dưới sự bao vây của mấy vạn quân địch, nhóm người chỉ chưa tới 350 người này làm sao kiên trì được. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bất kỳ là ai cũng khó có thể tin nổi. Binh lực kém quá xa, đây có thể gọi là một thần thoại.

Máu loãng chảy qua chân y, hòa nhập vào sông lớn.

Y đứng thẳng người, sau đó chào theo nghi thức quân đội Đại Tùy tiêu chuẩn nhất.

Phương Giải đặt mông ngồi xuống máu loãng, cắm đại mạch đao ở bên cạnh.

- Vị tướng quân này, giúp ta một việc…mang những thi thể của các huynh đệ ở đây, không sót một ai mang đi. Phiền ngươi phái người phân chia cẩn thận, mang thi thể về tới bờ bên kia. Giúp bọn họ rửa sạch thân thể, may vết thương lại, mặc quần áo sạch sẽ rồi mới chôn…

Biệt tương Thủy sư gật đầu, tự mình dẫn người tìm kiếm tinh bộ binh trong đống thi thể.

Lưu Khoát cũng ngồi bệt xuống bên cạnh Phương Giải, nhìn hắn một cái, bỗng nhiên mỉm cười:

- Trước nay ta vẫn khinh thường đám công tử bột. Ta từng nghĩ rằng đám đó ngoại trừ khuôn mặt và cái mông ra, không còn tác dụng gì khác.

Phương Giải biết rằng lời của Lưu Khoát khẳng định còn có ý khác, nhưng hắn không hiểu rõ về Tả Tiền Vệ lắm cho nên không thể đoán được. Hơn nữa giờ hắn đã rất mệt nhọc rồi, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc, đâu còn khí lực để suy đoán huyền cơ trong đó.

- Lời này thật không giống lời khen.

Phương Giải cười cười, lấy cái tẩu trong túi, định cho thuốc lá vào đốt, nhưng phát hiện thuốc lá đã ướt dẫm từ lúc nào. Máu màu đo từ người hắn trôi xuống làm ướt đẫm. Hắn hơi chút sửng sốt, vẫn bỏ thuốc lá dính máu vào trong tẩu, lấy hỏa chiết tử đốt.

Thuốc lá quá ướt, hắn đốt thật lâu mới hít được một hơi.

Miệng đầy mùi máu tươi nồng nặc.

Thổi ra khói lẫn mùi máu tươi, Phương Giải rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể vốn kéo căng cũng được thả lỏng, ngón tay run rẩy cũng khôi phục lại bình tĩnh.

- Lần đầu tiên giết người?

Lưu Khoát nhìn hắn, kinh ngạc hỏi:

- Lần đầu tiên giết người?

Phương Giải lắc đầu, nhổ một bãi nước bọt dính theo máu:

- Lần đầu tiên giết nhiều người như vậy.

Hắn nhìn thoáng qua vết thương trên đầu vai của Lưu Khoát, liền cởi áo giáp giúp y, sau đó lục lọi thuốc trị thương cũng bị ướt đẫm đắp lên. Hiện tại Lưu Khoát đã không còn cảm thấy đau đớn, tùy ý để Phương Giải điều trị vết thương.

- Về sau sẽ quen thôi.

Lưu Khoát cầm túi rượu xuống uống một ngụm rồi đưa cho Phương Giải:

- Ngươi như vậy là quá giỏi rồi. Ở tuổi của ngươi, lúc ta nhìn thấy nhiều người chết còn tè ra quần. Lần đầu tiên ta giết người, sợ tới mức mấy ngày mấy đêm không ngủ. Vừa nhắm mắt lại là thấy người bị ta giết xuất hiện, cầm theo đầu của mình đi tới…

Phương Giải ừ một tiếng, lúc này mới phát hiện mình không có chút sợ hãi nào.

Trong vạn quân, trong tuyệt cảnh.

Hắn nghĩ tới cái chết, nhưng không hề sợ hãi.

Hắn uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn thi thể đầy đất.

Trong lòng hắn bỗng nhiên có một loại kích động, muốn đếm xem có bao nhiêu thi thể trên mặt đất.

Dưới sự khống chế của Thủy sư, binh mã Tả Tiền Vệ bắt đầu qua sông. La Diệu vốn không muốn có xung đột trực tiếp gì với phản quân, nhưng giờ lại không thể không làm vậy. Tướng quân Thủy sư Đoạn Tranh đang nhìn, nếu cơ hội tốt như vậy mà không qua sông, thì bất kể như thế nào cũng khó ăn nói.

Chính Phương Giải cũng không nghĩ tới, lần tra xét tin tức này, lại có thể thúc đẩy Tả Tiền Vệ tấn công. Lần đầu tiên quân đội của Đại Tùy bước lên vùng đất bị phản quân chiếm cứ. Cũng không biết hắn đã làm rối loạn kế hoahcj của La Diệu.

Lúc hắn và đám người Lưu Khoát được chiến thuyền chở tới bờ nam sông Hoàng Ngưu, lúc hai chân bước lên bờ biển.

Binh lính Tả Tiền Vệ tụ tập ở bờ sông không tự chủ được bộc phát ra tiếng hoan hô. Bọn họ tự tránh ra một lối đi, người nào nhìn về phía Phương Giải cũng mang theo sự chân thành và kính trọng. Cũng không biết là ai dẫn đầu đặt tay ngang ngực, dần dần mọi người đều làm theo, dùng nghi thức quân đội Đại Tùy tiêu chuẩn nhất để diễn tả sự sùng kính của mình.

Quân nhân, từ trước tới nay chưa bao giờ kính trọng kẻ nhát gạn.

Anh hùng trở về.

Phương Giải nhìn những binh lính kia, chợt phát hiện mình rất hưởng thụ tình cảnh này. Ở trước mặt hắn là vô số ánh mắt kính trọng, phía sau hắn là binh lính Thủy sư, hắn đứng ở giữa, bỗng nhiên có cảm giác như nắm toàn bộ thế giới.

Rất tuyệt.

Khiến người ta mê muội.