Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 451: Ngươi rốt cuộc thừa nhận



Tuy đã trải qua hai mùa đông, nhưng khi cái lạnh tràn tới, binh lính quân Tùy vẫn cảm thấy không chịu được. Hai mùa đông trước, bọn họ một mực ở trong núi Lang Nhũ, chưa từng đi xuống, đốt lửa sưởi ấm cũng không tính là gian nan. Nhưng hiện tại bọn họ phải đối mặt với hơn mười vạn phản quân, còn có gió bắc lạnh lẽo.

Kỵ binh của Bắc Liêu thì chẳng thèm để ý. Nơi này còn ấm áp hơn Thập Vạn Đại Sơn nhiều. Chưa từng tới chỗ đó, thì không thể hiểu được cái giá rét thực sự.

Lý Hiếu Tông ngồi ở cái ghế phủ một lớp nhung dày, ngẩn người nhìn làn khói bốc lên từ bếp than. Cũng không biết vì sao, y bỗng nhớ tới cái ngày nào đó ở Phan Cố.

Đó là một ngày tuyết rơi, thiếu niên tên là Phương Giải kia tiến vào, giống như mọi ngày, chổng mông lên sưởi ấm, sau đó lấy một xấp ngân phiếu từ trong ngực đưa cho y. Đây là tiền lãi của ba sản nghiệp lớn trong thành Phan Cố. Cũng nhờ có thiếu niên này, mà dân chúng và biên quân Phan Cố mới trải qua cuộc sống tốt đẹp.

Mỗi lần tiêu diệt xong mã tặc, thiếu niên kia lại mời các bằng hữu tới quán thịt chó Vân Kế uống rượu. Lúc nghĩ tới đây, Lý Hiếu Tông không nhịn được mấp máy miệng.

Y nhớ tới hương vị của rượu Lê Hoa trong quán thịt chó kia. Mấy năm qua dường như không còn được uống thứ rượu thơm ngon, tinh khiết như vậy nữa. Y nhớ tới Tô Đồ Cẩu thật thà chất phát, nhớ tới lão bản nương đầy vẻ phong tình kia. Sau đó nhớ tới những lời lão bản nương nói với y trong cái đêm trăng khuyết kia.

Đêm hôm đó, y tính toán giết Phương Giải.

Sau đó lại nhớ tới thiết kỵ của Lý Viễn Sơn giết sạch tám trăm biên quân. Lúc ấy y tận mắt nhìn thấy mọi việc xảy ra, nhưng ngay cả dũng khí ngăn cản cũng không có. Diện mạo của từng người trong tám trăm người đó y đều nhớ rõ. Dù nhắm mắt lại thì nụ cười khuôn mặt của những người đó vẫn rất quen thuộc.

Tên cũng mỗi người bọn họ y cũng nhớ hết, có thể đọc ra mà không nhầm.

Lúc nghĩ tới đây, Lý Hiếu Tông cảm thấy lạnh hơn. Y đắp chăn nhung lên người, cảm thấy gió lạnh vẫn có thể luồn vào trong lòng mình. Y chưa từng hối hận khi làm ra bất kỳ quyết định gì, cũng không tin thế gian này có nhân quả báo ứng. Y chỉ tin tưởng vào một điều…Người mạnh mới có thể sống yên.

Không biết vì sao, đêm qua y mất ngủ.

Qua nhiều năm rồi, y chưa từng có cảm giác đó. Bất kể là gặp phải chuyện gì khó xử hay là vui vẻ, y đều có thể duy trì một giấc ngủ say. Ở trong đống tuyết, giữa cánh đồng hoang, thậm chí trong đống người chết y vẫn có thể ngủ được.

Bên ngoài trời vẫn còn tối, chưa tới lúc thăng trướng.

Bên ngoài tối, bên trong lều lớn còn tối hơn.

Bếp than là nguồn sáng duy nhất trong lều vải, nhưng không biết vì sao Lý Hiếu Tông chợt phát hiện ánh lửa hôm nay trông khá là nhỏ.

Là vì hưng phấn sao?

Y tự hỏi mình.

Chắc là vậy.

Câu trả lời cũng không phải là lời khẳng định.

Y nên hưng phấn mới đúng, bởi vì hôm qua y đã đưa ra quyết định. Y tính toán để Thôi Trung Chấn mang theo người tới khiêu chiến với tây đại doanh phản quân. Thân tín của y, Lưu Tứ Lang, đã tới tây đại doanh của phản quân gặp mặt Mạnh Vạn Tuế. Không có bất ngờ gì xảy ra, tới hửng đông, Thôi Trung Chấn sẽ chết dưới mũi tên của Lưu Tứ Lang. Y rất tin tưởng vào tài bắn cung của Lưu Tứ Lang, giống như lúc trước y tin tưởng vào tài bắn cung của Phương Giải vậy.

Ba ngày sau, y sẽ hạ lệnh cho đại quân xuất phát trở về sơn trại. Y sẽ để cho Mưu Lương Bật mang theo một đội bảo vệ đồ quân nhu đi trước. Đương nhiên, số lượng sẽ không nhiều lắm. Cho nên dù bị phản quân phục kích, thì tổn thất cũng không tính là lớn. Y đã từng quan sát qua địa hình của Giáp Tử Câu, nơi đấy rất thích hợp cho phục kích. Mưu Lương Bật là quan viên quản lý hậu cần tài năng, nhưng y không phải là một tướng lĩnh đủ tư cách. Một khi bị phản quân vây khốn, thì y chỉ có một con đường chết. Chỉ cần Lý Hiếu Tông cứu viện hơi chậm một chút, thì Mưu Lương Bật liền biến thành một cỗ thi thể.

Tất cả, đều đã tạo thành hình ảnh trong đầu Lý Hiếu Tông.

Chỉ cần Thôi Trung Chấn chết, không còn ai biết y đã giết Húc Quận Vương, cũng không có bằng chứng nào. Trên thực tế, Thôi Trung Chấn không nhìn thấy y giết Húc Quận Vương Dương Khai. Nhưng Lý Hiếu Tông không dám khẳng định, cho nên tuyệt không thể lưu Thôi Trung Chấn lại. Chỉ cần Mưu Lương Bật chết rồi, thì đội ngũ gần năm vạn người này hoàn toàn chịu sự khống chế của y. Năm vạn tinh nhuệ a, đủ để y sống yên phận ở Tây Bắc rồi.

Nhưng không chỉ có như vậy.

Lúc trước y đã thương lượng xong với Mạnh Vạn Tuế, hai người cộng đồng tiến thoái. Một khi Lý Viễn Sơn binh bại, hai người bọn họ liền dẫn theo binh lính tấn công phía sau Tương Châu. Tương Châu là căn cơ của Lý Viễn Sơn, được Lý Viễn Sơn định làm Đô thành. Đương nhiên, trong suy nghĩ của Lý Viễn Sơn, Đô thành hoàn mỹ nhất vẫn là tòa đệ nhất hùng thành Trường An.

Chỉ cần công phá Tương Châu, triều đình nhất định thừa nhận chiến công của Lý Hiếu Tông. Húc Quận Vương chết rồi, Mưu Lương Bật chết rồi, hai người có trách nhiệm chính trong việc tây chinh thảm bại đều chết hết, chẳng lẽ triều đình sẽ chuyển đầu mâu về phía y? Phải biết rằng lúc tây chinh, y chỉ là một tướng lĩnh dưới trướng của Lý Viễn Sơn mà thôi. Y dứt khoát rời khỏi phản quân, hai năm qua lập được nhiều chiến công, những cái này là thật, chứ không phải là giả bộ.

Đương nhiên, điều này còn chưa đủ.

Bởi vì dựa vào những cái đó, còn chưa đủ để khiến triều đình coi trọng y.

Cho nên Mạnh Vạn Tuế cuối cùng phải chết. Chỉ cần lại giết Mạnh Vạn Tuế, thu gần ba mươi vạn phản quân vào tay mình, cho dù là Hoàng Đế cũng không dám khinh thường y. Có được mấy chục vạn đại quân, lại công phá Đô thành của phản quân, chẳng lẽ còn chưa đủ đổi lấy một Tam Phẩm Đại tướng quân sao?

Như vậy là quá đủ rồi.

Nghĩ tới đây, hàn ý trong lòng Lý Hiếu Tông tiêu tan đi không ít.

- Liệu mình có hơi tham không?

Y thì thào một câu, cảm thấy mình không phải là tham. So với Lý Viễn Sơn, y thực sự không tính là tham lam. Lý Viễn Sơn muốn là giang sơn, mà Lý Hiếu Tông biết mình chỉ cần vinh quang mà thôi. Tam Phẩm Đại tướng quân có thể mở phủ dựng nha, sáng lập ra thế gia thuộc riêng về y. So với giấc mộng giang sơn kia của Lý Viễn Sơn thì nhỏ hơn rất nhiều.

Làm người không thể quá tham, nhất là những thứ xa vời, phiêu miểu.

Lý Hiếu Tông biết rằng, đi đường chỉ nên bước từng bước một.

Vừa lúc đó, có tiếng kèn rời giường vang lên. Mặt trời rất nhanh chiếu rọi đại địa, một ngày mới sắp bắt đầu.

Y xốc khăn nhung trên người ra, giãn giãn cơ thể.

Một đêm gian nan đã qua.

Hy vọng tới lúc trời lại đen có thể ngủ ngon một giấc.

Trong bóng đêm, Lý Viễn Sơn chờ đợi ánh mặt trời.



….

Thân binh giúp Lý Hiếu Tông mặc xong giáp trụ, Lý Hiếu Tông cúi đầu nhìn áo giáp trên người mình, đột nhiên có chút giật mình….ánh sáng chiếu vào áo giáp phát ra ánh sáng rực rỡ. Thoạt nhìn, áo giáp của y như biến thành giáp vàng.

Lý Hiếu Tông cười cười, cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt.

- Các tướng quân đã tới lều lớn chưa?

Y hỏi.

- Đều đã tới.

Thân binh trả lời:

- Hôm qua tướng quân đã phân phó hôm nay tới đại doanh phản quân khiêu chiến, cho nên các tướng lĩnh đã chờ sẵn ở lều lớn rồi, chỉ còn đợi tướng quân thăng trướng.

Lý Hiếu Tông ừ một tiếng, phân phó:

- Đi thả Thôi Trung Chấn ra, không cần tới lều lớn nghe lệnh. Giao một chiết xung doanh kém cỏi nhất cho y, bảo y chuẩn bị ra trận.

- Vâng.

Thân binh vâng lệnh một tiếng liền đi ra ngoài.

Ăn mặc chỉnh tề xong, Lý Hiếu Tông bước ra khỏi lều lớn. Lúc ra khỏi cửa, y hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo. Cảm giác mệt mỏi do cả đêm không ngủ được xua tan đi một ít.

Lúc binh lính nhìn thấy y, đều cung kính hành lễ. Điều này khiến Lý Hiếu Tông cảm thấy rất thoải mái. Y thích ngồi trong lều lớn, phân công quân vụ. Cảm giác này giống như là chỉ điểm giang sơn. Y xuất thân từ thứ xuất của Lý gia, nếu muốn trở thành đại nhân vật thì chỉ có thể dựa vào cố gắng của bản thân. Y xác định sớm muộn gì cũng có một ngày đám thế gia cũng phải hướng y thi lễ.

Người nam nhân nào, chả có giấc mộng trong lòng?

Đi vào lều quân ngồi xuống, Lý Hiếu Tông an bài chuyện xuất chiến hôm nay, sau đó nhắc tới việc lui binh với các tướng lĩnh. Y nói giọng điệu trầm trọng, ánh mắt đầy bi thương. Đã giao chiến với phản quân một tháng, không thể báo thù cho Húc Quận Vương, thoạt nhìn có vẻ y không cam lòng.

Nhưng các tướng lĩnh cũng đều biết rằng, thời tiết lạnh giá như vậy không thích hợp với giao chiến. Phản quân có binh lực hùng hậu, lại không thiếu lương thảo, đồ quân nhu. Mà Quân Tùy lại thiếu thốn đủ bề. Muốn vượt qua mùa đông giá rét này thì chỉ còn có thể trở lại sơn trại nghỉ ngơi.

Không ai hoài nghi sự thương cảm trong mắt Lý Hiếu Tông là giả bộ, cũng không ai nhận thấy sự vui sướng trong mắt của y.

Lý Hiếu Tông đột nhiên cảm thấy, nếu như mình đi làm ở gánh hát, thì nhất định sẽ nổi tiếng khắp đại giang nam bắc.

Sau khi an bài xong xuôi quân vụ, thân binh bên ngoài đi vào nói gì đó với y. Sắc mặt của Lý Hiếu Tông hơi đổi, sau đó bảo các tướng lĩnh chờ y ở trong lều, một mình y đi ra lều lớn. thân binh vừa đi vừa nói:

- Vừa rồi thuộc hạ đi thả Thôi Trung Chấn, nhưng y nhất quyết không chịu đi ra, chỉ nói để ngài tự tới đó, có việc muốn hỏi. Nếu tướng quân không tới, thì y thà chết ở trong lồng giam.

Lý Hiếu Tông nhíu mày hỏi:

- Trước đó có người nào tới gặp y hay không?

- Đêm qua Hoàn Nhan Trọng Đức tới gặp y, tặng một bầu rượu và một mâm thịt chín.

- Nói chuyện gì?

- Chỉ nói thời tiết giá lạnh, bảo Thôi Trung Chấn bảo trọng.

Lý Hiếu Tông ừ một tiếng, tuy cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng không để ý cho lắm. Nơi giam giữ Thôi Trung Chấn cách nơi đóng quân của hàn kỵ khá gần, đây là yêu cầu lúc ấy của Hoàn Nhan Trọng Đức. Lý Hiếu Tông biết rằng Thôi Trung Chấn và Hoàn Nhan Trọng Đức có quan hệ khá tốt, cho nên liền đáp ứng. Dù sao y sẽ không xuống tay với Thôi Trung Chấn ở trong doanh trại. Nhốt Thôi Trung Chấn ở gần chỗ hàn kỵ, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy y là một người rộng lượng.

Đây là một cái lều độc lập, trong lều là một lồng giam bằng gỗ. Lúc Lý Hiếu Tông đi tới cửa, nhìn thấy thân binh của mình đều ở đây, trong lòng yên tâm hơn không ít. Phía ngoài lều đều là người của y, bất kể ai tới gần thì đều có thể nhanh chóng cảnh báo. Y vén mành đi vào, nhìn thấy Thôi Trung Chấn đang ngồi quay lưng về phía mình.

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Lý Hiếu Tông hỏi.

Thôi Trung Chấn không quay đầu lại, trầm mặc một lúc bỗng nhiên nói:

- Ngày đó, kỳ thực ta đã trông thấy rồi.

Câu này vừa ra khỏi miệng, Lý Hiếu Tông liền biến sắc.

Thôi Trung Chấn nhẹ nhàng nói:

- Ta biết hôm nay ngươi phái ta đi khiêu chiến, nói cái gì mà lập công chuộc tội, kỳ thực là ngươi muốn giết ta phải không? Lý Hiếu Tông, ta thực sự nhìn lầm ngươi rồi…Ngày đó tuy ta tận mắt nhìn thấy ngươi giết Vương gia, nhưng ta vẫn che dấu giúp ngươi. Ta thật không ngờ rằng ngươi lại muốn giết cả ta. Ta vẫn không nói là vì ta vẫn tin tưởng rằng ngươi sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

- Ngươi…đang nói linh tinh gì vậy?

Lý Hiếu Tông nhìn xung quanh, lạnh lùng nói:

- Sở dĩ ngươi bị nhốt vào lồng giam, là vì ngươi tác chiến bất lợi. Vương gia là bị phản quân giết, sai lầm của ta là không thể cứu được Vương gia.

- Nơi này không có ai, ngươi cần gì giả vờ giả vịt?

Thôi Trung Chấn quay mạnh đầu lại, nhìn vào mắt Lý Hiếu Tông, rất nghiêm túc nói:

- Chúng ta giao dịch, chỉ cần ngươi không giết ta, ta cam đoan không nói chuyện ngươi giết Vương gia ra, ngươi thấy thế nào?

Lý Hiếu Tông trầm mặc, sau đó lắc lắc đầu:

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Nếu hôm nay ngươi không đi khiêu chiến, vậy thì ta cũng không có cách nào giúp ngươi. Ngươi gây ra sai lầm thì phải bù lại, nếu không thể bù lại, thì ta liền xử trí ngươi theo quân luật.

Thôi Trung Chấn cười lạnh:

- Xem ra ta không thể không chết rồi…Kỳ thực ta cũng biết, ngươi tìm tới Vương gia chính là do Lý Viễn Sơn bày mưu đặt kế đúng không? Mục đích của ngươi, chính là giết Vương gia, sau đó đưa tất cả các tướng sĩ vào trong hố lửa! Lý Hiếu Tông, chẳng lẽ ngươi thực sự cảm thấy Lý Viễn Sơn sẽ thắng?

- Không cảm thấy vậy.

Lý Hiếu Tông lắc đầu:

- Cho nên hiện tại ta trận chức tận trách làm một tướng quân của Đại Tùy. Thôi Trung Chấn, ngươi quả thực rất ngu ngốc, trách không được ngay cả Diễn Vũ Viện cũng không vào được. Nếu ngươi đủ thông minh, thì ngươi đã không nói ra lời này, bởi vì sau khi ngươi nói ra…ta càng sẽ không lưu ngươi rồi.

Nghe thấy câu này, hai mắt Thôi Trung Chấn sáng ngời.

Y không nhịn được vỗ tay:

- Rốt cuộc ngươi đã thừa nhận.