Đội ngũ của Phương Giải đóng ở bên cạnh hàn kỵ của Hoàn Nhan Trọng Đức, không đóng chung với quân Tùy. Giữ một khoảng cách như vậy khiến tướng lĩnh quân Tùy ít nhiều thoải mái hơn. Lúc đầu Mưu Lương Bật và Thôi Trung Chấn tính toán giao quyền chỉ huy quân đội cho Phương Giải, nhưng những người này đâu có thể tùy tiện tán thành một người từ bên ngoài tới.
Ý của Tôn Khai Đạo là, trên người Phương Giải có hoàng mệnh, hơn nữa Mưu Lương Bật và Thôi Trung Chấn ủng hộ, cho dù những tướng lĩnh kia có bất mãn thì cũng không dám công khai phản đối. Nếu có người ngầm cấu kết, Phương Giải hoàn toàn có thể dùng biện pháp cứng rắn để trấn phục. Tôn Khai Đạo suy nghĩ như thế cũng không phải là không có lý. Nếu Phương Giải làm như vậy, lúc đầu các tướng lĩnh quân Tùy khẳng định là không thoải mái, nhưng thời gian lâu sẽ tự nhiên chấp nhận.
Nhưng Phương Giải không có ý định làm vậy.
Theo Tôn Khai Đạo thấy, Phương Giải suy nghĩ hơi nhiều.
Nhưng Phương Giải không muốn khiến đội ngũ này trở nên phân liệt. Nếu hắn đã muốn làm một chuyện gì đó, sẽ trừ bỏ tất cả tai họa ngầm rồi mới đi làm. Nếu như nói Phương Giải không cần đội quân này, là một lời dối trá. Hắn chưa từng che dấu mong muốn có đội quân này với bản thân hay với người của mình.
Đang ở một nơi loạn lạc như Tây Bắc, nắm giữ một đội quân mạnh mẽ còn yên tâm hơn bất kỳ điều gì.
Không chỉ là Tây Bắc, trong lòng Phương Giải luôn có một sự lo lắng mơ hồ. Sở dĩ hắn lựa chọn trở lại núi Lang Nhũ, kỳ thực là lo lắng cho dù Đại Tùy bình định được Tây Bắc nhưng thiên hạ Đại Tùy chưa chắc được yên ổn. Rốt cuộc Hoàng Đế có tâm tư gì, hắn đoán không ra. Vị Chí Tôn thông minh tuyệt đỉnh nhưng lại đang mắc bệnh nguy kịch kia, rốt cuộc đã an bài những gì, ngoài y ra, không ai nhìn thấu. Phương Giải không thể đoán được suy nghĩ của một người sắp chết, cũng không thể phỏng đoán được mục đích mà Hoàng Đế đưa những người bên cạnh ra bên ngoài.
Cho nên, nếu Hoàng Đế không khống chế nổi cục diện, đế quốc Đại Tùy khổng lồ này sẽ trở nên bấp bênh. Dưới tình huống như vậy, có quân đội trong tay mới là việc quan trọng nhất. HIện tại Phương Giải có thể nghĩ tới, chính là khi nào thì Hoàng Đế đưa ra tín hiệu rồi trở lại thành Trường An.
Nhưng trong tay không có thực lực, trở lại Trường An thì làm được gì?
Luận về kinh nghiệm lý lịch, Phương Giải không xếp hạng trong triều đình. Luận về bối cảnh, tùy tiện một vị quan trong triều đình cũng hơn Phương Giải.
Ngồi tựa vào ghế, trong tay cầm một cuốn sách, ánh mắt nhìn vào cuốn sách nhưng tâm tư của Phương Giải không đặt ở đó.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Mộc Tiểu Yêu đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn.
Trầm Khuynh Phiến ngồi đối diện pha trà, động tác nhẹ nhàng, cảnh đẹp ý vui.
- Không có gì…chỉ là đang nghĩ Lý Hiếu Tông đã an bài cái gì.
- Nếu không nghĩ ra được, thì không cần phải cản đằng sau cho đại quân nữa.
Trầm Khuynh Phiến nhìn hắn một cái, đưa cho hắn ly trà:
- Những tướng lĩnh quân Tùy kia hiển nhiên có mâu thuẫn với huynh. Cho dù huynh cản ở phía sau giúp bọn họ, thì bọn họ cũng chưa hẳn cảm động. Thực ra muội thấy ý kiến của Tôn Khai Đạo không tệ cho lắm. Trực tiếp nhận lấy binh quyền, kẻ nào không phục thì dùng quốc pháp Đại Tùy xử lý. Mưu Lương Bật nói huynh là khâm sai, Thôi Trung Chấn nói huynh là khâm sai, thì huynh chính là khâm sai.
Phương Giải ừ một tiếng, nhận lấy chén trà:
- Ta cũng biết trực tiếp nhận lấy là một biện pháp, nhưng ta muốn hoàn mỹ tiếp nhận đội quân này. Nói thật, nếu Húc Quận Vương còn sống, thì ta sẽ không có suy nghĩ đó. Hiện tại quần long vô thủ, nếu nói ta không động tâm thì chỉ là lời nói dối.
- Không nghĩ ra được thì nghỉ ngơi đi. Mà huynh có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?
Mộc Tiểu Yêu vừa mát xa cho hắn, vừa hỏi.
- Không có.
Phương Giải lắc đầu:
- Chẳng những không có gì không khỏe, ngược lại còn cảm thấy mạnh mẽ hơn lúc trước.
Hắn vươn tay, ngửa lòng bàn tay lên.
Vừa động niệm, một ngọn lửa bùng lên từ lòng bàn tay của hắn.
- Lúc giao thủ với Lý Hiếu Tông, ta không mất đi thần trí, trái lại, cực kỳ tỉnh táo. Ngọn lửa màu vàng kia có lẽ không phải do ta tạo ra, chắc là thể chất tới một mức độ nào đó sẽ tự nhiên mà sinh ra. Chỉ có ngọn lửa thoạt nhìn bình thường này, lại đột nhiên có thể khống chế được.
Hắn nhớ lại rồi nói:
- Còn nhớ lúc ta giết Văn Tiểu Đao, chúng ta ở núi Mang Đãng tránh mưa, La Diệu tới tìm ta, tay y cầm một cái ô. Lúc ấy ta suýt nữa chọc giận y, trong tay y xuất hiện một ngọn lửa, đốt cháy cái ô trong cơn mưa. Không ngờ ngọn lửa đó lại không sợ nước, quả thực khiến người ta khó có thể lý giải. Lúc giết Lý Hiếu Tông, ta bỗng nhiên nghĩ tới cái cảnh đó, chỉ là vô thức thử xem, tâm niệm vừa động, ngọn lửa liền xuất hiện.
Hắn nắm tay lại, ngọn lửa liền biến mất.
- Thật giống như trời sinh ta đã biết mấy thứ này, chỉ có điều đã quên mà thôi. Bỗng nhiên lúc đó nhớ tới, về sau sử dụng một cách tự nhiên.
Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một lúc, lấy một cuốn sách từ ống tay áo đưa cho Phương Giải:
- Tâm đắc của Vạn lão gia tử khẳng định có tác dụng với huynh. Lúc ấy huynh chỉ xem qua loa liền đưa cho muội, giờ huynh cẩn thận đọc xem, có lẽ sẽ tìm được lời giải thích. Tuy nhiên, bất kể như thế nào, thì đó là một chuyện tốt với huynh. Có thể chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành những vật khác, chỉ có Phù Sư có tu vị không tầm thường mới có thể vận dụng thuần thục. Nếu giải thích như vậy, có lẽ huynh cũng thích hợp với tu hành phù thuật?
- Chẳng lẽ ta là người vạn năng sao?
Phương Giải cười cười:
- Tác dụng lớn nhất của ngọn lửa này chính là về sau nếu các nàng lạnh thì có thể sưởi ấm, không cần phải mang theo hỏa chiết tử đánh lửa nữa rồi. Lúc nào cần lửa chỉ cần nghĩ một cái liền ra.
- Kiểu đắc chí này nên ép lại một chút…
Trầm Khuynh Phiến lườm hắn một cái:
- Dù chuyện tốt hơn nữa, cũng có cái lợi và cái hại. Tốt nhất là huynh cần thận nghiền ngẫm cuốn sách của Vạn lão gia tử, sau đó lúc nhàn rỗi thì kiểm tra thân thể xem có chỗ nào không khỏe không. Nếu thể chất của huynh thực sự là vạn năng, thì thực ra còn lợi hại hơn cả “Nhất pháp thông, vạn pháp thông” mà Phật tông tuyên dương. Bởi vì huynh căn bản không cần phải học cái gì cả.
Phương Giải định nó ta là bug, nhưng cuối cùng nhịn không nói.
Hắn không có hứng thú giải thích cho Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu cái gì gọi là bug.
- Không biết trận chiến giữa La Văn và Thích Nguyên sẽ có kết cục như thế nào.
Phương Giải đột nhiên nghĩ tới chuyện này, hai mắt hiện lên một tia lo lắng.
Nếu La Diệu, liệu y có để cho mình rời xa không?
Không cần phải người khác nói cho đáp án, Phương Giải còn rõ ràng hơn ai hết. Nếu suy đoán của hắn là đúng, thì mình chính là thân thể mà La Diệu chuẩn bị. Cho nên La Diệu không có khả năng buông tha. Có lẽ y không nóng lòng, nhưng không có nghĩa là buông tha. Bị một kẻ biến thái như vậy nhớ tới từng phút từng giây là một áp lực cực lớn.
…
…
Phương Giải mở cuốn sách mà Vạn Tinh Thần đưa cho hắn, cẩn thận xem hai lần cũng không tìm thấy câu nào liên quan tới thể chất của hắn. Nếu ngay cả Vạn Tinh Thần cũng chưa từng thấy thể chất tốt như mình, thì Phương Giải không biết nên cảm thấy may mắn hay là bất đắc dĩ. Tới hiện tại, chính hắn cũng không hiểu hết về cơ thể của mình.
Đầu tiên, sự mãnh mẽ của cơ nhục từ đâu mà tới? Đao kiếm bình thường, thậm chí là công kích của người tu hành đều không hiệu quả gì với hắn. Tiếp theo, quan trọng nhất, con ngươi màu đỏ đại biểu cho cái gì? Phương Giải nhớ, lúc trước Phương Hận Thủy từng nói, con ngươi màu đen là sự kết thừa kém cỏi nhất của Phật tông. Con ngươi màu đỏ, là hoàn mỹ nhất. Nhưng nếu Phương Giải là thân thể mà La Diệu chuẩn bị năm đó, thì điều này không hề liên quan gì tới sự kế thừa của Phật tông.
Cho nên, con ngươi màu đỏ không liên quan tới Phật tông.
Sau đó chính là việc hắn đột nhiên khống chế được ngọn lửa, rốt cuộc nó tới từ đâu.
Ngọn lửa màu vàng kia thậm chí có thể đốt sạch kình khí, nhất định là tới từ con ngươi màu đó. Mà ngọn lửa thoạt nhìn bình thường, không cần xuất hiện con ngươi màu đỏ, Phương Giải cũng có thể hống chế được. Điểm này thật khó mà lý giải nổi. Trong cơ thể của Phương Giải khôn có kình khí lưu động. Hắn khống chế nguyên khí thiên địa đều ở bên ngoài cơ thể. Mấy ngày này, bởi vì tìm được cách khống chế nguyên khí thiên địa mà tu vị của Phương Giải tăng một cách mạnh mẽ.
Nhưng ngọn lửa này, tới một cách khó lý giải.
Phù Sư có thể chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành những vật khác, chẳng hạn như băng, nước, lửa. Nhưng vẫn dưa vào cách tu hành truyền thống, chính là đem nguyên khí thiên địa ở trong đan điền Khí Hải chuyển hóa thành. Phương Giải không có đan điền, không có Khí Hải, không tồn trữ nội kình, thì chuyển hóa kiểu gì?
La Diệu nói, vận dụng nguyên khí thiên địa ở bên ngoài cơ thể mới là cách tu hành chính xác nhất. Phương Giải tán thành điểm này, nhưng phần lớn người tu hành không làm được như vậy. Cho nên nói một cách khác, phương thức tu hành của người tu hành bình thường rất có hạn. Bởi vì người khai sáng phương thức tu hành giống như phần lớn những người tu hành bình thường, thể chất quyết định bọn họ chỉ có thể tu hành được như vậy, chứ không thể nói được con đường của bọn họ có chính xác hay không.
Không chuyển hóa nguyên khí thiên địa mà là trực tiếp sử dụng, có thể dùng tới vô hạn mà không hết.
Phương thức này khẳng định có uy lực lớn hơn, nhưng không phải người tu hành nào cũng có thể làm được. Phương Giải từng thấy không ít người đại tu hành, kinh tài tuyệt diễm như Trầm Khuynh Phiến còn không hoàn toàn làm được. Đổi thành những người khác càng không được. Giải thích không thông, Phương Giải chỉ có thể quy kết vào thể chất đặc thù của mình. Giống như Trác Bố Y, bản lĩnh của y không coi là tu hành, nhưng còn mạnh mẽ hơn người tu hành bình thường nhiều lần.
Cả buổi chiều, Phương Giải đều ở trong lều lớn suy nghĩ mấy vấn đề này. Hắn thử khiến ngọn lửa dời khỏi bàn tay, phát hiện cực hạn chỉ có 2 tới 3 mét. Tuy lúc đối địch có thể phát ra tác dụng rất lớn, nhưng uy lực kém xa ngọn lửa màu vàng kia.
Đang lúc hắn chìm đắm trong tu hành, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Sau đó một người hấp tấp chạy vào. Phương Giải ngẩng đầu nhìn, thấy là Tôn Khai Đạo ôm một tấm bản đồ da trâu bước nhanh vào. Lúc vén màn lên, gió lập tức thổi vào, mà vị văn nhân này đi chân trần vào, dường như không để ý tới cái giá lạnh. Phải biết rằng lúc ở trong lều lớn nghị sự, bên cạnh có bếp than mà y vẫn còn run rẩy.
- Tướng quân, tỵ chức nghĩ ra rồi!
Tôn Khai Đạo đi chân trần, vẻ mặt hưng phấn, bước nhanh vào mở bản đồ ra:
- Sau khi trở về, tỵ chức một mực suy nghĩ rồi kiểm tra bản đồ, rốt cuộc phát hiện dao găm của Lý Hiếu Tông giấu ở nơi nào.
Phương Giải nhìn Tôn Khai Đạo đi chân trần, vội vàng đưa tấm thảm cho y:
- Ngồi xuống trước đã, đắp thảm lên.
Lúc này Tôn Khai Đạo mới nhận ra trong lúc hưng phấn mà mình quên cả đeo giày. Y cười ngượng ngùng.
- Nơi này!
Y chỉ vào một vị trí trên bản đồ:
- Nếu Lý Hiếu Tông muốn diệt trừ Mưu đại nhân, thì nhất định phải mượn dao găm của phản quân để giết người. Mà Mưu đại nhân chắc chắn sẽ không lãnh binh tác chiến, cho nên không có khả năng diệt trừ Mưu đại nhân ở trên chiến trường. Điều duy nhất có thể khiến Mưu đại nhân rời khỏi đại đội binh mã rồi bị phản quân bao vây, chính là để một mình Mưu đại nhân lãnh binh trở về sơn trại. Cho nên, biện pháp của Lý Hiếu Tông có lẽ chính là để Mưu đại nhân mang theo đồ quân nhu rút lui trước.
- Chỉ cần nghĩ thông điểm này, sẽ không khó đoán ra sắp xếp của Lý Hiếu Tông. Giáp Tử Câu chính là chỗ thích hợp để mai phục nhất.
Tôn Khai Đạo nói:
- Nếu tướng quân muốn tiếp nhận đội quân Tùy này một cách hoàn mỹ, thì nhất định phải nâng cao uy vọng. Không có phương pháp nào hơn là đánh thắng trận, không ngừng đánh thắng trận khiến người ta tin phục. Cho nên sự an bài của Lý Hiếu Tông, có thể coi là tặng cho tướng quân một đại lễ.
Phương Giải giống như không nghe Tôn Khai Đạo nói chuyện, đi tới nắm lấy hai chân của y, dùng thảm nhung bọc lại:
- Đông lạnh cả chân, chẳng lẽ còn tính toán để ta cõng ngươi hành quân?
Tôn Khai Đạo ngơ ngác, sau đó trong lòng ấm áp, hốc mắt hơi ướt.
- Tướng quân…tỵ chức…
Phương Giải khoát tay, đứng dậy dời bếp than tới gần Tôn Khai Đạo:
- Ta biết ngươi sợ nhất lạnh, về sau không được sơ sẩy như vậy nữa. Hành quân đánh giặc ta hơn ngươi, suy nghĩ mưu lược ngươi hơn ta, nếu như ngươi bị cảm lạnh, ta gặp phải việc khó thì hỏi ai bây giờ?