Tôn Khai Đạo bước nhanh theo Phương Giải trở lại thư phòng, không bao lâu Trác Bố Y cũng tới. Phương Giải ra lệnh đóng kỹ cửa, bảo thân binh ở bên ngoài canh phòng, không được cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
- Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Trác Bố Y không đợi ngồi xuống liền hỏi.
Y không ý định vào triều đình, cũng không muốn tham dự vào quân vụ của Phương Giải, thậm chí ngay cả chuyện ở phi ngư bào đều giao cho ba người Trần Hiếu Nho, cơ bản không hề hỏi tới. Cho nên y khá rảnh rỗi, hơn nửa thời gian là luận bàn võ nghệ với Trầm Khuynh Phiến. Trong cả đại doanh, chỉ có hai người bọn họ mới tính là đối thủ của nhau.
Trước khi Trầm Khuynh Phiến tới Trường An, Trác Bố Y đã nhập Cửu Phẩm. Nhưng hiện tại nếu Trầm Khuynh Phiến dùng toàn lực thì Trác Bố Y không còn là đối thủ.
Phương Giải sửa sang lại suy nghĩ, xác định những dự đoán của mình không phải là nói chuyện giật gân.
- Có một việc giờ ta phải đi làm, cho nên ta phải rời khỏi đại doanh, ít nhất ba tháng mới có thể trở về. Trác tiên sinh đi theo ta, mọi chuyện trong đại doanh phải làm phiền quân sư rồi.
Phương Giải mở miệng nói.
Hắn nói ra những dự đoán của mình, Trác Bố Y và Tôn Khai Đạo lập tức biến sắc.
- Không được.
Tôn Khai Đạo đứng bật dây:
- Cho dù tướng quân phải đi nhưng có thể dẫn theo binh mã. Tướng quân mới nắm đại quân trong tay, hiện giờ phải gấp gáp rời đi khói tránh khỏi lòng quân không yên. Nếu có thể dẫn theo đại quân thì tướng quân nên dẫn theo.
- Phần lớn là bộ binh, ta không chờ được.
Phương Giải nói:
- Ta sẽ đi tìm Hoàn Nhan Trọng Đức, không có đội quân nào tập kích bất ngờ lợi hại hơn một vạn hàn kỵ này. Tiên sinh không cần khuyên nữa, mọi chuyện trong đại doanh phải nhờ tiên sinh rồi. Ngày mai phái binh mã đóng ở Phan Cố, bất kể như thế nào cũng không thể để người Mông Nguyên rút lui thuận lợi. Về quân vụ, Hạ Hầu Bách Xuyên là một người nhiều mưu lại quả quyết, có thể trọng dụng. Lục Phong Hầu vũ dũng có thể làm tiên phong. Trần Bàn Sơn chỉ có thể thủ thành chứ không thể tấn công, nhớ lấy, nhớ lấy.
Tôn Khai Đạo còn muốn khuyên, Phương Giải lắc đầu nói:
- Tiên sinh nên biết, việc này không thể tránh né. Đại doanh mấy vạn binh mã này là đường lui của ta. Nếu ta thành công, tiên sinh cũng đoán được tương lai của Hắc Kỳ Quân chúng ta! Nếu đúng như lời suy đoán của ta, sau khi trở về từ chuyến đi xa, ta có thể mang cho các tướng sĩ, cũng như các ngươi một tiền đồ tươi sáng.
- Thuộc hạ ghi nhớ!
Tôn Khai Đạo biết một khi Phương Giải đã quyết định thì không thể ngăn cản được, đành phải ép sự lo lắng xuống, suy nghĩ mọi khó khăn mà Phương Giải có thể gặp. Ba người mật nghị trong thư phòng hơn một canh giờ, Trác Bố Y và Tôn Khai Đạo mới trở về chuẩn bị. Phương Giải lại đi tìm đám người Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu.
- Lần này đi, tất nhiên sẽ có nhiều hung hiểm. Ý của ta là, Khuynh Phiến đi cùng ta, những người khác lưu lại.
Mộc Tiểu Yêu lắc đầu:
- Không ai hiểu rõ thực lực của kẻ địch hơn muội.
Đại Khuyển cũng lắc đầu:
- Không ai phát hiện ra được nguy hiểm sớm hơn ta.
Kỳ Lân lắc đầu:
- Chúng ta đi cùng nhau.
Lời tuy ít, nhưng rất kiên định.
- Tốt lắm, chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai liền xuất phát. Đại Khuyển, gọi đám người Xuân Cô tới đây, ta có chuyện cần phân phó. Kỳ Lân đi bảo đám người Trần Hiếu Nho chuẩn bị cho tốt. Lần này làm việc không thể thiếu những phi ngư bào kia. Bảo Trần Hiếu Nho đi gặp Trác tiên sinh, Trác tiên sinh tự nhiên sẽ chỉ bảo y làm việc. Sau đó ngươi lại bảo các khinh kỵ binh của Sơn Tự Doanh chuẩn bị, chúng ta phải mang theo một ít binh mã của mình.
Phương Giải đứng dậy:
- Giờ ta đi gặp Hoàn Nhan Trọng Đức. Việc này thành hay bại, đều đặt trong tay của một vạn hàn kỵ kia.
Rời khỏi doanh trại của mình, Phương Giải bước nhanh tới hàn kỵ doanh của Hoàn Nhan Trọng Đức. Hoàn Nhan Trọng Đức vốn cũng ở trong lều nghị sự, nhưng việc này không thể tuyên dương ra ngoài, cho nên Phương Giải sai người đi gọi Hoàn Nhan Trọng Đức.
- Giác Hiểu, có chuyện gì mà cấp bách như vậy?
Hoàn Nhan Trọng Đức vừa thấy Phương Giải, liền không nhịn được hỏi.
Phương Giải kéo y lại gần, hạ giọng nói:
- Chẳng phải điện hạ luôn suy nghĩ để dân chúng Bắc Liêu nhập vào Đại Tùy đấy sao, ta có một việc lớn không thể không mời điện hạ giúp đỡ. Nếu việc này đúng như suy đoán của ta, thì dân chúng Bắc Liêu của điện hạ có thể tới trung nguyên sinh sống rồi.
- Chuyện gì, nói mau!
Hoàn Nhan Trọng Đức vội vàng hỏi.
Phương Giải nói nhỏ vào tai Hoàn Nhan Trọng Đức, y không nhịn được sửng sốt:
- Nếu ngươi đoán đúng thì việc này hung hiểm vạn phần. Nếu ngươi đoán sai thì việc này vẫn cửu tử nhất sinh. Hơn mười vạn phản quân, hai mươi mấy vạn lang kỵ…Liệu có thể để cho ta thời gian để suy nghĩ được không. Nếu chỉ có một mình ta, ta quyết sẽ không do dự, nhưng ta còn phải chịu trách nhiệm với trên vạn binh sĩ Bắc Liêu. Nếu chẳng may có sơ xuất gì, ta rất khó ăn nói với Phụ Hãn.
- Không có vấn đề.
Phương Giải gật đầu:
- Tới hửng đông ta lại tới tìm điện hạ.
Hoàn Nhan Trọng Đức đáp ứng, sau đó đi ra ngoài triệu tập thủ hạ của mình lại để thảo luận.
Phương Giải rời khỏi hàn kỵ doanh, hít sâu một hơi không khí giá lạnh, sau khi để cho mình bình tĩnh lại, hắn mới bước nhanh tới hướng lều quân. Nơi đó đang có mười mấy tướng lĩnh chờ hắn.
…
…
Lúc các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân nghe Phương Giải nói phải rời đi, tất cả mọi người đều sửng sốt. Bọn họ không đoán ra xảy ra chuyện gì mà khiến cho chủ tướng bỗng nhiên muốn rời đi. Phương Giải định dùng một lý do nào đó thích hợp để lấp liếm, nhưng lại không nghĩ ra được lý do gì.
Phương Giải nhìn Tôn Khai Đạo, nói:
- Cụ thể như thế nào quân sư sẽ giải thích cho mọi người. Sáng sớm ngày mai ta sẽ rời khỏi đại doanh, nhanh thì ba tháng, chậm thì sẽ không vượt quá bốn tháng. Mấy ngày này chuyện trong đại doanh, quân sư có thể làm chủ.
Hắn nhìn sang Hạ Hầu Bách Xuyên:
- Bệ hạ ban cho ta quyền chỉ huy, cùng với quyền quyết định thuyên chuyển nhân sự trong Hắc Kỳ Sát Lang Quân. Trần Bàn Sơn, Hạ Hầu Bách Xuyên, từ hôm nay trở đi các ngươi giúp đỡ quân sư.
Hạ Hầu Bách Xuyên và Trần Bàn Sơn vội vàng bước ra khỏi hàng, chắp tay khom người nói:
- Thuộc hạ không dám phụ sự phó thác của tướng quân.
Phương Giải ừ một tiếng, nói:
- Có ba việc các ngươi phải nhớ kỹ…thứ nhất, không thể buông tha Phan Cố. Ta dùng thời gian một tháng để tu sửa lại hệ thống phòng ngự của Phan Cố, dựng lại cửa thành, nhất định phải chia quân ra phòng thủ. Trần Bàn Sơn, ngươi mang theo ba chiết xung doanh trông coi nơi đó, quyết không thể đánh mất. Thứ hai, từ ngày mai trở đi, Hạ Hầu Bách Xuyên mang binh tới Thanh Hạp của núi Lang Nhũ, xây dựng hàng rào. Cần phải trong vòng hai tháng xây được một bức tường bằng đá chắc chắn. Thứ ba, nếu phản quân hoặc là người Mông Nguyên quay lại tấn công, cần phải thủ vững không được lui bước.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Các tướng chắp tay nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Cứ như vậy đi, việc quân vụ liền giao cho quân sư rồi.
Tôn Khai Đạo vội vàng cúi người nói
- Thuộc hạ sẽ tận tâm tận lực.
Phương Giải bước ra lều quân, trở lại chỗ của mình, đám người Trầm Khuynh Phiến đã tề tựu ở đó. Phương Giải chuẩn bị một chút, đợi khi bầu trời tối đen vừa định đi tới hàn kỵ doanh thì đã thấy Hoàn Nhan Trọng Đức dẫn theo muội muội của mình tới.
- Ta đã nghĩ kỹ, chuyến này ta đi theo ngươi.
Hoàn Nhan Trọng Đức nói:
- Nhưng …Bắc Liêu vốn thiếu thốn nam đinh, nếu chẳng may có gì sơ xuất khiến một vạn hàn kỵ này gặp nguy hiểm, thì ta khó mà gánh vác được tội lỗi. Phụ Hãn giao một vạn người này cho ta, ta nhất định phụ trách bọn họ. Cho nên, ta chỉ có thể mang theo năm nghìn hàn kỵ, số còn lại sẽ đi theo Vân Thù trở về Bắc Liêu.
Không đợi Phương Giải lên tiếng, Hoàn Nhan Vân Thù lập tức biến sắc:
- Ca ca, lúc trước chúng ta có quyết định như vậy đâu? Đã quyết định là để Tát Nhĩ Bắc dẫn theo người còn lại trở về Thập Vạn Đại Sơn, còn muội đi cùng huynh cơ mà?
- Câm miệng.
Hoàn Nhan Trọng Đức hơi giận nói:
- Đây là quyết định của ta.
Hoàn Nhan Vân Thù nhìn về phía Phương Giải, hy vọng hắn có thể nói giúp mình. Nhưng ai biết Phương Giải lại gật đầu nói:
- Điện hạ nói không sai, việc này rất hung hiểm, Công chúa là kim chi ngọc diệp, vẫn nên trở về Bắc Liêu trước thì tốt hơn. Nếu được, Công chúa có thể cầu Đại Hãn phái binh tới trợ giúp, tới lúc đó Công chúa lại mang theo quân đội tới đây.
- Muội không quay về!
Hoàn Nhan Vân Thù tức giận tới đỏ cả mặt, đôi mắt đẹp trừng Hoàn Nhan Trọng Đức:
- Cho dù huynh trói muội lại, muội cũng sẽ không trở về.
- Muội có thể nghe lời ta một tí được không?
Hoàn Nhan Trọng Đức trách cứ:
- Ta là ca ca của muội, là Khả Hãn Bắc Liêu tương lai, chẳng lẽ ngay cả lời của ta muội cũng không nghe?
- Lời của Phụ Hãn muội còn không nghe, huống chi là huynh!
Hoàn Nhan Vân Thù thê lương nhìn Phương Giải một cái, thấy Phương Giải im lặng không lên tiếng, nàng dậm chân một cái, xoay người đi:
- Tốt, hai người đều muốn muội trở về, vậy thì muội liền trở về gả cho Khoát Khắc Đài Mông Ca làm tiểu thiếp!
Hoàn Nhan Trọng Đức biến sắc, vô thức liếc nhìn Phương Giải một cái. Phương Giải cũng hơi sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra. Bắc Liêu phải sinh tồn trong khe hẹp giữa Đại Tùy và Mông Nguyên, lần này phái binh trợ giúp Húc Quận Vương là Đại Hãn Bắc Liêu Hoàn Nhan Dũng phải hạ quyết tâm thật lớn mới làm ra được. Nhưng vì phòng ngừa người Mông Nguyên trả thù, Hoàn Nhan Dũng cũng không cự tuyệt yêu cầu của Mông Ca là đưa Hoàn Nhan Vân Thù tới vương đình. Chỉ có điều một mực kéo dài mà thôi.
Phương Giải bừng tỉnh đại ngộ, Hoàn Nhan Dũng vì bộ tộc mà đã chuẩn bị cả hai bên. Tâm của ông ta hướng về Đại Tùy, cho nên xuất binh giúp đỡ Húc Quận Vương. Nhưng ông ta lại sợ mang tới họa diệt tộc cho bộ tộc, cho nên cũng không cự tuyệt Mông Ca. Nếu Đại Tùy mà thua, chỉ sợ Hoàn Nhan Vân Thù sẽ ngay lập tức bị đưa tới vương đình.
Phương Giải lập tức hiểu ra vì sao Hoàn Nhan Vân Thù nhìn mình với ánh mắt như vậy.
- Điện hạ.
Phương Giải cười cười nói với Hoàn Nhan Trọng Đức:
- Đừng nóng giận, nếu không để ta đi khuyên nhủ nàng ấy?
Hoàn Nhan Trọng Đức thở dài:
- Đều do Phụ Hãn quá nuông chiều con bé, khiến con bé trở nên kiêu căng, chẳng nghe theo ai. Lần này đi về hướng đông đầy hung hiểm, con bé cứ muốn đi theo. Nếu chẳng may xảy ra sai lầm gì thì ta biết giải thích với Phụ Hãn như thế nào? Dù sao ta chỉ có một đứa em gái này, không thể không cẩn thận chút.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Điện hạ về trước chuẩn bị đi, để ta khuyên nhủ Công chúa.
Hoàn Nhan Trọng Đức thở dài mà đi, Phương Giải đuổi theo hướng Hoàn Nhan Vân Thù. Từ xa đã nhìn thấy nữ tử mặc bộ quần áo tuyết trắng kia đang đi lên núi. Hắn mỉm cười, lập tức đuổi nhanh hơn.
Hoàn Nhan Vân Thù vì tức giận mà bước đi rất nhanh, tới một vách đá trên sườn núi bỗng nhiên dừng lại, dường như là có chút do dự nên lại đi chậm lại. Phương Giải ở phía xa nhìn thấy lập tức kinh sợ ra mồ hôi, hắn gọi một tiếng, chạy tới như điên.
Hoàn Nhan Vân Thù thấy Phương Giải đuổi theo đằng sau, trên khuôn mặt đẫm lệ hiện lên sự kinh hỉ, nhưng rất nhanh hừ một tiếng, bước nhanh lên tảng đá lớn. Phương Giải ở phía sau gọi vài câu nhưng không thấy Hoàn Nhan Vân Thù dừng lại. Hắn biết tính cách của Hoàn Nhan Vân Thù rất mạnh mẽ, e sợ nàng ta nghĩ luẩn quẩn trong đầu mà nhảy từ vách đá xuống, cho nên hắn tăng tốc tới cực hạn. Hắn vốn không biết cái gì là khinh công, nhưng lực đẩy ở chân là rất lớn, mỗi một phát đạp là có thể xông về phía trước 4, 5 mét.
Mắt thấy Hoàn Nhan Vân Thù từ tảng đá lớn nhảy xuống, Phương Giải sợ tới mức kinh hô một tiếng. Hắn giơ tay bắt lấy, lại chỉ chạm được tới quần áo của Hoàn Nhan Vân Thù. Cơ hồ không nghĩ ngợi, Phương Giải rút Triều Lộ đao sau lưng ra rồi cũng nhảy xuống.
Nhưng lúc nhảy xuống hắn mới phát hiện mình sợ bóng sợ gió một hồi.
Dưới tảng đá lớn lại là một mảng đất bằng phẳng. Đứng ở phía dưới do cây cối che khuất tầm nhìn nên không trông thấy. Từ trên tảng đá nhảy xuống chỉ cao có chừng ba mét, Phương Giải lập tức nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Hoàn Nhan Vân Thù. Chỉ thấy phía dưới tảng đá lớn là một hang động. Mà vị mỹ nữ tuyệt sắc mặc quần áo trắng kia, chính đang đứng ở hang động, đôi mắt đẫm lệ nhìn mình.
Phương Giải không nhịn được thở phào một tiếng, cắm Triều Lộ đao một bên rồi chậm rãi đi tới.
Đang lúc Hoàn Nhan Vân Thù cho rằng hắn sẽ khuyên nhủ mình, thì Phương Giải lại ôm ngang người nàng rồi đặt lên đầu gối của mình, bàn tay đánh mạnh vào mông nàng một cái, thanh âm vang dội, quanh quẩn trong thung lũng.