Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 544: Hắc dương bạch liên



Hạng Thanh Ngưu kể lại rất chậm, giống như chuyện y đang kể không liên quan gì tới y vậy. Y dùng giọng kể của người ngoài kể lại một chuyện lớn có thể ghi vào sách sử. Mà Phương Giải thì nghe rất chăm chú, không để sót một câu, một chữ nào. Nhưng người nói và người nghe đều quặn đau trong lòng.

Hạng Thanh Ngưu ngồi dựa vào giường, lúc nói chuyện vẫn nhìn bếp than gần đó, ngọn lửa bốc lên, tro kêu tí tách.





Không ai ngờ rằng Trần Hanh Trần Cáp lại dùng phương thức như vậy để chiến đấu. Ở bên trong kết giới, tu vị của bọn họ bị áp chế, nội kình bị xói mòn, nhưng bọn họ vẫn không quan tâm, chiến đấu như người điên. Trần Hanh nhảy lên không trung ôm lấy mặt trời màu đen, sau khi phát hiện không di chuyển được nó thì bắt đầu cắt nuốt. Mặt trời màu đen này được tạo ra từ nội kình cực kỳ tinh thuần, vậy mà y lại ăn hết. Mỗi một miếng vào bụng đều khiến bụng y phồng lên. Cắn nuốt nội kình, nguy hiểm giống như nuốt ngọn lửa vậy.

Trần Cáp thì đang hủy cánh cửa.

Cánh cửa lớn này bị y giật bản lề, vứt sang một bên rồi không ngừng giẫm lên. Mỗi mỗi cú giẫm, lão tăng bên ngoài lại phun một bụm máu. Sau đó Trần Cáp bắt đầu hủy cánh cửa, cánh cửa dần dần vỡ vụn rồi sụp xuống.

Lúc này, Trần Hanh đã ăn xong mặt trời đen.

Y còn lau miệng, Trần Cáp mệt tới thở hổn hển, rất nghiêm túc hỏi:

- Ăn ngon không?

Trần Hanh lắc đầu, cũng rất nghiêm túc trả lời:

- Ăn không ngon.

Mặt trời bị nuốt, cửa bị phá vỡ, kim giáp tướng quân bị nhổ đầu.

Hiện tại chỉ còn lại cái kết giới thật lớn bao bọc bọn họ. Ba lão tăng kia sau khi hộc máu nhìn nhau, sau đó chuyển tới ngồi gần lão tăng bố trí kết giới kia. Ba người dùng toàn bộ nội kình truyền vào cơ thể lão tăng, khiến cho kết giới càng thêm sáng rực. Kết giới vốn vô hình, giờ đã thực chất hóa.

Kết giới dần dần co rút lại, phạm vị hoạt động của Trần Hanh Trần Cáp càng ngày càng nhỏ. Hai người không ngừng vung quyền đấm mạnh vào kết giới, nhưng vẫn không thể xuyên phá được. Kết giới nhỏ dần, hô hấp của hai người trở nên khó khăn hơn. Cảm giác đè nén ở bụng và ngực càng ngày càng mãnh liệt, bất kỳ lúc nào cũng có thể hôn mê do thiếu không khí.

Hạng Thanh Ngưu vô thức hô nhỏ một tiếng, đâu còn chú ý bảo tồn thực lực hay không. Y dùng sức nhảy lên, một tay vung tay về phía bốn lão tăng, một tay thì vung về phía kết giới vòng tròn.

Hai tay

Hai chiêu thức.

Tay phải chế địch là Đại Chu Thiên, tay trái phá kết giới là kiếm khí mà Vạn Tinh Thần truyền cho y. Đại Chu Thiên luân hồi không ngừng, trừ khi người có tu vị mạnh hơn Hạng Thanh Ngưu rất nhiều thì mới tìm được khe hở nhỏ bé của chiêu thức này rồi mới phá được thế công của Hạng Thanh Ngưu. Nhưng bốn lão tăng kia đã bị thương, tu vị đều chỉ ở Thông Minh Cảnh, còn kém hơn Hạng Thanh Ngưu một chút, tất nhiên là không nhìn ra.

Trong mắt bọn họ, một chiêu này của Hạng Thanh Ngưu khó mà giải được.

Sức đẩy liên miên bất tận giống như dời non lấp bể ép tới, khiến cho bốn vị lão tăng không thể không lập tức thay đổi mục tiêu sang bảo vệ bản thân. Lúc bọn họ thu hồi một phần nội kình về bảo vệ mình, thì kiếm khí tạo từ tay trái của Hạng Thanh Ngưu thừa dịp mà vào, cắt ra vết trên kết giới. Mặc dù chỉ là một vết rất nhỏ, nhưng đối với người đại tu hành như Trần Hanh Trần Cáp là đủ rồi. Trần Hanh lập tức tiến lên, hai cánh tay dùng sức mở rộng vết rách kia.

Trước kia Trần Hanh Trần Cáp có bộ tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào như trẻ con. Nhưng giờ này lúc bọn họ đi ra từ kết giới, khuôn mặt đã đầy nếp nhăn, giống như gốc cây già héo rũ.

- A.

Sau khi đi ra Trần Cáp nhìn lỗ hổng trên kết giới kia, cảm khái nói:

- Tiểu Hanh, Tiểu Hanh, ngươi xem cái này giống quả trứng không?

Trần Hanh gật đầu:

- Đúng là rất giống, vậy hai ta chẳng phải là phá xác mà ra sao?

Trần Cáp lắc đầu:

- Ta là do mẹ sinh ra, chứ không phải từ trứng ấp ra.

Trần Hanh nói:

- Ngươi thế ta cũng thế, ta còn ra trước ngươi.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, chợt thấy Hạng Thanh Ngưu đang đấu với bốn người, Trần Hanh lập tức cả giận nói:

- Mẹ nó không biết xấu hổ, bốn đánh một.

Y vọt tới, thân hình biến thành một tia sáng. Bốn lão tăng kia đang toàn lực ứng chiến với Đại Chu Thiên của Hạng Thanh Ngưu. Người gần nhất thấy Trần Hanh lao tới nhưng không dư lực để chống đỡ. Rơi vào đường cùng bỗng nhiên rút tất cả nội kình lại, sau đó chợt lóe sang một bên. Y vừa tránh ra, Đại Chu Thiên của Hạng Thanh Ngưu lập tức đập vào trên người lão tăng ở phía sau. Áp lực lên lão tăng này tăng lên gấp bội, lập tức khiến áo bào trên người y bị xé rách. Làn da khô quắt nổi lên nếp uống, giống như là bị cuồng phong thổi vào mặt nước vậy.

Lão tăng đứng trước vừa né đi, hai lão tăng phía sau cơ hồ không hẹn mà cùng rút lui. Chỉ còn lại một lão tăng đối mặt với Đại Chu Thiên của Hạng Thanh Ngưu. Cảnh giới của y vốn thấp hơn Hạng Thanh Ngưu, hơn nữa lúc trước còn bị thương nặng thì lấy đâu ra súc phản kháng. Xương cốt trong người kêu kẽo kẹt, theo sau đó là bị Đại Chu Thiên ép xuống giống như quả bóng cao su bị xì hơi, cuối cùng phốc một tiếng, thịt nát và xương cốt bay lả tả.

Hai lão tăng phía sau không kịp tránh đi, trên người dính đầy nội tạng.

Trần Hanh vừa mới lao tới, vung tay nắm lấy bả vai của lão tăng thứ nhất rồi vứt mạnh xuống đất. Ở nơi này đều là người đại tu hành, ra tay nên có phong độ, nhưng Trần Hanh ra tay giống như một lưu manh cậy mạnh ức hiếp trẻ con. Lão tăng bị ném thất điên bát đảo xuống đất, giãy dụa muốn đứng lên thì bị Trần Hanh giẫm một cước nát sọ.

Trần Hanh hướng Trần Cáp cười đắc ý, vừa định nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy đau đớn sau lưng.

Đám người Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy phía sau lưng Trần Hanh có một quả cầu đen, hình dáng giống hệt với kết giới vừa nãy.

Quả cầu đen không ngừng hút nội kình và cơ thể của Trần Hanh. Toàn bộ phía sau lưng của y cơ hồ bị hút vào, làn da, cốt nhục, từng chút từng chút tiến vào quả cầu màu đen kia. Vì đau đớn, mà Trần Hanh phát ra tiếng rên rỉ.

- Tiểu Cáp!

Trần Hanh giơ tay muốn nắm lấy tay của đệ đệ mình, nhưng cánh tay vừa giơ liền bị hút quặt xuống tiến vào quả cầu màu đen. Trần Cáp nhanh chóng xông tới, muốn lôi ca ca của mình ra khỏi hắc động. Nhưng bí pháp của Phật tông này căn bản là không thể phá giải được, một khi bị trúng thì khó mà phá hủy.

Trần Cáp liều mạng muốn giữ chặt lấy Trần Hanh, nhưng vẫn trơ mắt Trần Hanh từ từ bị hút vào trong hắc động. Lúc Trần Hanh bị hút gần vào hết, y tung một chưởng đẩy Trần Cáp ra:

- Ta là đại ca…ta chết trước…

Y cười cười, miệng chảy máu.

- Con mẹ nhà ngươi!

Trong mắt Trần Cáp đều là tơ máu, y gầm thét một tiếng rồi vọt tới hai lão tăng. Hạng Thanh Ngưu sợ y nổi giận mà bị đánh lén, lập tức đuổi theo. Ngay vào lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa sen màu trắng thật lớn, đột ngột xuất hiện rồi nhanh chóng rơi xuống. Hạng Thanh Ngưu biến sắc, hai tay đẩy về phía trước, dùng Đại Chu Thiên để ngăn cản. Lúc hoa sen bị lực đẩy của Đại Chu Thiên đẩy lên vài mét, thì phát ra một tiếng ồ nhẹ từ rất xa. Tựa hồ ngạc nhiên vì Hạng Thanh Ngưu tiếp được một chiêu này.

Ngay tức khắc, Dương Kỳ một mực chưa xuất thủ bỗng nhiên nhún người một cái, lập tức biến mất:

- Đại Tự Tại, đối thủ của ngươi là ta.





Đại Chu Thiên đẩy bạch liên lên càng ngày càng cao. Đang lúc Hạng Thanh Ngưu vừa muốn thở phào một tiếng, thì bạch liên bỗng nhiên biến lớn, rồi nổ tung. Một hào quang màu trắng nổ tung trên đầu Hạng Thanh Ngưu, giống như là vụ nổ của một ngôi sao.

Ngay một khắc này, một lực lượng thật lớn không thể ngăn cản lan tràn bốn phía. Đầu tiên là một trận cuồng phong nổi lên, thổi bay mái ngói lên không trung, sau đó là một cỗ nhiệt năng truyền tới. Cỗ nhiệt năng này nóng tới mức có thể hòa tan cả bùn đất. Uy thế như vậy, không phải người bình thường có thể ngăn cản được. Màu trắng trắng tới cực hạn, khiến cho mắt người mất đi màu sắc. Nhiệt năng tới cực hạn, bất kỳ vật gì cũng có thể hòa tan.

Hạng Thanh Ngưu biết rằng Phật tông có chiêu thức hóa nội kình thành bạch liên, cũng đã được nghe nói uy lực của bạch liên lúc Thiên Tôn Trí Tuệ thi triển ra. Nhưng bạch liên của Trí Tuệ so sánh với bạch liên này, thật giống như đom đóm với ánh trăng. Lúc bạch liên của Trí Tuệ nổ tung, chỉ tạo ra cơn gió lốc. Mà bạch liên này nổ tung, chính là nghiệp hỏa có thể đốt cháy hết thảy.

Hạng Thanh Ngưu biến sắc, đẩy hai tay về phía trước, hai ống tay áo lập tức căng phồng lên. Nội kình giống như nộ long phun ra từ ống tay áo, cứng rắn ngăn cản nghiệp hỏa xông tới. Nhưng nó chỉ có thể làm chậm tốc độ lan tới của nghiệp hỏa, chứ không thể chặn được hoàn toàn.

Ngay một khắc này, Hạng Thanh Ngưu nghe thấy có người gọi mình.

- Mập mạp!

Thanh âm ở gần y, cũng không xa.

- Nhớ lập cho bọn ta một nấm mồ, trên tấm bia có ghi Trung Nguyên Trần Hanh Trần Cáp. Giống như cái tên Tô Đồ Cẩu kia, có rảnh thì mang đồ ăn ngon tới cho bọn ta.

Y mới nghe được câu này, liền nhìn thấy một bóng đen bay tới. Hạng Thanh Ngưu đang toàn lực ngăn cản Nghiệp Hỏa, đâu có sức chú ý bên cạnh. Chỉ thấy bóng đen chợt lóe, Trần Cáp hai tay cầm hai lão tăng đã lao tới, một cước đá bay Hạng Thanh Ngưu ra ngoài.

- Tiểu Hanh, đi chậm một chút chờ ta.

Trần Cáp cười lên nhưu điên, tùy ý để lão tăng đấm đá vào người mình cũng không buông. Y vẫn nắm lấy hai người đó nhảy lên trên, đón lấy nghiệp hỏa giống như thác nước xông tới. Ba bóng đen dần dần biến mất bên trong màu trắng tuyệt đối kia, biến mất trong ngọn lửa có thể thiêu rụi hết thảy.

Không còn lưu lại gì.

Bốn lão tăng Thông Minh Cảnh, vốn tưởng rằng có thể thoải mái ngăn lại mấy người bên cạnh Dương Kỳ, lại không ngờ rằng gặp được hai kẻ điên, hai kẻ điên hoàn toàn không coi cái chết vào đâu.

Hạng Thanh Ngưu ngơ ngác nhìn bầu trời, nhìn mấy bóng đen biến mất không thấy.

Đạo bạo trên người bị sóng nhiệt phá nát, da thịt mặc dù không bị nghiệp hỏa đốt tới nhưng vẫn đầy vết bỏng. Nhưng y không cảm thấy đau đớn gì, ngây ngốc nhìn bóng đen biến mất trên bầu trời, tơ máu đầy trong mắt.

Trần Hanh bị hút vào hắc động, Trần Cáp chui vào nghiệp hỏa.

Bọn họ không lưu lại gì, nhưng lại không

Hạng Thanh Ngưu rống lên một tiếng, sau đó xoay người vọt vào bên trong Đại Luân Tự. Lão tăng tạo ra hắc động kia cũng dần dần biến mất trong nghiệp hỏa. Phạm vi nghiệp hỏa thiêu đốt hầu như không còn một thứ gì. Hạng Thanh Ngưu giống như một con mãnh thú bị chọc giận, theo bậc thang khảm trên vách đá leo lên.

Y không nhìn thấy Nhị sư huynh Dương Kỳ đâu, nhưng y biết chính mình muốn đi đâu.

Đúng lúc này, một tăng nhân tuấn tú trẻ tuổi từ thang đá chậm rãi đi xuống. Y mặc một bộ tăng bào màu xanh nhạt, khoác áo cà sa màu vàng. Ngón tay như niêm hoa, chân bước bạch liên.





Phương Giải lẳng lặng nghe.

Lệ rơi đầy mặt.