Đây không phải là lần đầu tiên Phương Giải nghĩ, nam tử áo xanh kia vốn là trên trời phái xuống, giẫm lên ánh sáng, khuôn mặt mỉm cười giáng lâm nhân gian. Cho nên ông ta không có chết, mà chỉ là từ nơi nào tới liền về chỗ đó.
Lúc đầu ở thành Phan Cố, lần đầu tiên nhìn thấy nam tử áo xanh kia, Phương Giải liền không nhịn được nghĩ, người có phong thái như vậy, cần một chuyện xưa như thế nào mới xứng với ông ta? Nhưng hôm nay Phương Giải phát hiện ra rằng, hóa ra không có chuyện xưa nào xứng với ông ta. Có lẽ rất nhiều năm sau mọi người sẽ quên đi cái tên này, nhưng sẽ không quên một tia sáng đâm xuyên qua bầu trời vài ngày. Ông ta đã đi khắp cái vùng đất này, lại không có một chỗ nào có thể chôn vùi xương cốt ông ta.
Cho nên Phương Giải có chút đờ đẫn nhìn chằm chằm vào tia sáng, e sợ bỏ lỡ bóng dáng của nam tử áo xanh. Mặc dù Phương Giải hùng mạnh hơn binh lính bình thường, nhưng nhìn chăm chú lâu như vậy, con mắt của hắn cũng bắt đầu đau, nước mắt âm thầm chảy xuống.
Tang Táp Táp rất muốn hỏi Phương Giải, nước mắt của ngươi rốt cuộc là vì thương tâm hay là vì ánh sáng khiến cho đau mắt?
Nhưng nàng phát hiện mình không thể nói chuyện, bởi vì nàng vừa nói sẽ làm tổn thương Phương Giải hiện tại. Cái này đương nhiên không phải là bi thương, mà là vì lúc ngẩng đầu nhìn ánh sáng, Phương Giải vùi lấp trong một cảm xúc rất kỳ lạ, không phải là không bứt ra được, mà là hắn không muốn bứt ra.
Cho nên Tang Táp Táp sợ, nếu chẳng may mình lên tiếng, lại quấy rầy hắn.
Đợi a đợi a.
Thẳng tới khi ánh sáng dần dần suy yếu, Phương Giải vẫn không đợi được hình ảnh mà mình muốn thấy. Hắn không nhìn thấy nam tử mặc áo xanh kia chậm rãi đi lên trời, giống như lúc đầu ở Hồng Tụ Chiêu trong thành Phan Cố, ông ta chậm rãi đi lên lầu hai vậy.
Sau khi ánh sáng tan hết, là màu đen phô thiên cái địa kéo tới. Tất cả mọi người ảo giác rằng mình bị bịt kín trong một không gian, tối tới mức giống như bị mù. Tòa nhà bằng đất bị đốt tới đỏ bừng cũng dần dần phai màu, cuối cùng biến thành một hình thù kỳ quái.
Cả tòa nhà đất bị đốt đen thui, rồi biến thành một thứ bóng loáng như thủy tinh.
Mãi tới khi trời sáng lại, cũng không ai dám quấy rầy Phương Giải, người đã một mực đứng yên tại chỗ không hề động đậy. Tang Táp Táp cứu tỉnh Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu, các nàng vẫn đứng phía sau Phương Giải, nhìn bóng lưng của hắn. Các nàng phát hiện, thân hình cao lớn kia đang run rẩy.
Ánh mặt trời bò lên lưng Phương Giải, phủ một lớp vàng lên hắn, cũng như tòa nhà có hình dáng kỳ quái kia.
Cũng không biết qua bao lâu, Phương Giải thở thật dài một tiếng, sau đó chậm rãi đi tới tòa nhà đất. Hắn không đi vào, mà ở quỳ xuống bên ngoài, trịnh trọng dập đầu ba cái.
- Kỳ thực ta vẫn muốn nói với ngài một tiếng cảm ơn…
Phương Giải ngồi thẳng lên, cái trán hơi đỏ.
- Tuy rằng lúc ở Hồng Tụ Chiêu, ngài nhìn ta với ánh mắt chán ghét, nhưng ta biết rằng ngài chán ghét là thứ trong cơ thể ta, chứ không phải là ta. Sau đó ngài uống nửa bình rượu Lê Hoa của ta, khống chế cổ độc trong cơ thể ta. Ngài uống Lê Hoa, là vì ngài không muốn cho ta cảm thấy nợ ngài một ân tình. Mặc dù nói lên giống như là mạng của ta chỉ đáng giá nửa bình rượu Lê Hoa vậy, nhưng ta biết rằng nửa bầu rượu kia có giá trị như thế nào.
- Về sau có người nói ngài là sự phụ của ta, ta là đệ tử của ngài, bởi vì ích kỷ nên ta chưa từng phủ nhận. Nhưng trong lòng ta làm sao không nghĩ, nếu ngài thực sự là sư phụ của ta, thì tốt biết bao? Ta cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, có lẽ vì ngài đi trên con đường giang hồ mà ta không đi được. Trong lòng ta có giang hồ, nhưng giang hồ lại ở bên ngoài cơ thể ta.
- Nơi này gọi là núi Chu Tước, chu tước tắm lửa có thể tái sinh…Ta tin ngài bị lửa đốt nhưng đã bay tới chỗ khác, mặc kệ ngài là Hạng Thanh Tranh hay là Dương Kỳ, ngài đều là người độc nhất vô nhị. Vừa rồi ta một mực nghĩ, nên dùng phương thức gì để tế điện ngài…đến hiện tại mới tỉnh ngộ, chắc ngài không thích người khác dùng tế điện để nhớ về ngài phải không?
Phương Giải lại dập dầu, mỗi cái dập đầu đều rất mạnh.
- Nhưng dù sao ta cũng phải dùng một phương thức nào đó để ghi nhớ ngài, bởi vì ngài không lưu lại gì cả…
Phương Giải đứng lên, quay đầu nói với Nhiếp Tiểu Cúc:
- Từ hôm nay trở đi, trên chiến kỳ màu đen thêu một con Chu Tước.
Tuy Nhiếp Tiểu Cúc không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Phương Giải xoay người đi về hướng mọi người, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh.
- Ngươi…có khỏe không?
Tang Táp Táp nhìn hắn, hỏi.
Phương Giải quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà đen xì lại giống như thủy tinh kỳ quái này, nói rất chân thành:
- Nơi này…về sau sẽ trở thành Thánh Địa.
…
…
Giang Bắc Đạo
Trong một đạo quán nhỏ cách phía bắc thành Hỏa Hồ hoang tàn 60 dặm, đoàn người bảo vệ Hoàng Đế phần lớn đã ngủ. Mười mấy thị vệ còn sống sót vẫn tận trung cương vị đứng ở bên ngoài phòng ngủ của Hoàng Đế. Mặc dù còn sống mười mấy người, nhưng mỗi người đều mang theo vết thương.
Từ bên ngoài nhìn vào trong phòng, có thể nhìn thấy bóng đen hơi gù vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Đó là Tô Bất Úy, bảo vệ bên cạnh, nhìn Hoàng Đế đang ngẩn người.
Trương chân nhân đang uống rượu với quan chủ của đạo quan này. Vị quan chủ này dường như không biết vị ngồi trước mặt mình là nhân vật lớn trong Đạo tông. Lúc rời khỏi thành Hỏa Hồ, không biết vì sao Trương chân nhân lại cởi bỏ đạo bào, thay bằng áo vải bình thường.
- Tiên sinh, thấy ngài ăn nói không tầm thường, liệu có thể thỉnh giáo một vấn đề không?
Đạo sĩ gầy gò, để chòm râu dê hỏi Trương chân nhân:
- Bởi vì Tàng Thư Lâu ở nơi này quá ít sách, mà ta lại không quen vị bác học đại nho nào để giải thích những điều nghi hoặc, cho nên có một điều khiến ta khó hiểu từ rất lâu.
- Ngươi nói đi.
Trương chân nhân uống một ngụm rượu Cao Lương rẻ tiền, ngẩng đầu nhìn trời.
- Ngài vẫn nhìn bầu trời, chắc rằng ngài có nghiên cứu bầu trời sao. Sách cổ có ghi, trong thiên địa có tứ thần, một là Thanh Long, hai là Bạch Hổ, ba là Chu Tước, bốn là Huyền Vũ. Nhưng đây là truyền thuyết từ rất rất lâu về trước rồi, khó mà truy cứu được căn nguyên. Hiện tại có không ít địa phương dùng tên của tứ thần để đặt tên cho sông núi, nhưng không ai nói ra được điển cố đó là gì. Có phải hay không, mấy nghìn năm trước, tứ thần thực sự tồn tại, nhưng không biết vì sao đời sau ghi chép thế nào, không còn truyền thuyết nào hoàn chỉnh nữa?
- Sao ngươi lại nghĩ tới cái đó?
Trương chân nhân cười hỏi.
- Do nhàm chán mà thôi.
Đạo sĩ có chút ngượng ngùng nói:
- Cả ngày ở trong đạo quan giả vờ giả vịt, ngày ngày lặp lại buồn tẻ vô cùng, cho nên đành phải tự tìm mấy chuyện để làm. Mà thú vui đáng kể nhất, chính là mấy thứ không tìm được đáp án. Ta có đọc các điển tịch Đạo gia, không thấy có bất kỳ ghi chép nào về tứ thần, mà dân gian cũng chỉ toàn là truyền thuyết.
- Tứ thần.
Trương chân nhân ngẩng đầu nhìn về phía tây, chỉ chỉ:
- Nghe nói người đầu tiên đặt tên này, là một vị đại tinh tượng, ông ta nói bên kia có một Bạch Hổ…làm chủ phương tây
Trương chân nhân chỉ về phía nam:
- Bên kia có một Chu Tước…làm chủ phương nam.
Ông ta vừa nói tới đây, bỗng nhiên biến sắc, ánh mắt dừng lại ở phía nam thật lâu không dời đi. Đạo sĩ thấy sắc mặt của ông ta khác thường, muốn hỏi làm sao vậy nhưng không dám, bởi vì y thấy lão già này chợt lộ vẻ bi thương.
Trương chân nhân đứng lên, rót chén rượu trong tay xuống đất:
- Nhân gian khó ngày gặp lại…một đường xuôi gió.
Thành Trường An
Hồng Tụ Chiêu
Tức Họa Mi đã ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, cũng không biết là nàng mơ thấy cái gì mà chảy hết mồ hôi. Nàng vùng dậy chạy tới cửa sổ đẩy cảnh cửa ra, cố gắng nhìn về phía nam như muốn xuyên qua màn đêm. Trong lòng nàng xuất hiện một sự sợ hãi khôn cùng, trái tim co thắt lại như bị người nào đó nắm lấy.
Nàng muốn khóc, không biết là bị giấc mơ dọa hay là thực sự nhìn thấy cái gì.
Đúng lúc này, nàng chợt phát hiện trên đường cái đối diện, dưới ánh trăng, có một lão già thân hình gầy gò còng lưng đứng ở đó, ngẩng đầu, cũng nhìn về phía nam.
- Ông định nói cho ta biết điều gì!
Nàng kêu lên như điên.
Lão già trên đường cái không quay đầu lại nhìn, chỉ thản nhiên trả lời:
- Đi thôi, ở nơi này không đợi được hắn nữa rồi.
Núi Thanh Nhạc
Nhất Khí Quan
Hạng Thanh Ngưu vừa mới ngủ sau một hồi túi bụi vì chỉ điểm tu hành cho Mạt Ngưng Chi bỗng nhiên co thắt tim lại, cực kỳ đau đớn. Y vô thức day day ngực, sau đó mắng:
- Phương Giải khốn kiếp, cô vợ tương lai của ngươi làm ngực ta đau, tương lai sớm muộn gì ta cũng phải đòi khoản nợ này, hừ.
Mắng xong rồi, nhưng tim y vẫn đau.
Đau giống như là bị ai đó khoét mất.
Sau đó Hạng Thanh Ngưu cảm thấy mu bàn tay chợt lạnh, phát hiện không biết từ khi nào một giọt nước chảy xuống mu bàn tay. Y lau lau mắt, mới phát hiện hóa ra mình khóc.
Nhưng
Vì sao mình khóc?
Vì sao phải bi thương?
Không hiểu ra sao cả, y chợt nhớ tới thật lâu trước Nhị sư huynh có nói với y một câu:”Nếu ta có thể dùng thân hóa thành ngôi sao lớn, ta sẽ khiến cả thiên hạ mãi mãi sáng ngời”
Giang Nam
La Diệu khoanh tay đứng trong sân nhìn ánh trăng, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi, sau đó không nhịn được bật cười, nói liên tục ba tiếng tốt: