- Đáng tiếc, ngục tốt kia không hiểu, còn tưởng rằng ta si tâm vọng tưởng muốn làm Đại Luân Minh Vương. Kỳ thực y đâu biết rằng, từ lâu ta đã có Đại Luân Minh Vương của mình.
Trông coi đại lao đều là người của Kiêu Kỵ Giáo, cho nên biết Đại Luân Minh Vương đã chết.
- Tâm cảnh thật cao.
Phương Giải khen một câu.
Mộ Dung Vĩnh thờ phụng Phật tông, nhưng không phải là Phật tông của Đại Luân Minh Vương, mà là Phật tông của chính bản thân.
Phương Giải nhìn Mộ Dung Vĩnh, hỏi:
- Một người nghèo, lúc đầu chỉ có mấy người bạn sinh tử không rời, mỗi ngày trải qua cuộc sống gian khổ, tuy rằng nhấp nhô nhưng hơn nửa thời gian đều rất vui vẻ. Y thích ăn thịt nhưng rất ít khi sát sinh, y nhát gan sợ hãi cái chết. Về sau y tìm được một bảo tàng, trở thành kẻ có tiền. Y quyết định dùng số bảo tàng này cùng mấy người bạn tốt của mình tạo nên một cuộc sống no ấm hạnh phúc. Vì thế y bắt đầu có hơn nửa thời gian không sung sướng.
- Bởi vì y giết rất nhiều người?
Mộ Dung Vĩnh hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Rất nhiều, có lẽ về sau càng nhiều. Làm như vậy, là đúng hay sai?
Mộ Dung Vĩnh hỏi:
- Trong lòng y có an tĩnh không?
Phương Giải trầm mặc, sau đó lắc đầu:
- Không an tĩnh.
- Người có thiện niệm trong lòng, mới có thể không an tĩnh. Nếu là kẻ đại gian đại ác, sau khi giết người chỉ thấy hưng phấn, sau đó trở nên an tĩnh. Tuy nhiên…nếu trong lòng của y không an tĩnh, chứng tỏ rằng y biết những điều mình làm là sai. Y có một nguyện vọng tốt đẹp, nhưng lại bước trên con đường máu tươi. Bởi vì nguyện vọng tốt đẹp của y quá lớn, nếu giảm bớt xuống một chút, thì sẽ vui vẻ hơn.
- Cảm ơn!
Phương Giải trịnh trọng nói lời cảm ơn, nhưng lại lắc đầu:
- Có đôi khi ta không tự chủ được.
Mộ Dung Vĩnh gật đầu:
- Tất cả những hạnh phúc trên thế giới này, đều thành lập trên sự không hạnh phúc của người khác. Chẳng hạn như một cặp vợ chồng luôn sống hạnh phúc vui vẻ, nhất định sẽ có một kẻ nào đó hâm mộ ghen ghét đôi vợ chồng đó mà sống trong sự không hạnh phúc. Chẳng hạn như thương nhân buôn bán lãi được một số bạc lớn, cho nên vui sướng đắc ý. Nhưng nhất định sẽ có người phải bồi số tiền mà y kiếm được, cho nên không sung sướng gì. Chẳng hạn nhưu thăng quan, nhất định có đối thủ cạnh tranh sẽ không hài lòng.
- Ý của ngươi là?
Phương Giải hỏi.
- Con người không phải là thần, quản nhiều như vậy để làm gì?
Mộ Dung Vĩnh cười nói.
Đáp án này nằm ngoài dự liệu của Phương Giải, cho nên hắn gật đầu:
- Có đạo lý, nếu như ta không giết ngươi, ngươi sẽ vui sướng chứ?
- Sẽ.
Mộ Dung Vĩnh trả lời rất nhanh cũng rất bình tĩnh:
- Còn sống thì còn hưởng thụ. Cho dù là cực khổ chút, nhưng sẽ có chút hạnh phúc trong đó.
Y dừng lại một lát rồi hỏi Phương Giải:
- Vì sao y phải giết nhiều ngươi như vậy?
- Vì thế giới này đầy rẫy tội ác.
Phương Giải trả lời.
- Nếu khuyên nhủ không được, vậy thì chỉ có thể đánh.
Mộ Dung Vĩnh có chút thất thần nói:
- Kỳ thực con người là sinh linh ti tiện nhất. Nếu ngươi bao dung nhân hậu, thì sẽ nuôi ra một kẻ kiêu ngạo, hống hách. Luân Kinh của Phật tông có nói, người có thất tình lục dục, là nguồn căn của yêu ma. Cuộc sống vững vàng an khang, khiến con người có thiện niệm nhiều hơn khi phải sống cuộc sống khổ cực, tra tấn. Nhưng bởi vì đứng ở độ cao khác nhau, nên ảnh hưởng cũng khác nhau. Chẳng hạn như tên ăn mày, có bảy phần thiện niệm, ba phần ác niệm. Vậy thì ác niệm của y, nhiều nhất cũng chỉ là bắt trộm chó nhà người ta rồi làm thịt. Nhưng một vị Đế Vương, cũng có bảy phần thiện niệm ba phần ác niệm. Nhưng ác niệm của y, có thể khiến sinh linh lầm than.
- Nghe có vẻ có lý.
Phương Giải nói.
- Đại tướng quân cho rằng, thế nào là trị ác?
Phương Giải trầm mặc một lúc lâu, rồi hỏi lại:
- Người đời khắc sâu cái gì nhất?
- Khắc sâu cái gì nhất?
Mộ Dung Vĩnh thì thào lặp lại, trầm mặc một lúc bỗng nhiên biến sắc:
- Đã hiểu…
Phương Giải khẽ cười:
- Ngươi đã ngộ ra, cho nên ta không dám giết ngươi.
Mộ Dung Vĩnh trầm mặc, sau đó đứng dậy, thi lễ thật sâu.
- Tới núi Chu Tước đi, ta cho ngươi một mảnh ruộng, một tòa nhà, một xe đầy sách.
Mộ Dung Vĩnh lại thi lễ:
- Cảm ơn…
Y đứng đậy, lúc đi tới cửa, bỗng nhiên dừng lại:
- Đại tướng quân, con đường này sẽ rất đau khổ, bởi vì lúc ngươi khiến người khác đau, bản thân ngươi cũng đau.
Phương Giải cười cười, không nói gì.
Sau khi Mộ Dung Vĩnh rời khỏi thư phòng, Phương Giải gọi Trần Hiếu Nho tiến vào rồi dặn dò phái người đưa Mộ Dung Vĩnh tới núi Chu Tước. Trần Hiếu Nho khó hiểu, hỏi vì sao không giết người này. Phương Giải nhìn bóng lưng của Mộ Dung Vĩnh:
- Y đã tự tán công lực, đoạn khí mạch, ngươi không phát hiện ra sao?
Trần Hiếu Nho lắc đầu:
- Thuộc hạ không phát hiện ra.
Phương Giải nói:
- Y đã ngộ đạo, cho nên ta không dám giết y.
Không dám giết.
Phương Giải sợ, thế gian này thiếu đi một người thuần túy.
…
…
Sau khi Mộ Dung Vĩnh rời khỏi thư phòng trở về, sắc mặt có chút mê man. Y vừa đi vừa trầm tư, bỗng nhiên dừng chân lại, thở dài:
- Thế gian này có cái gì mới khiến con người khắc sâu nhất, khó có thể quên được?
- Chỉ có sự đau khổ. Giai đoạn đau khổ khiến người ta khắc sâu hơn bất kỳ giai đoạn nào khác trong đời.
Y thì thào tự nói.
…
…
Phương Giải sai người thay một chén trà khác, rồi đặt ở trước mặt Lạc Thu. Thoạt nhìn, lão già này cũng rất bình tĩnh. Nhưng trong mắt ông ta thấp thoáng hận ý. Hận, mới là cảm xúc thực sự của ông ta vào lúc này.
Đúng vậy, ông ta hận Phương Giải.
Hận không thể ăn tươi nuốt sống Phương Giải.
- Đau đớn không?
Phương Giải hỏi.
Lạc Thu nhìn chằm chằm vào mặt Phương Giải, dường như là muốn khắc sâu khuôn mặt này vào lòng.
- Có lẽ ngươi đang nghĩ…
Phương Giải đi tới cửa sổ, nhìn ánh nắng bên ngoài, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đang nghĩ, ta giết cả nhà ngươi, cho dù ngươi có hóa thành quỷ cũng không bỏ qua ta. Cho nên ngươi mới nhìn chằm chằm vào ta như vậy. Ngươi đang tự nói với bản thân mình rằng, phải nhớ kỹ khuôn mặt này, để về sau biến thành quỷ sẽ ăn dần ăn mòn ta.
Hai tay Lạc Thu hơi phát run, nhưng nhẫn nhịn không nói gì.
- Điều này chỉ chứng tỏ rằng ngươi đã thừa nhận thất bại của bản thân.
Phương Giải quay đầu nhìn Lạc Thu:
- Chỉ có người thất bại, mới gửi gắm hy vọng vào mấy chuyện hư vô phiêu miểu. Nếu quả thực có chuyện như vậy xảy ra, thì đêm nào ta cũng bị cắn tới thương tích đầy mình rồi. Chỉ riêng cái thành Ung Châu này, cũng có mấy nghìn con quỷ muốn nuốt ta. Còn ra ngoài thành, có mấy chục vạn con quỷ do người Hột biến thành đang há miệng chờ ta đây.
- Nếu đã muốn giết ta, thì nói mấy cái này làm gì?
Lạc Thu trầm giọng nói.
Ông ta từng là Tổng Đốc cả một phương, là quan viên triều đình duy nhất có thể sống bình an với La Diệu ở Ung Châu. Cho nên không ai có thể phủ định sự thông minh của ông ta. Chỉ có điều, ở một số thời điểm, coi nhẹ người khác sẽ mang tới hậu quả rất nghiêm trọng. Hiện tại Lạc Thu mới hiểu ra đạo lý này.
Cho nên, ông ta lại không tính là thông minh.
Ông ta có thể ở chung với La Diệu, là vì ông ta biết đặt La Diệu ở trên đầu mình. Mà ông ta đánh giá thấp Phương Giải, là vì ông ta cảm thấy Phương Giải kém La Diệu xa lơ xa lắc.
- Bởi vì ta muốn ngươi chết tâm, đừng suy nghĩ tới mấy chuyện hóa thành ác quỷ làm gì.
- Phương Giải, ngươi sẽ không thành công đâu.
Lạc Thu nói.
- Thành công cái gì?
Phương Giải hỏi.
- Bất kể mục đích của ngươi là gì, người như ngươi cũng khó mà thành công được. Từ xưa tới nay, những người muốn thành tựu lớn, đều không rời khỏi sự hậu thuẫn của thế gia đại hộ. Bất kỳ một triều đình nào thay đổi, phía sau Hoàng Đế khai quốc đều là người của thế gia. Ngươi căn bản không hiểu đạo lý đó, tưởng rằng giết chóc có thể khiến tất cả mọi người sợ ngươi…Ngươi nghĩ vậy là quá nông cạn rồi. Những thế gia tồn tại mấy trăm năm, mấy ngàn năm, chẳng lẽ giết vài chục, vài trăm người là khiến bọn họ sợ hãi sao?
- Ngươi chỉ biết gây nên thù hận, khiến những người có thực lực thù hận ngươi. Cuối cùng ngươi sẽ bị thế lực khổng lồ kia xoắn thành mảnh vụn.
- Cảm ơn lời khuyên của ngươi.
Phương Giải khẽ cười nói:
- Nhưng ta không có ý định nghe theo. Ngươi nói không sai, hiện tại ta kéo theo quá nhiều thù hận rồi. Trong số những người mà các gia tộc lớn không chào đón nhất, thì ta chắc đứng đầu bảng. Đi tới đâu cũng sẽ có người đề phòng ta, chứ không phải tiếp nhận ta. Nhưng từ đầu tới cuối ta chưa từng muốn các ngươi tiếp nhận. Là do các ngươi nghĩ lầm mà thôi.
Phương Giải đi tới gần Lạc Thu, cúi người hạ giọng nói:
- Ta có chỗ khác với người bình thường, chính là dù ta tham nhưng ta có thể bỏ xuống được. Phần lớn người tham đều luyến tiếc bỏ xuống. Mà ta khác những người tham đó. Ta không coi mình là người của thế giới này, mà là một khách qua đường. Cho nên, việc gì ta phải sợ?
- Dù là con cái của ngươi, ngươi cũng không bận tâm?
Lạc Thu âm hàn nói.
Phương Giải cười cười:
- Tóm lại…ngươi sẽ thất vọng.
Phương Giải ngồi thẳng người lên, thở dài một tiếng:
- Hôm nay ta gặp ba người, hai người trước không chết, lý do khác nhau. Mà ngươi lại phải chết, lý do chỉ có một, ngươi đáng chết.