Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 722: Muốn cười ((2))



Bọn họ cần kiểm tra năng lực phối hợp của mình, cũng cần kiểm tra phương thức chiến đấu hoàn toàn khác với thế giới của bọn họ. Sau khi giết Phương Giải, bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng kia.

Có lẽ ở bên kia đại dương, bọn họ cao cao tại thượng đã quen, hơn nữa tính cách của người nước ngoài vốn kiêu ngạo, nên bọn họ không cho rằng người Hán của Trung Nguyên có năng lực hùng mạnh như trong truyền thuyết. Ở quốc gia của bọn họ, bọn họ chẳng phải được thổi phồng giống như thần linh đó sao?

Nhưng, lúc hỏa khí dần dần thông dụng ở bên kia đại dương, những pháp sư như bọn họ cũng không được dễ chịu cho lắm. Sở dĩ pháp sư hùng mạnh, là vì bọn họ có thể dùng phương thức khó tưởng tượng để tấn công từ xa, bất ngờ giết chết kẻ thù. Thậm chí pháp sư không cần lộ diện cũng có thể làm được.

Nhưng hỏa khí xuất hiện, làm những người như bọn họ cảm thấy sợ hãi. Lúc trước, bọn họ có thể dùng uy áp của cha ông để hù sợ kẻ thù, cho dù là một đội quân cũng có thể bị bọn họ đe dọa. Nhưng sau khi hỏa khí phát triển, đám người thường từng tôn kính với bọn họ càng ngày càng trở nên thờ ơ.

Nhất là mười mấy năm trước, đế quốc Agoda tây chinh, dựa vào quân đội hùng mạnh, dùng súng và pháo làm nổ tung vài pháp sư, mọi người càng mất đi sự kính sợ với pháp sư. Khi mọi người phát hiện những người không thể đánh bại trong truyền thuyết kia có thể bị đánh bại, thì bọn họ còn sợ gì nữa?

Dần dần, tuy pháp sư vẫn có địa vị không tầm thường, nhưng vai trò đã thay đổi. Trước kia bọn họ là quý tộc trong quý tộc, mỗi tiếng nói mỗi hành động của bọn họ thậm chí có thể ảnh hưởng tới thái độ của Hoàng gia. Nhưng về sau, bọn họ chỉ có thể biến thành hộ vệ cao cấp của Hoàng gia. Bọn họ quả thực có năng lực, nhưng năng lực của bọn họ dần dần bị coi thường.

Cho nên, Đại Công của công quốc Rose mới một hơi thuê được sáu pháp sư. Nếu như ở lúc hỏa khí còn chưa thông dụng, sáu pháp sư đủ để khiến một tòa thành thị phải run rẩy, tuy rằng bọn họ không có thực lực đó. Nói theo cách khác, sáu người bọn họ là được công quốc Rose phái tới Trung Nguyên tìm đá. Tìm tòi loại đá có thể phát huy ra được năng lực của bản thân kia.

Địa vị của bọn họ ở thế giới bên kia đại dương càng ngày càng thấp, cho nên bọn họ mới đáp ứng Đại Công của công quốc Rose và Hoàng gia của đế quốc Agoda tới Trung Nguyên. Bọn họ tới, vốn là có một sứ mệnh rất quan trọng. Giết Phương Giải, chỉ là bước đầu tiên khi bọn họ tiến vào Trung Nguyên mà thôi. Bọn họ hy vọng có thể chấn hưng địa vị tối cao của pháp sư ở một vùng đất khác, giống như mấy trăm năm trước các vị tiền bối đã từng làm được.

Mà trên thực tế, xác định Phương Giải là mục tiêu đầu tiên phải bị giết, cũng là trải qua một hồi suy nghĩ cặn kẽ. Bọn họ cần giết một người có thực lực nhất đinh ở Trung Nguyên, để tạo ra ảnh hưởng nhất định, không khiến cho quý tộc Trung Nguyên liên hợp với nhau phản kháng. Không thể nghi ngờ rằng, Phương Giải là chọn lựa đầu tiên.

Hiện tại cho dù Phương Giải chưa hoàn toàn khống chế Tây Nam, nhưng đã được coi là chư hầu một phương của Đại Tùy rồi. Xử lý hắn, có thể khiến người Trung Nguyên khủng hoảng. Hơn nữa Phương Giải không thuộc về thế lực của bất kỳ Quý tộc nào. Chọn một người như vậy là quá ổn.

Nếu giết Phương Giải, như vậy bước tiếp theo của đế quốc Agoda cũng có thể triển khai.





Nhưng đám pháp sư có địa vị xuống dốc này, lại phát hiện Phương Giải không dễ giết như tưởng tượng.

Lúc pháp sư kia thì thào nói pháp thuật không gian, những người khác cũng vô thức nhìn về hướng Phương Giải, dường như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng bọn họ không tìm được thứ gì, điều này khiến bọn họ vừa thất vọng vừa lo lắng.

- Hiểu ra rồi.

Phương Giải quan sát một hồi lâu, rốt cuộc đã hiểu ra phương thức tấn công của đám pháp sư. Vì thế hắn không nhịn được bật cười. Cảm giác lo lắng lúc đầu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự khinh thường.

Đúng vậy, là khinh thường.

Phương Giải rất ít khi khinh thường đối thủ của mình, trừ khi…đối thủ không tính là đối thủ.

Sáu pháp sư kia tạo ra một màn đánh vào thị giác như vậy, Phương Giải vốn tưởng rằng đây là một hồi chiến đấu thảm thiết. Nhưng khi hiểu ra mọi chuyện, hắn chỉ muốn cười to.

Mà khi sáu pháp sư kia nhìn thấy hắn mỉm cười, bọn họ nhìn nhau, lập tức đều chỉ cây gậy về hướng Phương Giải.

Nhưng trên khuôn mặt Phương Giải, đâu có sự khẩn trương nào?

Sáu pháp sư vừa chỉ cây gậy về phía Phương Giải, một cỗ uy áp khó hiểu bắt đầu xuất hiện trong sân. Cuồng phong cuốn theo hạt mưa không ngừng xoay quanh. Hạt mưa bắt đầu tập trung vào một chỗ, dần tạo thành một quả cầu màu xanh đậm khá lớn, nhanh chóng bành trướng như một căn phòng nhỏ.

- Tội Ác Chi Lao!

Pháp sư cầm đầu thấp giọng kêu lên một tiếng, sau đó vung mạnh cây gậy xuống.

Y là pháp sư tạo ra cơn lốc, địa vị dường như cao hơn năm pháp sư còn lại. Nhìn ra được, Tội Ác Chi Lao này là pháp thuật được hoàn thành dưới sự điều khiển của y. Có thể dùng mắt thường thấy được Tội Ác Chi Lao này là gió và mưa đao tạo thành. Nếu người bị vây ở trong đó khẳng định sẽ phải chịu sự đau đớn.

Lúc quả cầu nước bành trướng đủ lớn, dưới tác dụng của sức gió bắt đầu sầm xuống.

Toàn bộ người trong phòng đều nhìn về phía Phương Giải. Trầm Khuynh Phiến và Tang Táp Táp đã không nhịn được muốn ra tay. Nhưng vào lúc này, Phương Giải vẫn còn có thể nhàn hạ quay đầu cười với bọn họ. Trong tiết trời âm u, nhưng nụ cười của hắn lại cực kỳ rạng rỡ. Cho nên người trong phòng đều an tĩnh lại.

Nếu không phải Phương Giải đã tính trước kỹ càng, thì đã không nở một nụ cười tự tin như vậy với các nàng.

- Thử xem đao của cô có hiệu quả với các pháp sư từ bên kia đại dương tới hay không!

Phương Giải nói một câu với Mạt Ngưng Chi, sau đó thân hình chợt biến mất.

Lúc nghe thấy lời này, Mạt Ngưng Chi không nhịn được cười. Sau đó rút hoành đao từ một Kiêu Kỵ Giáo, chém xuống quả cầu nước kia. Trong hư không, một đao ảnh dài tới hơn mười mét chợt xuất hiện, chém rụng quả cầu nước. Ánh đao lạnh thấu xương, giống như muốn chém đứt cả bầu trời.

Ầm một tiếng, quả cầu nước dễ dàng bị một đao chém rụng. Nước được gắn kết rơi xuống như thác. Sóng nước kích động đẩy thi thể của thích khách ra xa.

- Hóa ra cũng chỉ tầm thường.

Mạt Ngưng Chi cười thản nhiên, tùy ý cắm thanh đao trở lại trong vỏ đao của Kiêu Kỵ Giáo.

Nàng xoay người trở về rồi nguồi xuống ghế, đầy hứng thú nhìn lên nóc nhà. Sau một đao, nàng đã nhìn thấu sâu cạn của đám người kia, cho nên nàng mới hiểu nụ cười tự tin của Phương Giải. Pháp thuật thoạt nhìn hùng vĩ, nhưng lại không chịu được một kích của nàng.

Thế công với cấp bậc này, sao có thể làm Phương Giải bị thương được?

Một giây sau, Phương Giải đã xuất hiên trên nóc của một phòng, dưới cái nhìn trợn mắt của pháp sư này, hắn tung một quyền vào bụng y. Pháp sư này lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình còng xuống. Phương Giải tùy ý đá y rơi xuống nóc nhà, sau đó xoay người tới nóc nhà kế tiếp.

Năm pháp sư khác đều sợ hãi, không ai trong bọn họ ngờ rằng pháp thuật Tội Ác Chi Lao do sáu người bọn họ tạo thành lại bị phá dễ dàng như vậy. Phải biết rằng ở bên kia đại dương, một khi pháp thuật này thi triển ra, sẽ được mọi người tán thán như thần tích. Cho dù hỏa khí có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không có khả năng tạo ra một thứ như vậy. Súng bắn một phát là xong, chả có gì hay để nhìn.

Nhưng, đó chẳng phải là sự bi ai của pháp sư đó sao?