Gần mười lăm vạn áo giáp quân bày trận. Bọn họ đứng trên bình nguyên, nhìn thoáng qua một tấm sắt nguyên khối. Các chiến sĩ không biểu hiện gì trên khuôn mặt, sắc bén ác nghiệt giống như một cỗ máy giết người. Đội quân như vậy, là mơ ước của bất kỳ tướng lãnh binh nào. Ở thời đại vũ khí lạnh, dường như không có gì có thể ngăn cản được bước tiến của bọn họ.
Quân Tùy phía sau cũng đã chuẩn bị xong, trận hình nghiêm chỉnh giống như những miệng đậu hũ được cắt đều. Nếu nhìn từ trên xuống, có thể cảm nhận được sự bao la hùng vĩ của hơn mười vạn đại quân.
Phía đối diện quân Tùy, La gia quân cũng đã bày trận xong.
Bầu trời xanh thăm thẳm, không có một cơn gió, không có một gợn mây.
Thật là một thời tiết tốt để giết người.
Diệp Cận Nam nhìn thoáng qua La Đồ đang cưỡi trên một con chiến mã màu đen, trong lòng có chút đau đớn. Trận chiến hôm nay còn chưa bắt đầu nhưng đã đoán trước được kết quả. Những chiến sĩ đang bày trân kia, là những quân cờ bị vứt bỏ. La Đồ đã quyết định lui về hướng thư viện Thông Cổ. Nhưng nếu chưa đánh một trận mà lui, thì cũng khó mà mở miệng giải thích với những người trong thư viện Thông Cổ kia.
Cho nên, nhất định sẽ có rất nhiều người chết.
Nhưng chính bọn họ đều không biết.
- Vương gia…
Diệp Cận Nam gọi một tiếng, nhưng lại không nói được lên lời.
La Đồ híp mắt nhìn:
- Ta biết ngươi muốn nói gì. Trong số chư tướng, ngươi là người thành thục và trầm ổn nhất. Ngươi tiếc nuối đội quân này, nhưng ngươi nên hiểu, ta cũng rất đau lòng. Nhưng nếu không có một trận chiến thất bại, thì chúng ta rất khó lui về đằng sau. Mấy chục vạn binh mã mà thư viện Thông Cổ triệu tập được đang ở phía sau chúng ta. Đám người khốn kiếp kia đã tính toán kỹ lưỡng. Nếu người của chúng ta không chết, thì bọn chúng chắc chắn sẽ không chào đón.
- Nhưng…
Diệp Cận Nam nói:
- Nếu chúng ta lui về, chẳng lẽ người của thư viện Thông Cổ lại mang binh chặn lại? Liều sống liều chết, không phải là cục diện mà bọn họ muốn trông thấy.
- Đúng vậy, bọn họ sẽ không giơ đao về chúng ta. Hiện giờ thư viện Thông Cổ có thể triệu tập được ba mươi vạn đại quân, nhưng bọn họ còn phải lưu lại một phần binh lực khống chế Giang Đô. Một khi không chiếm được Trường An, thì Giang Đô chính là Đô thành mới…Cho nên, những lão già kia sẽ không liều chết với ta. Nhưng hiện tại ta cũng không muốn trở mặt với bọn họ.
La Đồ nói:
- Mặc dù chỉ làm bộ làm dạng, cũng phải biểu hiện ra vẻ kính cẩn. Ta muốn lui lại đằng sau, khiến cho những lão già kia đấu với binh mã của triều đình. Trên thế giới chưa bao giờ có chuyện gì là hoàn mỹ. Nếu ta không vứt bỏ đi một ít, thì những người đó sẽ lo lắng khi có ta bên cạnh.
- Vương gia!
Diệp Cận Nam khuyên nhủ:
- Cần gì phải phụ thuộc vào bọn họ? Với binh lực hiện tại của chúng ta, tránh khỏi binh mã của triều đình không nhất thiết cứ phải lui về hướng nam. Có thể về hướng đông, có thể về hướng tây. Hướng đông chỉ có hai vệ chiến binh do Dương Thuận Hội chỉ huy, không làm gì được chúng ta. Phía tây có Hắc Kỳ Quân của Phương Giải chưa được ổn định. Đâu cần phải giằng co với người của thư viện Thông Cổ làm gì?
- Ngươi có biết, vì sao binh mã của triều đình cứ phải tập trung vào Giang Nam không?
La Đồ hỏi.
Diệp Cận Nam hơi sửng sốt, lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không biết.
- Lúc Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch ngự giá thân chinh Tây Bắc, Giang Nam còn thái bình. Nhưng sau khi Hoàng Đế thất bại ở Tây Bắc chạy về Trường An, cục diện liền rối loạn. Từ đó trở đi, binh mã của triều đình liền nhìn chằm chằm vào Giang Nam. Tây Bắc có Kim Thế Hùng, Cao Khai Thái, Vương Nhất Cừ, nhất là hai người sau, binh mã dưới trướng đã có mười vạn, cách Kinh Kỳ Đạo cũng gần nhất, vì sao binh mã của triều đình không đánh bọn họ trước?
- Ở Tây Nam, cái tay Phương Giải kia không ngừng gây sức ép. Tuy rằng dùng là cờ hiệu của triều đình, nhưng ai chẳng nhìn ra được dã tâm của hắn? Theo ta được biết, ngay cả Hàng Thông Thiên Hạ của Ngô Nhất Đạo cũng theo chân hắn. Hai người đó liên kết với nhau, là mối họa lớn thế nào với triều đình? Nhưng triều đình vẫn không đối phó với hắn trước.
La Đồ hỏi:
- Vì sao?
Diệp Cận Nam suy nghĩ một lúc nhưng vẫn lắc đầu:
- Thuộc hạ nghĩ mãi vẫn không hiểu.
La Đồ thở dài:
- Ta cũng không hiểu, nhưng ta đang bước lên con đường kia. Thư viện Thông Cổ khẳng định còn có bí mật gì đó. Bằng không lúc trước lão viện trưởng Vạn Tinh Thần của Diễn Võ Viện vì sao lại phải xuống Giang Nam trước rồi mới tìm nghĩa phụ? Lúc đó hỏa lực của nghĩa phụ tập trung vào Kinh Kỳ Đạo, đổi lại ai cũng phải giết nghĩa phụ trước rồi mới xuống Giang Nam. Nhưng Vạn Tinh Thần lại không làm vậy. Ông ta tiêu diệt những đám gia hỏa trong thư viện Thông Cổ kia trước, biết mình đã dầu hết đèn tắt mới chạy về Giang Bắc. Cuối cùng là không thể trở về được.
- Nếu như không phải có bí mật kinh thiên động địa gì đó, Vạn Tinh Thần cần gì làm như vậy? Cho nên ta kết luận, trong thư viện Thông Cổ nhất định có thứ gì đó khiến cho triều đình kiêng kỵ. Còn có chuyện ngươi không biết, đó là lai lịch của tướng quân áo giáp kia…Lịch Thanh Phong đã nói cho ta biết.
- Ông ta là ai?
Diệp Cận Nam vội vàng hỏi.
La Đồ nói nhỏ vào tai Diệp Cận Nam hai chữ, sắc mặt của Diệp Cận Nam lập tức thay đổi:
- Điều này…sao có thể?
- Ta cũng thấy không có khả năng, nhưng sự thật là như vậy.
La Đồ nói:
- Ta nhất định phải biết được bí mật trong thư viện Thông Cổ kia. Ta cảm thấy nơi đó có một bí mật rất lớn.
Diệp Cận Nam trầm mặc, y muốn nói, vì một cái bí mật mà muốn chôn vùi mấy vạn binh mã sao?
Nhưng y không nói ra, bởi vì y càng ngày càng e ngại ánh mắt của La Đồ. Ánh mắt kia có một cái gì đó nguyên thủy khiến cho người ta phải sợ hãi. Thật giống như lúc trước Diệp Cận Nam không dám nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của La Diệu. Y cảm thấy, La Đồ đang xảy ra một sự thay đổi khiến cho người ta bất an.
- Đoạn Biên Báo!
La Đồ lớn tiếng gọi:
- Không phải ngươi muốn báo thù sao? Hôm nay ta giao trận đầu cho ngươi. Cho dù đối diện là một tảng sắt, cũng phải gặm một góc cho ta! La gia quân của chúng ta chưa từng sợ hãi bất kỳ kẻ địch nào. Lúc nghĩa phụ còn, sẽ không, hôm nay sẽ không, về sau cũng sẽ không!
- Tuân lệnh!
Đoạn Biên Báo lớn tiếng nói, trong mắt đều là thù hận.
Y làm sao biết, mình cũng chỉ là một quân cờ bị bỏ qua mà thôi.
…
…
Phương Giải ngồi ở bãi cỏ trên ngọn đồi, nhìn tòa thành cách đó xa xa, có chút ngẩn người. Đêm qua bình yên vô sự, Ngu Khiếu không dẫn người giết ra ngoài. Điều này khiến cho Phương Giải hơi bất ngờ, tuy nhiên hắn không uể oải. Bởi vì hắn hiểu, người như Ngu Khiếu sẽ không từ bỏ cơ hội.
Ngu Khiếu nhìn rất thấu triệt, Hắc Kỳ Quân chắc chắn đoạt được Phong Bình rồi. Cho dù y dốc toàn lực giúp đỡ Chu Xanh Thiên bảo vệ Phong Bình, thì lúc đó thành Phong Bình sụp đổ, binh lực tổn thất nghiêm trọng, y còn có gì để dùng được nữa? Huống chi, y không có lòng tin thủ vững.
Y chắc chắn sẽ không chôn cùng với Chu Xanh Thiên. Nếu muốn đi, thì nhất định phải giết Chu Xanh Thiên. Đêm qua không có động tĩnh gì không phải vì Phương Giải dự tính sai, mà là Ngu Khiếu chưa tìm được cơ hội thích hợp. Chuyện phía sau còn chưa triển khai, cho nên Phương Giải cũng không sốt ruột cho lắm.
Hắn ở đây chờ đợi tin tức của Trần Hiếu Nho. Tin tức này còn quan trọng hơn cả Ngu Khiếu.
Ngu Khiếu chỉ là một quân cờ mà hắn ngẫu nhiên phát hiện rồi lợi dụng mà thôi. Bố trí Trần Hiếu Nho ở bên kia mới là sát chiêu.
- Đang nghĩ gì vậy?
Tang Táp Táp ngồi xuống bên cạnh Phương Giải, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía tòa thành lớn kia.
- Chẳng nghĩ gì cả. Chính vì mấy ngày nay nghĩ quá nhiều, cho nên mới phải chạy tới đây thư giãn.
Phương Giải duỗi lưng một cái, nói.
- Mệt không?
Tang Táp Táp tựa vào vai Phương Giải, hỏi.
- Loại mệt mỏi này, không tính là mệt.
Phương Giải bình thản nói:
- Nam nhân một khi bước lên con đường này, biết mình phải trải qua cái gì. Vì đạt được mục tiêu, dù vất vả hơn nữa cũng không thấy mệt mỏi. Nếu công sức bỏ ra mà không đạt được, thì mới là vất vả. Hơn nữa…có một số việc, sau khi trả giá sẽ khiến cho lòng người thỏa mãn.
- Cảm giác thành tựu?
Tang Táp Táp lại hỏi.
- Đúng vậy.
Phương Giải không giấu diếm:
- Cảm giác thành tựu, không gì có thể thay thế được.
Tang Táp Táp cọ cọ vào bờ vai của Phương Giải, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn:
- Còn nhớ lời đồn đãi mà muội từng nói với huynh, ở đâu có bạch sư Hỗn Độn thì ở đó có thảm họa chiến tranh không? Kỳ thực, hoàn toàn trái ngược, không phải là bạch sư ở đâu thì ở đó có chiến tranh, mà là người có thể khiến cho bạch sư ở nở chỗ nào, chiến tranh liền ở chỗ đó.
- Lúc trước, Tang Loạn cũng như vậy.
Phương Giải bỗng nhiên hiểu ý của nàng, vuốt ve mái tóc của nàng, nói:
- Chớ lo lắng, ta không phải là Tang Loạn, sẽ không bị lạc trong dục vọng của bản thân. Ta biết mình muốn cái gì, nhưng nếu vì đạt được thứ đó mà mất đi thứ quan trọng hơn, ta sẽ không làm.
Tang Táp Táp gật đầu, trên mặt rốt cuộc có ý cười.
Lúc trước, Tang Loạn khai sáng một thời đại, dùng tu vị của y, quân đội của y chinh phục toàn bộ phương tây. Nhưng Tang Loạn cũng mất đi rất nhiều thứ. Cho nên nàng lo lắng, Phương Giải, người có thể chất giống với Tang Loạn, người có thể khiến cho bạch sư nghe theo, liệu có bước trên con đường giống với Tang Loạn khi xưa không?
- Yên tâm đi!
Phương Giải đứng lên, nhìn về phía xa xa:
- Quyền lực là trò chơi của nam nhân, chỉ có điều trò chơi này hơi lớn, lớn tới mức khiến cho giang sơn biến sắc. Người bị mất đi bản tính sẽ chỉ biết chơi theo quy tắc của trò chơi, bọn họ bị trầm mê vào trong đó. Còn người thành công, vĩnh viễn sẽ không dựa theo quy tắc để chơi, mà là phá hủy quy tắc, tự tạo ra quy tắc cho mình.
Lời này, Tang Táp Táp không hiểu lắm.
Đúng lúc này, phía xa xa có một thân binh bước nhanh tới, vội vàng nói:
- Chủ Công, Trần Hiếu Nho bên kia có tin tức!
…
…
Thành Phong Bình
Phủ thành chủ.
Chu Xanh Thiên ăn hết bát cơm, sau đó thở một tiếng thỏa mãn. Tới cái tuổi của ông, chỉ còn rất ít ham mệ. Tuy thân thể của ông ta vẫn còn khỏe mạnh, nhưng ông ta đã mất đi nhiều hứng thú mà người trẻ tuổi si mê.
Với địa vị của ông ta, có thứ gì chưa từng thưởng thức qua?
Nếu để cho ông ta nhớ lại những nữ nhân mà ông ta có được, ông ta nhất định sẽ đau đầu. Nếu để cho ông ta nhớ lại những của cải mà ông ta đoạt được, thì ông ta cũng không rõ ràng lắm.
Hiện tại, những thứ có thể khiến ông ta thỏa mãn đều rất đơn giản.
Một bữa cơm ngon, rồi ăn hết không thừa lại chút nào cũng là một thành tựu rồi.
Có lẽ rất nhiều người không để ý tới một chi tiết. Từ xưa tới nay, trong những người thành công, có một nhóm nhiều người đều có một đặc điểm chung, chính là cách đối đãi với đồ ăn.
- Ngu Khiếu sao rồi?
Ông ta hỏi.
Dư Minh Lý trả lời:
- Từ hôm qua thua ở ngoài thành, liền trở về nhà không bước chân ra khỏi cửa. Nghe nói thư phòng của y đã sáng đèn cả một đêm, hẳn là trong lòng không thoải mái. Tuy nhiên, thuộc hạ cũng không ngờ cái tên Phương Giải kia lại có tu vị cao như vậy.
- Người đạt được chín môn xuất sắc khi thì vào Diễn Võ Viện, sao có thể là người đơn giản?
Chu Xanh Thiên nói:
- Ngày trước có Lý Khiếu, một mình ông ta đã đánh xuống cả nửa giang sơn Đại Tùy đó thôi!
Ông ta trầm mặc một lúc rồi nói:
- Phái người gọi Ngu Khiếu tới đây, ta có lời muốn nói với y.
- Gia, người như vậy không đáng để ngài để ý quá nhiều. Cứ để y ở nhà tự ngẫm đi. Bại một lần lền mất đi ý chí, thì tương lai khó mà thành công được!
Chu Xanh Thiên thở dài:
- Dù sao y cũng đã vì thành Phong Bình mà làm nhiều việc rồi. Y cũng hiểu khá rõ về quân Tùy, việc thủ thành vẫn phải dùng tới y.
- Vâng!
Dư Minh Lý lên tiếng, phái người đi làm.
Ngu phủ.
Ngu Khiếu một mực ngồi ở ghế lau trường đao, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra ngoài. Đêm qua y không tới gặp Chu Xanh Thiên, bởi vì y cảm thấy chưa xác định. Y đang ở đây chờ…nếu Chu Xanh Thiên không phái người tìm mình, thì chứng tỏ ông ta đang nghi ngờ mình, muốn mượn cơ hôi này để lấy lại binh quyền. Còn nếu Chu Xanh Thiên phái người tới, thì đây mới thực sự là cơ hội tốt.
- Tướng quân, thành chủ mời ngài tới!
Bên ngoài có người lớn tiếng nói, ánh mắt của Ngu Khiếu lập tức sáng ngời.
Y cười cười, có chút đắc ý. Y đẩy cửa sổ ra nhìn bên ngoài, trời trong nắng ấm, đúng là thời tiết tốt để giết người.
…
…
Bờ nam Trường Giang
Đại tướng Ma Tát dưới trướng của Dương Kiên dùng một tay xách cổ Đoạn Biên Báo, một tay nắm lấy chân của y. Hai cánh tay kéo một cái, Đoạn Biên Báo liền bị đứt thành hai mảnh.