Nơi đất hoang truyền đến tiếng quạ đen tranh giành thức ăn, mùi máu tươi nồng đậm tản ra trong gió nhẹ.
Xác chết la liệt đầy đất, chỉ còn lại hai thiếu niên đứng lặng trên nền máu đen hẵng còn vương vãi khắp nơi.
Trịnh Băng chậm rãi kéo mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ, cặp mắt đào hoa hẹp dài khẽ nhướng, ẩn dưới con ngươi ngậm nước là vực thẳm âm u. Hắn liếm nhẹ mu bàn tay đã trầy da, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trịnh Viêm, khóe miệng khẽ nhếch, cười hỏi: "Trở về hả?"
Trịnh Viêm hờ hững nhìn mặt trời lặn, tay vung mạnh mũi song đao, vẩy sạch máu đen bên trên, rồi thu lại vào vỏ màu mực dắt sau lưng.
"Ừm."
Hai người khi đối mặt tựa bóng ngược của đối phương, giống nhau như đúc.
Mười năm trôi qua, thiếu niên đã thành. Mộ hoang ai thán, ráng đỏ như lửa, sương tựa vệt sáng, trời nhuốm tà dương*. Mười năm bốn mùa vừa đi, Viêm Băng vừa tròn mười sáu.
(Ráng: Đám mây có màu sắc hồng hoặc vàng... do ánh mặt trời buổi sáng sớm hoặc buổi chiều tà chiếu vào - vtudien.com
*Gốc là "苍穹晚斜阳", đại khái chỉ ánh tà dương (ánh mặt trời lúc chiều muộn) trên bầu trời. Ai có cách dịch ổn hơn thì thoải mái góp ý nhe)
"Ca ca đã nói, một đao đoạt mạng là được, không cần tàn sát." Trịnh Viêm thản nhiên nói.
"Ngoan nào, tuyệt đối đừng có đi mách lẻo ta đó." Trịnh Băng cười không kiêng nể gì, song đao sắc bén xoay vài vòng trong lòng bàn tay. Cạch một tiếng, song đao thu vào trong vỏ màu đỏ máu phía sau.
Trầm mặc một lúc, Trịnh Băng mím môi, thu lại ý cười, nhẹ giọng giải thích: "Ta chỉ là không nhịn nổi. Trong bọn chúng có kẻ từng đâm ca ca bị thương, ta tìm không ra là ai, vậy nên một tên cũng không tha."
Hai thiếu niên chậm rãi trở lại con đường về nhà duy nhất. Tựa như kết thúc cuộc săn mồi, cả hai thân khoác hào quang trở về hang sói.
Trong vương phủ, Ảnh Thập Nhất kết thúc ca trực, mới từ nơi tắm rửa trở về, mái tóc dài ướt sũng khoác lên vai, ngồi bên bàn trà trước cửa sổ nghỉ ngơi, thân thể thả lỏng, chỉ một lát sau liền tựa vào cửa sổ ngủ gật.
Trong thoáng chốc, một chiếc áo mỏng được khoác lên lưng, có người dùng khăn lau khô tóc cho y.
"Oáp..." Ảnh Thập Nhất vừa đứng dậy liền ngáp một cái.
"Ca ca, tóc ca còn không lau, lại mặc đồ ít như vậy, sao ngồi đây hóng gió được?" Trịnh Băng ôm từ sau lưng Ảnh Thập Nhất, dùng khăn lau khô nước trên tóc y.
Trịnh Viêm bưng một đĩa bánh mật đậu đỏ mới mua vẫn còn nóng, lấy một miếng nhỏ đặt bên miệng Ảnh Thập Nhất, ánh mắt chân thành nhìn y.
Ảnh Thập Nhất há miệng cắn, mắt ngậm ý cười, xoa đầu hai thằng nhóc: "Về rồi à. Hai đứa báo cáo xong rồi?"
"Ừm." Trịnh Viêm lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong ngực, giao cho Ảnh Thập Nhất: "Tiền thưởng của bọn ta, đưa ca ca."
Trịnh Băng từ phía sau ôm cổ Ảnh Thập Nhất, khẽ cười nói: "Cực kỳ dễ dàng, vương gia tâm tình tốt, thưởng nhiều đồ lắm, còn có cả một tấm lụa, đệ đã đưa đến chức điện để cắt thường phục cho ca rồi."
Ảnh Thập Nhất không cầm lấy mà vui mừng nói: "Bạc ca ca vẫn đủ tiêu, mấy đứa cứ mua một ít đồ ăn ngon cho khuây khoả, mua cả quần áo mới cho bản thân nữa."
Nhận ra bản thân bị cự tuyệt, khóe miệng Trịnh Viêm lặng lẽ trùng xuống, hai tay như cũ giơ ngân phiếu, mờ mịt nhìn Ảnh Thập Nhất.
Trịnh Băng cũng ngừng cười, dè dặt hỏi: "Ca ca không yêu bọn đệ nữa ư, tại sao lại không nhận tiền của chúng ta? Tại sao, tại sao vậy..."
"Được rồi được rồi, ca ca nhận." Ảnh Thập Nhất cười đứng lên, bất đắc dĩ cầm lấy tấm ngân phiếu, gấp lại rồi bỏ vào hộp nhỏ cất trong tủ, để dành tương lai mua vài thứ cho các bảo bối.
Lúc này ánh mắt Trịnh Viêm mới ôn hòa lại, nhẹ nhàng ôm eo Ảnh Thập Nhất, cọ chóp mũi lên mặt y: "Cảm ơn ca ca."
Trịnh Băng từ phía sau ôm y, cằm đặt nhẹ trên vai Ảnh Thập Nhất, giữa hơi thở mê luyến hít được mùi xà phòng thoang thoảng trên cần cổ Ảnh Thập Nhất.
Đảo mắt cái đã tròn mười sáu, giờ hắn còn cao hơn Ảnh Thập Nhất nửa phân.
Dung mạo hai người tuấn tú hệt nhau, cổ đều đeo vòng hắc ngọc do Ảnh Thập Nhất tự làm, trên tay cũng đeo một đôi vòng cùng loại. Đây đều là vật từ thuở nhỏ, Ảnh Thập Nhất coi như quà sinh nhật tặng cho bọn hắn, không nghĩ tới cả hai sống chết cũng không chịu tháo xuống, ròng rã đeo đã mười năm.
"Dính người quá mấy đứa này, ra ngoài chơi mau, ca ca vừa mới hết ca trực, mệt lắm, đi đánh một giấc đây." Mặc cho Ảnh Thập Nhất đi đến đâu, hai thằng nhóc này một mực theo tới đó, không ôm thì cọ.
Nghe vậy, Trịnh Viêm đẩy Trịnh Băng, nói khẽ: "Hôm nay ta bồi ca ca ngủ."
Trịnh Băng hừ một tiếng, không ừ hử gì.
Bọn hắn trưởng thành liền được vương phủ phân nơi ở, thêm nữa cái giường của Ảnh Thập Nhất giờ đã không còn chứa nổi ba người, cả hai liền âm thầm hiệp nghị, mỗi ngày luân phiên bồi ca ca ngủ, người còn lại về phòng mình ngủ.
"Ai cũng được, đều được cả." Ảnh Thập Nhất đang vừa mệt vừa muốn ngủ, miệng ngáp liên tục, tự mình về phòng, ngã lên trên giường.
Mười năm đẫm máu, thể lực giờ đã không thể so với hồi mới mười mấy tuổi, xương khớp đều đã dính chút bệnh vặt.
Trịnh Băng oán hận rời đi, Trịnh Viêm nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, bấy giờ Ảnh Thập Nhất đã kiệt sức nằm bẹp trên giường.
Trịnh Viêm cố gắng không phát ra tiếng động, cúi người ôm lấy Ảnh Thập Nhất như khi còn nhỏ được y ôm, nhẹ nhàng dịch người vào trong giường.
Người trong ngực ngủ không chút phòng bị, cánh môi phớt hồng hé mở, lông mi dài buông xuống. Mười năm trôi qua, độ tuổi đẹp nhất của y đều đã dành cho vương phủ, không giữ lại chút nào cho Trịnh Viêm cùng Trịnh Băng.
"Ca ca." Trịnh Viêm nghiêng người nằm sau Ảnh Thập Nhất, đầu ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khóe mắt Ảnh Thập Nhất.
Ca ca cũng trưởng thành.
Mà lại càng ngày càng đẹp hơn.
Trịnh Viêm nhìn khuôn mặt khi ngủ của Ảnh Thập Nhất đến xuất thần, trong bụng dâng lên nhiệt khí khó nhịn. Hắn vươn cánh tay nhẹ nhàng ôm Ảnh Thập Nhất vào ngực, chần chừ hồi lâu mới hôn nhẹ bên môi y, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy y, hôn lên đường cong nhu hoà phần gáy y.
Biết y không nghe thấy, hắn mới dám ghé vào tai y nhỏ giọng nỉ non:
"Ca ca, Trịnh Viêm rất yêu người."
Trịnh Viêm nhâm mắt, tay khoác lên eo Ảnh Thập Nhất, chóp mũi dán vào gáy y hít lấy mùi hương quen thuộc, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng ngủ treo rèm, Trịnh Băng không hề về phòng mình, mà lại chờ trước cửa phòng Ảnh Thập Nhất.
Hắn nghiêng người ngồi dựa vào cửa gỗ bên ngoài, đầu dựa vào cánh cửa, hai mắt cô tịch nhàm chán nhìn con kiến nhúc nhích dưới chân.
Nói là ban đêm chỉ để lại một người bồi ca ca, thực ra người còn lại cũng sẽ yên tĩnh chờ ở ngoài, lẳng lặng đợi thẳng đến sáng hôm sau, cứ như vậy lặp đi lặp lại.