Vincent chăm chú nhìn thái độ của Bạch Miên, thấy cô im lặng, đành lấy danh thiếp ra.
“Bạch Miên, em nghĩ sao? Đây là danh thiếp của tôi, nếu em cảm thấy có hứng thú. Hãy liên hệ với tôi, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc chi tiết.”
Bạch Miên nhìn tấm danh thiếp kia, lập tức đưa hai tay ra nhận lấy. Môi nhỏ ấp a ấp úng.
“Em…em…vâng. Cảm ơn anh. Em sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng.”
Vincent gật đầu với cô, lại cúi đầu xem đồng hồ.
“Ừ. Vậy tôi về trước nhé. Rất mong đợi liên hệ của em.”
Bạch Miên nghe vậy liền cúi đầu chào Vincent. Đợi đến khi Vincent đi rồi, Bạch Miên vẫn đứng đơ ra tại chỗ.
Mộ Viễn thấy vậy liền đẩy vai cô một cái rồi trêu.
“Tỉnh táo lại đi.”
Bạch Miên lúc này mới hơi giật mình, giọng nói vẫn mang đầy sự hoang mang.
“Anh, mau đánh em một cái. Chuyện này là thật hay là mơ vậy? Thần tượng của em lại mời em hợp tác cùng anh ấy ư?”
Mộ Viễn thở dài, đáp lời cô: “Là thật.”
Anh lại ngẫm nghĩ một lúc. Không lẽ thời của con bé này tới rồi ư? Hôm qua thì câu được một Hình Dật Minh. Hôm nay lại câu tới một Vincent. Đúng thật là…
…
…
…
Sau lời đề nghị kia, Bạch Miên bắt đầu mơ màng. Mộ Viễn cũng chưa đưa ra ý kiến gì quá nhiều với cô, muốn để cho cô có thời gian tiếp thu và bình tĩnh lại. Thêm nữa, hiện tại anh cũng không rảnh để ý đến cô nhóc này. Bởi vì, Hình ca đó giờ chưa từng liên lạc trước với Mộ Viễn, thế mà hôm nay lại chủ động gọi điện mời anh đi ăn trưa! Đã vậy còn nhấn mạnh là không được từ chối vì Hình ca có chuyện quan trọng muốn nói.
Mộ Viễn cảm thấy cảm giác của anh lúc này y chang như Bạch Miên vậy, khó hiểu và hoang mang vô cùng. Nhưng để khiến Hình Dật Minh liên lạc với anh, có lẽ là có chuyện gấp thật. Vậy nên Mộ Viễn sau khi cùng Bạch Miên về phòng nghỉ của cô, dặn dò qua loa vài câu liền chạy đến nhà hàng mà Hình Dật Minh hẹn gặp.
Lúc Mộ Viễn vào đến phòng riêng của nhà hàng, đã thấy Hình Dật Minh ngồi đợi sẵn trong phòng. Trước đó anh còn tính cảm thán vì sao tổng giám đốc bận rộn lại có thời gian mời anh đi ăn trưa, nhưng vừa vào đã thấy chiếc laptop đặt trước mặt Hình Dật Minh thì anh liền nín thin. Đi ăn mà còn làm việc nữa sao? Xem ra, hôm nay có lẽ Hình Dật Minh có chuyện rất quan trọng cần bàn với anh.
“Hình ca, em tới rồi đây.”
Hình Dật Minh đã nghe tiếng mở cửa từ lâu, nhưng đầu cũng không ngẩng lên. Lúc Mộ Viễn đi vào, anh cũng chỉ ừ hử một tiếng liền mặc kệ người ta.
Mộ Viễn: “........”
Đúng là quá đáng…Là ai gọi tôi tới đây hả?
Mộ Viễn: “Này, Hình ca. Anh đừng ỷ em dễ tính thì anh cứ như vậy nhé. Rốt cuộc là có chuyện gì mà anh lại chủ động hẹn em đến đây vậy?”
Hình Dật Minh vẫn im lặng, sau khi gõ lạch cà lạch cạch một thôi một hồi trên laptop nữa, cuối cùng mới vô cùng khó khăn mà đóng laptop lại.
“Cũng không có gì, muốn hỏi cậu chút chuyện.”
Mộ Viễn nghe vậy lập tức ngồi thẳng lưng chuẩn bị đợi câu hỏi đến từ Hình Dật Minh. Thái độ trông vô cùng nghiêm túc và hồi hộp.
Hình Dật Minh nhìn nhìn Mộ Viễn, sau đó cuối cùng cũng lên tiếng: “Cậu với Bạch Miên là quan hệ gì?”
Mộ Viễn: “........Hả?” Tai mình có vấn đề à? Đây là chuyện quan trọng trong lời của Hình ca?
Mộ Viễn hoang mang: “Anh hỏi gì? Nói lại một lần nữa, hình như em nghe nhầm rồi.”
Hình Dật Minh mặt không đổi sắc, chậm rãi nhả ra từng từ một: “Tôi hỏi, cậu với Bạch Miên, là mối quan hệ gì?”
Mộ Viễn hiện tại đã nghe kỹ càng câu hỏi của Hình Dật Minh, liền trợn mắt: “Anh hỏi để làm gì? Đây là chuyện quan trọng anh muốn nói với em?”
Hình Dật Minh gật đầu: “Ừ. Kiếm vợ thì đương nhiên là quan trọng.”
Mộ Viễn từ hoang mang chuyển sang khiếp sợ, xem ra nghi ngờ trong lòng anh đã chính xác: “....Hình ca, anh…anh để ý Bạch Miên rồi?”
Hình Dật Minh lại một lần nữa gật đầu.
Mộ Viễn giật giật khóe môi: “Anh với em ấy mới gặp nhau ngày hôm qua thôi mà…”
Hình Dật Minh bắt đầu mất kiên nhẫn, hừ lạnh một cái: “Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi tôi thôi.”
Mộ Viễn: “Em với nhóc đó thì có quan hệ gì được chứ? Em chỉ coi em ấy như em gái thôi. Còn em ấy…có khi còn không xem em là người.”
Hình Dật Minh: “....” Câu trả lời khiến anh rất thỏa mãn, cũng hơi muốn cười.
Mộ Viễn: “Anh để ý Bạch Miên thật rồi?”
Hình Dật Minh gật đầu: “Ừ, cô ấy có chút đáng yêu, cũng rất đặc biệt.”
Mộ Viễn nghe lời nhận xét Bạch Miên qua miệng của Hình Dật Minh, bỗng dưng cảm thấy hình như mình và Hình ca đang không cùng nói đến chung một người. Đặc biệt thì anh đồng ý, chứ còn đáng…đáng yêu? Bạch Miên đáng yêu???
Mộ Viễn: “Hình ca, đó giờ em chả nghe nói anh thích ai. Tới lúc thích rồi lại thích ngay cái người…mà thôi…cũng không có gì. Bạch Miên đúng thật là đôi lúc tính cách hơi lập dị, nhưng vẫn là một cô gái rất tốt. Nếu anh để ý em ấy, thì em sẽ ủng hộ anh. Có điều…”
Hình Dật Minh nhướng mày, dỏng tai lên nghe ngóng.
Mộ Viễn: “Có điều…quá khứ của em ấy không được vui vẻ cho lắm. Là trẻ mồ côi, sau này lên cấp ba thì lại yêu đương sớm, quen một tên tra nam, bị người ta ngược cho tới tả. Đau khổ mất mấy năm, cho tới khi lên đại học mới dần dần tốt lên. Cho nên…em ấy khá bài xích chuyện yêu đương.”
Mộ Viễn ngừng một chút lại nói tiếp: “Em chỉ muốn nhắc nhở anh thôi, Bạch Miên có lẽ sẽ khó mở lòng. Còn nữa, nếu anh thật sự có khả năng theo đuổi được em ấy, thì hãy đối tốt với em ấy một chút. Cô nàng đó sau cuộc tình kia đã rất vất vả để sống tốt hơn.”
Hình Dật Minh nghe tới đây, tâm trạng đang vui vẻ bỗng hơi chùn xuống. Hình ảnh Bạch Miên lẻ loi ngồi hút thuốc lá một mình trên sân thượng lại xuất hiện…
Chậc…cô nhóc cá tính như vậy, đã từng yêu đương, lại từng bị tổn thương vì tình yêu sao? Là nam nhân nào lại ngu ngốc như vậy nhỉ? Hình Dật Minh vô thức xoay xoay chiếc ly trên bàn.
Lại nghĩ, đương nhiên nếu như Bạch Miên chịu mở lòng với anh, anh sẽ cố gắng hết sức mình để đối xử tốt với cô. Điều quan trọng là, Bạch Miên có chấp nhận anh hay không. Có lẽ đây sẽ là một hành trình dài.
Mộ Viễn nhìn đăm đăm Hình Dật Minh, thấy anh không nói gì liền lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của anh.
“Hình ca, anh có nghe em nói không vậy?”
Hình Dật Minh gật đầu: “Nghe. Đã biết. Cậu yên tâm, nhân cách của tôi không phải cậu là người biết rõ nhất sao?”
Mộ Viễn nghe vậy mới thở phào: “Vâng, em biết anh cũng là người tốt.”
Nói xong chuyện, hai người cũng thoải mái cùng ăn bữa cơm rồi về làm việc của mình.