Hình Dật Minh nhìn theo bóng lưng rời đi của Vincent một lúc, lại nhìn theo hướng bàn của Bạch Miên ngồi, đợi mãi mà chẳng thấy cô đi ra để anh còn diễn suất cho xong màn kịch ‘tình cờ gặp mặt’ này. Cuối cùng, đợi không được người đi ra, nhưng lại nhận được một tin nhắn đến từ Bạch Miên.
Nội dung tin nhắn là muốn hỏi xem hôm nay anh có thời gian rảnh không, cô muốn hẹn gặp anh để bàn bạc một số việc. Hình Dật Minh đọc tin nhắn xong thì hơi mỉm cười, tất nhiên là anh rảnh. Còn rảnh tới nỗi hết đi ‘bám đuôi’ người ta lại ngồi chờ người ta cả buổi để giả vờ tình cờ gặp mặt đây. Cho nên rất nhanh anh đã phản hồi tin nhắn của cô. Cùng lúc tin nhắn vừa được gửi đi, người mà anh chờ đợi từ nãy tới giờ cuối cùng cũng xuất hiện.
Hôm nay Bạch Miên không mặc thuần một màu đen nữa. Cô mặc một chiếc áo thun tay dài dáng ôm màu xám, phối với một chiếc váy dài chấm gót màu đen. Vẫn mang đôi cao gót hôm qua, cộng thêm một chiếc túi xách khá to, có lẽ dùng để đựng tài liệu. Tóc thì được cô xõa xuống ngang lưng, vài cọng phất phơ trước trán, tôn lên gương mặt đẹp sắc sảo và nước da trắng ngần của cô.
Hình Dật Minh vừa trông thấy Bạch Miên, liền lập tức lên tiếng, còn cố tình uốn nắn giọng điệu cho giống như rất là ngạc nhiên.
“Bạch Miên?”
Bạch Miên nghe có người gọi tên mình, liền đứng khựng lại nhìn về hướng phát ra âm thanh. Sau đó cô vô cùng bất ngờ, trùng hợp vậy! Thế mà lại gặp Hình Dật Minh ở đây.
“Hình ca, anh cũng ở đây sao?”
Hỏi xong, cô lại nhìn đến chiếc laptop vẫn còn đang mở và một số giấy tờ còn nằm trên bàn. Hử? Tổng giám đốc đến quán cafe làm việc sao? Bình dân thế ư?
Hình Dật Minh đứng lên đi về phía Bạch Miên, trên môi liền nở một nụ cười thân thiện chào hỏi.
“Tôi vừa bàn chuyện làm ăn với khách hàng tại đây. Chuẩn bị ra về thì nhận được tin nhắn của em.”
“À….phải rồi! Vậy anh có rảnh bây giờ không?”
Hình Dật Minh gật đầu: “Ừm, rảnh.”
Thế là cuộc gặp mặt ‘tình cờ’ mà Hình tổng cố ý sắp xếp cuối cùng đã thành công.
Hai người cùng ngồi lại bàn của Hình Dật Minh ban nãy.
Hình Dật Minh: “Có vấn đề gì phát sinh sao?”
Bạch Miên gật gật đầu: “Ừm…là như này…sắp tới tôi muốn tham gia vào dự án của một người anh. Nhưng tôi vẫn muốn thực hiện dự án cá nhân, mà thời gian thì có chút…bất ổn. Tôi muốn hỏi anh một chút về lịch trình, anh có thể…ừm…thu xếp thêm một chút thời gian rảnh mỗi tuần được không?”
Trước đó Hình Dật Minh vẫn luôn được Mộ Viễn kể cho nghe về chuyện của Vincent và Bạch Miên, nên cô vừa nói là anh đã hiểu. Xem ra cô thực sự muốn hợp tác với Vincent và đã đưa ra quyết định rồi. Vincent…Chính là người đàn ông ban nãy sao?
Hình Dật Minh có chút suy tư, vẫn chưa phản hồi Bạch Miên ngay lập tức. Anh bỗng nhiên cảm thấy con đường kiếm vợ của mình có phần chông gai. Mới đầu thì là về vấn đề Bạch Miên có thể khá khó mở lòng vì từng bị người yêu cũ đối xử tệ bạc, sau thì lại xuất hiện một ‘thần tượng’ muốn cùng nhau hợp tác trong dự án tương lai. Như vậy không phải thời gian Bạch Miên ở bên cạnh người khác còn nhiều hơn thời gian cô ở bên cạnh anh sao? Vậy thì cô sẽ mở lòng với anh, hay với người kia? Cho nên….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================
Còn chưa đợi Hình Dật Minh suy nghĩ xong, Bạch Miên thấy anh do dự khá lâu nên sợ mình làm cho người ta khó chịu rồi. Đành nói luôn hết suy nghĩ trong lòng ra.
“Tôi biết là tôi đưa ra yêu cầu này có phần quá đáng, thời gian của anh so với tôi thì quý giá hơn rất nhiều. Nếu như…không được…thì thôi vậy. Nhưng mà tôi nói thẳng, hiện tại tôi rất cần anh, nguồn cảm hứng của tôi chính là anh! Cho nên, nếu anh có thể đồng ý, như đã nói trước đó, tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của anh. Với cả, tôi lăp lại lời đề nghị trước đó, anh có thể chuyển đến chỗ tôi, hoặc tôi có thể chuyển đến chỗ của anh cũng được. Như vậy thì sẽ tận dụng được nhiều thời gian hơn.”
Ngừng một chút để lấy hơi, Bạch Miên lại nói tiếp: “Thực ra cũng không hẳn là làm người mẫu, tôi chỉ cần nhìn anh một lúc trước khi vẽ, như vậy cũng đã đủ lắm rồi. Cho nên cũng không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu. Ngoài ra, trong lúc tôi vẽ tranh, anh muốn làm gì cũng được. Làm việc, thư giãn hay gì gì đó đều được.”
Hình Dật Minh nghe tới đây thì hơi nhướng mày. Xem ra là cô nàng này bị sự im lặng của anh làm cho cuống quýt rồi. Đúng là dùng hết tất cả tâm can để ra điều kiện với anh mà. Thật ra anh rất nguyện ý phối hợp với cô, cũng không muốn làm khó Bạch Miên, chỉ là nãy giờ anh hơi thất thần sang chuyện làm sao để cưa cẩm được ‘vợ tương lai’ mà thôi.