Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh

Chương 31: Không chờ nổi



Đợi ba mẹ Hình vừa ra về, Hình Dật Minh lập tức kéo người tới ôm, giọng điệu mang đầy ý trêu chọc.

“Gọi mẹ ngọt như vậy, gọi chồng một tiếng xem có ngọt không?”

Bạch Miên nghe thế thì lườm Hình Dật Minh một cái.

“Bạn trai, anh bớt đi.”

Hình Dật Minh cười cười: “Mẹ cũng đã gọi rồi, cho nên anh đương nhiên là chồng của em không phải sao, vợ ơi?”

Lúc này Bạch Miên vùng ra khỏi cái ôm của Hình Dật Minh, lững thững lại ghế sofa ngồi, giọng nói bâng quơ: “Hình như chị gái ban nãy thích anh lắm, chồng à.”

Hình Dật Minh nghe tới hai chữ cuối thì đứng hình, làm gì còn quan tâm trước đó Bạch Miên nói cái gì nữa. Lập tức phóng lên ghế sofa nhấc người ôm vào lòng, đầu cọ cọ vào đầu vai người ta.

“Đúng là rất ngọt. Không được rồi, anh không chờ nổi nữa. Miên Miên, chúng ta kết hôn thôi.”

Bạch Miên: “…”

Bạch Miên bĩu môi: “Chúng ta mới được một tuần thôi.”

Hình Dật Minh: “Một tuần thì sao? Có ai quy định một tuần thì không thể kết hôn sao? Lần đầu tiên gặp em, anh đã xác định em là vợ tương lai của anh rồi. Em mau chóng biến chữ tương lai thành hiện tại là được.”

Bạch Miên buồn cười: “Hình ca, đây là đang cầu hôn em sao?”

Hình Dật Minh: “Đương nhiên là không. Nhưng thông báo trước cho em làm quen. Anh vẫn luôn ở đây chờ đợi được làm chồng của Miên Miên.”

Bạch Miên nhìn Hình Dật Minh, cuối cùng kiềm không được cũng xoay lại ôm lấy anh. Miệng người này cũng thật ngọt, lời nói ra toàn là đường mật như vậy thì làm sao mà cô chống đỡ nổi đây?

***



Vào lúc hai người kia đang âu âu yếm yếm thì tại xưởng vẽ tranh của Hạ Huyền, Lâm Phi Vũ đang đứng chất vấn anh.

“Này, không phải tôi với cậu đã giao kèo rồi sao? Không muốn bức tranh kia nữa ư? Chừng nào cậu mới chịu thực hiện kế hoạch đây?”

Hạ Huyền nhức đầu, đưa tay day trán: “Tôi không cần bức tranh đó nữa. Không làm, cậu tự đi mà làm.”

Lâm Phi Vũ tức giận: “Mẹ nó! Vì sao chứ? Đừng bảo với tôi là cậu thích con nhỏ đó rồi nên không xuống tay được nhé?”

Lâm Phi Vũ biết rõ cái loại đức hạnh của Hạ Huyền, cũng là cùng một loại như hắn ta thôi. Vì thứ mình muốn, không từ thủ đoạn. Đó là lý do vì sao ban đầu Hạ Huyền lại đồng ý cái giao kèo kia của Lâm Phi Vũ. Nhưng mà bây giờ lại bảo không làm nữa, vậy thì là vì điều gì chứ?

Hạ Huyền nghe xong cũng chỉ im lặng, không lên tiếng phản bác cũng chẳng thừa nhận.

Lâm Phi Vũ thấy vậy thì tức muốn điên lên: “Cậu thực sự thích Bạch Miên rồi?”

Hạ Huyền thở dài: “Lâm Phi Vũ, Bạch Miên chỉ là một cô gái mới 20 tuổi. Cậu cần gì chấp nhất cô ấy như vậy? Dù sao ngay từ ban đầu cũng là cậu sai. Không phải cũng chỉ ụp một cái bánh kem thôi sao?”

Lâm Phi Vũ nghe tới đây liền nhào tới tính đấm Hạ Huyền, nhưng bị anh đẩy mạnh ra, chới với.

“Hạ Huyền, mày còn dám nhắc lại chuyện mất mặt của tao? Mày biết hôm đó có những ai có mặt ở đó không? Thể diện của tao lại có thể bị một con nhóc làm mất hết như vậy ư? Lại trốn mất tăm mấy năm nay.”

Lâm Phi Vũ bực bội chỉ vào mặt Hạ Huyền, giọng nói đay nghiến.

“Thôi được, mày không làm chứ gì? Tao tự làm, dù sao tao cũng biết nó đang ở đâu rồi.”

Nói xong Lâm Phi Vũ lập tức rời khỏi xưởng vẽ. Hạ Huyền nhíu mày nhìn theo hắn ta. Bắt đầu suy tính xem mình nên làm gì tiếp theo. Nên mặc kệ hay nhúng tay vào? Mượn tay Lâm Phi Vũ, cướp Bạch Miên về bên cạnh mình? Như vậy có được không nhỉ?







Vài ngày sau đó, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường. Sóng yên biển lặng.

Hình Dật Minh và Bạch Miên vẫn đang trong thời kì mặn nồng. Tổng giám đốc Hình bận rộn nhưng mỗi ngày vẫn trích thời gian đưa rước bạn gái đi làm, không những vậy còn vô cùng nhiệt tình làm người mẫu vẽ cho bạn gái, hỗ trợ hết mình cho công việc của cô.

Cô hoạ sĩ họ Bạch ngoài bận rộn với công việc của mình thì cũng không quên chăm sóc cho người bạn trai đầy nỗ lực này. Mỗi ngày về nhà đều tìm hiểu món ăn ngon để tẩm bổ cho người ta.

Thời gian cứ thế trôi qua trong yên bình. Buổi triển lãm của Bạch Miên cuối cùng cũng kết thúc trong thành công mỹ mãn. Hai bức tranh kia liền về tay của Hình Dật Minh.

Bức tranh anh thích thì được anh lồng khung đem treo trong thư phòng ở nhà, bức tranh còn lại thì anh dự tính tới hôm sinh nhật của mẹ, sẽ cùng Bạch Miên đến nhà tặng bà.

Bạch Miên cũng vui vẻ đồng ý, thậm chí cô cũng đã thực sự vẽ thêm tranh để tặng cho người mẹ siêu đáng yêu của Hình Dật Minh.

Hình Dật Minh nhìn tranh mà Bạch Miên vẽ tặng mẹ mình, xoa đầu cô.

“Cảm ơn em, bận rộn như vậy mà vẫn trích thời gian ra vẽ tặng mẹ anh.”

Bạch Miên cười cười ngắm nghĩa mấy bức tranh của mình: “Mong là mẹ sẽ thích.”

Hình Dật Minh cúi đầu hôn lên tóc Bạch Miên, nhỏ giọng: “Đừng lo, mẹ sẽ thích mà. Không những thích tranh, còn thích luôn cả người vẽ tranh.”

Bạch Miên nghe vậy thì cười khúc khích, xoay người ôm Hình Dật Minh.

“Ba mẹ anh rất tốt, rất hiền hòa lại còn ấm áp. Mẹ Hình dễ thương vô cùng.”

Hình Dật Minh liền nắm bắt thời cơ: “Nếu vậy thì em mau chóng cướp lấy con trai của hai người họ đi thôi, như vậy hai người họ cũng sẽ trở thành ba mẹ của em rồi. Con trai của họ cũng không tệ đâu.”

Bạch Miên đúng là đến chịu Hình Dật Minh, dạo này anh khá siêng năng ‘rao bán’ bản thân với cô, cũng chủ động nhắc đến tương lai và dự tính kết hôn khá nhiều, có điều hình như do anh thấy cô vẫn chưa sẵn sàng nên chỉ lên tiếng thúc đẩy bâng quơ giống như hiện tại chứ cũng không bắt ép gì cô cả.

Privacy and cookie settings