Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh

Chương 38: Anh sai rồi



Vào thời khắc kịch liệt nhất, Hình Dật Minh đẩy nhanh tốc độ, ôm lấy Bạch Miên.

“Cho anh rồi thì chính là của anh, không cho phép em chạy khỏi anh.”

“Miên Miên, anh yêu em.”

“Chúng ta cùng nhau tạo bé con.”

Còn Bạch Miên thì ở một bên khóc nức nở, hoàn toàn không thể tin được người đàn ông ôn nhu thường ngày, khi lên giường lại ác liệt như vậy: “Hình Dật Minh…đồ khốn.”



….

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh

2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

4. Ngọt Ngào Đắng Cay

=====================================

Cả hai ‘luyện tập thể dục’ buổi tối đến gần rạng sáng mới chịu dừng. Bạch Miên sốc. Lần đầu tiên của cô lại chơi đến mức phóng khoáng như vậy. Cho nên, cô giận.

Lúc ngủ, Hình Dật Minh ôm Bạch Miên, bị cô đạp cho một phát, cấm không được lại gần.

Anh biết sai, cũng ngoan ngoãn nghe theo, đợi cô ngủ rồi mới vòng tay kéo cả người lẫn chăn vào lòng.



Lúc Bạch Miên mơ màng tỉnh dậy, cả người đều bị ôm cứng ngắc, cô bực bội đưa chân đạp đạp người kia.

Hình Dật Minh bị cô đạp tỉnh. Vừa mở mắt ra, việc đầu tiên làm là hôn chụt một cái vào má Bạch Miên.

“Ngoan chút. Ngủ tiếp đi. Hôm qua em mệt như vậy.”

Bạch Miên liền cáu: “Anh cũng biết em mệt? Anh biết em mệt thì vì sao không chịu dừng!”

Hình Dật Minh mở mắt ra, nhìn người trong lòng nhăn hết cả mặt mũi, cười cười xoa dịu: “Anh sai rồi. Xin lỗi em, lần đầu tiên nên hơi mất kiểm soát. Lần sau chồng sẽ không như vậy nữa.”

Bạch Miên lại đấm đá: “Chồng cái đầu anh ấy!”

Hình Dật Minh bật cười: “Ừ. Vợ đừng cáu nữa. Ngủ thêm đi.”

Bạch Miên: “…” Thôi! Mặc kệ anh.

Bạch Miên cũng đã tỉnh ngủ, làm sao có thể ngủ thêm được nữa. Vậy nên dứt khoát muốn đi vệ sinh cá nhân. Có điều…trên người cô không một mảnh vải che thân, cứ thế mà chạy nhong nhong vào nhà vệ sinh có chút…

Bạch Miên dè dặt: “Ừm…Hình Dật Minh, anh nhắm mắt lại đi.”

Hình Dật Minh: “?”

Hình Dật Minh: “Làm sao vậy? Kêu em ngủ thêm, em lại muốn làm gì? Hôn anh?”

Bạch Miên co giật khóe miệng: “…Ừ…hôn anh.”

Hình Dật Minh nghe tới đây, cảm thấy còn gì vui vẻ hạnh phúc hơn nữa cơ chứ? Cho nên lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Nhưng nụ hôn thì chẳng thấy đâu, người đang ở trong lòng lại đột nhiên vùng dậy, chạy tọt vào nhà tắm.

Đến lúc anh mở mắt ra, chỉ kịp nhìn thấy cả cơ thể trắng nõn thon thả cùng cặp mông tròn chạy vụt vào nhà tắm.



Hình Dật Minh nuốt nước bọt: “…” Lẽ ra nên nghe lời cô. Cảnh tượng này đập vào mắt lúc sáng sớm…quá kích thích rồi!

Hình Dật Minh cũng lập tức leo khỏi giường, chạy tọt vào nhà tắm. Hai người ồn à ồn ào như vậy thêm một lúc nữa trong nhà tắm mới chuẩn bị xong xuôi xuống nhà dưới.

Lúc Bạch Miên cùng Hình Dật Minh xuống nhà, gương mặt cô vẫn còn đỏ bừng. Một phần là bị tên sói đội lốt người đàn ông ôn nhu kia chọc ghẹo một thôi một hồi trong nhà tắm, còn phần nhiều là vì cô nhìn thấy tơ máu dính trên drap trải giường. Vừa nhìn thấy vệt kia, Bạch Miên xấu hổ vô cùng. Còn Hình Dật Minh chỉ cười cười nựng má Bạch Miên rồi kêu người làm vào dọn phòng.

Ba mẹ Hình nhìn hai người trẻ trong nhà giờ này mới xuống, mẹ Hình thì cười đến tít mắt, ánh mắt ngập tràn hương vị như biết rõ hết sự tình. Ba Hình ôm tờ báo thở dài nhìn vợ, thở thì thở, chứ trong lòng vẫn là thấy vợ đáng yêu muốn chết. Hồi xưa ông chính là mê cái tính cách hoạt náo này của Hoa Diêu.

Mẹ Hình ngoắc tay kêu Bạch Miên lại ngồi kế mình, Bạch Miên cũng ngoan ngoãn đi đến ngồi kế bên mẹ. Hình Dật Minh thì vậy từ nhếch khóe môi, giả bộ giận dỗi.

“Lần này về nhà, mẹ không nhớ tới con trai của mình nữa rồi?”

Hoa Diêu liếc Hình Dật Minh một cái: “Nhìn con 28 năm trời đến phát chán rồi.”

Ba Hình ngồi một bên phì cười một cái.

Hình Dật Minh: “…” Được rồi.

Bạch Miên nhìn vẻ mặt Hình Dật Minh hiện tại, cũng tủm tỉm cười. Sau đó mẹ Hình thả cho con dâu cùng con trai đi ăn ‘sáng’, còn ba mẹ Hình thì ra vườn tưới cây.

Lúc mẹ Hình đang ngắm vườn hoa của mình, ba Hình đứng một bên tỉa cây thì đột nhiên dì giúp việc mặt mày hớn hở chạy đến bên cạnh mẹ Hình, ghé miệng đến tai mẹ Hình thì thà thì thầm.

Mẹ Hình mở lớn mắt ngạc nhiên.: “Thật không?”

Dì giúp việc: “Thật đó bà chủ! Mới dọn dẹp xong thôi.”

Mặc dù Hoa Diêu đã đoán mò đoán non từ sáng đến giờ, nhưng sự việc được xác nhận càng khiến cho bà vui mừng hớn hở.

“Tốt lắm tốt lắm! Như này thì hai đứa nó sẽ không chia phòng ngủ nữa đâu, sẽ sớm có cháu thôi ha ha ha.”

Với cả, kiểu này thì có cớ cho bà thúc đẩy mối hôn sự này rồi. Con dâu của bà sẽ không bảo là mình với Dật Minh chưa có chuyện gì xảy ra nữa.