Bạch Miên cuối cùng cũng mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy. Hôm nay cô không có tiết học trên trường nên muốn dậy trễ chừng nào cũng được. Vừa mở mắt ra là Bạch Miên liền mò mẫm chiếc điện thoại ở đầu giường để xem có thông báo gì không.
Sau khi lướt các thông báo trên điện thoại một hồi, Bạch Miên nhìn lướt qua biểu tượng email, lại nhìn tiêu đề, liền ngồi bật dậy mở ra xem.
Hình Dật Minh đúng là vô cùng năng suất, tối qua cô gửi mail cho anh rất muộn, hiện tại anh đã phản hồi mail của Bạch Miên rồi.
Như Hình Dật Minh đã nói trước đó, anh gửi lịch trình làm việc chi tiết của mình cho Bạch Miên. Bạch Miên lướt xem thử, khóe môi cô liền giật giật.
Ơ hay?
Với cái lịch trình kín mít này thì ngoài vài tiếng đồng hồ đi ngủ ra, Hình Dật Minh làm gì còn thời gian rảnh nào khác?
Bạch Miên cắn cắn môi, bắt đầu xem kỹ càng lịch trình của anh để cô có thể tìm ra thời gian rảnh. Nhưng mà quả nhiên, Bạch Miên đã ngồi dò đến muốn đau hết cả mắt luôn rồi mà vẫn thực sự không chọn được một cái lịch nào cả. Xem ra, nửa tháng tiếp theo cô không thể hẹn gặp Hình Dật Minh được.
Có điều sau nửa tháng bận rộn, anh có ba ngày nghỉ liên tiếp, lịch trống hoàn toàn. Bạch Miên thấy vậy, liền lấy lịch học của mình ra đối chiếu với ba ngày kia của anh, sau khi xác định chắc chắn rằng cô cũng không bận vào thời gian này, liền ngồi viết email phản hồi cho Hình Dật Minh hỏi ý kiến của anh. Khoảng chừng mười phút sau, Hình Dật Minh đã trả lời lại mail của cô rằng anh đồng ý.
Lúc này Bạch Miên mới thở ra một hơi, vui vui vẻ vẻ mà ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân. Cơ mà Hình Dật Minh bận rộn như vậy, thế mà phản hồi email còn nhanh hơn giảng viên trường cô phản hồi mail của sinh viên nữa.
Chuyện đã được chốt xong, Bạch Miên cũng không nghĩ ngợi tiếp nữa. Thật ra như vậy cũng rất tốt, Bạch Miên sẽ có thêm hai tuần để nghỉ ngơi, dù sao buổi triển lãm của cô cũng còn đang mở, cô phải thường xuyên đến thăm, cũng không thể quá hời hợt và bỏ mặc nó được. Vậy nên, vừa vệ sinh cá nhân xong, Bạch Miên liền thay đồ đến buổi triển lãm.
…
…
…
Phòng triển lãm.
Mộ Viễn đã tới từ sớm, vừa thấy Bạch Miên, anh đã chạy tới kéo cô vào phòng nghỉ, lại chỉ tay vào mấy món thức ăn sáng trên bàn.
“Tới đúng lúc lắm, đồ ăn sáng anh vừa đặt xong, ăn cùng anh luôn đi.”
Bạch Miên híp mắt, ngửi được mùi thơm từ thức ăn vừa ra lò, cái bụng đói cồn cào bắt đầu réo lên, liền không câu nệ ngồi xuống bàn mở mấy gói thức ăn ra ăn. Cả hai vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Mộ Viễn hút một ngụm sữa đậu nành nóng, cảm giác ấm áp tràn vào cổ họng khiến anh thoải mái vô cùng, bắt đầu thông báo một số việc: “Bạch Miên, anh nhận được tin, Vincent hôm nay sẽ đến buổi triển lãm của em.”
Bạch Miên đang vô cùng vui vẻ cắn cái bánh bao nóng hổi trước mặt, vừa nghe vậy liền muốn sặc đồ ăn. Sau khi cố gắng nhai nuốt miếng bánh xong, Bạch Miên run giọng hỏi Mộ Viễn.
“Vin…Vincent? Là…là…là Vincent mà em biết sao?”
Mộ Viễn nhìn phản ứng của Bạch Miên, híp mắt cười gật đầu: “Chính là anh ta.”
Bạch Miên vừa nghe tới đây, liền cảm thấy miếng bánh bao trong miệng không còn ngon nữa. Sao một buổi triển lãm nho nhỏ của cô mà còn có thể kéo cả Vincent tới thế này?
Vincent cũng có thể được cho là một đàn anh của Bạch Miên, anh cũng học cùng trường với cô. Song, không giống như Bạch Miên từng bước từng bước đi lên, Vincent vừa tốt nghiệp đã đi nước ngoài lập nghiệp, ngay khi vừa ra nước ngoài liền mở một buổi triển lãm của riêng mình, sau đó một bước thành danh.
Ban đầu Bạch Miên còn cho rằng người này có tiền có của có gia thế, chuyện một bước thành danh phần nhiều cũng là nhờ cha mẹ của anh ta. Vì vậy, mặc dù trong lòng Bạch Miên rất ganh tỵ, nhưng vẫn lết đến buổi triển lãm của người ta, cô muốn xem xem tranh của anh như thế nào mà có thể thành danh nhanh tới mức này, cái gì mà một bước thành danh cơ chứ? Cũng không phải phim kiếm hiệp….
Sau đó…lúc Bạch Miên đứng trước những bức tranh của Vincent, cô liền bị vả mặt…
Lúc Bạch Miên ngắm nghía xong toàn bộ buổi triển lãm, ngay tại lúc đó, Vincent liền trở thành thần tượng của Bạch Miên. Hiện tại cô đã hiểu rõ, một người cho dù có tiền có của có gia thế, thì chưa chắc đã một bước thành danh. Nhưng một người vừa có tiền có của có gia thế, lại còn có luôn cả tài năng thiên phú, thì việc một bước thành danh cũng không còn quá xa vời.
Sau đó nữa, mỗi lần Vincent mở buổi triển lãm, Bạch Miên đều cố gắng trích thời gian để tham gia, cho dù là mở ở trong nước hay nước ngoài. Mà danh tiếng của anh trong giới cho đến hiện tại cũng vô cùng nổi tiếng.
Vậy mà…hôm nay Vincent lại đến buổi triển lãm nho nhỏ của cô?
Bạch Miên vội nuốt nhanh miếng bánh bao trong miệng mình xuống, rồi quẳng luôn phần còn lại đang cầm trong tay vào túi giấy, nhanh chân phóng vào WC sửa soạn lại bản thân.
Mộ Viễn nhìn cô, thở dài. Từ lâu anh đã biết Vincent chính là thần tượng của cô nhóc này rồi. Biết ngay khi thông báo cho cô là cô sẽ thế này mà. Lẽ ra nên đợi ăn xong rồi hãy nói.
Thôi vậy, có ai đứng trước thần tượng mà không muốn mình chỉn chu?