Trái tim thiếu nữ của Tả Nhan gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng mở to mắt nhìn Du An Lý thần sắc tự nhiên, phản ứng đầu tiên chính là đưa mắt nhìn chung quanh khu văn phòng yên tĩnh, tim đập rất nhanh.
“Không có người, yên tâm đi.”
Du An Lý đứng thẳng người, xoa xoa đỉnh đầu nàng.
Nghe thấy ngữ khí này, Tả Nhan luôn cảm thấy ngay cả khi có người cô cũng sẽ làm như vậy.
Bị ý niệm chợt lóe qua làm cho hoảng sợ, Tả Nhan nhanh chóng đứng dậy, cầm túi xách và điện thoại đi ra ngoài trước.
Tóm lại là nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Du An Lý đút hai tay vào túi áo khoác, bước chân dài đi theo phía sau nàng.
Hai người một trước một sau đi vào thang máy, Tả Nhan vẫn đang nhìn xung quanh, cảnh giác xung quanh có người hay không, Du An Lý nhìn đến cười một tiếng.
“Bộ dáng lén lút này của em giống như càng lạy ông tôi ở bụi này vậy.”
Tả Nhan quay đầu lại, bay nhanh trừng mắt nhìn cô, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, hạ quyết tâm không nói chuyện với cô.
Trong công ty có rất nhiều người, đừng nói là khu văn phòng phụ cận, thậm chí thang máy cùng bãi đậu xe ngầm đều có người ra kẻ vào, nơi nơi đều có camera.
Tả Nhan đột nhiên giật mình.
Không quan tâm thang máy sắp đến, Tả Nhan mở khóa điện thoại, gửi một tin nhắn.
Du An Lý lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy tin nhắn liền liếc nhìn nàng một cái, không nói gì vài giây, cuối cùng vuốt ngón tay, bấm vào.
“Văn phòng có camera.”
Du An Lý mặt không đổi sắc gõ một câu, bấm gửi.
Tả Nhan nhìn chằm chằm vào màn hình, bong bóng đối diện chậm rãi tải xuống, cuối cùng chuyển thành tin nhắn được gửi đến.
“Tầm nhìn góc chết.”
Sau khi đọc rõ bốn chữ này, Tả Nhan mới nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận hồi tưởng một chút, hình như camera trong văn phòng hướng ra cửa, giữa lối đi có lắp camera, rốt cuộc lắp camera không phải để xem mọi người đang đi làm, mà là đề phòng trộm cắp.
Chỗ ngồi của nàng ở trong góc, theo lý mà nói hẳn là tầm nhìn góc chết.
Ngay cả khi đã hiểu chuyện này, trong lòng Tả Nhan vẫn còn nghĩ mà sợ, lại cộc cộc gõ một câu, gửi đi.
“Về sau không được như vậy nữa!”
Du An Lý liếc mắt nhìn, cất điện thoại trở lại túi, không có trả lời.
Thang máy đã xuống lầu, cũng không biết đã chờ bao lâu, cô ngẩng đầu liếc nhìn camera giám sát phía trên hành lang, duỗi tay chọc chọc vào bả vai trước mặt.
Tả Nhan quay đầu lại, không rõ nguyên do mà nhìn cô.
Du An Lý thu tay lại, hai ngón tay thực hiện động tác “đi bộ” giữa không trung, cuối cùng chỉ vào lối đi an toàn bên cạnh.
Tả Nhan còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng xoay người lại, đi về phía cầu thang.
Sẽ không phải muốn đi cầu thang xuống đi?
Tả Nhan mở to mắt, thấy Du An Lý đã đi vào, nàng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo.
Vừa mở cửa lối đi an toàn, mắt còn chưa kịp thích ứng hàng hiên tối tăm trên hành lang, nàng đã bị một bàn tay hướng bên cạnh làm lảo đảo sang một bên, đụng phải một mùi hương quen thuộc.
Tả Nhan ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Du An Lý, vừa định nói gì đó thì đã bị dựng thẳng ngón trỏ chắn ở bên môi.
Hành lang rất yên tĩnh, một chút động tĩnh đều sẽ bị khuếch đại, bởi môi trường khép kín tạo ra tiếng vang trong toàn bộ không gian.
Du An Lý chỉ vào camera giám sát phía trên, Tả Nhan nhìn lên, phát hiện camera hướng lên cầu thang, hai người đang đứng trong điểm mù của camera giám sát.
Tả Nhan: “...”
Thật không phải ý tứ này.
Nhưng Du An Lý của hôm nay đã khiến Tả Nhan không thể cự tuyệt, dù sao so với cuộc sống của “nhà tu khổ hạnh” mấy ngày trước, nhiệt tình hiếm có như vậy có lẽ là bởi vì trong thôn này không có quán xá nào.
Tả Nhan nghĩ, vẫn là nhẹ nhàng gật đầu.
Du An Lý không khỏi cười một tiếng, thanh âm nhỏ đó phát ra từ cổ họng, không quá rõ ràng.
Cô cúi người dán bên tai Tả Nhan, dùng khí hỏi “Em đang nghĩ gì vậy?”
Tả Nhan cảm thấy mình giống như bị lừa.
Nàng liền biết vì sao tính cách của Du An Lý đột nhiên thay đổi, người chưa từng “động tay động chân” bên ngoài, hai ngày nay tận dung mọi thứ, nhân cơ hội hôn nàng giữa chốn đông người.
Hóa ra là muốn lừa nàng a!
Trong lòng Tả Nhan phát giận, cái ác đã lớn đến tận ruột gan, cũng dán vào tai Du An Lý, trả lời “Tôi nghĩ...”
“... tới chị.”
Nói trắng ra những lời này, Tả Nhan còn cắn vào vành tai của Du An Lý, đẩy cô vào góc sau cánh cửa, cả người đều áp lên.
Phản ứng của Du An Lý lúc này không tránh khỏi tầm mắt của nàng.
Tại thời điểm này, thân thể của cô luôn đưa ra phản hồi chân thực, cho nên tính cách ngậm miệng không nói của cô trông đáng yêu hơn rất nhiều.
Cho nên, Tả Nhan thích cắn vào tai cô, cắn vào gáy cô, cắn cô ở bất kỳ địa phương nào để cô có những phản ứng đáng yêu như vậy.
Cô không cần phải dùng ngôn ngữ biểu đạt bất cứ cái gì, bởi vì Tả Nhan có thể nghe thấy tất cả những gì cô không nói.
Ngoại trừ một câu kia.
Tả Nhan kịp thời đạp phanh ở giây phút cuối cùng.
Nàng không muốn làm chuyện này với Du An Lý ở một nơi nguy hiểm lại không sạch sẽ như vậy, mặc dù từ cấp độ tâm lý, nàng thích kiểu chơi này.
- -- Nhưng vẫn không bao giờ dùng lời thừa nhận.
Du An Lý hôn môi nàng, thấp giọng hỏi: “Không phải vừa mới thả lời nói bá đạo sao?”
Mặt Tả Nhan còn đỏ hơn cô, vừa giúp cô sửa sang nếp nhăn trên quần áo vừa mạnh miệng trả lời: “Chị đừng vội, bảo quản để buổi tối làm chị phải khóc lén.”
Du An Lý không tỏ ý kiến với câu trả lời này.
Hai người trực tiếp đi xuống cầu thang, một người ra khỏi hành lang đi vào thang máy, người còn lại đi lên cầu thang bộ đến bãi đậu xe.
Đương nhiên, người không chịu đi bộ chính là đồng chí Tả Nhan, tầng lầu cao như vậy, đánh chết nàng cũng không đi.
Nàng cầm chìa khóa xe của Du An Lý, lên xe chờ người, bởi vì sợ bị người ta nhìn thấy ngồi trong xe, còn ngồi xuống rụt cổ lại, ẩn thân hình.
Cũng may bản thân xe việt dã tương đối cao, khi nàng trốn như vậy, các phương tiện qua lại sẽ không nhìn thấy người bên trong.
Khi Du An Lý mở cửa, nàng mới làm bộ không có chuyện gì mà lùi vào chỗ ngồi, thành thành thật thật ngồi.
“Muốn ăn cái gì?”
Du An Lý thắt dây an toàn, hỏi.
Tả Nhan nhìn thời gian, nói, “Tìm một nơi gần nhất đi, có chút muộn rồi.”
Tại sao lại muộn như vậy, đó chính là lỗi của Du An Lý.
Tả Nhan liếc nhìn cô, đúng lý hợp tình nghĩ.
Du An Lý tìm thấy một nhà hàng tư cách đó không xa, nhưng lại vượt quá mức tiêu thụ của nhà hàng tại gia gần đó. Môi trường trong nhà hàng rất tốt, không có quá ít người, nhưng nhìn chung thì yên tĩnh hơn hầu hết các nhà hàng khác.
Hai người tìm được một chỗ kín đáo, khi hạ rèm lại là một gian biệt lập, rất thuận tiện cho những người đến đây ăn cơm bàn chuyện hợp tác.
Tả Nhan chờ Du An Lý gọi đồ ăn như thường lệ, trong lòng bắt đầu cân nhắc không biết nên nói thế nào với cô để mình có thể bình yên vô sự đi ăn một bữa cơm.
Từ khi nhận được tin nhắn trả lời của Tả Tăng Nhạc, trong lòng Tả Nhan đã hiểu ông đến một chuyến này thực sự không chỉ là vì công việc.
Nếu không, ông đã sớm rời khỏi đây, sẽ không ở lại lâu như vậy.
Rốt cuộc, mỗi phút mỗi giây hiện tại đối với ông đều không thể lãng phí.
Cho nên Tả Nhan có chút cảm thấy may mắn vì mình đã chủ động gửi tin nhắn kia, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì lần sau sẽ đợi nàng lấy hết dũng khí cũng không biết là khi nào.
Chỉ là hiện tại cơ hội này có chút tiến thoái lưỡng nan.
Nàng vừa hiểu rõ mình làm thế nào để bắt lấy Du An Lý, mà thái độ vừa rồi của Du An Lý khiến nàng tự tin.
Tả Nhan không muốn phá vỡ hòa hợp khó giành được từ tư tâm của chính mình.
Coi nàng là đà điểu cũng được, chính là nàng không dám phá vỡ.
Những thứ đã thay đổi theo thời gian càng cần thêm thời gian hàn gắn, Tả Nhan muốn dành thời gian lâu hơn một chút để sửa chữa những vết nứt mong manh đó, mà trước kia nàng không dám mạo hiểm.
Cho nên tối nay, nàng phải tìm ra cách tốt nhất đẹp cả đôi đường để gặp Tả Tăng Nhạc.
Cho đến khi không còn lo lắng, nàng sẽ có thể toàn tâm toàn ý nắm bắt mọi thứ mình muốn nhất trong cuộc đời.
Sau khi hai món một canh đã lên bàn, Du An Lý cầm lấy hai bộ đồ ăn người phục vụ đưa cho, mở ra đưa cho người đang xuất thần ở đối diện.
Cô giống như không phát hiện những điều bất thường kia, nói, “Hương vị của nhà hàng này hẳn là không tệ, em nếm thử xem.”
Tả Nhan cầm lấy đũa và thìa, hồi phục tinh thần sau mớ suy nghĩ lộn xộn, gật đầu.
Nàng vừa gắp thức ăn vừa quan sát biểu hiện của Du An Lý, không thấy thay đổi gì so với lúc nãy, nhưng nàng không biết phải nói thế nào.
Tả Nhan không muốn nói dối Du An Lý.
Bất kể vì lý do gì, ý tốt hay ý xấu, nói dối người tin tưởng mình là điều không thể tha thứ, bởi vì lòng tin mà người bị lừa dối trao đi quý giá hơn hết thảy mọi thứ, một khi đã mất đi thì sẽ không bao giờ tái tạo được.
Tả Nhan lặng lẽ hít một hơi thật sâu, vừa định nói thì thanh âm của người phục vụ vang lên từ bên ngoài tấm rèm, “Quấy rầy một chút, hai suất cơm Thái đã xong.”
Khi người phục vụ rời đi, tiếng trống đánh lên tinh thần hăng hái của Tả Nhan cũng tan biến, nàng có chút ủ rũ cắn đũa, trầm tư suy nghĩ không biết nên mở miệng thế nào.
Cái gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngỏ đã tường, Tả Nhan còn không nhận ra hiện tại Du An Lý có vấn đề gì, nhưng cũng vô thức xem xét cảm xúc của cô, vô thức tránh được rất nhiều “nguy hiểm“.
Lúc này cũng vậy.
Nàng nhìn mặt của Du An Lý, nhưng nàng không thể nói sự thật, cuối cùng khiến bản thân trở nên buồn bực.
Ngược lại, người đối diện uống một bát canh dẫn đầu nói: “Em có cái gì liền nói đi, nhịn không khó chịu sao?”
Tả Nhan thở dài, để đũa sang một bên, nhìn vào mắt Du An Lý, nói, “Chị nhìn vào mắt tôi, đảm bảo trước chị không tức giận.”
Du An Lý đối diện với ánh mắt của nàng, ngữ khí nhàn nhạt trả lời, “Không tức giận.”
Tả Nhan cẩn thận quan sát cô một lúc lâu mới thu hết can đảm, nói, “Tối nay tôi muốn ra ngoài một lúc, không trở về ăn cơm, cũng không thể nói cho chị biết tôi đi làm gì, sau khi giải quyết toàn bộ nhất định sẽ nói cho chị biết, cứ như vậy đi.”
Nàng bay nhanh nói, bộ dáng lúc nói đúng lý hợp tình, sau khi nói xong lại phi thường chân chó bổ sung một câu, “Ngài có phê chuẩn không?”
Du An Lý lặng lẽ nhìn nàng một lát, khi thấy nàng thấp thỏm liền trả lời: