Nghe thấy lời này, Du An Lý không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Khi nàng lảng tránh câu hỏi này cách đây không lâu, Du An Lý cũng đã biết câu trả lời của nàng.
Đối với đại đa số người, đây là điều rất bình thường, không có gì đáng trách.
Du An Lý cũng chưa bao giờ ngoài ý muốn trước lựa chọn của nàng, khi gia đình và bản thân cô trở thành hai lựa chọn, nàng luôn chọn cái trước.
Hai người bọn họ và cô thực sự hoàn toàn khác nhau về mọi mặt, có lẽ miễn cưỡng ép lại với nhau mới là sai lầm.
Khi còn trẻ đã từng phạm sai lầm, đáp án đã được kiểm chứng, cho dù có lặp lại một hai lần, đại khái cũng chỉ là giẫm lên vết xe đổ.
Du An Lý đứng thẳng, lặng lẽ đi về phòng khách.
- -- Nhưng cô vẫn muốn lặp lại sai lầm tương tự.
Tả Nhan cúp điện thoại, ngồi ngả lưng vào bàn máy tính.
Phản hồi mà nàng nhận được trong cuộc gọi này tốt hơn kết quả mà nàng đã dự đoán vô số lần, cho nên hiện tại nàng vẫn cảm thấy không quá chân thật.
Có một số khó khăn, trước khi bước qua phải xây dựng tâm lý trăm ngàn lần, nhiều lần từ bỏ, lại nhiều lần lấy hết dũng khí.
Nhưng mà, sau khi đã thực sự bước qua, mới phát hiện trước đây chính mình ngu ngốc đến hết thuốc chữa.
Trên thế giới làm gì có chướng ngại vật nào không thể vượt qua đâu?
Có chỉ là đang phá hỏng đường cụt của chính mình, mà người ngoan cố chính là không chịu quay đầu lại, rẽ một góc, lại tiếp tục đi về phía trước.
Tả Nhan cầm điện thoại, nghiêng đầu nhìn cuốn lịch trên bàn máy tính.
Đây là đồ của nàng, khi Du An Lý thu thập nhà nàng thuận tiện đem về đây.
Tả Nhan cầm cuốn lịch lên, lật ba trang, nhìn vào ngày tháng hai, mắt nàng dừng lại ở dòng chữ “Giao thừa“.
Thuật ngữ này đã quá quen thuộc với người Trung Quốc, năm này qua năm khác, hàng nghìn năm trôi qua, nó vẫn trước sau tới đúng hẹn.
Người đã xa quê cũng có thể nâng ly chúc Tết cùng một ngày, cùng một vài câu chúc năm mới thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý.
Nhưng đối với Tả Nhan, trải qua một lần ăn Tết đã là chuyện mười tám tuổi.
Đó là một đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt, cũng là một đêm giao thừa mà nàng sẽ không bao giờ quên.
Ngày hôm đó, Tả Nhan lần đầu tiên học được từ “tức giận“.
Đối với Tả Nhan mười tám tuổi, mọi thứ chẳng tốt đẹp gì hơn khi bố mẹ cậu đã xa nhà vài tháng cuối cùng cũng trở về nhà.
Trước khi ra sân bay, nàng đã bị Du An Lý “trang điểm” từ trong ra ngoài, thậm chí còn không mặc nội y, mặc dù Tả Nhan không biết tại sao nhưng nghe Du An Lý nói đã thành thói quen.
Nàng ăn mặc chỉnh tề, đeo chiếc túi nhỏ củ cải trắng trên lưng, đội chiếc mũ len có hai quả bóng len, mang vũ trang hạng nặng ra ngoài.
Đêm qua trời có tuyết rơi, một lớp tuyết trắng không dày đọng lại trong sân. Tuyết trên lối đi đã được Du An Lý quét sạch, Tả Nhan nắm lấy tay cô nhảy nhót đi ra khỏi sân. Liên tiếp nhắc mãi tối nay ăn gì, còn muốn lấy nhiều bao lì xì --- nếu con số đó thấp hơn tâm lý mong đợi nàng sẽ không lấy.
Du An Lý chỉ giữ chặt nàng, tránh cho nàng trượt ngã, nghe được mấy lời này cũng không có nhiều phản ứng.
Hai người đi bộ xuống dốc, bắt taxi đặt trước bên vệ đường rồi đi thẳng ra sân bay.
Khác với phấn khởi của Tả Nhan hôm nay, Du An Lý có vẻ trầm mặc hơn trước.
Cô không nói một lời nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ, khi taxi đến sân bay mới thu hồi tầm mắt, trả tiền rồi xuống xe.
Tả Nhan bất giác nắm lấy cổ tay cô --- bắt lấy tay là ước pháp tam chương tơ hồng, nhanh chóng kéo cô vào sân bay, đi thẳng đến cửa ra.
Tả Tăng Nhạc trước tiên đến nơi chuyển cơ của Mạnh Niên Hoa, hai người đi cùng chuyến bay về nhà, nửa tiếng nữa sẽ hạ cánh.
Nhưng mà, Tả Nhan luôn ý thức được tính chất của sân bay, nhất là vào mùa đông và mùa hè, mỗi khi thời tiết thay đổi, trễ giờ đã coi như nhẹ, có chuyến bay cả đêm vẫn không bay được.
Cho nên nàng đã sẵn sàng đợi ở sân bay cả buổi sáng, nhưng không ngờ chỉ hơn hai mươi phút sau nàng đã nghe thấy thông báo có chuyến bay đến.
“Oa, hôm nay thật may mắn a.”
Tả Nhan nghển cổ nhìn ở lối ra, vừa nhìn xung quanh vừa nói với người bên cạnh.
Du An Lý chỉ lên tiếng, một tay đút túi áo khoác, một tay chống sau lưng nàng, đề phòng nàng không bị người khác đụng vào.
Hai người không chờ bao lâu liền nhìn thấy một nhóm người đi ra khỏi lối đi.
Khí chất của Mạnh Niên Hoa trong đám người vĩnh viễn là hạc trong bầy gà, Tả Nhan không cần phí sức, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bà, lập tức nhảy dựng hét lên “Mẹ!”
Người xung quanh liên tiếp nhìn nàng, nhưng nàng giống như không nhìn thấy, tiếp tục nhảy nhót vì sợ Mạnh Niên Hoa sẽ không nhìn thấy mình.
Nhìn thấy bọn họ sắp đi ra, Tả Nhan đi theo bên ngoài lan can bảo vệ, mới hai bước lại lui trở về kéo Du An Lý, sau đó vui vẻ lao về phía Mạnh Niên Hoa.
Tả Tăng Nhạc mỉm cười nhìn vợ mình, khi Tả Nhan đến trước mặt nhảy nhót, ông cố ý nói: “Thân baba con lớn như vậy một mình đứng ở chỗ này, con không nhìn thấy a?”
Tả Nhan buông Du An Lý ra, thập phần chân chó tiến lên kéo tay ông, vẻ mặt vui mừng nói: “Vất vả rồi, Tả đồng chí, quần chúng nhân dân đều đang chờ người về ăn cơm a.”
Tả Tăng Nhạc cười thành cười, Mạnh Niên Hoa bên cạnh nhìn nàng một cái, Tả Nhan lập tức buông tay cha mình ra, hai tay nắm lấy tay bà lắc lên lắc xuống, thâm tình nói, “Mẹ cũng vất vả rồi, Mạnh giáo sư, quần chúng nhân dân sẽ không quên sự đóng góp của người, mau cùng con về nhà ăn tối a.”
Tả Tăng Nhạc nói vài lời với thanh niên xách vali bên cạnh, để hắn cũng về nhà sớm nghỉ ngơi, dặn dò hắn trên đường chú ý an toàn, sau khi nhìn hắn rời đi liền kéo vali nói: “Được rồi, về nhà trước đi, Du lão sư con còn muốn đuổi thời gian.”
Ông nói, nhìn về phía Du An Lý bên cạnh.
“Tiểu Du a, trong khoảng thời gian này thật sự cảm ơn con, đêm giao thừa còn làm phiền con đưa nó đến sân bay.”
Du An Lý lắc đầu, bình tĩnh trả lời, “Không có, tôi cũng muốn đến gặp ngài và Mạnh a di, trước tiên cùng ngài nói một câu chúc mừng năm mới.”
Lúc này Tả Nhan mới nghe hiểu, tức khắc tiến đến trước mặt Du An Lý, vội vội vàng vàng hỏi, “Chị phải về nhà sao? Không phải chị muốn cùng nhau ăn tết sao? Sao hiện tại lại muốn đi a?”
Mạnh Niên Hoa cau mày nói, “Tả Nhan, Du lão sư đưa con đến đây đã trì hoãn không ít thời gian, nghe lời, chào tạm biệt lão sư đi.”
Tả Nnan nhìn bà, sau đó quay đầu nhìn về phía Du An Lý, mím môi không nói gì.
Sân bay có quá nhiều người, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Tả Tăng Nhạc cầm vali lên, phá vỡ cục diện bế tắc.
“Lại muộn không dễ bắt xe, đi thôi, chúng ta đưa Tiểu Du tới đó trước.”
Du An Lý không phản đối.
Có những cách khác nhau đối phó với những người khác nhau, Tả Tăng Nhạc và Mạnh Niên Hoa đều có tính cách riêng biệt, họ chưa bao giờ giả khách khí với người khác, lúc này việc từ chối sẽ chỉ có vẻ không cảm kích.
Cô mở miệng nói: “Vậy phiền toái ngài.”
“Aiz, là chúng ta phiền toái con, giao cho con một đứa trẻ làm người không bớt lo như vậy.”
Tả Tăng Nhạc nói, nhìn Tả Nhan, Tả Nhan nhìn sắc mặt của Mạnh Niên Hoa, cuối cùng không nói thêm lời nào, đi theo bọn họ đi ra ngoài sân bay.
Tả Tăng Nhạc trở về lần này, đã cho người bên người trở về ăn Tết khi chuyển cơ tiếp Mạnh Niên Hoa, chỉ có bí thư tiện đường đi cùng ông, vừa rồi cũng đã rời đi.
Ông không thích làm những thứ quá hình thức kia, sau khi mang theo vali rời sân bay liền tùy tiện gọi taxi, sắp xếp xong vali, chờ mấy người kia ngồi vào xe xong, ông vừa ngồi ghế phó lái vừa cho tài xế địa chỉ.
Tả Nhan nghe rõ địa chỉ, đó không phải là nhà nàng hay nhà của ông bà, mà là một khu vực gần khu vực xen lẫn nông thôn - thành thị ở ngoại ô thành phố.
Nàng quay đầu liếc nhìn Du An Lý bên trái, nhịn xuống xúc động muốn hỏi cô, nhưng dọc theo đường đi mọi người đều nhất trí im lặng.
- -- Ngay cả cha nàng cũng biết Du An Lý sẽ trở về, chỉ có nàng không biết, thật đáng giận!
Nhưng lần này cũng là lần đầu tiên Tả Nhan biết nhà của Du An Lý ở đâu.
Sau khi đã hờn dỗi suốt quãng đường dài, nàng không khỏi bắt đầu tự hỏi “nhà” mà Du An Lý không bao giờ muốn nhắc đến rốt cuộc là cái dạng gì, lại rốt cuộc vì cái gì cô phải về nhà.
Khi người khác về nhà, đó là vì trong nhà có một người nào đó đang chờ họ về ăn Tết.
Nhưng Du An Lý thì không a.
Tả Nhan biết trong lòng Du An Lý đã không còn quan tâm đến thân nhân, nếu có thì trong khoảng thời gian làm gia sư cô cũng không nhắc đến, sống gần nhà như vậy, nhưng căn bản là cô chưa từng trở về.
Đối với bất kỳ ai khác trên thế giới này hiểu Du An Lý, Tả Nhan cảm thấy có lẽ chỉ còn có nàng.
Cho nên, trong cuộc hành trình trầm mặc này, nàng không chỉ tức giận, mà còn rất khổ sở.
- -- Bởi vì Du An Lý cũng không vui.
Tả Nhan mười tám tuổi vẫn không hiểu tại sao mọi người phải làm những việc mình không muốn phải làm, đi những nơi mà mình không muốn đi.
Nàng luôn làm những gì mình muốn, không thích bài tập về nhà nhàm chán liền không làm, không thích giao tiếp với đồng học trong trường liền dứt khoát không giao thiệp, cho nên không muốn đi nơi nào nàng liền có thể không đi.
Ngay cả ở trường học, trước khi Du An Lý xuất hiện, nàng có trăm loại biện pháp để xin nghỉ học thành công, vấn đề duy nhất là nàng có nguyện ý đánh đổi cái giá để Mạnh Niên Hoa trở về giáp huấn hay không.
Cho nên, trong hầu hết mọi chuyện, Tả Nhan đều có quyền lựa chọn, điều này đã khiến nàng không hiểu “bất đắc dĩ mà làm” nghĩa là gì.
Mặc dù nàng vẫn chưa hiểu, nhưng nàng cũng tinh ý cảm nhận được --- càng đến gần điểm đến, tâm tình của Du An Lý càng kém.
Cuối cùng taxi cũng dừng ở một ngã tư đường cũ gập ghềnh, nhìn vào con hẻm hẹp. Những câu đối lễ hội và lời chúc phúc được dán ở mặt trước của mỗi ngôi nhà. Ở điểm sâu nhất, có thể nhìn thấy một tòa nhà ống với những sợi dây điện chằng chịt chạy dọc con hẻm. Ở trung tâm treo đầy quần áo mới giặt xong, còn có quần cộc và nội y.
Du An Lý bình tĩnh nói lời cảm tạ với Tả Tăng Nhạc, sau đó chào Mạnh Niên Hoa, mở cửa bước xuống xe.
Tả Nhan nhìn cô muốn nói lại thôi, ghé bên cạnh cửa sổ, nhìn cô không chớp mắt.
Du An Lý dừng một chút, nói với nàng, “Chúc mừng năm mới, trở về đi.”