Tránh Mập Mờ

Chương 47



Cuối cùng Tả Nhan cũng không thể thực hiện được.

Nàng đang mặt ủ mày ê đứng trong bếp rửa bát, vừa rửa bát vừa bị người bên cạnh trừu bối thơ cổ.

Du An Lý đang lau dọn lớp ngăn đá tủ lạnh, lại còn có thể nhất tâm nhị dụng bắt lỗi nàng ở chỗ đọc sai.

“Đêm nay em không đọc thuộc cũng đừng nghĩ lên giường của tôi.”

Nghe được câu nói vân đạm phong khinh này, Tả Nhan không khỏi lén lút trừng mắt nhìn cô.

Người quay lưng về phía nàng giống như không phát hiện, từng chút dọn sạch lớp băng trong tủ lạnh.

Tả Nhan nhớ tới vừa rồi đều tận khả năng dụ hoặc, mà Du An Lý vẫn có thể kéo mình ra khỏi người, không thể không bắt đầu hoài nghi nhân sinh người này căn bản chính là Ninja rùa chuyển thế.

Kể từ khi mở ra cánh cửa đến một thế giới mới dưới sự dẫn dắt của nhóm lão ca diễn đàn, kiến ​​thức trong quá trình nghiên cứu của Tả Nhan một lần lại một lần được mở rộng.

Thậm chí không có thầy dạy nàng cũng biết, thông qua các trang web phân loại nữ nhân mà bọn họ đưa cho, với tâm thái quan sát học hỏi, mỗi ngày Tả Nhan đều tranh thủ thời gian Du An Lý tắm để tìm hiểu.

So với khó chịu của nam nữ mang đến cho nàng, tuy rằng phần lớn “tư liệu” trong danh mục này không khiến nàng có cảm giác gì, nhưng ít nhất nàng có thể xem, chậm rãi học được một chút gì đó.

“Ngọa tào, hóa ra là như vậy a?”

“Nơi đó có thể như vậy sao?”

“A? Sao lại có phương thức như vậy?”

Phía trên chính là nội tâm mãnh liệt khi học của Tả Nhan.

Cùng với những trận đại tác chiến thực tiễn mà thỉnh thoảng Du An Lý đưa tới, Tả Nhan cũng dần hiểu hết tất cả.

Nhân loại thật không thể tưởng tượng được!

Nhưng sau thời gian dài, Tả Nhan trở nên không hài lòng với hiện trạng.

Nàng không muốn chỉ buổi tối đi ngủ trêu chọc Du An Lý, cũng không muốn ở một nơi cố định giống như Du An Lý.

Rốt cuộc, thế giới trong tư liệu xuất sắc ngoạn mục như vậy, việc lạ gì cũng có. Ngay cả phó bản khó nàng cũng tạm thời không có mãn cấp, không thể vào được, nhưng vẫn không thể cứ ở lại Thôn Tân Thủ mãi, đúng không?

Cho nên, Tả Nhan liền gây chú ý bên ngoài phòng ngủ.

Nàng cảm thấy chỉ cần không ở trong phòng ngủ, tần số tim đập của nàng lập tức có thể tăng lên, làm nàng chỉ một giây đều không nhịn được mặt đỏ tai nóng, không dám nhìn tới Du An Lý.

Nhưng mà, cho dù nàng ở ngoài phòng ngủ “động tay động chân” với Du An Lý như thế nào, đều chẳng khác nào đang trừng mắt nhìn người mù.

Ngay tại bàn cơm, Tả Nhan rèn sắt khi còn nóng, đánh bại thẹn thùng duy nhất còn sót lại, cuối cùng mới vượt qua một bước, đạt đến điểm “siêu cấp mị hoặc“.

Giây tiếp theo, nàng bị Du An Lý đẩy ra.

ĐM!

Tả Nhan rửa bát, trong lòng mắng một tiếng.

Còn hỏi nàng học từ đâu, nàng lại không có hỏi “Có phải kỹ thuật của chị tiến bộ vượt bật là giấu em học một mình không?”, thật là ác nhân cáo trạng trước.

Nhưng Tả Nhan thực sự không có lá gan đi hỏi, tự tôn của Du An Lý lớn bao nhiêu, nàng đã sớm lãnh hội đủ rồi, lại tìm đường chết chính là nàng trí tuệ chậm phát triển.

Lần này thất bại không thành vấn đề, lúc đi du lịch suối nước nóng nàng nhất định sẽ giành được một ván hòa nhau.

Thời gian có hai ngày hai đêm, còn sợ không bắt được kẻ hèn đầu củ cải kia sao?

Tả Nhan tràn đầy tự tin, sau khi nghĩ thông suốt, nàng thậm chí còn không đọc lắp thơ cổ nữa, toàn lực ứng phó để bảo vệ quyền lợi của mình.

- - Giường của Du An Lý, sau khi được ở lại nàng sẽ không có tính toán đi ra ngoài, hừ!

Trong những ngày cuối cùng thi giữa kỳ, cuối cùng Tả Nhan cũng đã có cảm giác chân thật “Mình đã là học sinh cuối cấp rồi“.

Du An Lý thật sự không khách khí với nàng, kế hoạch hàng ngày không thể hoàn thành cũng không bỏ xuống một cái hình phạt nào, cho dù nàng có biện hộ thế nào cũng vô dụng, cuối cùng lăn lộn chính mình mệt mỏi, chỉ có thể thành thành thật thật lau khô mũi tiếp tục hăng hái chiến đấu.

Đặc biệt là ngày Du An Lý chạy về ngủ trong phòng của cô, cả đêm Tả Nhan không được ngủ ngon, cảm thấy nơi này lạnh lẽo, chiếc gối ôm cà rốt yêu thích của nàng thoạt nhìn cũng đặc biệt đáng giận.

Nàng lại lần nữa phát hiện ra Du An Lý “Nói một không hai” sẽ không vì quan hệ hiện tại mà phóng túng, không bằng nói ngược lại chính vì quan hệ đã thay đổi nên Du An Lý mới như vậy.

Thậm chí Tả Nhan còn lờ mờ cảm nhận được lo lắng của Du An Lý trong quá trình này.

Từ này khó mà xuất hiện trên người Du An Lý, vừa nhìn liền thấy không liên quan gì đến cô, nhưng Tả Nhan tin tưởng cảm giác của chính mình.

Nàng chưa bao giờ hoài nghi mình hiểu Du An Lý bao nhiêu, trong chiến tranh lạnh trước kia, nhật ký quan sát của nàng dày cả chục trang.

Du An Lý yêu thích cùng chán ghét không quá rõ ràng, nhưng cũng không phải là không tồn tại, sau khi nghiêm túc quan sát một thời gian dài, Tả Nhan liền có thể tìm ra manh mối.

Chưa kể ngoài việc học ra, hiện tại trong tâm trí nàng chỉ có Du An Lý.

Hai chữ lo lắng tựa hồ chính là có liên quan đến “kỳ thi giữa kỳ.”

Tả Nhan hoàn toàn không hiểu tại sao điểm thi của nàng lại khiến Du An Lý cảm thấy như vậy, nhưng nàng không muốn nỗ lực của Du An Lý dành cho nàng bị lãng phí.

Cho nên, trong những ngày ôn tập và học bổ túc, Tả Nhan nghiến răng ép mình phải hoàn thành nhiệm vụ mà Du An Lý đưa ra, chẳng sợ khó khăn ngày một chồng chất, thời gian ngủ cũng dần trở nên muộn, cả ngày đều tinh bì lực tẫn, vừa nằm xuống giường liền ngủ, nàng cũng không hề kêu mệt muốn bỏ cuộc.

Tả Nhan nghĩ, nhất định là Du An Lý hy vọng mình có thể có một kết quả tốt, như vậy không chỉ hoàn thành công việc của cô mà còn cảm thấy năm nay ăn tết thoải mái hơn một chút.

Nàng chưa từng nghĩ đến ba chữ “thi đại học”, bản tính non nớt luôn khiến nàng chỉ nhìn thấy hiện tại mà xem nhẹ tương lai.

“Lần này cậu có tới ôn tập không? Đi thư viện thành phố cùng với mấy người lớp trưởng.”

Trước tiết tự học buổi tối, Tả Nhan cùng Ngô Duyệt Lâm và Lý Minh Minh đến căng tin ăn tối như thường lệ. Nàng chỉ ăn một bát cháo kê vừa mới nấu, cháo nóng có thể nhanh chóng làm ấm toàn thân, chờ lát nữa tới tiết tự học cũng có thể miễn cưỡng sống sót.

Nghe những lời của Lý Minh Minh, Tả Nhan không khỏi nói: “Sao cậu luôn nghĩ tới chuyện đi ôn tập cùng mấy người lớp trưởng a? Cơ hội tốt như vậy, cậu với Duyệt Lâm một mình cùng một chỗ không tốt sao?”

Nam nhân không có đầu óc.

Tả Nhan quả thức sốt ruột thay cho hắn.

Ngô Duyệt Lâm vừa mới lấy cơm trở về, ngồi xuống bên cạnh Tả Nhan, hỏi nàng: “Hai cậu đang nói chuyện ôn tập sao?”

Lý Minh Minh bị một ngụm bánh bao làm nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời, chỉ có thể nhanh chóng xua xua tay, liều mạng biểu đạt phủ nhận.

Ngô Duyệt Lâm vội vàng đưa cho hắn cốc sữa gạo nóng mà cô mới mua, Lý Minh Minh cũng không quan tâm lắm, cứ thế cầm lấy uống một ngụm lớn mới xem như hòa hoãn.

Tả Nhan nhìn thất bộ dạng vô tri của hắn như vậy, lắc đầu thở dài, sau đó bưng bát cháo kê lên tiếp tục ăn.

Tai của Lý Minh Minh đỏ lên, vội vàng tìm đề tài chuyển hướng sự chú ý của Ngô Duyệt Lâm.

“Chúng ta đang nói tiệc tối mừng năm mới. Tả Nhan hỏi lớp chúng ta đưa ra tiết mục gì.”

Tả Nhan trợn mắt nhìn hắn.

Nói dối cũng không lọc qua não, từ lúc nào nàng lại quan tâm mấy cái hoạt động nhàm chán này?

Các tiết mục văn nghệ đa dạng trong trường thực sự phi thương nhàm chán, khai giảng bế mạc đều là lãnh đạo nhà trường thao thao bất tuyệt, mấy cái tiết mục làm người xem đều muốn đổi sân khấu, thỉnh thoảng mới có một tiết mục thú vị. Ý tưởng rất đáng được khuyến khích nhưng trình độ cần được nâng cao hơn nữa.

Trong năm sáu năm Tả Nhan ở đây, mỗi khi tham gia các hoạt động như vậy nàng phải giả ốm trốn đi, bao gồm cả đại hội thể thao.

Thời gian của nàng rất quý giá, dành thời gian này để chơi game một lúc không phải khoái hoạt hơn sao?

Nhưng tất cả thứ này dựa trên tiền đề là trong nhà không có ai quản nàng.

Hiện tại...

Ngẫm lại một chút, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Lời nói dối trắng trợn như vậy, thậm chí Ngô Duyệt Lâm còn không cảm thấy có cái gì không đúng, còn cười khanh khách nhìn nàng, tiết lộ an bài tiết mục trong lớp cho nàng biết.

Tả Nhan nhìn cô gái ngốc kia, nghiêm túc hoài nghi có phải chỉ cần Lý Minh Minh nói cô đều sẽ tin hay không.

Cái này không được a, cho dù có thích một người như thế nào đi nữa, cũng không thể hoàn toàn tin vào lời hắn nói a, huống chi là một xú nam nhân như hắn.

Lý Minh Minh cũng không phải vậy, nhưng hắn cũng là nam nhân.

Lý Minh Minh đang gặm bánh bao bên cạnh đột nhiên cảm thấy trên cổ ớn lạnh, không khỏi nhìn về phía sau, nhưng phía sau không có gì cả.

Ngô Duyệt Lâm là người phụ trách các loại tiết mục trong lớp. Gia đình cô rất có không khí hy vọng con gái trở thành phượng hoàng, từ khi cô còn chưa đi học đã bắt đầu học rất nhiều tài nghệ, đàn tranh, nhảy cổ điển, thanh nhạc v.v. Sống như nuôi dưỡng một vị minh tinh tương lai.

Yêu cầu đối với các lớp học văn hóa cũng không như vậy mà hạ xuống, thậm chí còn nói “đừng nghĩ đây là lối tắt vào trường nghệ thuật, nếu không thực có lỗi với khoản học phí mà chúng ta đã cực cực khổ khổ lo cho con.”

Lúc đó, Tả Nhan mới chợt hiểu ra “Khí tức ưu việt” trên người của Ngô Duyệt Lâm.

Đây là thứ mà các trưởng bối đã giáo huấn thấm nhuần vào, đúng là đứa nhỏ xui xẻo a.

Ngô Duyệt Lâm luôn rất tích cực trong các hoạt động như vậy, Tả Nhan không muốn làm cô nản lòng thóai chí, nhưng nàng vẫn cẩn thận lắng nghe, vừa ăn cháo vừa nghe về “kế hoạch tuyệt mật” trong lòng cô.

Lý Minh Minh ngồi bên cạnh cũng bị kéo theo, hỗ trợ viết kịch bản.

Đúng vậy, bọn họ thực sự muốn diễn kịch, trong chốc lát, Tả Nhan thật sự cho rằng trường học của bọn họ là trường chuyên ngành nghệ thuật, nhìn thấy tài năng vừa xuất hiện này, thật đúng là lợi hại.

So với chuyện này, Tả Nhan càng tò mò về Lý Minh Minh hơn.

“Cậu có thể viết kịch bản sao? Không phải cậu muốn trở thành nhiếp ảnh gia sao?”

Nàng ăn cháo kê, gác chân lên ghế đẩu nói.

“Hiểu một chút, hiểu một chút.” Lý Minh Minh rất khiêm tốn đáp.

Tả Nhan rất muốn cho hắn một đấm, nhưng loại hành động như vậy có thể sẽ dẫn tới nam nữ song đánh, nàng giãy dụa một giây, vẫn là quyết định ghi nhớ mối thù này.

“Nhìn như vậy liền giống như có tớ cũng không làm được gì, chậc chậc.”

Tả Nhan cảm thấy mình không thích chơi với đám “học sinh ngoan” này là đều có nguyên do, rốt cuộc ai lại muốn tự tin của mình mỗi ngày đều bị đả kích a?

Lý Minh Minh lắc đầu nghiêm túc nói với nàng: “Không, cậu vẫn còn rất nhiều ưu điểm, đừng nản chí như vậy.”

“Ví dụ?” Tả Nhan liếc mắt nhìn hắn.

Ngô Duyệt Lân cũng tò mò nhìn hắn - Tả Nhan âm thầm ghi nhớ mối hận này.

Lý Minh Minh đứng dậy, cầm lấy mâm cơm sạch sẽ lùi lại một bước, sau đó nói: “Ưu điểm của cậu chính là, ăn nhiều, thiếu suy nghĩ, tớ nghĩ cái này rất tốt!”

Sau đó, hắn xoay người bỏ chạy.

Tả Nhan: “...”

Ngô Duyệt Lâm ngồi bên cạnh nàng nhịn cười nửa ngày, vẫn là không nhịn được “Phụt” một tiếng cười to.

Tan học tiết tự học buổi tối, Tả Nhan cầm cặp sách đuổi theo Lý Minh Minh, hai người ồn ào hùng hùng hổ hổ suốt một đoạn đường, giống như chó đuổi chó, một đường chạy tới cổng trường.

Lý Minh Minh ỷ ở cửa nhiều người, thấy Tả Nhan không đuổi kịp, còn dừng lại xoay người cười khiêu khích nhìn nàng.

“Ngày thi sắp đến, cậu nhất định sẽ thi đậu!”

Nói xong liền thoải mái chuồn ra khỏi đám người.

Tả Nhan suýt chút nữa tức chết, hét ở phía lưng: “Có bản lĩnh thì ngày mai đến thư viện đấu 1v1 đi!”

Đương nhiên người đã bỏ chạy sẽ không đáp lại nàng, nhưng lại có một nhóm người ở cửa nhìn qua, sau khi Tả Nhan bị tầm mắt kia quét qua mới bình tĩnh lại một chút, không quá thoải mái đeo cặp sách lên lưng, đi về phía cửa.

Nàng vừa định lách ra khỏi cổng trường thì bị một người túm lấy cổ tay.

Tả Nhan phản xạ có điều kiện muốn hất ra, nhưng trước tiên nàng đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Mùi hương đó lẫn vào trong đám người, không quá rõ ràng nên lúc đi ngang qua nàng không thể phát hiện ra.

Du An Lý nắm tay nàng rời khỏi đám đông, đi về phía trạm xe buýt.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm tay Tả Nhan ở bên ngoài, đến bây giờ vẫn chưa buông ra.

Tả Nhan nhạy bén cảm thấy có thứ gì đó đang đến gần mình - là dự cảm không lành.

“A, chuyện đó, em chỉ đang đùa giỡn với cậu ta thôi, em không định ngày mai đến thư viện.”

Tả Nhan quyết đoán chọn cách phủi sạch quan hệ trước.



Nàng thực sự sợ tính khí của Du An Lý, liếc mắt một cái, trong lòng cô chỉ dựa vào mặt liền có thể đoán được người khác, còn không chắc chắn có thể đoán chính xác.

Dù sao, trong loại tình huống này, nhận sai trước chính là đúng đắn.

Du An Lý không nói gì, lúc gần đến trạm xe buýt, cô đã buông tay nàng ra.

Tả Nhan hoảng sợ vội vàng nắm lấy tay cô, giữ chặt không chịu buông ra.

Ở trạm xe buýt, một đám học sinh vừa tan học đang đợi, người có phụ huynh đưa đón cũng đã rời đi, Tả Nhan cũng nhìn thấy Ngô Duyệt Lâm đi theo mẹ về phía khu phòng học gần đó.

Du An Lý không tránh ra, chỉ thấp giọng nói: “Ở bên ngoài không cần như vậy.”

Tả Nhan sững sờ, cuối cùng chỉ có thể buông tay trước khi đi tới trạm.

Nàng nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Du An Lý, không hiểu sao vừa ủy khuất lại vừa có chút khổ sở.

Nếu hai người có thể vĩnh viễn ở Oska thì tốt rồi.

Tả Nhan nghĩ đến đây, đột nhiên có một loại xúc động, nàng muốn cùng Du An Lý đi đến một nơi xa lạ, nơi không ai quen biết hai người, không ai để ý đến hành động của hai người.

Hai người sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ ở nơi đó, quang minh chính đại, không bao giờ tách rời.

Nhưng Tả Nhan mới mười tám tuổi, nàng biết suy nghĩ của mình ấu trĩ đến mức nào.

Sau khi trở về từ Osaka, thậm chí nàng vẫn luôn không dám hỏi Du An Lý tại sao cô lại đến Osaka, có phải vì mục tiêu của cô không, có phải cô sắp đạt được mục tiêu này hay không.

Tinh thần đà điểu của Tả Nhan luôn phát huy tác dụng, không nghĩ, không nhìn, không quan tâm đến tương lai, chỉ muốn nắm chắc Du An Lý của mình ở hiện tại, không cho cô có cơ hội thoát ra khỏi chính mình, lơ là một chút liền bay đi.

Nàng không biết bất cứ biện pháp nào có thể trói chặt người này, cho nên nàng bức thiết khát vọng muốn vượt qua mọi khoảng cách cùng rào cản, làm lẫn nhau trở thành người thân mật nhất trên thế giới này.

Nàng có thể đem thứ quý giá nhất của mình vào trong tay Du An Lý, chỉ cần Du An Lý dám lấy, nàng liền dám dùng những lý do này để ăn vạ cô cả đời.

Da mặt dày là có thể đạt được những gì mình muốn, cho nên Tả Nhan không ngại làm da mặt dày hơn.

Trên đường ngồi xe buýt về nhà, hai người ngồi sóng vai ở hàng ghế cuối cùng, Tả Nhan bên trong, Du An Lý bên ngoài.

Nàng nhớ lúc hai người đi trên phố cũng là như vậy, Du An Lý luôn chặt chẽ giữ nàng ở nơi thật xa đám đông cùng dòng xe cộ, ngăn chặn mọi thứ.

Tả Nhan đã quen với “vòng bảo vệ” của cô, cũng coi đây là hư vinh.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ kính trên xe buýt, quan sát khuôn mặt của Du An Lý được phản chiếu bên trong, đoán xem hiện tại cô đã nguôi giận hay chưa.

Vừa đoán, Tả Nhan vừa đưa tay ra, thử thăm dò câu lấy bàn tay của Du An Lý đang đặt trên đùi.

Chất vải quần bò cọ xát qua da thịt bàn tay, Tả Nhan chờ hai giây, người bị câu lấy không đáp lại, cho nên liền mạnh dạn xòe năm ngón tay ra, gắt gao nắm lấy lấy bàn tay kia.

Thật tốt, nàng đã bắt được Du An Lý.

Tả Nhan mặt không đổi sắc nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, nhẹ nhàng đặt bàn tay kia lên người mình, dùng tay còn lại thưởng thức đốt ngón tay của cô.

Bàn tay của Du An Lý kỳ thực không lớn, nhưng vì ngón tay dài thẳng nên khi hai lòng bàn tay so với nhau, thoạt nhìn dài hơn bàn tay Tả Nhan rất nhiều.

- - Đây cũng trở thành một trong những điểm mấu chốt khiến Du An Lý “ghét bỏ” nàng lúc trên giường.

Tả Nhan rất không phục, nàng còn đang ở tuổi phát triển, cho nên chú ý bổ sung dinh dưỡng hàng ngày, ở tuổi 24 có lẽ nàng sẽ thay đổi rất nhiều.

Đến lúc đó xem Du An Lý có còn viện cớ không cho nàng chạm vào hay không.

Tả Nhan nghĩ, trên tay cũng véo ngón tay của Du An Lý chơi rất vui vẻ, bên này xoa xoa, bên kia sờ sờ, trong chốc lát cùng cô mười ngón đan xen, trong chốc lát lại viết viết vẽ vẽ gì đó trên tay cô.

Nàng viết ba chữ “Du An Lý”, lại vẽ một hình trái tim nhỏ, cuối cùng là viết tên của nàng.

Tả Nhan viết xong cuối cùng cũng hài lòng, đưa bàn tay ra trước mặt xem kỹ hơn.

Sau khi nhìn một hồi, nàng cảm thấy bàn tay này quá sạch sẽ, giống như thiếu thứ gì đó.

“Đến lúc xuống xe rồi.”

Người bên cạnh nhắc nhở nàng, sau đó thu tay về.

Tả Nhan định thần lại, “Ò” một tiếng, đứng dậy, cầm lấy cặp sách đi theo Du An Lý.

Khi hai người đi lên đoạn đường dốc từ nhà ga, hai người một trước một sau, Tả Nhan không vì thế mà mất vui, nhàm chán đến mức bắt đầu đếm xem Du An Lý đã đi được bao nhiêu bước.

Kể từ khi nàng bắt đầu học đêm, hai người đã lâu không nhìn thấy hoàng hôn trên đoạn đường dốc này.

Tả Nhan luôn nhớ ngày Du An Lý đứng dưới ánh nắng ôn hòa nhìn mình, nói “Không chán ghét” nàng.

Không chán ghét, đương nhiên chính là thích a.

Tả Nhan coi đó là hiển nhiên, tự tiện cho phép Du An Lý thích nàng.

Có đi mà không có lại quá thất lễ, ngươi thích ta, ta đây cũng thích ngươi.

Tả Nhan đang suy nghĩ lung tung, sau khi câu nói này hiện lên trong đầu, bước chân nàng lập tức dừng lại.

Nàng vừa mới nói cái gì?

Không đúng không đúng, không có nói ra.

Chính là nàng vừa mới nghĩ cái gì?

Hô hấp Tả Nhan cứng lại, tim đập dữ dội không khống chế được, càng lúc càng nhanh.

Du An Lý đang đi phía trước không nghe thấy tiếng nàng theo sau, dừng chân quay lại nhìn về phía nàng.

Trong tình huống này, lại có chút cảm giác quen thuộc như “tái hiện lại ngày hôm qua“.

“Làm sao vậy?”

Du An Lý nói, đứng trên đoạn đường sườn núi.

Tả Nhan đứng cách đó vài bước, khi nghe thấy thanh âm của cô, nàng liền ngẩng đầu nhìn lên.

Mặt nàng tràn đầy kinh ngạc, đôi mắt mở to còn hơn con thỏ, Du An Lý không khỏi bước xuống, đang định mở miệng hỏi lại, Tả Nhan đã khôi phục khả năng tổ chức ngôn ngữ của mình.

“Du An Lý, em phát hiện một chuyện không thể tin được.”

Du An Lý dừng lại, không biết vì sao đột nhiên không muốn đi qua.

- - mỗi lần vừa nói những lời này đều không có chuyện tốt.

Nhưng cô vẫn đáp lại, hỏi, “Chuyện gì?”

Tả Nhan giơ ngón tay lên chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào cô.

“Em, em, em giống như, không không không, không đúng, không giống.”

Nàng nói năng lộn xộn, Du An Lý cau mày, bắt đầu hoài nghi có phải là nàng bị cảm lạnh nữa không.

Du An Lý bước chân ra, hai bước đi tới trước mặt nàng, giơ tay sờ sờ trán nàng, thuận thế thu cổ áo đồng phục học sinh chặn lại cổ nàng.

Nhiệt độ không cao, thậm chí có chút lạnh.

Ngoài trời quá lạnh, phải nhanh chóng về nhà, nếu không bị cảm trước ngày thi sẽ rất phiền toái.

Du An Lý đi tới kéo tay nàng, nhưng Tả Nhan đã nắm lấy lòng bàn tay của cô trước, kiễng chân về phía cô, ngữ khí tràn đầy kích động.

“Em phát hiện, em thích chị!”

Du An Lý dừng động tác.

Tả Nhan liên tục nhảy trên mặt đất, cố gắng cao bằng Du An Lý trên đoạn đường sườn núi.

“Em thích chị, chị có nghe không? Giống như nam thích nữ, ba em thích mẹ em, loại thích giống như trong phim truyền hình a!”

Nàng nói nhanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều không áp chế được nhảy nhót, cùng với cảm xúc cao hứng khám phá “Thế giới mới“.

Du An Lý thật lâu không có phản ứng.

Tả Nhan đơn giản ngẩng đầu lên cắn môi cô một cái, sau đó nói: “Cái này, em hôn chị, hay chị hôn em, đều là với đối tượng mới có thể làm được.”

Nàng nắm lấy tay Du An Lý, muốn để người trước mặt cho mình một chút phản ứng.

“Chị có nghe thấy không, chúng ta là đối tượng của nhau, hiện tại chị là đối tượng của em.”

Tả Nhan nói, mặt dày như nàng cũng không khỏi đỏ mặt, vô thức hạ giọng: “Em còn chưa có đối tượng, vậy, vậy chị chính là mối tình đầu của em.”

Nói, trên thế giới không nên có những người thiếu đầu óc như vậy. Hai người đã lên giường nhiều lần như thế, hiện tại mới nhận ra đây là dạng quan hệ gì.

Nhưng Du An Lý tạm thời không rảnh lo mạch não cảm thán của nàng.

Bởi vì cô cũng bị những lời này đánh cho đầu óc choáng váng.

Nếu nói chỉ là Tả Nhan chưa từng yêu đương, hơn nữa cũng không hiểu giữa người đồng giới sẽ có cảm xúc ngoài tình bạn, cho nên nàng không hiểu chính xác mối quan hệ của mình và Du An Lý rốt cuộc là thế nào.

Du An Lý cũng không hề có khái niệm về phương diện tình cảm.

Cô sống trên đời hai mươi năm, những tình cảm ít ỏi mà cô có được đều dành cho mẹ đẻ.

Nhưng mà, Du Kỷ không phải là người đầy tình cảm, những năm tháng hai mẹ con nương tựa vào nhau, giữa hai người thậm chí còn không có lấy một lời ấm áp.

Vì sinh tồn, hai người đã rất lao lực, chỉ còn lại hơi tàn kéo dài đường sống.

Mà Du Kỷ có tính cách trầm mặc ít lời, phần lớn nguyên nhân xuất phát từ vô vọng trong cuộc sống, còn có tâm nguyện khó khăn canh cánh trong lòng.

Cho nên, sau khi phát bệnh, thậm chí bà còn không có ý chí sống sót, cứ như vậy để cho bản thân mình được giải thoát.

Từ lúc Du An Lý có được ký ức, cô liền biết Du Kỷ không có nhiều mong đợi được nhìn thấy mình.

Nữ nhân thông minh cùng lý trí này có một thân bản lĩnh cùng kiến thức, nhưng lại nhiều lần gặp phải trắc trở trong hiện thực, phí thời gian ở nhà làm việc vặt, củi gạo mắm muối cũng không cách nào thoát vây.

Bà có thể tìm ra đáp án của một câu hỏi khó chỉ trong vài giây, nhưng bà lại không thể làm tốt những việc như khâu cúc áo.

Người hàng xóm luôn chủ động tới giúp đỡ một chút, xỏ nhanh chỉ vào kim, miệng cũng không quên nói một câu: “Tôi chưa từng thấy nữ nhân nào như cô, cô xem có người mẹ nào không biết khâu cúc áo cho con a?”

Nói rất nhiều lần, Du Kỷ liền ngừng nhận sự giúp đỡ của người ta.

Cho nên, Du An Lý biết tự tôn của mình được di truyền từ bà, điểm này hai người hoàn toàn giống nhau.

Cuộc đời của Du Kỷ ngắn đến nỗi không hề tiêu tốn nhiều bút mực.

Đối với Du An Lý, bà không phải là người nhà đủ tiêu chuẩn, bởi vì tình cảm của bà ít đến đáng thương, mà bi ai cùng thống khổ lại quá mức vẹn toàn, làm bà sống một ngày trên thế giới này đều là tra tấn.

Nguyên bản là bà có thể bay lên trời, đi bất cứ nơi đâu.

Nhưng bà lại bị mắc kẹt trong tòa nhà đang xây dở, cuối cùng đành nhắm mắt trên chiếc giường tạm bợ ngoài hành lang bệnh viện.

Du An cảm thấy thời khắc ấy bà thật hạnh phúc, ít nhất cô chưa từng thấy bà thư thái bình thản như vậy.

Trước khi đi, vào đêm Du An Lý nhận được kết quả thi vào đại học, lần đầu tiên bà nói với Du An Lý cái gì đó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cô - trước đó, bà chưa bao giờ nhúng tay mọi quyết định của Du An Lý.

“Nếu con muốn rời đi, đừng do dự, đừng quay đầu lại, đừng vì bất luận kẻ nào mà thay đổi quyết định của mình.”

Du An Lý biết rằng những lời này là dành cho bà năm đó, không phải cho chính mình.

Nhưng Du An Lý cũng hiểu bà đã quá mệt mỏi với cuộc sống như vậy rồi.

Trong xã hội chùn chân bó gối, sinh mệnh bị tiêu hao theo phương thức bi ai nhất, quá trình này không hề có giá trị.

Nhưng cô cũng rõ ràng có năng lực đứng ở chỗ cao, bất luận là trở ngại ngôn luận hay là bị giới tính ràng buộc, vậy cũng đều không thể lung lay tham vọng của mình.

Những gì Du Kỷ không làm được không có nghĩa là cô cũng không thể làm được.

Cô sẽ không chỉ làm, mà còn chắc chắn sẽ làm tốt.

Mọi nhân tố sẽ không trở thành vật cản dưới chân cô.

Đặc biệt là hai từ khắc trên Du Kỷ như một lời nguyền - tình cảm.

Du An Lý chưa từng hoài nghi năng lực của mình.



Khi tất cả quan niệm về tình cảm còn sót lại cùng Du Kỷ biến mất trong bệnh viện, cô nghĩ mình đã không gì phá nổi.

Cho nên, việc không có tư cách cử đi học đại học không thể đánh gục cô, còn có điểm xét tuyển không phù hợp với trường đại học không đánh gục cô, học phí cùng phí sinh hoạt đắt đỏ suốt 4 năm cũng không đánh gục được cô.

Nếu không thể đạt được tư cách của người khác, chính mình liền nỗ lực vượt qua, lại khó có thể lấy tư cách nữ nhân sống trên đời này sao?

Du An Lý đã chán ghét nơi này, cũng chán ghét những cái mác gắn liền trên người cô.

“Dịu dàng xinh đẹp”, “chịu khó”, “hiểu chuyện”, “nhất định là một người vợ tốt“.

Sau khi Du Kỷ được hạ táng, vô số cái mác bay về phía cô như những bông tuyết.

Dù đi đến đâu cũng không thoát khỏi “thiện ý” mà những người “nhiệt tình” dành cho mình.

“Trong nhà Lưu lão bản điều hành một chuỗi siêu thị, dù đã từng ly hôn, có một cậu con trai, nhưng ít ra không cần con sinh a. Ngươi gả qua chính là được ăn mặc sung sướng, làm Đương phu nhân có tiền tốt hơn so với con hiện tại a. Lại qua mấy năm con đã 27 28 tuổi, có thể sẽ không tìm thấy điều kiện tốt như vậy.”

“Lại nói, con ở nơi này cách mấy ngày lại xảy ra chuyện này, hàng xóm láng giềng đều không thể yên, kết hôn sớm một chút, cũng đỡ phiền toái sớm một chút, con nói có đúng không?”

Du An Lý không nghi ngờ thiện chí của những người này là thật.

Nhưng bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết, loại “thiện chí” này khiến cô chán ghét nhiều hơn ác ý trực tiếp.

Tựa như ai đó trong vũng lầy tuyệt vọng nắm lấy quần cô, cố gắng kéo cô xuống, trong miệng lại hét lên: “Mọi người đều là cái dạng này, tại sao ngươi lại không hiểu, đây là vì lợi ích của ngươi a!”

Du An Lý thoát khỏi trói buộc của ống quần, nhịn xuống xúc động muốn đá người ra - việc này sẽ khiến cô mất đi “vô hại” mà cô đã dày công tạo ra.

Sau đó cô rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.

Cô phải rời đi, cô muốn đi đến một nơi xa nhất.

Phía trước, cô không thể bị bất cứ nhân tố nào làm vướng bận.

“... Vậy, vậy chị chính là mối tình đầu của em.”

Cô gái đỏ mặt, thanh âm nhỏ đến mức gần như biến mất trên con dốc dài này.

Du An Lý muốn hỏi nàng: “Em đang nói nhảm cái gì vậy?”

Hai người đều đã đi tới bước này, lúc này mới phản ứng lại sao?

Nhưng mà, khi hiện ra ý niệm này, Du An Lý giống như bị bị va chạm, đánh một cái trở tay không kịp.

- -Hóa ra tiềm thức của cô đã đóng dấu mối quan hệ trước khi chính nàng phát hiện ra.

Loại cảm giác này khiến Du An Lý rất mờ mịt.

Cô chưa từng có trải nghiệm như vậy, cũng không thể thong dong bình tĩnh đi ứng phó.

Nhưng trong chuyện tình cảm nơi nào có “Thong dong”?

Chỉ là hiện tại Du An Lý vẫn không hiểu được đạo lý này.

Tả Nhan thu hết dũng khí nói ra câu làm người xấu hổ này, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy phản hồi.

Nàng trộm ngẩng đầu lên, muốn xem biểu hiện của Du An Lý, sau đó dễ dàng phát hiện ra người này đang thất thần.

Tả Nhan lập tức nhảy dựng lên.

“Hừ, lúc này sao chị có thể phát ngốc như vậy a!”

Nàng rất tức giận, muốn dạy cho xú đầu củ cải không hiểu phong tình này một bài học.

Tả Nhan nắm lấy cổ áo Du An Lý, chiếc áo khoác này đã dày nhất trong tủ quần áo của cô, nhưng chất vải không được tốt cho lắm.

“Em - nói-”

“Em, thích, chị!”

Tả Nhan kéo dài âm điệu trước mặt cô, như sợ cô không thể nghe thấy, cho nên gằn từng chữ nói.

Cuối cùng người trước mặt cũng chớp mắt, đôi mắt nâu lại đặt trên khuôn mặt nàng.

Tả Nhan bị cái nhìn này làm nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, trở nên khẩn trương.

Nhưng nàng không muốn không tật mà chết, tinh thần hăng hái tiếp tục nói: “Đồng chí An Lý, chị thấy thế nào?”

Du An Lý nhìn nàng, một lúc sau mới gật đầu trả lời, “Khá tốt.”

Tả Nhan không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy, thất vọng đến mức cả người sắp héo rũ.

“Không phải như vậy, chị không được nói như vậy.” Nàng nắm lấy cổ áo Du An Lý, không buông tha.

Trong mắt Du An Lý có chút ý cười.

“Vậy tôi phải nói thế nào?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Khuôn mặt của Tả Nhan nóng đến mức như lúc phát sốt.

Nàng ngượng ngùng, siết chặt cổ áo Du An Lý đến nhăn nhó lộn xộn, nhưng vẫn không chịu buông ra.

Người trước mặt chỉ nhìn nàng, giống như đang chờ câu trả lời, Tả Nhan đơn giản nhẹ giọng, tiến đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Ngươi phải nói - ngươi cũng thích ta*.”

Du An Lý gật gật đầu, rất phối hợp nói: “Ngươi cũng thích ta.”

Tả Nhan: “...”

“Không phải! Sao ngươi lại như vậy a! Du An Lý!”

Nàng tức giận đến dậm chân, hận không thể gặm một ngụm cái người đáng ghét này, gặm đến để lại dấu răng.

“Ngươi kêu ta nói vậy.” Du An Lý mang vẻ mặt vô tội nói.

Tả Nhan sắp bị cô làm tức chết, kiên nhẫn nói, “Là --- Ta cũng thích ngươi.”

Du An Lý lại gật đầu, trả lời: “Được, cảm ơn ngươi.”

“A a a a a a a a a a a!!!!”

Sau khi trở về nhà, Tả Nhan tức giận đến mức cả đêm không nói một lời với Du An Lý.

Một bầu không khí tốt đẹp như vậy, cảnh tượng cùng tỏ tình giống như phim thần tượng, đây rõ ràng phải là kỉ niệm ngọt ngào nhất giữa nàng và Du An Lý, kết quả là kết thúc bằng một tiếng hét, vậy ai mà không tức giận?

Kể từ bây giờ, bất cứ khi nào nàng nghĩ về mối tình đầu cùng lời tỏ tình của mình, tất cả sẽ chỉ là tiếng hét, còn có tức giận sắp nổ trong lồng ngực.

Lần này Tả Nhan thật sự rất tức giận, loại tức giận dỗ dành không được a!

Nàng xụ mặt ăn cơm không nói một lời, rửa bát cũng không nói một lời, cuối cùng lại không nói một lời cầm balo đi lên lầu, đi vào phòng ngủ của Du An Lý bắt đầu làm bài tập.

Nhưng mà, Du An Lý lại giống như người không có việc gì, không thấy nàng đang hờn dỗi, nấu cơm ăn cơm như mọi khi, cũng dạy kèm nàng làm bài tập và giao bài tập về nhà như thường lệ.

Tả Nhan đặc biệt nghẹn khuất.

Như vậy, nàng vẫn phải nghe Du An Lý giảng bài, trừ khi nàng không muốn thuận lợi vượt qua kỳ thi giữa kỳ.

Ba ngày nữa sẽ đến kỳ thi giữa kỳ, thi xong cũng đến cuối tuần, chính là kỳ nghỉ suối nước nóng mà Tả Nhan tâm tâm niệm niệm.

Vì chuyện này, thậm chí nàng còn nói dối Lý Minh Minh và Ngô Duyệt Lâm, hiện tại bọn họ nhắc đến “bù sinh nhật vào ngày đầu năm mới”, Tả Nhan liền cảm thấy chột dạ.

Không ngờ nàng cũng có ngày “vì nữ nhân vứt bỏ huynh đệ”, thật sự là không có nghĩa khí.

Nhưng “nữ nhân” này lại luôn làm nàng sinh khí, giống như kiếp trước mình nợ cô vậy.

... Ách, kiếp trước không rõ ràng lắm, nhưng kiếp này nàng đã nợ cô rất nhiều.

Tả Nhan nhớ lại những hành vi của mình đối với Du An Lý, còn có cơm ăn áo mặc cùng cuộc sống hàng ngày đều là ỷ vào cô, đột nhiên nàng không tức giận nữa.

Nhưng Du An Lý phải dỗ dành nàng mới được.

Bởi vì lần này cô rất quá đáng!

Sau khi làm xong bài tập và hoàn thành nhiệm vụ Du An Lý giao mỗi ngày, Tả Nhan tắt bút đặt lên bàn, hai tay ôm trước ngực, như đang chờ người khác dỗ dành.

Du An Lý lật một trang tư liệu, trượt ghế sang tủ sách bên cạnh, mở tủ sách tìm kiếm thứ gì đó.

Tả Nhan dùng sức hắng giọng, thu hút ánh nhìn của Du An Lý, nhưng sau đó cô thu hồi tầm mắt, tiếp tục tìm đồ.

Tả Nhan ngồi thẳng dậy, lại dùng sức hắng giọng, ho hai lần.

“Trong tủ lạnh có hạt đười ươi, trong nồi còn có canh nấm tuyết.”

Du An Lý không ngẩng đầu, nói.

Tả Nhan “tsk” một tiếng, cúi người, nắm lấy lưng ghế, xoay chiếc ghế xoay về phía mình, sau đó nắm lấy tài liệu trong tay Du An Lý, đặt lên bàn.

Một tay nàng đè lại Du An Lý, một tay nắm cằm cô, ngữ khí hung ác hỏi: “Khi nào chị mới đến dỗ em.”

Du An Lý không tránh thoát, chỉ nhìn nàng một lúc mới nói: “Hóa ra em đang chờ tôi dỗ em a?”

“Chị nhìn không ra sao?” Tả Nhan hung hăng mắng.

Du An Lý bỏ qua câu hỏi này, hỏi: “Vậy em muốn tôi dỗ thế nào?”

Tả Nhan cảm thấy mình đã quen, nữ nhân này chính là đáng giận như vậy.

Nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì nàng sẽ không được gọi là Tả Nhan.

“Hôm nay em thực sự siêu cấp sinh khí, tốt nhất chị nên thức thời một chút, nếu không em sẽ sinh khí rất lâu rất lâu rất lâu.”

Tả Nhan cố tình tăng thêm ngữ khí, trắng trợn uy hiếp cô.

Du An Lý gật gật đầu, bộ dáng thoạt nhìn rất dễ nói chuyện.

“Được, em nói đi, tôi sẽ tận lực.”

Lúc này Tả Nhan mới hài lòng một chút, nhanh chóng bắt đầu nói yêu cầu “mưu đồ bấy lâu nay” của mình.

“Về sao chị không được phép lấy chuyện ngủ chung ra uy hiếp em!”

“Ừm.” Du An Lý đáp ứng một tiếng.

Tả Nhan nhanh chóng nói câu thứ hai: “Lúc tức giận không được im lặng, phải nói với em!”

Du An Lý dừng một chút, một lúc sau mới gật đầu.

Tả Nhan hít hít mũi nói: “Chị phải chủ động gửi tin nhắn cho em, cái này chị đã đáp ứng rồi.”

Du An Lý đang định phản bác, Tả Nhan đã ngắt lời: “Mỗi tuần gửi một lần cũng không tính! Chị phải gửi một ngày ba lần trở lên!”

“...”

Cuối cùng Du An Lý cũng gật đầu.

Tả Nhan không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để “rèn sắt khi còn nóng”, yêu cầu hết cái này đến cái khác, nhưng tất cả đều bước trong phạm vi có thể chấp nhận của Du An Lý, mỗi một cái yêu cầu nhỏ đều không quá phận, thậm chí còn hợp tình hợp lý.

Nhưng gộp lại cũng đủ thấy lòng tham của nàng.

Kiên nhẫn của Du An Lý gần đến giới hạn, Tả Nhan liền nói: “Cái cuối cùng!”

Nàng đứng dậy, khóa ngồi trên đùi Du An Lý.

Tả Nhan đã rất thành thạo việc này, nhưng Du An Lý vẫn chưa quen.

“Đi xuống,“ cô nói.

Tả Nhan không nghe cô nói, nàng vòng tay qua cổ cô, ghé vào tai cô thấp giọng nói:

“Khi đi du lịch, chị chỉ có thể mặc quần áo của em mang theo.”