Cho dù quá trình có binh hoang mã loạn như thế nào, ít nhất hôm nay không bước lên dây cót vào công ty như hôm qua.
Tả Nhan đã đạt được nhận thức với Du An Lý, ngày lẻ nàng vào công ty trước, ngày chẵn Du An Lý vào công ty trước.
Vì thực hiện nguyên tắc này, Tả Nhan yêu cầu Du An Lý kéo ra khoảng cách với mình ở công ty, nhưng lại bị cự tuyệt.
“Em nghĩ trên đường không ai nhìn thấy sao? Giấu đầu lòi đuôi.”
Tả Nhan nghĩ lại cũng thấy đúng, dù sao hai người vốn là hàng xóm, cho dù bị phát hiện cũng có thể dùng cái cớ này.
Sau khi hiểu điểm này, Tả Nhan không còn lén lút trong công ty nữa, ngoại trừ cố ý tránh người khác khi xuống xe ở bãi đậu, thời điểm khác nàng đều đối xử bình thường với Du An Lý như thái độ của một nhân viên, cố gắng làm bộ dạng của mình ít nhất là không chột dạ.
Khi nàng bước vào văn phòng, thời gian còn chút dư dả, Tả Nhan tự rót cho mình một cốc nước, bắt đầu làm công việc mà nàng đã quen thuộc.
Thừa dịp lãnh đạo chưa tới, Trương Tiểu Mỹ xoay người trên ghế, trượt qua hỏi Tả Nhan ở bàn làm việc phía bên kia, “Sao đêm qua cô không trả lời WeChat của tôi a?”
Tả Nhan lấy điện thoại ra, quét mã để đăng nhập WeChat trên máy tính, trả lời: “À, tối qua tôi không xem điện thoại.”
Nàng nhấp vào tin nhắn chưa đọc của Trương Tiểu Mỹ, đại khái nhìn lướt qua một cái rút ra ý chính: Hỏi Tả Nhan cảm thấy biểu hiện hôm nay của cô ấy thế nào, nhân tiện bát quái chút chuyện của Du An Lý, cuối cùng mới hỏi trọng điểm “Cô có quen biết nhà của bọn họ sao? Có ở chung với ba mẹ không?”
Tả Nhan suy nghĩ chẳng lẽ quan trọng nhất là không hỏi “Cô có quen biết Lý Tiêu sao? Nhân phẩm thế nào?” hoặc đại loại như vậy?
Đồng chí Trương Tiểu Mỹ mới quen biết người ta hơn một tuần, hiện tại liền bắt đầu suy xét “quan hệ mẹ chồng nàng dâu” rồi sao?
Tả Nhan thở dài trong lòng, lúc này cũng không muốn dội một gáo nước lạnh.
Dù gì mối quan hệ của nàng với Trương Tiểu Mỹ cũng chỉ là đồng nghiệp bình thường, nhiều nhất là sau chuyện hôm qua, trong mắt Trương Tiểu Mỹ đã có thêm một tầng giao tình, nhưng đối với Tả Nhan, hai người còn không tính là bằng hữu.
Cái từ bằng hữu này, đối với Tả Nhan thậm chí đã rất xa lạ.
Những suy nghĩ lộn xộn đảo đi, vẻ mặt nàng vẫn như thường, nàng nói với Trương Tiểu Mỹ: “Sắp mở họp rồi, tôi sẽ nói với cô trên WeChat.”
Trương Tiểu Mỹ gật đầu nói: “Được.”
Sau đó mới trở về trước máy tính của mình, bắt đầu chuẩn bị.
Tả Nhan nhìn cô, cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.
Đầu tiên phải nói mặc dù nàng có thành kiến với Lý Tiêu rất sâu, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến đánh giá của nàng đối với người này.
Lý Tiêu quả thực là đối tượng kết hôn tốt, thậm chí đối với một số cô gái có khát vọng kết hôn, hắn cũng khả ngộ bất khả cầu.
Nhưng mà, Tả Nhan cũng không mấy xem trọng mối quan hệ giữa Trương Tiểu Mỹ và Lý Tiêu.
Bất quá chỉ mới quen biết một tuần, nam nhân đã mang nữ nhân gặp người nhà, mặc dù đại đa số người sẽ nghĩ nam nhân làm như vậy là tương đối đáng tin cậy, có thể làm cho nữ nhân có cảm giác an toàn.
Nhưng trong mắt Tả Nhan, động thái này chỉ thể hiện một tín hiệu.
——Hắn vội vàng kết hôn.
Tính toán chi tiết về điều kiện của Lý Tiêu, hắn có học thức cao, công việc tốt, còn là người nổi tiếng có năng lực, người ngoài nhìn vào chắc hẳn đều nghĩ Trương Tiểu Mỹ nhặt được của hời đi?
Nhưng điều kiện của Trương Tiểu Mỹ ở trên thị trường cũng không tệ.
Tuổi trẻ xinh đẹp, là cô gái của Giang Tô, điều kiện gia đình không tính là đại phú đại quý nhưng tuyết đối là có vài phần tài sản.
Từ tính cách đơn thuần đến có chút thiếu tâm nhãn của cô, không khó nhìn ra ở nhà cô là đứa con bảo bối trong lòng bàn tay của cha mẹ, sau này kết hôn có thể không chắc sẽ mua cho nàng bao nhiêu của hồi môn, cũng hy vọng cô có thể sống tốt, có địa vị ở nhà chồng.
Tả Nhan không khỏi dùng góc nhìn thực tế nhất để diễn giải suy nghĩ của Lý Tiêu - loại cô gái này rất thích hợp kết hôn.
Đúng vậy, chính là “thích hợp“.
Tựa hồ chỉ có “thích hợp“.
Những người khác cho rằng Lý Tiêu là đối tượng thích hợp để kết hôn, nhưng chưa chắc bản thân hắn không muốn tìm nữ nhân thích hợp để kết hôn.
Nhưng hiện tại rõ ràng Trương Tiểu Mỹ đã là cô gái nhỏ lâm vào tình ái.
Tả Nhan không lo lắng nhân phẩm của Lý Tiêu, chuyện nàng lo lắng chính là nếu cuộc hôn nhân chỉ có “thích hợp”, không có cảm tình song hướng tương hỗ thì cuộc hôn nhân có thể đi tiếp được hay không?
Kinh nghiệm tình ái cằn cõi của Tả Nhan chỉ trải qua khoảng thời gian ngắn, huống chi là kinh nghiệm hôn nhân.
Cho nên, phần lớn quan niệm về hôn nhân của nàng đều đến từ Mạnh Niên Hoa và Tả Tăng Nhạc.
Nếu muốn nhắc tới từ “thích hợp”, hai người kia tuyệt đối không thích hợp, bởi vì một người tập trung nghiên cứu khoa học, một người tập trung cho sự nghiệp. Hai người cùng tham công tiếc việc, vậy trường hợp này thực sự không gọi là kết hôn, chỉ là một đôi bạn cùng phòng, hoặc đại loại là nửa tháng không gặp nhau.
Khi hai người có thể đến được với nhau, kỳ thực bà nội của Tả Nhan cũng cảm thấy chuyện này thật không thể tin được.
“Thậm chí nội còn không biết hai người bọn họ là hợp mắt thế nào, ban đầu nội muốn cho ba con một môn thân, kết quả là ba con lĩnh chứng xong mới trở về nói cho chúng ta biết, con nói xem tiểu tử thối này cưới được người vợ thế nào? Không chê mất mặt a.”
Nói là nói như vậy, nhưng Tả Nãi Nãi vẫn rất hài lòng Mạnh Niên Hoa.
Cô con dâu này không chỉ thông minh mà còn rất giỏi đối nhân xử thế, bảy cô sáu bà khó đối phó thế nào đụng tới cũng có thể dễ dàng thu phục, cũng khó trách tiểu quỷ vương Tả Nhan không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mẹ.
Đương nhiên Tả Tăng Nhạc cũng sợ Mạnh Niên Hoa, nhưng loại sợ này không phải là loại sợ của Tả Nhan.
Nếu một hai phải nói, vậy kỳ thực chỉ là một loại tôn trọng.
Ông luôn tôn trọng vợ mình, cho dù là sự nghiệp hay là tham vọng của bà, hay cách giáo dục con cái của bà, hay thậm chí là cách giải quyết các quan hệ giữa cá nhân cùng mâu thuẫn người thân và bạn bè, ông đều ủng hộ.
Nhưng đến lúc ông phải đưa ra quyết định, ông cũng sẽ không hàm hồ, Mạnh Niên Hoa sẽ tôn trọng ông, giữ quyền phát biểu của ông.
Dù hai vợ chồng sống chung nhất định cũng sẽ có cãi vã, nhưng Tả Nhan đã từng có đặc ân được một lần xem hai người cãi nhau, không thể nói là trợn mắt há mồm, chỉ có thể nói là bội phục sát đất.
Kỳ thực, hai người bọn họ chưa từng cãi nhau trước mặt Tả Nhan, đêm hôm đó, Tả Nhan uống quá nhiều nước bị mắc tiểu đánh thức, nàng đứng dậy đi vệ sinh, khi quay lại thì nghe thấy trong phòng khách tiếng động tĩnh, cho nên liền vịn lan can cầu thang lặng lẽ đi xuống muốn xem tình hình.
Kết quả là nàng nhìn thấy ba mẹ mình ngồi trên ghế sô pha, tranh luận kéo dài không khoan nhượng về một việc, từ lý lẽ của hai bên cho đến mặt đạo đức, pháp luật, thậm chí cả tình cảm nữa.
Tả Nhan không hiểu ra sao nghe nửa ngày mới biết rốt cuộc hiểu vấn đề là gì.
—— Về một chuyện nhỏ là con gái ở nhà đến tuổi dậy thì có nên chủ động cho con đi phổ cập giáo dục giới tính toàn diện hay không.
Chuyện làm người khiếp sợ chính là người đang nắm giữ quan điểm lại là Tả Tăng Nhạc.
Ông cho rằng con gái khác con trai, đối mặt với quá nhiều nguy hiểm, ba mẹ không thường xuyên ở bên cạnh nên phải chuẩn bị trước tinh thần, làm tròn trách nhiệm làm cha làm mẹ.
Mạnh Niên Hoa không phản đối chuyện này, không bằng nói bà vẫn luôn trộm chịu đựng quan niệm của Tả Tăng Nhạc, kiên nhẫn đến cuối cùnv liền không thể chịu đựng được nữa, đè nặng thanh âm nói: “Em nhắc lại lần cuối cùng, phiền toái anh đừng thay đổi quan niệm. Trước nay em đều chủ trương làm chuyện này, nhưng em không ủng hộ phương thức của anh. Quá đơn giản lại thô bạo, nói là trách nhiệm, không bằng nói là lười gánh trách nhiệm, loại chuyện nhạy cảm như vậy có thể tùy tùy tiện tiện giáo huấn nó như vậy sao?”
Tả Tăng Nhạc cũng có tính tình, lập tức tranh luận với bà.
Tả Nhan ở cầu thang nghe được liền xấu hổ, ngón chân đều cong lên.
—— Sao nàng có thể uyển chuyển nói cho ba mẹ: “Internet là một thứ tốt.”
Tổng kết lại, nhờ có cha mẹ ban tặng, Tả Nhan quan niệm về hôn nhân đều không phải là “thích hợp“.
Dù tính cách có trống đánh xuôi kèn thổi ngược đến mấy, hai người dù chung sống sẽ không bao giờ có những phản ứng hóa học bất ngờ, bởi vì hôn nhân chưa từng là một bài toán có đáp án tiêu chuẩn.
Bản chất của hôn nhân không nên là công thức tiêu chuẩn của “nam nhân thích hợp để kết hôn” và một “nữ nhân thích hợp để kết hôn“.
Mà là một “Phó bản tồn tại lâu dài” cả hai bên có sẵn sàng tham gia, tiến hành, hoặc thậm chí nhượng bộ lẫn nhau hay không.
Cũng đừng coi thường phó bản này, nếu đồng đội của ngươi chọn sai, có thể ngươi sẽ bỏ mạng bên trong phó bản, kiếp sau tái kiến.
Cách trò chơi over cũng rất kỳ quái, không chỉ phải chống lại cửa ải khó, cùng nhau tiến lui, mà còn phải đề phòng đồng đội của bạn sẽ “đâm sau lưng” để loại trừ ngươi.
Cho nên, hai chữ “thích hợp” ở trong mắt Tả Nhan căn bản chính là lập luận vớ vẩn.
Người không phải vật chết, mà là sẽ thay đổi theo thời gian.
Thích hợp hiện tại có thực sự là thích hợp cả đời không?
Một cuộc hôn nhân không có gì ngoài hai chữ “thích hợp” có thể thực sự khiến người ta thuận lợi tồn tại được không?
Tả Nhan không biết, cũng không định trải qua thực tiễn để có câu trả lời.
Sau khi họp buổi sáng xong, Tả Nhan từng bước làm công việc của mình, đồng thời dành thời gian gõ trả lời Trương Tiểu Mỹ.
Kỳ thực, nàng không biết cha mẹ của Lý Minh Minh và Lý Tiêu, bởi vì nàng mới gặp họ một lần, hơn nữa lại từ xa xa nhìn thoáng qua, thậm chí còn không nhớ họ trông như thế nào.
Nghĩ đến đây, Tả Nhan không tránh khỏi nhớ lại lý do tại sao lúc đó mình lại gặp cha mẹ của Lý Minh Minh, tâm tình của nàng bỗng trở nên kém hơn.
Nàng kiên nhẫn trả lời Trương Tiểu Mỹ những chuyện mà đối phương muốn biết, “biết gì nói đó không giấu nửa lời” rồi vùi đầu vào công việc.
Nhưng tập trung lại trở nên khó khăn, Tả Nhan cáu kỉnh xé một viên kẹo bạc hà cho vào miệng để làm tinh thần tỉnh táo.
Lúc này, người nào đó còn một hai phải đến chọc tức nàng.
“Là ai làm báo cáo doanh thu tuần trước? Đến văn phòng tôi một chút.”
Nữ nhân mặc áo len cổ lọ bước ra khỏi lối đi, mái tóc xoăn dài xõa ngang vai, lộ sắc mặt có chút trắng hồng.
Tả Nhan đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm bản báo cáo đi qua.
Du An Lý liếc nhìn nàng một cái, xoay người trở về, Tả Nhan chỉ có thể đi theo phía sau với ánh mắt đồng tình của một đám người.
Vừa bước vào văn phòng, Du An Lý đã đóng cửa lại, định đưa đồ cho nàng, nhưng lại bị đẩy mạnh vào cửa.
Tả Nhan vứt bản báo cáo đã sớm nộp, vén mái tóc dài sau gáy lên, ấn đầu cô xuống.