Sau khi ăn xong bữa sáng đầy phong ba, Tả Nhan an tĩnh như gà cho đến khi ra cửa, thậm chí còn không dám phóng cái rắm.
Nàng chỉ muốn thuận lợi trải qua buổi sáng kinh tâm động phách, lại ra đường rẽ một chút trái tim nhỏ bé của nàng thực sự không thể chịu nổi.
Trong cái rủi cũng có cái may chính là - hôm nay hai người không đến trễ.
Sau khi Tả Nhan đợi Du An Lý đi vào, qua vài phút nàng mới đi thang máy lên lầu. Dù vậy, lúc nàng ngồi xuống vẫn còn nhiều thời gian.
Nàng bắt đầu chuẩn bị theo thói quen trong khoảng thời gian này, vừa nghĩ tới chuyện buổi sáng.
Du An Lý thoạt nhìn đều rất bình tĩnh từ ăn cơm đến ra cửa, lại lái xe dọc đường đến công ty, hoàn toàn không hề có dấu hiệu muốn truy cứu câu nói kia, thật giống như Tả Nhan chỉ làm trò đùa không có ảnh hưởng, nghe xong chỉ cười.
Nhưng bình tĩnh chính là vấn đề lớn nhất.
Tả Nhan thà rằng cô lãnh đạm như lúc sáng sớm, trên mặt viết rõ hai chữ “sinh khí”, còn hơn để bản thân bất ổn như vậy, muốn mở miệng giải thích cũng không tìm được cơ hội.
Trên mạng thường có một số bài báo tiếp thị về phân tích tình yêu, nói tính cách của “chòm sao XX” khó tính như thế nào, không thích hợp yêu những người thuộc “chòm sao XX” ra sao, bình luận cũng có đám người chia sẻ kinh nghiệm yêu đương, thuận tiện còn phàn nàn tình yêu mình có được khó khăn như thế nào, đối tượng mà bọn họ gặp phải “khó tính” ra sao.
Mỗi lần Tả Nhan nhìn thấy thì chỉ muốn cười lạnh.
- - Cái này thì có làm sao?
Nếu các người nói chuyện yêu đương với Du An Lý một lần, vậy thì sẽ hiểu ra “khó tính” thực sự là thế nào.
Nhưng oán giận trong lòng là một chuyện, muốn nói cảm thấy hối hận hay không muốn quen biết Du An Lý, Tả Nhan cũng chưa từng nghĩ đến.
Có thể “mắt thấy tai nghe” là chuyện rất kỳ quái, chẳng sợ người này có rất nhiều tật xấu, thậm chí có những cái mà đại đa số người bình thường đều không chịu nổi.
Ví dụ, miệng của Du An Lý không thể cạy ra, còn có dục vọng khống chế đáng sợ của cô, thậm chí là thường thường biểu hiện “bạo nổ mất khống chế” ở trên giường. Tả Nhan cảm thấy đổi lại là người bình thường, rất có thể hơn nửa đêm liền phải khiêng tàu chạy trốn.
Nhưng cùng với đó, trên người nàng cũng có nhiều tật xấu mà chỉ Du An Lý mới có thể chịu được.
Chỉ là tư thế ngủ buổi tối của nàng, ngay cả mẹ của nàng Mạnh Niên Hoa cũng thực sự chán ghét, nói cái gì cũng không muốn ngủ với nàng.
Nhưng Du An Lý lại chịu đựng một thời gian dài như vậy, chưa từng lấy lý do này “công kích” nàng một lần, cho dù hai người cãi nhau cho đến khi mất khống chế cũng không.
Nga, nói đến cãi nhau thì đây cũng là chuyện nên làm.
Tả Nhan chưa từng yêu đương với ai, chỉ dựa vào tin đồn vỉa hè cùng bát quái trên mạng tới nói, đại đa số các cuộc cãi nhau giữa tình nhân bình thường đều là tương đối cảm xúc hóa, bởi vì chuyện nhỏ mà cãi nhau, thậm chí cũng có chửi ầm lên -- động thủ đánh người được coi là hành vi phạm tội, không thuộc phạm vi “bình thường”.
Nhưng có thể tưởng tượng được cái người Du An Lý này chửi ầm lên sao? Tả Nhan hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Sự thật cũng là như thế.
Du An Lý thực sự rất ít lần tức giận, có chút thời điểm thoạt nhìn cô tức giận, Tả Nhan cũng nghĩ là cô đang tức giận, nhưng cuối cùng sẽ phát hiện ra là cô đang dùng phương pháp này để “trừng phạt” mình, gọi là: dạy cho một bài học.
Sau đó Tả Nhan bị mắc mưu nhiều lần, cũng cân nhắc điểm này.
—— Đừng bao giờ thử đoán xem Du An Lý thực sự tức giận là khi nào.
Bởi vì lúc càng động, cô càng bất hiển sơn bất lộ thủy*.
(*) Giấu giếm những điều quan trọng chính yếu.
Hơn nữa còn đặc biệt giỏi “lạnh lùng bạo lực.”
Tả Nhan đã từng trải qua một lần tham vấn tâm lý trong đợt khám sức khỏe do công ty tổ chức. Nàng không coi trọng việc này, nhưng người tư vấn cho nàng thực sự có chút lợi hại, nói thẳng trạng thái tâm lý của nàng là “Á kiện khang.”
(*)Trong Đông y, Á kiện khang (亚健康) dùng để chỉ “trạng thái thứ ba” nghĩa là trạng thái chức năng sinh lý thấp giữa sức khỏe và bệnh tật, là căn bệnh của thời hiện đại.
“Đừng lo lắng, người trẻ tuổi hiện nay ít nhiều đều có á kiện khang, áp lực thể chất càng lớn thì áp lực tâm lý càng lớn hơn, không có ai hoàn toàn không có vấn đề.
Vị chuyên gia tư vấn không tính là còn trẻ nhưng nói chuyện làm cho người ta cảm thấy thoải mái, không có một chút khí thế của một “trưởng bối”.
Ban đầu Tả Nhan chỉ trả lời như “giao lưu công việc”, sau khi trò chuyện xong, nàng nói nhiều hơn, cũng chủ động kể cho đối phương nghe một số việc cá nhân của mình.
Sau khi về đến nhà, nàng có chút nghĩ mà sợ, rốt cuộc cũng không có thấy giấy phép của đối phương, không biết có phải là người đứng đắn đáng tin cậy hay không, liền nói ra chuyện của mình.
Nhưng Tả Nhan cảm thấy sau khi nói xong, quả thực nàng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Mấy năm nay nàng ngăn chặn giao tiếp xã hội, mặc dù đã tránh được không ít phiền toái, nhưng nàng cũng hoàn toàn không nói hết ra. Chuyện lớn chuyện nhỏ đều chỉ có thể tự mình tiêu hóa, hoặc là dứt khoát đơn giản hóa bi phẫn của mình thành thèm ăn, ăn uống chơi game thâu đêm, không thoải mái đến đâu thì sau khi ngủ dậy cũng sẽ tan thành mây khối.
Chỉ có người trong mộng vẫn luôn tồn tại.
Chuyên gia tư vấn tâm lý đã đưa ra kiến nghị cho Tả Nhan, tiền đề là hai bên chưa thiết lập đủ lòng tin cùng hợp đồng chính thức, nhưng kiện nghị này thực sự vượt quá phạm vi của cuộc tư vấn này.
Bà nói với Tả Nhan: “Cách cô biểu đạt cảm xúc hiện tại đối với cô giống như liều thuốc giảm đau, thời điểm đến kỳ kinh nguyệt uống một lần, hoãn qua lúc sau mới có thể bình yên vô sự, nhưng kia cũng chỉ là nhất thời mà thôi.”
Tả Nhan á khẩu không nói nên lời, thậm chí bắt đầu đồng ý với quan điểm của bà.
“Có thể trải qua đã tạo nên tính cách hiện tại của cô. Tóm lại, điều tôi muốn nói chính là - hãy cho bản thân một chút tín nhiệm.”
“Tín nhiệm của một người có thể ký thác một chút trọng lượng, nếu không có tín nhiệm, trọng lượng này tại thời điểm nào đó sẽ có thể trở thành thống khổ mà cô không thể chịu đựng được. Phải biết rằng á kiện khang chính là trạng thái không ổn định giữa sức khỏe và bệnh tật, có thể bị ảnh hưởng bất cứ lúc nào.”
“Cho nên cô phải xây dựng một ít tín nhiệm, càng nhiều càng tốt, đem trọng lượng gánh vác trên người cô cho những thứ có thể hỗ trợ cô, cho dù là trò chơi cô thích cũng được, đồ ăn cũng được, giống như cháu gái tôi là người truy tiểu tinh, nó cũng có tín nhiệm rất cường đại.”
Chuyên gia tư vấn nói tới đây liền có chút buồn cười.
“Ý tôi muốn nói chính là tín nhiệm không phân biệt đắt rẻ sang hèn, chỉ cần cô yêu thích còn có thể nhiệt tình yêu thích, vậy liền tin tưởng không cần hoài nghi, kiên định phần tình cảm này của chính mình, như vậy nó có thể cho cô một chút hỗ trợ.”
Trước khi kết thúc cuộc tư vấn này, cuối cùng bà nói: “Điều quan trọng duy nhất chính là, đừng đặt trọn tín nhiệm vào một chiếc rổ, nếu thời điểm chiếc rổ bị phá vỡ sẽ giáng cho cô một đòn chí mạng.”
Tả Nhan mất một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩa thực sự của những lời này.
Nàng cảm thấy có chút hối tiếc, bởi vì khi gặp vị chuyên gia tư vấn này, cái “rổ” duy nhất của nàng đã bị phá vỡ từ lâu.
Nếu nàng ở thời điểm mười tám tuổi nghe được những lời này thì tốt rồi.
Nhưng Tả Nhan nhanh chóng phủ định ý tưởng này.
Bởi vì ngay cả khi ở thời điểm mười tám tuổi nàng nghe thấy những lời này, nàng cũng sẽ không hiểu được thâm ý trong đó.
Con người chính là ngã một lần khôn hơn một chút, không bị ngã lộn nhào xuống hố thì sẽ không biết tư vị ngã mặt tiếp đất lại có bao nhiêu đau đớn.
Mà hiện tại nàng vòng đi vòng lại, cư nhiên lại bước đến hố sâu trước mặt một lần nữa.
Tả Nhan vươn cổ liếc nhìn xuống hố, đáy hố rất sâu, còn muốn sâu hơn trước kia.
Như vậy vấn đề chính là -
Lúc nhảy xuống nên dùng tư thế nào mới có thể tránh “mặt tiếp đất”?
Câu mà trước kia Du An Lý đã nói với tất cả mọi người, “Tuần này sẽ tương đối bận” cũnh không phải là đùa.
Chỉ trong buổi sáng hôm nay, mọi người đã lĩnh hội thế nào là trải nghiệm “Vội đến mông cũng không cách nào rời khỏi ghế” là như thế nào, đừng nói tới bát quái, mà đi WC cùng đi đổ nước cũng phải giành giật từng giây, nếu không giờ nghỉ trưa còn phải tăng ca, buổi tối làm không tốt cũng có thể phải tăng ca.
Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu thấy nhớ cựu Vương tổng. Mặc dù không dám ngẩng cao đầu trước đồng nghiệp ở các phòng ban khác trong công ty, nhưng thứ mặt mũi này quan trọng hơn đúng giờ tan tầm sao?
Tốt xấu gì Tả Nhan cũng đã sống cả một năm cao trung cùng Du An Lý, so với người khác tay chân luống cuống, tâm tình của nàng còn tính là ổn định hơn.
—— Nói thế nào nhỉ, ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy Du An Lý xuất hiện ở công ty, Tả Nhan đã mơ hồ hiểu được tương lai đang chờ đợi mình là cái gì.
Chủ nghĩa tư bản độc ác.
Du An Lý độc ác.
Giữa trưa nghỉ hai tiếng đồng hồ cuối cùng là một phút cũng không thiếu, bởi vì không ai trong đám người này có tư tưởng giác ngộ, luôn cho rằng buổi chiều làm kịp, cho nên thời gian vừa đến liền đi ra ngoài ăn cơm.
Tả Nhan chỉ muốn thở dài, cơ hồ đã đoán trước được buổi chiều sẽ như thế nào.
Nhưng nàng không có tinh thần cao thượng vì người quên mình, cho nên hoàn thành công việc đúng giờ liền tiếp tục giả vờ bận rộn, hòa vào trong đó.
Hơn nữa, trước kia nàng từng là người đục nước béo cò xuất sắc, cho nên không ai để ý nàng gian trá.
Tả Nhan đợi người cuối cùng đi ăn, sau đó ngừng gõ bàn phím, đứng dậy hoạt động thân thể.
Nàng mặc áo khoác, cầm điện thoại và túi xách, tắt máy tính, vừa đi về phía thang máy vừa kiểm tra xem Wechat có tin nhắn chưa đọc hay không.
Nữ nhân Du An Lý kia cả buổi sáng không gửi cho nàng một tin nhắn.
Nếu không phải vì giận dỗi, có thể Tả Nhan đã ăn sạch tất cả bàn phím trong văn phòng.
Tục ngữ có câu, dù nữ nhân có khó đến đâu thì cũng có nữ nhân khác đến trị.
—— Tả Nhan xuất ra từ tư tưởng triết học đương thời.
Nàng không gọi điện cho Du An Lý, cũng không nhắn tin kêu cô cùng đi ăn, nàng xuống lầu ra khỏi công ty, bắt một chiếc taxi trên phố, bấm vào phần mềm mua đơn đặt hàng.
Sau khi thanh toán xong, Tả Nhan chụp màn hình thông tin đơn hàng cho Du An Lý, sau đó trực tiếp tắt máy, không cho cô bất kỳ cơ hội gọi điện hay mắng người.
Địa chỉ không xa không gần, nhưng là xa phạm vi hoạt động của những người trong công ty, có thể nói là nàng đã lựa chọn kỹ càng một vị trí tốt nhất.
Tả Nhan đeo khẩu trang mới thanh toán tiền, sau đó xuống xe đi thẳng vào cửa khách sạn.
Nàng cầm thẻ phòng ở quầy lễ tân, đi thang máy lên lầu, tìm phòng rồi quẹt thẻ để vào cửa, trước tiên đóng cửa và đóng rèm cửa trong phòng, sau đó tắt đèn, lấy điện thoại ra kiểm tra xem có camera hay không.
Sau khi kiểm tra cẩn thận ba lần, cửa liền bị gõ vang.
Tả Nhan hắng giọng, đi ra cửa, thấp giọng hỏi: “Ai vậy?”
Thanh âm Du An Lý từ ngoài cửa vang lên: “Phục vụ.”