Tránh Mập Mờ

Chương 73



Tiếng ồn ào của những người trong toa tàu điện ngầm rõ ràng không phải là nơi thích hợp để ôn chuyện.

Ngô Duyệt Lâm giống như có việc phải làm, đến điểm dừng tiếp theo, vội vàng trao đổi thông tin liên lạc với Tả Nhan, chào tạm biệt hai người, sau đó xoay người bước ra khỏi toa tàu.

Sau khi cửa toa đóng lại, Tả Nhan vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, cố gắng tìm ra bộ dáng trong trí nhớ, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nói: “Đẹp lắm sao?”

Tả Nhan gật đầu tán thành: “Lúc còn nhỏ cậu ấy đã xinh đẹp, hiện tại lại càng xinh đẹp hơn.”

Du An Lý thu hồi tầm mắt, mở khóa điện thoại, thuận miệng nói: “Em lúc nhỏ cũng rất xinh đẹp.”

Tả Nhan sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn qua, mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt giống như không tin những gì mình vừa nghe thấy.

Du An Lý không mặn không nhạt nói nửa câu sau: “Đáng tiếc hiện tại thì không.”

Tả Nhan: “…”

Nửa đoạn đường sau, Tả Nhan vẫn lén tìm cơ hội dùng điện thoại nhìn mặt mình, ý đồ so sánh rốt cuộc mình khác với trước kia ở nơi nào.

Đáng tiếc là không tìm thấy ảnh chụp trước kia, cũng không thể xác định được đối lập bằng mắt thường, chỉ có thể buồn bực nhìn đông nhìn tây, cũng không buông tha hàm răng, cho đến khi Du An Lý đứng lên kéo tay nàng, nói: “Tới rồi, xuống tàu.”

Tả Nhan vội vàng cất điện thoại vào túi áo, bị cô kéo qua đoàn người trên tàu, bước xuống tàu điện ngầm.

Du An Lý một đường lôi kéo cổ tay nàng, vượt qua đám người trước thang cuốn, bước ra khỏi lối vào tàu điện ngầm cũng không buông tay.

Tả Nhan vẫn đang suy nghĩ về những lời Du An Lý vừa nói, cũng không để ý cô đang kéo mình, suy nghĩ xem có nên tìm nhà vệ sinh soi gương trước không.

Thỉnh thoảng có vài đôi mắt quét qua từ xung quanh nhìn hai người, Du An Lý thần sắc tự nhiên, sải bước đi trên vỉa hè, tùy ý để những đôi mắt kia đặt ở trên người mình.

Cũng may là tiểu khu của căn hộ ở gần đó, hai người băng qua vạch ngựa vằn, đi bộ theo đường chéo đối diện với ga tàu điện ngầm. Trong vòng vài phút, hai người đi vào tiểu khu tương đối yên tĩnh, trên phố đầy các cửa hàng được trang trí rất phong cách như quán cà phê, cửa hàng bán hoa, chuỗi cửa hàng tiện lợi quốc tế, người đi đường cũng ít.

Du An Lý ngẩng đầu nhìn cổng tiểu khu trước mặt, nói: “Chính là nơi này.”

Rốt cục Tả Nhan mới hoàn hồn, nhìn theo tầm mắt của cô, sau đó lập tức quay đầu nhìn xung quanh, chờ thấy rõ môi trường của khu vực này, im lặng đưa cho cô một ngón tay cái.

Hảo gia hỏa, vị trí này là thứ mà thậm chí nàng không thể nghĩ đến.

Du An Lý buông tay, lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc bao đựng card bằng da màu xám nhạt, để nàng đi theo sau mình, sau đó đi thẳng vào tiểu khu quẹt thẻ vào cửa.

Sau khi về nước bận đến sứt đầu mẻ trán, thực ra đây là lần đầu tiên Du An Lý nhìn thấy căn hộ của mình, nhưng cô đã có bản vẽ trong đầu, chỉ nhìn vào môi trường xung quanh cùng số lượng của mỗi tòa nhà đã tìm được phương hướng.

Tả Nhan nhìn xung quanh, đi theo cô vào một tòa nhà, thuận lợi đi vào thang máy.

Nhìn thấy thang máy từ từ lên cao, không hiểu sao Tả Nhan đột nhiên có cảm giác kỳ quái, vừa khẩn trương vừa phấn khích, lại có chút sốt ruột, giống như muốn đi xem phòng tân hôn của mình.

- - Ngọa tào.

Nàng bị suy nghĩ hiện ra trong đầu làm cho hoảng sợ, vội vàng rũ bỏ cảm giác kỳ quái, nín thở chờ thang máy đến.

Du An Lý đột nhiên nói: “Tôi vốn định mua biệt thự đơn, bỏ thêm một ít tiền ở khu vực này cũng đủ mua một căn hộ đơn vùng ngoại ô.”



Tả Nhan nghe lời nói vô nhân tính này, không biết lần này nên bày ra vẻ mặt gì.

Du An Lý mang vẻ mặt nhàn nhạt nói tiếp: “Nhưng tôi nhớ trước khi mua, nếu ở một mình, biệt thự thì có chút lớn, nhà vắng vẻ, nửa đêm đi uống nước lại quá dọa người.”

Tả Nhan cũng đồng cảm với những lời này.

Sao có thể không đồng cảm được? Cơ bản lúc trước 18 tuổi nàng đều là như vậy, khi còn nhỏ vẫn có thể ở nhà ông bà nội, khi lớn lên chỉ có thể ở nhà một mình, nửa đêm đi vệ sinh đều phải chuẩn bị tâm lý, vừa sợ sệt thêm can đảm, vừa sờ soạng vào phòng tắm, có chút động tĩnh nào cũng bị dọa sợ chết khiếp, sau đó hốt hoảng chạy về phòng ngủ, khóa trái cửa trốn trong chăn, run rẩy cả đêm.

Nghĩ đến những ký ức đó, Tả Nhan không khỏi nhìn Du An Lý nói: “May là chị không mua loại này, thực sự rất đáng sợ.”

Du An Lý cười một tiếng, nụ cười rất nhạt, chỉ chợt vụt qua.

“Nhưng mà sau khi mua xong tôi mới phát hiện ra, kỳ thực không có gì khác nhau, dù sao chỉ sống một mình.”

Lời này dừng trong đầu Tả Nhan mãi đến khi đi ra thang máy, đến trước cửa căn hộ duy nhất trên tầng này.

Tâm tình tốt mà nàng có được khi bước vào thang máy đồng loạt biến mất, còn buồn bực hơn là nghe thấy câu nói “hiện tại thì không” của Du An Lý trên tàu điện ngầm.

Du An Lý chỉ nghĩ là nói bâng quơ, nhưng Tả Nhan lại nghĩ tới kinh nghiệm của bản thân khi phải chuyển nhà nhiều lần trong mấy năm nay, lúc đầu sống ngoài trường, điều kiện rất kém cỏi, nhưng nàng cũng sống một mình vì không muốn chia tiền thuê nhà với người khác.

Sau này đi làm có thu nhập ổn định, nàng đổi nhà nhiều lần, điều kiện cải thiện từng chút một, duy nhất không thay đổi chính là nàng sống một mình.

Ngay cả nàng cũng không thể chịu được chia tiền thuê nhà với người khác, huống chi là Du An Lý?

Bảy tám năm qua Du An Lý đã sống như thế nào? Cũng giống như nàng, vẫn sống một mình sao?

Du An Lý quẹt thẻ, nhập thêm mật mã mới mở cửa.

Gần đây mới cài đặt khóa mã, căn bản cô không vội, muốn đợi cho đến khi trang trí xong nhưng sau đó xảy ra chuyện kia nên chỉ đơn giản là trang bị trước.

Cô mở cửa, nói với người phía sau: “Vào đi.”

Tả Nhan ngẩng đầu lên, nhìn vào bên trong cánh cửa, còn chưa kịp định thần lại thì đã bị căn nhà trước mặt thu hút.

Nàng đi vào cửa, nhìn căn nhà đang sửa sang dang dở, đã có thể hình dung được căn nhà này rốt cuộc sẽ như thế nào, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mong đợi.

Du An Lý đứng ở cửa, khoanh tay, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Tả Nhan, chưa từng liếc mắt nhìn vào nhà.

Một nửa số tiền tiết kiệm cả đời đã dành cho ngôi nhà này, nhưng nội tâm cô chưa từng có gợn sóng.

Khẩn trương, phấn khích, lo lắng, hạnh phúc cùng những cảm xúc khác, kèm theo chứng mất ngủ ngày càng nghiêm trọng trong những năm qua, cô rất ít khi cảm nhận được.

Khi bác sĩ ngừng kê đơn thuốc ngủ cho cô, Du An Lý phải chấp nhận sự thật là cô phải thay đổi bệnh viện hoặc loại bác sĩ khác mới có khả năng chữa khỏi.

Nhưng cũng có khả năng tiếp diễn như vậy, sẽ không bao giờ tốt hơn.

Căn bản Du An Lý không có cảm giác quá lớn, bởi vì ngoại trừ chứng mất ngủ, không có gì khác sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô. Ngay cả khi mất ngủ, cô cũng có thể thông qua nằm xuống nghỉ ngơi để có được thể lực bổ sung, lại kết hợp với tập thể dục cùng chế độ ăn uống lành mạnh, đại não có nghỉ ngơi hay không thực sự không còn quan trọng nữa.

Dù sao cuộc sống của cô chỉ xoay quanh công việc và kiếm tiền, khi hai việc này diễn ra bình thường thì cuộc sống của Du An Lý vẫn có thể tiếp tục.

——Cho đến khi bắt đầu mất tập trung cùng suy giảm trí nhớ trong công việc.



Du An Lý cũng không bao giờ phụ thuộc vào các sản phẩm điện tử, bởi vì cô luôn tin tưởng bản thân nhiều hơn.

Nhưng bắt đầu từ một ngày nào đó, điện thoại và máy tính của cô trở thành thứ không thể thiếu, bởi vì cô cần kiểm tra lịch trình làm việc mọi lúc, cũng như kế hoạch hành trình cho mỗi ngày ra ngoài.

Đồng hồ của cô đã được thay thế bằng đồng hồ điện tử có chức năng định vị và chức năng nhắc nhở, kế hoạch tập thể dục tăng cơ của cô đã được thay đổi thành tăng cân, thuốc ngủ của cô cũng bị bác sĩ cấm tiếp tục dùng, được khuyên nên đi khám bệnh viện liên quan để điều trị càng sớm càng tốt.

Điều duy nhất mà Du An lý không muốn mất chính là công việc, cho nên lần này cô thành thật làm theo lời khuyên của bác sĩ, đến bệnh viện chính thức có thẩm quyền, bắt đầu buổi tư vấn thư giãn nhất.

Trước khi tình hình được cải thiện, tình trạng mất ngủ của cô tiếp tục trầm trọng hơn, cân nặng liên tục sụt giảm, rối loạn kinh nguyệt trở thành vấn đề tầm thường, vấn đề quan trọng hơn những thứ này chính là cô không thể tập trung cao độ trong thời gian dài.

Công việc của cô không để xảy ra bất kỳ sai sót nào, nếu không tổn thất mà cô gây ra sẽ khiến bản thân gánh phải vô số tiền đền bù, ngã vào đáy cốc cũng chỉ là một sớm một chiều.

Trong quá trình dài đằng đẵng nhàm chán như vậy, Du An Lý bắt đầu nghĩ về quá khứ - trước đây cô chưa từng mở chiếc hộp bị khóa này.

Bác sĩ nói với cô đây chính là nhóm triệu chứng suy giảm chức năng não và nhận thức u buồn thứ hai, cô sẽ thường xuyên nghĩ về quá khứ, đó sẽ luôn là những điều cô cảm thấy tiếc nuối, không như ý, thậm chí là những sai lầm mà cô mắc phải.

Du An Lý không thực sự tin vào cách nói này, nói cách khác, ngay từ đầu cô chưa bao giờ có cảm giác tin tưởng vào ngành bác sĩ tâm lý.

Nhưng xác thực cô đã bắt đầu nghĩ đến Tả Nhan.

Khi mở mắt tỉnh dậy vào buổi sáng, khi bóp kem đánh răng và cho bàn chải vào miệng, khi từng bước tự làm bữa sáng, khi xem qua lịch trình làm việc của mình.

Bất cứ thời điểm nào.

Đã rất lâu rồi Du An Lý mới nhớ lại tất cả về nàng rõ ràng như vậy.

Vậy là so với chán ghét cùng bài xích lúc đầu, cuối cùng Du An Lý cũng bắt đầu chấp nhận sự thật là mình có bệnh.

——Trong bệnh tật, tỷ lệ “quá khứ” vượt xa “hiện tại“.

Khi Du An Lý tự chữa trị cho căn bệnh của mình, công việc của cô cuối cùng đã trở lại trạng thái bình thường từng chút một.

Không ai để ý cô đã đi lệch khỏi đường đua, đó chính là chuyện tốt duy nhất.

À không, có lẽ không chỉ là cái này.

Du An Lý nhớ lại đầy đủ quá khứ của mình, cho dù đó là thời thơ ấu trong tòa nhà đổ nát, thời niên thiếu có mùi như nước khử trùng, hay khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô giống người bình thường nhất.

Du An Lý ba mươi tuổi đã có mọi thứ mà mình hằng mong muốn nhất, nhưng lại lần nữa ý thức được hai chữ “bình thường“.

Hóa ra là làm người bình thường lại là thứ xa xỉ như vậy.

Ngay cả khi cô sẵn sàng đánh đổi tất cả số tiền tiết kiệm của mình, cũng chưa chắc có thể lấy lại được.

—— Du An Lý vốn đã nghĩ bi quan như vậy.

“... Tôi bấm tay tính, cảm thấy căn hộ của chị nơi nào cũng tốt, chỉ là điều cuối cùng.”

Cô gái đứng trên ban công lớn phơi mình dưới ánh mặt trời quay đầu lại, hỏi cô: “Du An Lý, tiền thuê nhà một tháng bao nhiêu tiền?”