Tránh Mập Mờ

Chương 94



Trước mười tám tuổi, cuộc sống của Tả Nhan xuôi gió xuôi nước, phiền não nhất chính là máy tính và máy chơi game đã bị Mr. Mạnh Niên Hoa tịch thu.

Nàng không có tâm tư nghĩ tới tương lai của chính mình, cũng không cần suy xét làm cách nào thực hiện ước mơ, bởi vì tất cả thời gian rảnh rỗi đều được nàng dùng để nghiên cứu đủ loại thú vui và món ngon.

Cho nên nàng chưa từng nghĩ tới sau mười tám tuổi, cuộc đời của nàng sẽ hoàn toàn trượt trên quỹ đạo khác.

Chưa đầy một năm, Tả Nhan đã trải qua mối tình đầu, nhưng cũng là mối tình đầu tan vỡ, lần đầu tiên rời khỏi nhà và đến một nơi xa lạ.

Tuổi mười tám tốt đẹp cỡ nào, ở tuổi này vô số người tùy ý đánh rơi thanh xuân, xây dựng tương lai cùng ước mơ, cũng ở tuổi này bắt đầu trải qua thất vọng cùng thống khổ của cuộc đời.

Bởi vì mười tám tuổi nghĩa là đã thành niên, trưởng thành.

Nhưng đại đa số người ngay lúc này đều không biết trưởng thành không bắt đầu từ năm mười tám tuổi, mà là đến bất chợt vào thời điểm nào đó, khiến ta chợt nhận ra mình không còn quyền tùy hứng nữa.

Khi Tả Nhan dứt khoát kiên quyết điền nguyện vọng vào đại học, kỳ thực nàng không biết rốt cuộc tương lai đang chờ nàng có cái gì.

Nàng chỉ muốn thoát khỏi nơi này, khỏi cha mẹ nàng, khỏi ngôi nhà chỉ toàn là dấu vết có sự tồn tại của Du An Lý.

Thế là nàng không chịu nghe lời khuyên bảo của ai, từ biệt ông bà, để lại lá thư cho cha mẹ rồi xách hành lý cùng con heo đất trên tủ giày ra ga tàu.

Trường học sắp khai giảng, nàng chưa kịp nhìn kỹ ngôi trường nơi mình sẽ sống 4 năm trong tương lai, thì nàng đã bị hai thứ tìm nhà và làm thêm tra tấn đến sứt đầu mẻ trán.

Dù cuối cùng nàng hữu kinh vô hiểm tìm được nhà ở, nhưng hoàn cảnh có khoảng cách quá lớn vẫn khiến nàng không kịp thích nghi.

Thời tiết ở phương Nam ẩm lại lạnh, phòng ở tầng lầu quá thấp, trong phòng không có ánh nắng chiếu vào, không khí lưu thông kém, gây cảm giác khó chịu vào mùa hè và mùa đông.

Tả Nhan không có kinh nghiệm, đã trả tiền thuê nhà và ký hợp đồng, muốn lui cũng lui không xong, chỉ có thể vừa chịu đựng vừa nắm chắc thời gian tìm việc làm.

Cũng là ngay lúc này nàng mới hiểu mình kém cỏi đến mức nào, công việc bán thời gian bình thường không đủ chi phí sinh hoạt, nàng chỉ có thể tìm một cửa hàng tiện lợi 24/24 cho ca suốt đêm.

Trước mười tám tuổi, nàng nghĩ kỳ nghỉ hè trước năm thứ ba cao trung là kỳ nghỉ hè thống khổ nhất trong cuộc đời nàng. Cho đến khoảng thời gian này, buổi sáng mỗi ngày nàng tan tầm từ cửa hàng tiện lợi, ăn 5 tệ cho hai cái màn thầu chờ xe buýt mới hiểu được mùa hè đáng quý cỡ nào.

Cũng không bao giờ trở lại nữa.

Cuối cùng khi nàng đã quen với cuộc sống này, kỳ nghỉ hè kết thúc, sự nghiệp đại học của nàng cũng bắt đầu.

Tả Nhan gọi điện cho ông bà nội nói nàng vẫn bình an, sau khi nghe những lời bọn họ muốn khuyên bảo rồi lại sợ hãi làm tổn thương nàng nhưng nàng vẫn không đổi lời.

Nàng cảm thấy mình có thể, ngay cả khi không thể, nàng cũng không muốn quay đầu lại.

Sau khi cúp điện thoại, nàng trốn ở bốt điện thoại công cộng năm phút đồng hồ, lau mặt sạch sẽ, vội vàng đến cửa hàng tiện lợi đi làm.

Để không làm rơi việc học, Tả Nhan đã bàn bạc với quản lý của cửa hàng tiện lợi việc đổi ca, chỉ cần mỗi tuần tan học sớm hoặc không có tiết học nàng đều có thể tới, cuối tuần cũng có thể tiếp tục làm ca đêm.



Quản lý cửa hàng tuổi tác không tính là đại tỷ tỷ, mặc dù muốn tìm người có thể làm toàn thời gian nhưng vẫn không đành lòng từ chối nàng.

Tả Nhan biết đây là kết quả của nỗ lực xây dựng mối quan hệ tốt với cô ấy.

Gãi đúng chỗ ngứa, chân thành lại không cố tình phụ họa đề tài của đối phương, không chút dấu vết khen ngợi sở thích của đối phương,... đó là tất cả những cách sinh tồn mà nàng đã học được từ Du An Lý.

Hiện tại đã giúp nàng một lần nữa.

Nhưng mỗi khi một người bước vào xã hội, một chút thông minh là không đủ.

Những đau khổ đáng lẽ phải gánh chịu thì sớm muộn gì cũng đến.

Khi Tả Nhan vừa làm công việc bán thời gian vừa đi học, cho rằng cuộc sống hầu như không đi đúng quỹ đạo, hiện thực đã dạy cho nàng một bài học vang dội.

Lúc hai giờ tối, một đám ăn trộm bước vào cửa hàng tiện lợi, ba người đều giả vờ không quen biết nhau. Một tên gọi Tả Nhan đứng sau quầy thu ngân lấy thuốc lá, một tên hỏi nàng có bia ướp lạnh hay không, còn một tên khác vừa nói vừa mắng, tuyên bố “Bọn họ tới đây ăn trộm đồ! Cô cẩn thận một chút.”

Tả Nhan choáng váng, thật vất vả mới thanh toán xong đám người kia, quay đầu nhìn quầy thu ngân phía sau mới phát hiện điện thoại của mình đã bị mất.

Đây không phải chí mạng nhất.

Phiền toái thực sự chính là sau khi kiểm tra quầy không có kết quả, nàng xem camera cửa hàng, phát hiện ra nhóm người kia phân công hành động rõ ràng, ăn ý mười phần, không chỉ lấy trộm điện thoại của nàng mà còn lấy trộm một số thuốc lá đắt nhất trên quầy.

Mặc dù Tả Nhan đã gọi cảnh sát, lão bản cũng vội vàng chạy đến cửa hàng, nhưng người ở đồn cảnh sát chỉ xem camera, hỏi han vài câu rồi rời đi.

Trong lòng Tả Nhan liền biết tổn thất này có thể phải do chính mình gánh chịu.

Về phần điện thoại bị mất của nàng, không thể lấy lại được.

Một tháng lương không đủ bù cho mấy gói thuốc kia, chính quản lý cửa hàng đã nói tốt với nàng, lại nhấn mạnh nàng còn nhỏ, cũng mất điện thoại, đa số không lấy được tiền nên miễn cho nàng tiền lương.

Cuối cùng Tả Nhan đã mất công việc đầu tiên mà không nhận được một xu nào.

Chờ đến bình minh, lấy đồ của mình liền rời khỏi cửa hàng tiện lợi, nhìn đèn đường chưa tắt ở bên đường, rồi lại nhìn lên bầu trời xám xịt, không khỏi tự hỏi bản thân “Ngày mai thực sự sẽ tốt hơn sao?”

Nàng không còn tin những lời này nữa.

Bốt điện thoại công cộng bên đường yên lặng không tiếng động, Tả Nhan móc túi quần, đếm mấy đồng còn lại, còn thừa hai đồng bắt xe buýt, sau đó nắm tất cả những thứ còn lại trong lòng bàn tay, đi vào bốt điện thoại.

Không có điện thoại, đột nhiên nàng muốn gọi điện nhiều hơn.

Nhưng sau khi nhấc ống nghe, Tả Nhan không biết phải gọi dãy số nào.

Gọi cha mẹ?



Nàng không có cách nào đối mặt với bọn họ, cũng không muốn bị bọn họ nhìn thấy chính mình chật vật như vậy.

Cho ông bà nội?

Giờ này chắc bọn họ còn chưa dậy, dù có dậy rồi sợ là khi nhận được cuộc gọi cũng sẽ lo lắng hãi hùng.

Tả Nhan suy nghĩ một lúc lâu, ngón tay đặt trên nút, cuối cùng ma xui quỷ khiến ấn vào dãy số quen thuộc.

Nàng biết cuộc gọi này không liên lạc được.

Bởi vì chủ nhân của số điện thoại này đã không còn nằm trong “vùng dịch vụ“.

Tả Nhan cố chấp nhấn nút quay số, tay trái cầm ống nghe áp chặt vào tai, tay phải hơi nắm lại thành nắm đấm.

Khi tiếng “bíp” đầu tiên vang lên, động tác rũ đầu của nàng dừng lại, sững sờ tại chỗ.

Sau đó đến tiếng thứ hai, tiếng thứ ba,...

Cuối cùng Tả Nhan phục hồi tinh thần, hoảng loạn định cúp điện thoại ngay lập tức, nhưng người bên kia đã kết nối.

“Alo?” Thanh âm của cô truyền ra từ tai nghe, rõ ràng mà đến bên tai.

Tả Nhan ngừng thở, không dám phát ra âm thanh.

Nàng biết mình hẳn là nên lập tức dập máy, nhưng sau khi nghe thấy thanh âm kia, nàng phát hiện ra mình nhớ cô đến nhường nào.

Thanh âm của Du An Lý vang lên lần nữa “Alo?”

Tả Nhan rơi lệ, nghẹn ngào đến mức thiếu dưỡng khí, không kìm được mà há miệng thở dốc, gần như tham lam nghe giọng nói của cô, chỉ một giây nữa thôi cũng được.

Nhưng người không được trả lời đã cúp máy.

Nàng lắng nghe âm thanh đứt quãng, đầu óc trống rỗng, mờ mịt đặt ống nghe xuống.

Tả Nhan không biết mình đang nghĩ gì, thậm chí không biết mình đang ở đâu, chỉ nhìn vào điện thoại một lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại chói tai xuyên qua tĩnh lặng của buổi sáng, nó cũng đánh thức nàng.

Tả Nhan nhìn chiếc điện thoại công cộng trước mặt, một loại xúc động khiến nàng vượt qua tất cả do dự, nhấc ống nghe lên áp vào tai.

Thanh âm của Du An Lý phát ra từ đầu dây bên kia.

“Tả Nhan, em đang ở đâu?”