Tầng bốn kiếm sơn cao chót vót cắm đầy những thanh kiếm như chông, dày đặc như lông nhím. Tại một nơi có tầm nhìn thoáng đãng, có một lão già râu tóc bạc phơ, trường bào thêu chữ “Thiên” phập phồng trong cương phong gào rít.
Trong tay lão là một thanh kiếm ba thước, thân kiếm trạm trổ những đạo văn li ti, phần gần sát chuôi kiếm khắc hai chữ Sương Hạc. Đánh giá thanh kiếm này một hồi, lão cười nhẹ hài lòng, miệng lẩm bẩm.
“Sương Hạc! Kiếm này rất hợp với Tần Mặc. Được rồi, giữ lại làm quà cho nó.”
Gài thanh kiếm bên hông, lão nheo mắt nhìn trời. Hồi lâu, tay áo khẽ phất, ngày khi lão định cử thân rời đi lại có tiếng gọi từ xa vọng lại.
“Cát lão! Cát lão xin đợi chút.”
Ngược với âm thanh cao vút, người từ xa tới này có dáng dấp thấp bé, thon thỏn như một hòn sỏi cuội. Hai mắt lão thâm cuồng nhưng ria mép lại tỉa tót rất gọn, mỗi tội đã bạc phơ cùng màu tóc là điểm trừ của bộ ria này.
Cát Dị Tang nghe được gọi bèn nán lại.
“Ra là Ôn trưởng lão, không biết tìm ta có việc gì?”
Ôn Bất Hối bước tới trước mặt Cát Dị Tang, không do dự nói.
“Ta tìm lão thật mất công. Ài, chẳng qua muốn tới xem ý của lão và Chấp Thiên Các thế nào.”
Cát trưởng lão đưa tay ra hiệu, nói: “Mời.”
“Chẳng lẽ Chấp Thiên Các không quản loạn Tiên Mộ lần này sao? Ta nghĩ cao tầng Chấp Thiên Các cũng cám giác được chuyện lần này không chỉ đơn giản như vậy.”
Cát Dị Tang nghe vậy thở dài bày tỏ:
“Bất thường thì ai cũng biết, nhưng cụ thể là gì lại khó dò được. Mà chuyện này đã được xem như sự kiện lớn nhất trong những năm qua, ai bỏ được. Mà muốn quản người khác, lại nhìn chính mình còn không quản được, nói chi bây giờ...."
Chính mình không quản được? Lời này làm Ôn Bất Hối biết Cát Dị Tang ám chỉ điều gì. Tiên lộ khó bước, lại nghĩ tới những kẻ gặp bình cảnh cả trăm năm, sự kiện lần này rấy lên cơn đói khát trong họ.
Ôn Bất Hối yên lặng nhìn ngàn thanh kiếm đang rung lên từng đợt kiếm khí, lại nghe Cát trưởng lão bên Chấp Thiên Các nói tiếp.
“Tiên… Đã bao lâu rồi Thiên Phong Giới không có người chạm vào ngưỡng này? Đừng nói tới Tiên, cường giả Minh Đăng lại có ai? Lịch sử Thiên Phong Giới vẫn là có đấy, nhưng mà Khứ Giới làm sao giúp cường giả tiến bộ, Linh giới mới là chân lý à.”
Lão thở dài lắc đầu:
“Vậy nên cản Tiên Mộ nào khác gì tuyệt đường sống của bao người. Làm chuyện này khác gì đem mình làm địch thiên hạ? Vả lại cầu phú quý trong nguy hiểm, một khi bước vào tranh đoạt, vậy lúc nào cũng phải đem mệnh đi cược.”
Ôn Bất Hồi không biết nghĩ gì, hồi lâu cất tiếng hỏi.
“Vậy Các Chủ có đến? Tu vi hắn đã siêu việt, có lẽ có thể kiềm chế được phần nào?”
Cát Dị Tang không trả lời vội. Hồi lâu, lão lại thở dài từ vô định nói ra.
“Các chủ không đến, chỉ nói chính hắn vô duyên với sự kiện này. Mà Ôn trưởng lão, tuy Hải Vân Lĩnh không phải thế lực lớn nhưng với tu vi bực đấy, bảo mệnh ta nghĩ quá đủ thừa, ngươi cũng quá lo lắng đi? "
Ôn Bất Hối suy tư, vuốt vuốt bên ria mép. Như vừa nhớ lại chuyện gì, ông ta ôn tồn nói.
“Thực ra được nhờ vả mà thôi, đó là một tên kiếm tu lạ thường. Nếu không nợ ân tình, ta cũng không muốn mệt nhọc.”
“Kiếm tu? Lạ thường?”
“Tính cách rất kỳ lạ nhưng mạnh vô cùng, chính ta giao phong không quá mười chiêu đã bại. Nhớ lại lần cuối gặp nhau, hắn còn muốn rửa tay gác kiếm, nói cái gì huynh trưởng bệnh nặng, về trấn hưng môn phái.”
“Quỷ ẩn? Với thực lực ngần ấy, quy ẩn quả là đáng tiếc à.”
Như vừa nhớ ra gì đó, Ôn Bất Hối vứt bỏ những tạm nham cảm khái ra khỏi đầu, lão nói với giọng ngưng trọng.
“Tiên Mộ đã không còn là Tiên Mộ mà thành một toàn mộ tập thể, nơi này đã mai táng rất nhiều thế gia, tông môn cỡ nhỏ. Lại nói tới đỉnh lưu, hiện tại đang diễn ra thảm sát không đáng có. Chấp Thiên Các mấy người tự nhận là duy trì trật tự, vậy sao lại để chuyện này diễn ra?”
Cát Dị Tang trầm ngâm không nói khi nghe lời trách móc này. Thấy vậy, Ôn Bất Hối lại tiếp tục rót những rời ngay thẳng:
“Hải Vân Lĩnh bọn ta tự thấy thế yếu lực nhỏ, vậy nên thu mình như ốc biển lấy hòa bình làm chân lý. Vậy mà không biết vì lý do gì, đỉnh cấp thế lực Vịnh Hảo Vọng chỉ nhắm vào người của Hải Vân Lĩnh chúng ta mà ra tay, hiện tại đã chết tới hai phần người. Ta không kỳ vọng cái chính nghĩa mà Chấp Thiên Các mấy người tôn sùng, nhưng chỉ mong lão đứng ra nói một câu, chứ e rằng luật lệ Chấp Thiên Các tự coi là chân lý suốt bao năm qua đã bị uy hiếp.”
Cát lão nghe vậy thở dài gật đầu đồng ý:
“Tự do trong khuôn khổ, nhưng bọn họ đang làm quá phận rồi.”
Để chắc chắn được ủng hộ, Ôn Bất Hối bèn đề cập tới vụ thảm sát gần đây, nêu bật tính nghiêm trọng của vấn đề:
“Ngay cả vài lão hữu cũng đã bỏ mình. Bên Vô Ngân Môn, hai trưởng lão cấp bậc như lão và ta đã chết.”
Cát trưởng lão nghe vậy kinh nghi, cảm giác chuyện này như một trò đùa. Thấy biểu hiện này của Cát Dị Tang, Ôn lão cũng bất ngờ, cứ tưởng với địa vị ấy của người đối diện, chuyện này tại sao muộn như vậy vẫn chưa được thông tri tới lão ta cơ chứ.
“Ngươi chưa biết? Tin tức lấy được từ người Sa Bát bên Thính Phong Tháp, trên đường đi đã xác nhận với người Vô Ngân Môn. Hình như còn có Quỷ Điện tham ra, nhiều gia tộc phụ thuộc Vô Ngân Môn đã chết, thủ đoạn lờ mờ liên quan tới Cửu Đại Ma Môn trên Bắc Vực.”
Bỗng nhiên cảm nhận được ba động truyền tới, Cát Dị Tăng lôi ra ngọc thạch truyền tin kiểm tra. Lão nheo mày thật đậm, sát khí phảng phất quanh người bốc ra thực chất vu vơ tràn tới Ôn Bất Hối.
“Sự kiện lần trước Mộ Dung gia chiếm công đầu, lại tổn thất nặng nề. Những lão gia hỏa còn sống khi ấy đã gật đầu với Mộ Dung gia sẽ giúp bọn hắn bảo hộ năm năm. Hải Vân Lĩnh các ngươi đang giết tới chỗ đại tiểu thư nhà họ kia kìa!”
Ôn Bất Hối nghe vậy giật mình nhưng không nói gì. Lão trầm ngâm tưởng chừng thật lâu nhưng thực ra mới qua được một nhịp thở, tự biết càng tẩy càng lem luốc, đành chắp tay rời đi, hớt hải nói:
“Nguy to, có kẻ đổi tội lên Hải Vân Lĩnh rồi.”
…
Tầng bốn kiếm sơn có tới vạn thanh kiếm, nhưng trong đó chỉ có ngàn thanh là vượt trội. Một ngàn, nghe thì nhiều đấy nhưng trong một nơi đâu đâu cũng là kiếm như thế này quả thực là mò kim đáy bể.
Muốn tìm được kiếm tốt không chỉ có thực lực, thêm vào đó phải là kẻ không thiếu may mắn. Vận khí lớn, đa phần chú định làm việc lớn.
Cầm một thanh hắc kiếm trong tay, Dương Công Thiên khẽ cười hài lòng. Bởi lẽ thanh Kim Dương Kiếm sư phụ tặng hắn đã gãy, ấy vậy hắn lại may mắn nhặt được chuôi kiếm này. Kiếm gãy lại có kiếm mới, hắn tự hỏi, đây là phá rồi lại lập chăng?
Thái Dương Môn không phải chủ tu kiếm, nhưng bên trong vẫn có mạch kiếm tu. Dương Công Thiên là đệ tự ưu tú mạch này, vậy nên khi đối đầu với đệ tử Thiên Địa Kiếm Trang, tự tin của hắn chưa bao giờ nứt, ít nhất đồng cảnh giới là như vậy.
Bước qua xác một nữ đệ tử xinh đẹp, Dương Công Thiên nhếch miệng cười.
“Hải tỷ, Thiên Địa Kiếm Trang ngươi tàn sát như vậy, ta giết ngươi không sai chứ?”
Bước chân ngưng lại, hắn nhíu mày lôi ngọc thạch truyền tin ra. Đưa lên xem xét, bên trong truyền tới một đạo âm thanh già nua lãnh khốc.
“Giết?”
“Đã xong.”
Ngọc thạch lại nhấp nháy mấy lần:
“Lấy kiếm của nàng tới chỗ Mộ Dung gia đi, thằng nhãi bên Thiên Ma Tông đã chờ ngươi ở chỗ hẹn.”
Ánh sáng ảm đạm đi rồi dần biết mất, Dương Công Thiên thu lại ngọc thạch một cách cẩn thận. Hắn lấy đi thanh kiếm trong tay nữ tử dưới đất đưa lên ngang mặt tra xét. Kiếm sắc lạnh, sáng bóng như gương, trong sáng tới nỗi soi rõ đôi mắt của hắn trên thân kiếm.
Một đôi mắt lạnh lùng.
“Còn tính để lại cho tỷ, dẫu sao năm đó cũng đồng sinh ra tử nhiều lần. Nhưng tông môn đã cần, vậy ta mượn tạm một lúc.”
Hắn không gài thanh kiếm này bên hông mà thu vào giới chỉ, đồng thời ném một góc đạo bào thêu mây xanh ra cạnh đó. Làm xong việc đổi tội này, Dương Công Thiên tiếc nuối nhìn lên quãng đường còn lại của tầng bốn một lần, thở dài xuống núi.
Cơ hội trước mắt, nhưng vẫn cần đặt tông môn lên trên cùng, hắn lẩm bẩm một câu thân bất do kỷ tự an ủi mình.
Đồng thời điểm, lướt qua hắn là một thiếu niên bạch bào lưng thêu mai trắng. Thiếu niên này cầm một ô giấy màu vàng bên tay trái, tay phải khẽ xoa khóe mắt như mới ngủ dậy. Đi cạnh hắn là một con gà trống tơ, phần lông dường như mới mọc, mượt mà vô cùng.
Dương Công Thiên liếc qua ánh mắt Thiên Lý, một màu đục ngầu khiến hắn chẳng nhìn ra điều gì. Ngả người ra phía trước, hắn vận sức phi thân thật nhanh, chẳng mấy chốc đã rời đi nơi này.
“Nàng là… có chút quen mắt.” Thiên Lý nhìn khuôn mặt đầy máu trên đất, có chút hồi ức lại.
Đại kê nhanh mồm nhanh miệng, chợt nhận ra khuôn mặt kia bèn lên giọng nói:
“Ở trấn nhỏ lúc trước ngươi đòi thu phí bảo kê, bị nàng cười cho vỡ bụng. Nàng tên Hải Đông Nhi.”
Nghe vậy, cuối cùng Thiên Lý cũng nhớ ra. Mấy ngày trước, tại một trấn nhỏ có gặp ba thiếu niên, hình như một kẻ tên là Hứa Kim Tuyền, hai nữ tử là Mộ Dung Hoa và Hải Đông Nhi.
Thiên Lý liếc nhìn bộ lông mượt đại kê, điềm nhiên hỏi:
“Lông ngươi mọc là trộm linh thạch của nàng?”
“Trộm?” Gà sặc cười khi nghe lời lẽ nghi hoặc này.
“Gà gia tài sản vô số, nếu không để quên trên Linh giới, nghĩ đem ra có thể đè chết thiếu niên nhà ngươi. Còn truyện kia, đó là mượn. Chờ khi nào nàng gả đi, gà gia tới trả nợ cũng không có muộn à.”
Thiên Lý gõ ô giấy bốp vào cổ gà.
“Bới đất, chôn nàng.”
“Tại sao lại là gà gia làm, người đứng nhìn?” Gà lấy cánh xoa xoa cái cổ, cáu giận nói.
“Ta không nợ, ngươi thì có. Bớt dây nhân quả cho tên ngốc kia, ngươi làm này coi như trả nàng.”
Gà nghe vậy gật gù đi làm.
Qua một hồi xong xuôi, một gà một người lẽo đẽo leo lên kiếm phong. Nhìn Thiên Lý tỏ ra không quan tâm, đại kê tò mò hỏi.
“Ngươi không muốn một thanh kiếm sao? Mới đầu gặp, gà gia còn tưởng ngươi là kiếm tu.”
Bước chân Thiên Lý chợt dừng lại. Đâu đó làn gió trong trẻo thổi đến, thì thào qua tai thiếu niên.
“Không cần. Có lẽ rất lâu sau ta mới động vào kiếm. Hiện đang nhìn qua chút đạo pháp, dùng vậy đã thấy đủ dùng, không cần kiếm.”
Gà lại tò mò hỏi:
“Không dùng cũng có thể đem vài thanh về bán cũng được mà. Gà gia thấy ở đây có vài thanh thuận mắt.”
Thiên Lý nghe vậy ngẫm nghĩ đôi chút, gật đầu đồng ý.
“Cũng được, lúc về rảnh cầm mấy thanh cất vào thư viện Cẩm thôn.”
Càng lên cao, kiếm khí càng mạnh. In trên nền đất là vô vàn vết kiếm, nông sâu đều có cả. Thiên Lý cảm thấy việc leo núi này rất không có ý nghĩa, buồn bực nhìn đại kê.
“Ngươi nói ngươi cảm nhận được nó, sao từ khi vào đây lại không được?”
Gà nghe hiểu “nó” ở đây là Thanh Minh, đành uể oải đáp.
“Ta cũng không biết. Nhưng vì sao chúng ta phải leo lên cao như vậy.”