Tranh Minh

Chương 4: Thật trùng hợp



Căn nhà trúc tĩnh mịch, mọi người đều thu hết thảy chuyện vừa rồi vào trong đầu mà bàng hoàng. Hồi lâu, Lão đạo sĩ phá vỡ yên lặng nói với phía Bạch Y:

“Tổ tiên ngươi có lẽ là tên Phán Quan vừa rồi, trước khi xét xử đã phục dụng Uẩn Trí Đan của ta. Lúc hết cảnh cũng là vừa lúc màn máu hạ xuống, hắn chết. Hắn cũng thật ngốc, quá tham lam để mắc một cái kế mượn đao giết người đơn giản mà thân tử đạo tiêu. Dương mưu rành rành, nhưng đối mặt với cám dỗ như vậy cũng có thể hiểu được."

“Nói ra cũng thật có duyên, tổ tiên ngươi trước cầu ta cặp Uẩn Trí Đan này, nói rằng muốn ghi lại cuộc đời hùng tráng của hắn cho hậu nhân hắn noi theo, cách thức cầu xin ta thì chẳng khác các ngươi là bao. Nhân quả luân hồi một lần nay lại ta kết thúc. Thật trùng hợp!”

Mọi người vẫn đang bàng hoàng, nghe tới đây mới ý thức được đang ở hiện tại, lại thấy thật kì diệu, trong mắt còn đang có suy nghĩ miên man riêng về sự kiện vừa rồi.

“Đúng thật là trùng hợp!”

Thanh Minh than lên, không biết đang đồng ý với lão đạo sĩ kia hay là đang nói về điều gì khác, chỉ thấy mọi người ánh mắt cổ quái nhìn hắn. Xong nghe vậy, ngẫm lại cảnh tượng rồi ai cũng đều cho là như thế, cho là trùng hợp với Bạch Y.

Lúc này, đám người Bạch Y vẫn chưa hoàn hồn, đầu trầm ngâm khó chấp nhận. Bao đời tổ truyền, trả cái giá cực đắt để có được thông tin trân quý, mạo hiểm tính mạng mà thỉnh cao nhân, mong mỏi bảo vật được giấu sẽ đem lại một lần đổi vận, ai ngờ cũng chỉ là một đoạn phát xét một nhân vật từ thời xa xưa không chút giá trí nào.

Hắn miệng cười khổ, bàn tay đã run run thu về Uẩn Trí Đan. Kết quả đúng là ngoài sức tưởng tượng.

“Uẩn Trí Đan ngày ấy lão đạo luyện giá trị rất cao, có thể lưu lại gần như nhiều hình ảnh cố kỵ, lưu được cả hình ảnh xúc tích cấm chế hoặc đại thề không tiết lộ, trị giá hơn Lưu Ảnh Thạch nhiều, các ngươi có thể bán nó lấy nhân tình xem thử có giúp gì được không.”

“Việc ngươi đã xong, cũng là lần cuối chúng ta gặp nhau, ngươi hiểu ý lão đạo chứ?”

“Vãn bối hiểu rõ.”

Lão đạo sĩ lại quay phía Diệp dược sư: “Đã xong? Cần đi thôi.” Nói rồi không để dược sư trả lời, tay đã cầm ly trà hớp nhẹ.

Lần này lão vẫn hơi cau mày, có lẽ trà ở đây thực sự khó uống.

“Thực không có bệnh, do tinh thần yếu cùng tư chất thân thể không tốt. Hẳn là không vấn đề gì, sau này cố gắng tu luyện là được.” Dược sư nhìn về phía mẹ Thanh Minh dặn dò.

“Thực đơn giản vậy?” Hoa Tranh đơn giản thắc mắc, ý muốn nói ngài sao vội vậy.

“Con đã bảo rồi mà. Cũng chẳng khác mấy người ở thôn chúng ta phán. Con không hề ngốc, kể cả ngốc thì làm gì có thuốc nào chữa tốt được đâu.”

Nghe đoạn này, mấy người đều khẳng định tên này ngốc thật, không khỏi lo thay cho cha mẹ hắn.

“Người tới đều là duyên, nên công bằng. Để lão đạo thử xem ngươi đôi chút.” Lão đạo sĩ đặt trà xuống bàn, đi tới chỗ Thanh Minh.

Thanh Minh chột dạ nhưng mặt vẫn biểu tình như cũ không đổi. Ánh mắt hắn nhìn lão đạo sĩ đang ấn nhẹ song chỉ vào mi tâm mình. Xong xuôi, lão lại về ngồi nhấp một ngụm trà.

Lần này lão không nhăn mày như trước nữa. Là trà dễ uống hơn rồi, hay là... nhìn ra được gì rồi hay chăng?

“Biểu hiện vậy là bình thường thôi, đúng là tinh thần hơi yếu, tam hồn khuyết một. Tư chất rơi vào Hoàng phẩm, vừa khéo gọi là rèn luyện được chút công phu, thành tựu có hạn, rất khó phát triển. Quan trọng nhất là tam hồn khuyết một, tự nhiên không muốn cho tròn vẹn, thiên sinh yếu ớt. Mười hai tuổi, đang Luyện Da võ nhân, tiềm năng cũng chỉ hơn phàm nhân một chút. Tam hồn khuyết một còn sống được đã may mắn rồi, không cần quá chấp chướng tu luyện.”

Thanh Minh mặt không biểu tình, bình tĩnh mà nghe nhưng sau lưng mồ hôi đã nổi lấm tấm, trong lòng cũng thầm mừng nhủ: “Mạnh Bà Thang, quả có tác dụng.”

“Ta nên đi thôi, thực không thích ở lâu nơi này, không khí quá loãng.” Lão đạo sĩ thong dong bước ra ngoài.

“Đa tạ đạo trưởng.” Mẹ Thanh Minh chắp tay cảm tạ.

Trước khi đi lão còn tặng vài câu cho Bạch Y: “Tới nơi nào băng tuyến cực hàn mà tìm vận may, thành công không quá một phần. Ta bấm đốt tay tính được, xem như tận duyên."

Diệp dược sư thì vẫn tại dặn dò mẹ con Hoa Tranh.

“Chuyển lời với Viên tiểu tử, ta lần này không thể giúp rồi, nên cũng không tính. Phàm một việc trong khả năng, tương lai nhất định trả.” Diệp dược sư nói xong, cất bước theo lão đạo sĩ rời đi.

Đám người Bạch Y đứng lên, vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn. Cái giá bỏ ra thực sự là đại thương căn cơ, khó mà nhận được hiện thực tàn khốc. Còn về con đường không quá một thành kia, dù có tìm được thì dưới một thành tỉ lệ, tìm được có thể làm gì chứ.

“Môn chủ, về bọn họ...” Một tên hộ về dò hỏi.

“Bỏ đi, không cần diệt khẩu nửa.” Nói xong hắn bỏ đi.

Hoa Tranh, mẹ Thanh Minh, nghe những lời này mà giật mình, cũng may là Bạch Y tỏ vẻ muốn rời đi không quan tâm. Nàng thở ra một hơi nhẹ lòng.

Một nữ hộ vệ đi ra sau cùng hất tay một cái hướng về phía mẹ của Thanh Minh sau đó cũng vô tung rời đi. Một lá bùa nhỏ trên trán Hoa Tranh dần hiện ra.

“Tự xử lý. Triện bảo vệ đã giải, đem nhúng nước là được, tuyệt không chạm ánh nắng.” Âm thanh nữ hộ hệ vang lên từ tít xa vọng về, càng ngày càng nhỏ.

“Từ lúc nào mà...” Hoa Tranh hít một hơi lạnh, không rõ từ lúc nào đã bị những người kia hạ thủ, xong rất nhanh lại bình tĩnh lại. Nàng cứ tưởng diệt khẩu là đao kiếm động, không ngờ chỉ hai phàm nhân mà những tu chân giả này lại dùng cả phù triện.

Hai mẹ con dọn dẹp xung quanh đôi chút, bầu trời đã nhá nhém mực.

“Đêm nay mượn nơi này qua đêm, sắc trời cũng gần tối rồi.”

“Cả tháng ăn mãi đồ khô, để con qua dòng suối câu chút cá.” Nói rồi Thanh Minh chạy ra ngoài thật nhanh.

“Tiểu tử lại ham nghịch ngợm rồi.”

Nàng sắn nhẹ tay áo, bàn tay như ngọc rất thon thon thả, bỏ hành lý xuống rồi vào bếp chuẩn bị, thi thoảng lại chạy ra sân tới giá dược liệu, khẽ ngửi chửi rồi nhúm một chút, mang vào trong bếp. Tay thuận việc quen cứ thế nhen lửa bắc cháo.

Bờ suối nhỏ, dòng nước nhẹ trôi êm đềm, một cái cần câu bằng trúc tươi đang buông thõng, là vừa mới được làm. Một thiếu niên hai tay gối đầu, miệng ngậm ngọn cỏ đưa mắt nhìn trời thất thần. Trời loang mực, duy chỉ đằng tây đang còn vài tia tàn hơi.

Đối diện bên bờ, lệch đi về phía xa xa cũng có vài người buông cần lần cuối, nhưng chỉnh chu chăm chú hơn, họ mang tâm thái mong lần cuối thả cần có thêm cá mang về.

Thiếu niên đưa bàn tay lên tầm mắt, khẽ nắm lại rồi khẽ mở, cứ như vậy vài lần quan sát chính đôi bàn tay mình. Ba năm trước với hắn, những cử động này còn khó khăn, một vài suy nghĩ muốn biểu hiện ra cũng ngắt quãng, điều này khiến cả thôn nhỏ coi hắn như kẻ ngốc. Tuy nhiên, mấy năm nay hắn cũng có chút tiến bộ, khiến cha mẹ cũng bớt lo lắng.

“Chung quy vẫn là tam hồn khuyết một, đến đây cũng là cực hạn rồi.”

Đánh giá mấy lần, thiếu niên buông bàn tay xuống, trong đầu lại cảm khái chuyện buổi chiều vừa rồi trong căn nhà trúc.

“Có thật là trùng hợp, là duyên số hay là lý do gì?”

“Cũng không biết... có thành công hay không.”

Không nghĩ nhiều nữa, hắn tháo đôi giày của mình, ngâm bàn trân nhỏ vào dòng nước mát lạnh, đôi bàn chân leo núi đã mỏi dã cả ngày, trong miệng thì khẽ ngân nga một giai điệu không lời. Mấy người thả cần phía xa xa thấy vậy không khỏi lắc đầu.

Như vậy thì lấy đâu cá cho ngươi câu chứ?

Dãy núi phía xa như một cái miệng đầy răng, đang cố nuốt mặt trời xuống bóng đêm vô tận. Bầu trời phía tây dần lịm, thiếu niên thu cần về nhà, vẻ mặt có chút thất vọng.

“Không được con cá nào rồi.”

Vài người gần hắn nghe vậy cũng vỗ vỗ cái chán: “Dùng lưỡi câu thẳng để câu cá, ngươi nghĩ lưỡi câu của ngươi bằng tiên đan, cá chủ động tới ngậm sao.”

“...”

Tới nhà dược sư, Hoa Tranh mẹ hắn đã ngồi trước bàn nhỏ ngoài sân, hai chén cháo rau dại nghi ngút khói, lại thêm một chút mùi dược liệu.

Thật thơm!

“Nhi tử ngốc, ta đang chờ ngươi báo hiếu đây, cá của ngươi đâu rồi. Thì ra không biết câu cá.”

Thanh Minh ngồi về bàn, cười hi hi, vẻ mặt xong lại cố tỏ ra có uy tín.

“Thực sự là câu được cá. Đi nửa đường nó nhảy ra mất rồi.”

Thanh Minh bụng rỗng đói meo, hắn qua loa vài câu rồi húp sùm sụp bát cháo. Cháo nóng buổi nhả nhem chiều tà mệt oải, ăn vào làm tỉnh cả người.

Hoa Tranh chống cằm nhìn con trai mình. Thỉnh thoảng nàng lấy tay vén vén lọn tóc rơi xuống của tiểu tử.

“Vậy sao không nhặt về lại.”

Hỏng bét, do chén cháo nức mũi mà đối đáp qua loa rồi. Hắn chỉ tìm đại lý do cho có, ai ngờ mẹ hắn cứ xoáy vào châm trọc.

“À thì... Đúng rồi, có một lão đầu vô cùng khó khăn, con đã nhặt lại tặng cho người ta rồi.”

“Ài, thiên sinh thật bất công, kẻ giàu người nghèo. Cũng thật thiên vị với mẫu thân đại nhân, ban cho người một đứa con hiểu chuyện.”

Hoa Tranh: “...”

“Ăn nhanh rồi nghỉ ngơi sớm, mệt mỏi thời gian dài rồi.”

Sáng sớm hôm sau, gà mới gáy được vài tiếng, Hoa Tranh đã dậy sớm thúc dục, làm vài món lót dạ rồi chuẩn bị rời đi.

“Nương à, thực sự không lấy những dược liệu này mới là có lỗi với Diệp dược sư. Người phải hiểu ông ta bỏ biết bao công sức vào đây, giờ nếu không lấy coi như là bỏ phí bao tâm huyết người ta. Chúng ta làm người, đâu thể vô tâm như thế được.”

“…”

Hai mẹ con đang đứng trước mấy giá dược liệu ngoài sân, Thanh Minh vẻ mặt vô tư đang khuyên nhủ mẹ hắn.

“Nhiều lúc, ta thấy ngươi ngây ngốc như cha ngươi vậy, nhiều lúc lại vô cùng dẻo mỏ.”

“Vậy là dẻo mỏ giống người rồi, cha nương mỗi người một thứ.”

Hoa Tranh nghe vậy trừng mắt, miệng phản bắc lại luôn:

“Nào có chuyện như vậy, tuyệt không phải. Hừ, đó cũng từ cha ngươi mà ra.”

“Đúng đúng, tất cả đều do cha.”

Đến đây, Hoa Tranh mới nhận ra gì đó. Thế nào nàng lại đi giải thích với đứa nhỏ này rồi, còn đôi co ba lời. Nàng cảm thấy bị lây cái ngốc của nó rồi, xong lại tự vấn lòng.

“Không phải ta mới thực sự ngốc đó chứ.” Nàng lại quay ra nhìn Thanh Minh kì quặc: “Lẽ nào thực là di truyền từ ta!”

Tuyệt không phải, đánh chết cũng không nhận!