Tranh Minh

Chương 95: Nói một, làm hai



Thanh Minh trước đó có nói, Tiên Mộ chỉ là việc tiện, không phải mục đích chính.

Đại ý là vậy, nhưng nếu tranh thủ được chỗ tốt, vậy tại sao phải ngu ngốc bỏ qua?

Hiện tại, hắn đang vẽ những đường ngoằn ngoèo khó hiểu trên bờ biển. Sóng biển lăn tăn, thi thoảng làm chờm những đường vẽ, thi thoảng lại êm dịu rút đi, để lại một phần nước đọng trên những đường rãnh hẹp ngoằn ngoèo.

“Trận Đạo của người rất tốt. Ngày đó ở trong Cửu Thủ Sơn, ngươi lợi dụng phong thủy và thiên địa đại thế phong ấn Doanh Hiểu ta đã rất ngạc nhiên. Tuy là mượn huyết tế cùng thọ nguyên, lại chỉ dựa được một hơi thiên địa cộng với việc Doanh Hiểu vô cùng suy yếu, nhưng không thể phủ nhận ngươi rất tốt.” Vấn Tử Mẫn nói.

Thanh Minh nghe vậy ngưng một nhịp nhìn nàng:

“Có một tả đá khổng lồ trên núi, phong hóa ăn mòn khiến nó tròn trịa như trăng rằm. Một hôm, thấy dưới tảng đá kia có một hòn sỏi đẹp mắt, một chú tiều không nén được tò mò tới nhặt. Thế là tảng đá mất thế, lăn đùng đùng xuống núi đè chết tham quan nổi tiếng trong vùng. Nhưng chú tiều kia cũng gặp nguy hiểm không kém, chút nữa là nát người bỏ mạng. Việc Cửu Thủ Sơn kia cũng như vậy, may mắn thôi, mà ta cũng phụ tổn rất nhiều, kém chút lật thuyền trong mương.”

Vấn Tử Mẫn nói:

“Đúng vậy. Nhưng ngươi cũng rất khó dò.”

Thanh Minh không phản bác, cười nói:

“Tỷ cũng vậy.”

“…”

Bỗng dưng bầu không khí rơi vào trầm mặc. Từ ngày ấy, mặc dù biết, hai người cũng chưa hề nói qua về vấn đề này, chỉ là giữ im lặng trong lòng.

Giữa chuyện biết và nói toạc ra chỉ cách nhau một tấm màn mỏng, nhưng về tâm lý lại không hề nhạt nhòa như vậy. Hai người đều là người thông minh, tự nhiên biết chuyện này.

Hôm nay, trước thời gian Tiên Mộ mở ra không tới mấy bước, vấn đề này được đề cập tới, lại là chính miệng Vấn Tử Mẫn nhắc lên đầu tiên, Thanh Minh biết ý của nàng.

Lần kia, hắn bị nàng dẫn dắt. Mặc dù nhận hỷ trong nguy nhưng bất kỳ ai cũng không thích như vậy, huống chi một người ham sống sợ chết như hắn. Trong lòng có nghi kị, vậy khó đi chung. Nàng muốn nói rõ một chuyện trước khi cùng tiến vào Tiên Mộ. Mà Thanh Minh cũng hiểu, nên mới nói “Tỷ cũng vậy.”

Bí mật, ai chẳng có.

“Ta chỉ muốn sống, hoặc là sống tới khi nhặt đủ ký ức, hoặc là tới khi hiểu rõ, Mạnh là gì?” Vấn Tử Mẫn điềm nhiên nói, nàng nói rất chậm.

Thanh Minh vuốt mi tâm, lắc đầu:

“Không biết, nhưng có cơ hội, ta sẽ để tâm giúp tỷ tìm kiếm.”

“Đa tạ.”

Thanh Minh nói ra:

“Ta không có dự định gì. À nếu có chỉ là lên Linh giới làm một bang chủ an phận sống qua ngày. Việc ta làm không ngáng đường tỷ chứ? Ta rất sợ chết.”

“Ta cũng chưa làm ngươi chết.”

Thanh Minh đáp lại:

“Ta cũng chưa tổn thương tỷ bao giờ.”

Nghe vậy, Vấn Tử Mẫn nhìn Thanh Minh thật sâu. Hồi lâu, nàng thở ra nói:

“Chắc vậy…”

“…Đúng không?”

Nói tới đây, Thanh Minh biết vấn đề đã được giải quyết một nửa. Lại nghe Vấn Tử Mẫn kể nợ:

“Ta đã có dự tính, sau khi tới Đại Chậu, có lẽ sẽ khó gặp lại. Nên nhớ, ngươi vẫn nợ ta một ân tình.”

Thanh Minh gật đầu: “Hươu con rất dễ nổi bật, nếu không tìm được ta, tỷ có thể tìm hắn. Không cần nhớ chi li như vậy, có khó khăn gì, ta vẫn sẵn lòng trong khả năng.”

Thanh Minh nhìn nàng, trong lòng tự dưng dâng lên một cỗ cảm giác khó hiểu, thật chậm nói:

“Ta… vẫn có thể gọi “tỷ” chứ?”

Vấn Tử Mẫn nghe vậy hơi sững sờ. Nàng khẽ cười nhẹ, tuy ít cười, nhưng Thanh Minh biết nàng cười rất đẹp.

“Được.”

Về với vẻ đoan chính, nàng lại nói:

“Chúng ta còn đồng hành xa xa, giờ chưa phải lúc ngươi nói mấy lời cảm xúc này. Ngươi quả là một kẻ bụi hoa lão thủ, nhưng với ta không có tác dụng nhiều. Mấy lời thao túng những điểm nhỏ tâm lý này, ngược lại dạy tiểu đồ đệ của ngươi một chút.”

Thanh Minh nghe vậy hơi há mồm, xong lại chỉ cười không nói.

Xa xa, có tiếng vọng lại:

“Tỷ tỷ, thuyền làm xong rồi.”

Vấn Tử Mẫn nghe vậy rời đi, Thanh Minh nhấc lên cần câu, cắm đầu vẽ tiếp.

Hì hục đến chiều tà, cả bờ biển đã chằng chịt như một bức họa khổng lồ. Yên Hưu Lộc rất muốn xem hình dáng như thế nào, mội tội phải từ trên không quan sát mới thấy được hết toàn cảnh.

“Thứ này có tác dụng gì?”

Thanh Minh thở dài tiếc nuối:

“Rất ít, lại không có tài liệu bố trận, nhất là linh thạch. Mượn lực sóng biển kiểu này không được bao nhiêu, mà thời gian nửa ngày tích lũy cũng chẳng nhiều, đã ít lại càng ít. Trận này gọi Mê Lạc Trận, có thể đánh lừa được một chút cảm ứng, tranh thủ cho chúng ta một chút thời gian. Nhưng là tu sĩ cao cấp lừa được không bao lâu, họ chỉ cần khoanh vùng, chẳng mấy chốc tìm tới.”

Vấn Tử Mẫn nhìn mặt trời đang mệt mỏi lặn xuống, hỏi:

“Được bao lâu?”

“Một khắc.”

“Ít vậy, có như không.” Yên Hưu Lộc than thở.

“Nhiêu đó đã đủ thời gian cho chúng ta thành công chiếm tiên cơ.”

Thanh Minh nhìn đồ đệ như vậy hơi lắc đầu. Vẫn là kinh lịch quá ít.

“Giả sử ngươi, ta và Dao tỷ là ba thế lực lớn, cùng chạm mặt Tiên Mộ, vậy sẽ làm gì?”

Yên Hưu Lộc ôm ngực chống cằm, chẳng mất nhiều thời gian, hắn đã minh bạch ý tứ của Thanh Minh.

“Ra là vậy. Mặc dù Tiên Mộ mở ra nhưng các thế lực lớn sẽ đình chỉ một đoạn thời gian, thay vào đó định ra một chút sự tình. Những tán tu hay tu sĩ không có chỗ dựa muốn lẻn vào trước mí mắt họ là không thể. Mặc dù Tiên Mộ đều không là của ai, việc này thiên kinh địa nghĩa, nhưng số đông định ra luật ước, vậy nó chính là quy tắc được định nghĩa lại. Ai làm trái, vậy chính là sai.”

Thanh Minh xem đồ đệ sáng dạ, cười nói:

“Đúng vậy, một bước bỏ xa là ngàn bước bỏ xa. Nếu chúng ta đi sau, vậy sẽ vĩnh viễn đi sau. Mà sự tình mấy lão gia hỏa đàm phán, tuy rằng có thể đã ngầm thông với nhau trong tối, nhưng là tại đây, e rằng còn phải nói đi nói lại không ngắn. Một khắc kia sẽ khuếch đại không chỉ một khắc.”

Yên Hưu Lộc hơi bận tâm điều gì đó, nói:

“Không có bình đài thật đáng sợ, e rằng đều phải nghe người ta định nghĩa.”

Thanh Minh nhìn ra được vì sao đồ đệ đồng tình, cười nhẹ:

“Tán tu vẫn sẽ được vào, tất nhiên những kẻ đứng đầu sẽ không đoạn tuyệt. Tán tu là thành phần rất đông đảo, cũng rất đoàn kết khi có việc động tới lợi ích. Mà chuyện này cũng không phải không hợp lý, thực lực yếu thì ở ngoài húp canh, muốn vật không xứng với lực chỉ có đem họa rước vào thân mình.”

Yên Hưu Lộc yên lặng suy tư, hồi lâu nhìn mặt trời lặn xuống, hắn bật tiếng nói:

“Nhưng hình như sư phụ quên một điều, họ có thể phát hiện có trận pháp bố trí.”

Thanh Minh cười:

“Kẻ đần có thể nói được việc lợi ích trước đó, không bị lợi ích làm mờ, suy nghĩ một chút có thể để ý tới nguy hiểm. Ngươi tiến bộ.”

Yên Hưu Lộc nghe vậy khẽ cười ha ha.

“Vậy nói tiếp đi.”

“Tiếp gì cơ?” Yên Hưu Lộc hỏi.

“Ngươi chỉ nhìn thấy vậy thôi hả?”

“Có hơn sao?”

“…”

Vấn Tử Mẫn rời mắt khỏi chân trời, lúc này quay sang nói:

“Sắp tới rồi, không đùa nữa. Ngươi nghĩ nước trong có thể mò cá hay không?”

“Không!” Yên Hưu Lộc hồn nhiên đáp. Nhưng nhận ra gì đó, hắn thốt lên:

“Vậy thì khoắng cho đục. Họ muốn định luật, vậy chúng ta khoắng. Khi phát hiện có người vào trước, vậy sẽ rấy lên nghi ngờ. Cao tầng nhìn nhau nghi ngờ, tầng dưới lại nghi ngờ tầng cao. Đại khái kiểu ‘Các ngươi lén lút vào trước, vậy còn ở đây đạo mạo?’, Ai cũng bất bình, loạn nổ ra.”

Thanh Minh lúc này hài lòng nói: “Có chật tự là tốt, loạn mới là không tốt. Tuy là cơ hội, nhưng cũng là nguy hiểm. Trận pháp này giữ được một khắc dò xét, giữ được nửa khắc không lộ, chúng ta có một khắc rưỡi cố gắng bỏ xa.”

Vấn Tử Mẫn nhắc nhở:

“Sau này tận lực tránh xa Hổ yêu kia, hắn có thể suy được ra chúng ta là đầu xỏ. Không biết ý hắn thế nào, nhưng thấy là chạy.”

Yên Hưu Lộc run lên: “Chạy được sao?”

Thanh Minh nói: “Vậy thì chết.”

“…” Yên Hưu Lộc há miệng không nói nên lời. Chợt nhớ tới hôm trước, hắn thốt lên.

“Còn cả Trịnh Nhất nữa.”

Thanh Minh lúc này lên tiếng thúc giục:

“Được rồi, đốt xong đống gỗ râu kia thì đem tro rắc lên trận văn đi. À, nếu ngươi còn đồng tử, buồn tiểu cứ việc tiểu lên.”

Yên Hưu Lộc nghe lời, thành thật đi làm. Nhìn bóng lưng Yên Hưu Lộc đi xa, Thanh Minh lại tiếp tục chuyện dở dang ban chiều. Một hồi suy nghĩ, hắn trầm tĩnh nói ra:

“Lý niệm chúng ta sẽ không đối lập chứ?”

Vấn Tử Mẫn quay sang nhìn hắn. Chập tối lờ mờ, nhưng ánh huyết nguyệt đủ để thấy vài nét trên khuôn mặt hai người. Xích quang phản chiếu, ánh mắt Vấn Tử Mẫn như máu, nàng chớp mắt, nói:

“Ta tưởng chúng ta cùng một loại người.”

Thanh Minh tới bên cạnh nàng, tùy tiện ngồi xuống. Hắn mở miệng hờ hững, tựa như không bận tâm lấy chuyện này.

“Có lẽ đã từng. Thật ra, hầu hết ai cũng thích yên bình cả, bao gồm cả những kẻ gọi là ma đầu tàn ác. Tàn sàn là không cần thiết.”

Vấn Tử Mẫn khẽ liếc nhìn nét mặt Thanh Minh, lại nhìn Yên Hưu Lộc tít phía xa đang cặm cụi.

“Hầu hết chứ không phải là tất cả. Cuồng loạn là tàn sát, chân ma là giết tróc. Tàn sát là vô tội vạ, giết tróc là có mục đích.”

Mặc dù tự nhận không phải kẻ tốt, cũng giết rất nhiều người, nhưng nghe Vấn Tử Mẫn nói vậy, Thanh Minh biết mình đã đoán chúng tới tám phần ý của nàng. Hồi ấy nhân tính thiếu nhiều, nhưng bây giờ đã trọn vẹn, đâu ai muốn làm địch với cả thế giới?

Thanh Minh hơi run lên, có lẽ gió đêm rất lạnh. Bờ môi hắn mấp máy:

“Nghe cách nói của tỷ, vậy chắc không bỏ qua cơ hội này đâu nhỉ. Ha ha ha…”

Thấy hắn nói một nửa, Vấn Tử Mẫn lạnh lùng nói:

“Nếu ngươi không thể nhìn xa một chút, chỉ khuấy đục để tranh thủ chút lợi ích này, vậy thì sau này sẽ khó có chỗ đứng.”

Nhìn hắn, nàng nói tiếp.

“Ngươi không dám, nhưng ta sẽ làm. Khuấy cả tương lai lên, sau này, ta và các ngươi mới dễ phát triển. Thiên tài chỉ có trưởng thành mới là uy hiếp chân chính. Đem thế hệ trẻ tận giết, coi như bố cục của mấy lão già Đại Châu sẽ về không, điểm xuất phát của ta và ngươi sẽ tương đương với họ, cuộc đua này sẽ có một khởi đầu mới.”

Nàng nói giết người như thể một cái hít thở, một cái chớp mắt cũng không có.

Đem toàn bộ thế hệ này tận giết, ai có thể nghĩ được như vậy?

Mặc kệ, Thanh Minh đã không bận tâm về vấn đề này, nói:

“Có ba chuyện lưu ý. Thứ nhất, chưa chắc lần này là toàn bộ quần long tụ hội. Thứ hai, không chỉ thế hệ trẻ, cường giả tới đây còn nhiều hơn. Thứ ba, Trịnh Nhất và Hổ Yêu kia?”

Vấn Tử Mẫn gật đầu, xem ra hai người sẽ không xảy ra đôi co. Nàng cũng không ngạc nhiên khi Thanh Minh có lo toan như vậy.

“Hai điều đầu không quan trọng. Còn về Trịnh Nhất, không bận tâm, Hổ yêu kia đã kiểm tra qua ngươi, một cái củi mục.”

“Quan trọng là làm như thế nào thôi. Giống như củ cải và con lừa, đây cũng chỉ là một hồi cơ hội quần long tụ hội, ta lại không có năng lực, vả lại chết nhiều như vậy quả thực cắn rứt lương tâm. Cái nhìn của tỷ thế nào?”

“Ta nói rồi. Ta cần sống, nếu chỉ tạm thời sống để mai này bị bóp chết, vậy hiện tại nên tự tuyệt dứt khoát. Ta không giống ngươi, nếu có cơ hội, ta sẽ triệt để nắm lấy.

Chúng ta đều xuất phát muộn, nếu không biến cuộc đua này về điểm ban đầu, mượn lời ngươi nói ‘một bước chậm là ngàn bước chậm’, như vậy làm sao đuổi?”

Vấn Tử Mẫn nhìn huyết nguyệt đang dần nhô, nói:

“Muốn siêu việt người khác, có hai con đường. Một là cố gắng hơn người khác vạn lần, hai là triệt để dìm đối phương xuống sâu. Người ta thường nói một, nhưng làm hai.”

Người ta thường nói một, nhưng làm hai!

Hóa ra câu này còn có vế trước.

Thanh Minh cười hơi gượng, nói:

“Có chính có tà, dù là ai, quan trọng nhất là tính mạng.”

“Cũng phải, ta tham lam. Với năng lực hiện giờ quả thực là mơ ước xa vời, nhắm mắt đi làm chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết. Thôi, coi như tùy duyên vậy.”

Vấn Tử Mẫn nhìn Yên Hưu Lộc đang bước tới, suy tư một lúc, nói ra dự định:

“Đọc một số cổ thư, lại từ Doanh Ký Biền biết một chút, văn ấn khắc trên ngọc tỷ này vỡ đồng thời toàn bộ năm tháng lừa rối Thiên Đạo sẽ bại lộ. Có lẽ sẽ có một đạo thiên phạt tương đương với Minh Đăng tự bạo. Nếu trong trường hợp tách ra, thấy thiên uy, cứ tận lực chạy tới Đại Châu là được, không cần lo cho ta.”

Yên Hưu Lộc không hỏi nhiều, thấy Thanh Minh gật, hắn cũng gật rồi căn dặn:

“Vậy tỷ cẩn thận.”

Nhìn huyết nguyệt tròn vành, Vấn Tử Mẫn nói:

“Từ bây giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.”

— QUẢNG CÁO —