Tranh Nghi

Chương 8



Hai ngày sau, Lục Tranh vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đơn trong một căn phòng ngủ chứ không phải là tầng hầm u ám, lạnh lẽo.

"Lục Tranh."

Nghe tiếng gọi khẽ, anh ngoảnh sang nhìn thì thấy Đàm Song Nghi. Mái tóc dài được buộc cao lên, cô mặc chiếc áo phông màu trắng rộng rãi thoải mái cùng chân chân váy ngắn màu đen khoe cặp chân thon dài trắng muốt đang ngồi trên ghế đối diện giường ngủ, bờ môi của cô như đang mỉm cười.

"Song Nghi..."

Lục Tranh bối rối ngồi dậy thì Đàm Song Nghi đỡ vai để anh dựa vào thành giường.

"Anh bị rắn độc cắn, tôi đã giúp anh lọc máu với cả điều trị toàn thân nên giờ không còn nguy hiểm nữa, nhưng xem chừng cơ thể anh vẫn còn rất yếu."

Lục Tranh nghe vậy thì vội vàng nói: "Cảm ơn cô..."

Đàm Song Nghi nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng nói: "Đàm Lăng đã ra nước ngoài một thời gian cho nên mấy ngày tới anh sẽ trong vòng an toàn. Tôi sẽ nói với người hầu mang đồ ăn cho anh. Thế nên anh chỉ cần nghỉ ngơi để sức khoẻ nhanh hồi phục."

"Ừm, tôi biết rồi." Lục Tranh gật đầu khẽ nói.

"Tốt lắm."

Đàm Song Nghi nhìn dáng vẻ hết mức nghe lời của anh, trong lòng rất thoả mãn, lại đưa tay lên xoa đầu anh. Anh đã dần quen với cách đối xử này của cô.

"Bây giờ anh cảm thấy trong người thế nào, có mệt hay bị chóng mặt nữa không?"

Lục Tranh lắc đầu nói: "Không có thêm vết thương nên tôi không sao."

"Vậy giờ anh đi tắm nhé. Tôi đã chuẩn bị nước ấm cùng với ít thảo dược. Như vậy sẽ giúp vết thương nhanh hồi phục."

"Được..."

Mặc dù chỉ là căn phòng nhỏ nhưng vẫn có đủ nội thất lẫn phòng tắm. Lục Tranh đi qua cửa ngăn theo sự chỉ dẫn của Đàm Song Nghi đã thấy phòng tắm được thiết kế đơn giản sạch sẽ có một tấm gương lớn, bồn rửa tay, bồn vệ sinh, vòi sen cả bồn tắm lớn đã được xả đầy nước ấm cùng rất nhiều lá thảo dược.

Lục Tranh đứng trước gương, anh lặng lẽ cởi bộ quần áo rách nát trên người và cũng tháo bỏ hết băng vải quấn quanh vết thương. Những vết sẹo đỏ dưới ánh đèn đã hiện rõ trên da thịt trắng sáng. Ở bắp chân phải và ở cổ anh vẫn còn vết cắn bởi con rắn độc.

Lục Tranh bước vào bồn tắm. Dòng nước ấm áp cùng lá thảo dược đã làm dịu đi vết thương đau rát trên cơ thể. Anh thoải mái dựa lưng vào thành bồn tắm. Nhưng lát sau đó...

"Lục Tranh, tôi mới ra nhớ là phải bôi thuốc lên vết rắn độc cắn thế nên... tôi vào nhé."

"Khoan..."

Lục Tranh giật mình khi nghe tiếng gọi của Đàm Song Nghi. Anh hoảng loạn vì bản thân lại đang loã thể, vừa định đứng dậy muốn mặc lại quần áo thì cửa phòng tắm đã mở ra...

ÙM!

Lục Tranh ngượng ngùng đến mức đã lặn hụp xuống bồn tắm đầy nước.

"Ôi trời, anh đang xấu hổ à." Đàm Song Nghi từ từ bước tới, khoé miệng cười vui vẻ nói: "Đừng ngại, Lục Tranh. Tôi là bác sĩ nên khi khám bệnh thì đã nhiều lần nhìn nam nữ khoả thân rồi. Nhanh ngoi lên đi nào, tôi đếm đến ba, anh mà không lên là tôi sẽ giận anh đấy. Một, hai..."

RÀO!



Lục Tranh lập tức ngóc đầu lên, nước trong bồn tắm chảy ào ra ngoài.

"Khụ..."

Lục Tranh sau khi nín thở ở dưới nước khi ngoi lên thì há miệng thở hồng hộc. Mái tóc lẫn khuôn mặt anh đều ướt sũng, anh lấy tay che miệng ho sặc sụa!!!

Đàm Song Nghi kiên nhẫn đợi anh ho xong thì đứng sát gần bồn tắm nói: "Anh nhấc chân phải lên chút nhé."

Lá thảo dược cùng dòng nước che phủ bồn tắm, Đàm Song Nghi chỉ nhìn thấy từ lồng ngực trở lên nhưng lần đầu tiên tắm trước mặt con gái nên Lục Tranh vẫn cảm giác rất xấu hổ!!!

Anh do dự mãi còn chưa kịp phản ứng thì Đàm Song Nghi đưa tay xuống nắm vào cổ chân phải của anh kéo lên khỏi mặt nước!!!

"A..."

Lục Tranh vô cùng sững sờ trước hành động có chút bạo lực của Đàm Song Nghi. Cô để chân phải của anh gác lên thành bồn tắm, bàn tay vẫn siết chặt quanh mắt cá chân khiến anh cảm giác đau đớn.

"Song Nghi..."

Anh nhíu mày khẽ gọi tên cô. Nhưng cô lại cười một cách vô hại, bàn tay thon nhỏ lại có thể dùng sức mạnh đến vậy!!!

"Lục Tranh, ngoan ngoãn nào. Tôi không muốn làm anh bị thương!"

Lại một lần nữa, luồng sát khí vô hình toả ra xung quanh Đàm Song Nghi khiến anh lo sợ... Anh ấp úng gật đầu một cách gượng gạo.

Đàm Song Nghi vẫn mỉm cười, bàn tay nắm cổ chân anh lúc này mới buông ra. Anh thấy quanh vùng mắt cá chân đã có vết ngón tay đỏ rực, không ngờ chỉ trong chốc lát vậy mà...

Nhìn vết đỏ trên cổ chân anh, Đàm Song Nghi ánh mắt lại có hơi áy náy liền dùng bàn tay xoa nhẹ quanh mắt cá chân của anh. Kỹ thuật xoa bóp của một bác sĩ chuyên nghiệp như cô rất tốt khiến chân phải của anh đang căng cứng vì đau đã thoáng chốc thả lỏng.

Đàm Song Nghi nắm cái cổ chân trắng nõn của anh, bàn tay sau đó lại vuốt ve lên phần bắp chân, da thịt cũng nhẵn nhụi ít lông khiến cô sờ rất thích tay!

Cơ thể anh ta hơi gầy... mỏng nữa, cảm giác như chạm mạnh phát là vỡ...

Sờ chân anh chán chê rồi thì Đàm Song Nghi mới lấy ra lọ thuốc hình tròn, lấy một ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay bôi lên vết cắn ở bắp chân anh.

"Tạm thời đừng để dính nước."

Cô nhẹ giọng nhắc nhở, anh liền gật đầu.

"Tiếp theo là ở cổ, nhưng mà trước đó... anh ngửa đầu ra sau một chút."

Lần này anh không do dự đã hơi ngửa đầu ra, Đàm Song Nghi cầm vòi sen điều chỉnh nước ấm xối lên tóc anh.

"Việc này..." Anh không chống đối nhưng vẫn nói: "Tôi... tôi tự làm được mà..."

Đàm Song Nghi không che giấu nữa đã nói thẳng luôn: "Chẳng hiểu sao tôi lại có hứng thú với anh, Lục Tranh."

"Hả?" Lục Tranh cảm thấy khó hiểu.



"Anh cứ coi như tôi đang giết thời gian thôi. Lúc còn ở Luân Đôn thì tôi rất bận với công việc bác sĩ nhưng khi về nước chưa tìm được chỗ làm nên giờ rất rảnh."

"Vậy à..."

Đàm Song Nghi xối nước xong thì lấy dầu gội giúp anh gội đầu. Anh khép đôi mắt lại suy nghĩ điều gì đó lát sau đã lên tiếng nói: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi... Tại sao cô lại giúp tôi?"

"Anh muốn biết lắm à?"

"Đương nhiên rồi. Cô là con gái của Đàm Lăng... phải có lý do gì đó thì cô mới giúp tôi... nếu ông ta phát hiện chuyện cô làm... tôi sợ..."

"Anh đang lo lắng cho tôi?"

Lục Tranh đang hỏi Đàm Song Nghi nhưng giờ bị cô hỏi ngược trở lại. Anh lúng túng lắc đầu nhưng sau đó là chậm rãi gật đầu.

"Haha, vậy thì cảm ơn đã lo cho tôi nhé. Nhưng tôi tự biết cách đối phó với Đàm Lăng nên anh cứ yên tâm. Còn lý do vì sao tôi lại giúp anh..."

Nghe đến đây, Lục Tranh rất chú tâm đến lời cô nói, tuy nhiên...

"Nhắm mắt lại."

Đàm Song Nghi nói xong đã mở vòi sen để dòng nước rửa đi bọt dầu gội trên tóc anh. Anh lại phải nhắm mắt kiên nhẫn chờ đợi. Đến khi xong việc, cô lấy khăn tắm lau đi giọt nước còn đọng lại trên tóc sau đó bôi thuốc vào vết cắn trên cổ anh.

"Được rồi, tôi đã để sẵn quần áo trên kệ tủ kia. Anh ngồi ngâm thêm lát nữa đi."

"Ừm."

Lục Tranh thấy Đàm Song Nghi chuẩn bị đi ra thì có chút thất vọng.

"Còn về câu hỏi của anh..."

Lục Tranh tưởng cô sẽ trả lời nhưng lại không phải.

"Anh có tin tưởng tôi không?"

Lục Tranh đứt khoát trả lời: "Tôi tin cô."

"Vậy là được rồi! Nếu anh đã tin tưởng tôi thì tôi hứa nhất định sẽ giúp anh thoát khỏi đây. Những việc khác thì anh vẫn là không cần biết bởi vì biết nhiều quá thì rắc rối lại càng thêm nhiều!"

Đàm Song Nghi rời khỏi phòng tắm để lại Lục Tranh ngơ ngác nhìn theo. Anh vẫn không nhận được câu trả lời rõ ràng từ cô nhưng mà từ ánh mắt, lời nói và cả hành động của cô đều là nghiêm túc không có một chút đùa giỡn hay là dối trá!!!

Không biết tại sao nhưng cơ thể mình... lạ quá!!!

Lục Tranh cảm giác thân dưới của mình đang rạo rực phản ứng lên!!! Anh đương nhiên biết rõ cơ thể mình đang muốn cái gì chỉ là cái tình huống khó xử này... làm anh hoàn toàn bất lực...

Song Nghi... Đàm Song Nghi!!!

Nhớ lại những lúc Đàm Song Nghi chăm sóc và điều trị giúp anh, đầu óc anh lại chìm vào mê muội bởi những hình ảnh về Đàm Song Nghi trong tưởng tượng!

***