Tranh Phong Lưu

Chương 18: Bổn phận của doanh kỹ



↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Bọt nước từ chỗ giao hợp của hai người theo động tác kích thích của nam nhân cấp tốc lao ra ngoài phun tung toé, Đường Nguyên Thanh kêu lên một tiếng, nhịn không được mạnh mẽ đưa đẩy, "Tiểu âm hộ Nhu Nhi đúng là cực phẩm, nàng rốt cuộc có bí quyết gì, có thể khiến tiểu âm hộ chặt đến mức này?"

"Nguyên Thanh ca ca dừng lại đi... Hu hu hu... không được... Tiểu âm hộ sắp bị thao hỏng rồi... tha cho ta đi... muốn chết..."

Bọt nước vẫn không ngừng phun, Cam Nhu khóc kêu lắc đầu, thân thể trần trụi run rẩy, khoái ý thực cốt tiêu hồn hệt như cự thú muốn nuốt chửng nàng. Nàng thấy bản thân không thừa nhận nổi nữa, nhưng tiểu âm hộ dâm đãng vẫn kẹp chặt gậy thịt lớn không chịu nhả ra.

Nhưng mà nàng càng kẹp chặt, củ khoai kia cũng càng nóng càng to, quy đầu thô tráng thường xuyên chống vào hoa tâm, đâm cho mị thịt ngứa ngáy dục tiên dục tử. Đợt sóng cao trào vẫn chưa kịp lui, khoái ý mạnh mẽ lại tiếp tục kéo tới, huyệt mềm ngứa đến tê dại, mặc kệ Cam Nhu có cầu xin né tránh thế nào, quái thú to lớn vẫn như cũ đâm vào nơi ngứa ngáy nhất của nàng. Nước tiểu vừa trào ra lại đến dâm thuỷ, tiểu âm hộ dâm đãng vẫn phun không ngừng nghỉ.

"A... A... Thoải mái quá... Nhu Nhi bị ca ca thao sướng muốn chết... Tiểu âm hộ đau quá..."

"Nhu Nhi dâm đãng của ta, nàng dâm như vậy, ca ca làm sao có thể ngừng được đây."

Động tác của hắn càng thêm thô bạo, cự vật nổi đầy gân xanh hung hăng thọc vào tiểu âm hộ, củ khoai nóng bỏng đút vào vừa nhanh vừa tàn nhẫn, quy đầu chọc thẳng vào vách tử cung khiến cho Cam Nhu khóc lóc bò về phía trước, sau đó dưới một tiếng thét chói tai phun ra một dòng dâm thuỷ.

"Cứu mạng... Nguyên Thanh ca ca đừng thao nữa... A a... Nơi đó chịu không nổi... bụng đều bị chàng đâm xuyên..."

"Nhu Nhi ngoan nào, kêu đáng thương như thế, sao tiểu âm hộ vẫn mút chặt dương vật ca ca không buông?" Mặt hắn đỏ lên, hai tay nắm lấy hai luồng vú bự, bên dưới ra sức cắm vào rút ra. Côn thịt giống như đang ép hoa quả tươi, mỗi lần đi vào đều có thể móc ra không ít nước ép trái cây, "Âm hộ nàng vừa mềm vừa chặt, vốn chỉ định thương nàng một lần thôi, nhưng mà đã nếm qua tư vị của nàng, làm sao thả nàng đi được nữa?"

Cam Nhu khóc thút thít nằm trên án thư, cặp chân dài bị hắn mở tới biên độ rộng nhất, tiểu huyệt cũng bị hắn thao sướng muốn lên trời.

Sau khi nàng tiết hai lần Đường Nguyên Thanh mới chịu rót đầy tinh dịch vào tử cung, tinh dịch nóng rực, nhiều đến mức bụng nàng phồng lên. Sau tất cả, Cam Nhu vô lực tựa vào lòng ngực hắn, trên gương mặt nhỏ treo đầy nước mắt.

Đường Nguyên Thanh hôn lên nước mắt nàng, yêu thương nói: "Thân thể nàng mẫn cảm quá, chỉ sợ nam nhân nào cũng có thể đưa nàng lên đỉnh, mê người như thế cũng tốt, sau này có bị các tiểu tử như lang như sói kia ăn cũng không chịu thiệt."

Cam Nhu vô cùng mệt mỏi nhưng khi nghe hắn đề cập đến sau này thì vẫn cố gắng vực dậy tinh thần hỏi: "Nguyên Thanh ca ca còn chưa nói sau này ta nên làm những gì nữa."

"Sao vậy, chẳng lẽ ta còn chưa đút no nàng? Nhanh như vậy đã muốn người khác tới làm nàng?" Đường Nguyên Thanh ghen tức nói: "Thật ra nàng vừa mới nhập doanh, cũng không cần làm gì quá mệt mỏi, chỉ không tránh được bị các nam nhân yêu thương."

Hắn ngậm lấy một viên núm vú, trêu chọc khiêu khích, hàm hồ nói: "Vú bự này của nàng phải được nam nhân chơi một canh giờ mỗi ngày mới được, nếu chơi không đủ, nàng phải tự lộ đầu vú đi xin bọn họ, cho dù mút núm vú nàng như thế này hay là dùng bảo bối này của nàng kẹp dương vật cũng được, tóm lại nàng trốn không thoát đâu."

"A... Mắc cỡ lắm... sao còn muốn ta tự đi tìm người... Ưm... Ca ca mút núm vú nhẹ chút..."

"Có gì xấu hổ chứ, còn có chuyện xấu hổ hơn nữa kìa." Đường Nguyên Thanh cười khẽ một tiếng, đầu lưỡi đẩy nhanh tốc độ trêu chọc núm vú, "Nàng là người của Ưng Võ Kỵ, từ đầu đến chân đều là của chúng ta, ngoại trừ đúng giờ để cho các nam nhân chơi vú, tiểu âm hộ này cũng phải hầu hạ nam nhân. Trong doanh có không ít người còn là đồng tử*, ta sẽ an bài tốt cho bọn họ. Mỗi ngày sẽ có mười người đến tìm nàng, nàng cần phải tách âm hộ ra cho bọn họ thấy rõ ràng, sau đó nói cho họ biết chỗ nào mẫn cảm nhất, dâm đãng nhất không chịu nổi trêu chọc, cuối cùng để bọn họ ra trận thử một lần mới xong."

"Mười người?" Cam Nhu sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Một người thôi cũng có thể thao nàng mất nửa cái mạng, nếu là mười người cùng nhau lên, chẳng phải muốn làm chết nàng hay sao?

******************************************(*) Đồng tử: dưới 15 tuổi.