Tranh Phong Lưu

Chương 35: Trong tiệc khánh công bị mọi người nhìn chảy nước



↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Cam Nhu xụi lơ dựa vào trong ngực Từ Trấn Bình, hai má nàng ửng đỏ, mắt đẹp hàm xuân, cái miệng nhỏ phát ra từng tiếng rên rỉ yêu kiều, huyệt nhỏ dâm đãng nhè nhẹ chảy ra nùng tinh trắng đục.

Từ Trấn Bình nâng cằm nàng lên, thả xuống một nụ hôn thật sâu. Nàng có chút mơ màng thừa nhận, cho đến khi cự vật vừa mới bắn xong chưa được bao lâu lại một lần nữa cứng rắn cọ vào mị thịt. Cam Nhu bị đâm cho run run, không thể tin tưởng được hỏi: "Tướng quân sao lại..."

"Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới."

Từ Trấn Bình cười khổ lắc đầu, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, từ sau khi gặp gỡ Cam Nhu, hắn dường như đã trở thành một thằng nhóc bồng bột. Cả thân lẫn tâm đều trở nên rung động, hắn không biết cảm giác này được gọi lại gì, chỉ biết mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc đang ở trong lòng ngực, không thể bỏ phí thời điểm này được.

Trường thương lại một lần nữa hoạt động đâm vào hoa tâm đã trướng lên. Thịt huyệt béo mập bị đại quy đầu nghiền nát, khoái cảm ngập trời khắc vào trong xương cốt dâng lên theo mỗi lần va chạm. Cam Nhu bị hắn đâm cho run run, huyệt nhỏ non mềm vuốt ve củ khoai thô dài, mỗi lần đụng vào hoa tâm đều khiến nàng khóc lên, nhưng dù thế nào cũng không thể giảm bớt khoái cảm mãnh liệt đang xâm chiếm cơ thể.

Không bao lâu sau, thân vệ của Từ Trấn Bình đứng bên ngoài doanh trướng báo cáo rằng tiệc khánh công đã chuẩn bị xông xuôi. Từ Trấn Bình đành phải đẩy nhanh tốc độ, mưa rền gió dữ thao hơn trăm cái. Lúc này Cam Nhu đã mồ hôi đầm đìa, cái mông nhỏ bị hắn đâm vang lên bạch bạch bạch, huyệt thịt trơn mềm siết lại một chỗ, bị hắn ép lên đỉnh một lần.

Sau lần thứ hai bị nhiệt tinh rót vào cơ thể, cái bụng nhỏ bằng phẳng của Cam Nhu đã hơi phồng lên, vừa nhìn đã biết nàng vừa mới bị rót đầy tinh dịch. Cam Nhu không muốn cứ như vậy mà đi ra ngoài, nhưng nàng cũng không còn sức để tự mình tắm rửa nữa. Cuối cùng, vẫn là Từ Trấn Bình dùng ngón tay cắm vào sâu vào trong hoa huyệt giúp nàng moi đào tinh dịch ở bên trong ra. Lúc rửa huyệt, hắn còn xấu xa dùng lòng bàn tay trêu đùa hoa tâm, không bao lâu sau Cam Nhu lại bị hắn làm phun ra không ít dâm dịch. Cũng may Từ Trấn Bình sợ nàng tiết quá nhiều sẽ làm cơ thể bị thương, huống chi còn có tiệc khánh công đang chờ phía trước, vội vàng rửa sạch tiểu huyệt cho nàng.

Tuy là thế, nhưng Cam Nhu vẫn không đủ sức để tự mình bước ra khỏi doanh trướng, Từ Trấn Bình thấy vậy đành ôm nàng đi đến giáo trường của Ưng Võ Kỵ.

Nơi các binh sĩ ngày ngày thao luyện giờ đây đã bập bùng ánh lửa trại, lấy ngọn lửa minh diễm này làm trung tâm, xung quanh sắp xếp mấy cái bàn tạo thành một vòng tròn. Trên bàn bày đủ các loại rượu thịt, mà các tướng sĩ Ưng Võ Kỵ vừa mới tắm máu sa trường lúc này đang ngồi trên mặt đất cười nói chờ tướng quân tới nhập tiệc.

Đại doanh không giống những nơi khác, nếu không có chuyện lớn thì không thể uống rượu. Mỗi lần thắng trận trở về, rượu ngon của tiệc khánh công luôn là món mà nhóm tướng sĩ chờ đợi đã lâu. Bọn họ đều là những người trẻ tuổi huyết khí dương cương, ngửi thấy mùi rượu đã không nhịn được muốn uống nếm thử. Nhưng hôm nay lại không giống như trước, rượu ngon để ở trước mắt nhưng lại không có ai để ý đến, ngược lại, vẻ mặt bọn họ có chút nôn nóng, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Rốt cuộc, bên ngoài lối vào giáo trường truyền đến một tiếng hô lớn, "Nhu, khụ, tướng quân đến."

Bên trong giáo trường lập tức yên tĩnh, chỉ có chỗ lửa trại vang lên tiếng gỗ bị thiêu đốt lách cách.

"Đúng là không có tiền đồ." Từ Trấn Bình cười mắng một tiếng ôm Cam Nhu bước nhanh về phía trước.

Cam Nhu thắc mắc tại sao lúc nãy nàng nghe thấy bên trong giáo trường vang lên tiếng cười đùa mà giờ lại đột nhiên an tĩnh. Nàng vừa ngẩng đầu thì thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt sáng quắc, ánh mắt đó giống hệt như mấy con sói đói bụng đã lâu, chờ đợi thời cơ nuốt nàng vào bụng.

Cam Nhu sợ tới mức co rúc trong lòng ngực Từ Trấn Bình, âm thầm cảm thấy may mắn vì trước khi ra cửa đã khoác thêm sa y, cũng không đến mức quá xấu hổ khi bị tất cả mọi người nhìn. Chỉ là ánh mắt của bọn họ vô cùng nóng bỏng, tầng lụa trắng mỏng manh trên người nàng dường như cũng bị họ xem thấu.

Nhớ đến cánh tay trêu chọc nàng một cách vô cùng mắc cỡ và cơ thể nóng cháy của bọn họ, sâu bên trong huyệt dâm lại bắt đầu tê dại ngứa ngáy, một dòng nước ấm bỗng dưng trào ra từ bụng nhỏ chảy xuống phía dưới.

Chỉ bị bọn họ nhìn một chút, tiểu huyệt thực tuỷ biết vị* giờ đây đã ướt.

"Sao?" Từ Trấn Bình phát hiện nàng khác thường cho nên cúi đầu dò hỏi, ánh mắt hắn đảo qua ngực nàng rồi ngừng lại, cười như không cười hỏi: "Núm vú nhỏ sao lại dựng đứng lên rồi, chẳng lẽ trách ra không đút no nàng à?"

"Không phải, ta cũng không biết làm sao nữa, vừa thấy bọn họ đều nhìn mình, ta lập tức có chút..."

"Có chút gì chứ, lại muốn rồi ư?" Từ Trấn Bình ngồi xuống vị trí chủ thượng, gọi người mang đồ ăn lên, sau đó thả Cam Nhu lên trên bàn, một cánh tay tách hai chân nàng ra, trực tiếp sờ lên tiểu huyệt, "Quả nhiên đã ướt, không thể tin được Nhu Nhi còn dâm đãng hơn so với tưởng tượng của ta."

Xung quanh truyền đến từng tiếng hoan hô, Cam Nhu nhút nhát nhìn Từ Trấn Bình, lại nghe thấy hắn lớn tiếng nói: "Nhu Nhi đã chờ không nổi nữa, các ngươi mau trình rượu trái cây lên, để ta đút no âm hộ của nàng đã."

******************************************(*) Thực tủy biết vị: Nghĩa đen: ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon nên ăn rồi thì lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng: ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa.