Một thoáng tình triều rất nhanh đã đến hồi kết, Cam Nhu dưới khoái cảm cực hạn khóc không thành tiếng, nàng trần truồng nằm ngược trên người của Đường Nguyên Thanh vừa khóc kêu vừa rên rỉ không ngừng.
Đường Nguyên Thanh không nỡ để nàng khó chịu như thế cho nên ôm chầm lấy nàng, Cam Nhu thần trí mơ hồ mềm nhũn trong lòng ngực hắn, hơi thở còn chưa ổn định, huyệt nhỏ lại bắt đầu nổi lên ngứa ngáy tận xương.
Nàng ngẩng đầu lên, hai luồng vú bự vì nàng thở dốc mà không ngừng phập phồng, "Nguyên Thanh ca ca... ta... ngứa quá..."
Đôi mắt như nước hồ thu, phấn mặt mày ngài như hoa nở trước gió, một câu nũng nịu này cũng đủ khiến toàn bộ Ưng Võ Kỵ điên đảo, mấy tướng sĩ ngơ ngác nhìn nàng, tiếng nuốt nước miếng vang lên khắp nơi.
Cơ thể mềm mại trong ngực không ngừng vặn vẹo, Đường Nguyên Thanh thấy nàng khó nhịn chỉ biết thở dài, sau đó chỉ vào vò rượu bên cạnh mà nói: "Tiểu âm hộ của Nhu Nhi chỉ có thể rót vào chừng này rượu, chúng ta không thể vì vui vẻ nhất thời mà khiến nàng mệt mỏi, các ngươi dựa theo quân công mà uống, mỗi người một ngụm không thể tham nhiều. Uống xong thì tránh ra nhường cho người kế tiếp, người không được uống cũng không được lộn xộn, càng không được tức giận với Nhu Nhi. Có bản lĩnh thì lần sau xuất chinh giết càng nhiều man rợ, đem quân công mang về, đến lúc đó ắt sẽ có cơ hội thân cận cùng nàng, nhớ kỹ chưa?"
Các tướng sĩ đồng thời đáp rõ, tất cả đều chửi thầm trong lòng: Chúng ta làm sao nỡ tức giận với nàng, người bắt nạt nàng chẳng phải là ngươi sao?
Đường Nguyên Thanh liếc mắt một cái đã biết đám tiểu tử thúi này đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn cũng không muốn nhiều lời. Đường Nguyên Thanh không cam tâm tình nguyện đặt Cam Nhu nằm trên bàn, lớn tiếng nói: "Người đạt quân công thứ sáu tiến lên!"
Một tiểu tướng văn nhã cười lộ ra hàm răng trắng bóng vui sướng chạy lại bên cạnh, sau đó lập tức bổ nhào vào giữa hai chân Cam Nhu mà liếm mút. Đôi môi dán sát vào thịt huyệt triền miên mút hôn, lưỡi dài chui vào khe thịt hấp thu rượu ngọt cất chứa bên trong. Cảm xúc ướt mềm trêu chọc mị thịt, Cam Nhu đột nhiên ngẩng đầu, phát ra từng trận rên rỉ mê người.
"Ưm... A a... Ca ca tốt mút nhẹ một chút..."
"Tiểu âm hộ của Nhu Nhi thơm quá!" Tiểu tướng hàm hồ tán thưởng, hắn còn chưa kịp hưởng thụ hương vị của nước sốt đã bị Đường Nguyên Thanh nắm cổ áo nhấc lên, "Người tiếp theo!"
Lại có một người gấp không chờ nổi sáp lại bên cạnh Cam Nhu, chỉ vào mũi mình nói: "Nhu Nhi, ta đứng thứ bảy, nàng phải nhớ kĩ ta nhé!"
Cam Nhu có chút mê mang, hắn không phải người thứ hai sao, sao lại trở thành thứ bảy? Mấy người phía trước chạy đi đâu rồi?
Đáng tiếc tình cảnh hiện tại không cho phép nàng suy nghĩ nhiều thêm, tiểu huyệt mẫn cảm lại một lần nữa bị môi lưỡi của nam nhân làm cho ướt nóng, khoái cảm vô biên theo động tác liếm mút của bọn họ không ngừng trào dâng khiến nàng rơi vào vực sâu của dục vọng không thể thoát ra.
"Nhu nhi mau xem, ta đang liếm âm hộ mềm mại của nàng!"
"A... Đừng hút hột le mà..."
"Rượu bên trong âm hộ ngọt thật, Nhu Nhi cho ta uống hết rượu ngọt nhé?"
"Nhẹ một chút... A a... Ta sắp không được rồi..."
"Tiểu âm hộ và hột le đẹp như vậy, bảo bối của ta, ca ca có làm nàng thoải mái không?"
Rượu trái cây thơm ngọt một lần lại một lần được rót vào trong tiểu huyệt, nháy mắt đã bị các tướng sĩ từng ngụm từng ngụm uống hết. Bọn họ thay phiên nhau quỳ ở giữa hai chân của Cam Nhu, hoặc dịu dàng hoặc thô bạo mà liếm mút, hoa môi trơn bóng bị bọn họ làm cho đỏ bừng sưng tấy. Từng đợt cao trào hết lần này đến lần khác kéo đến khiến người ta hoa mắt say mê, nàng nức nở phun âm tinh như mưa, rõ ràng chỉ rót vào có một vò rượu, không hiểu sao bọn họ uống mãi vẫn không cạn.
Cơ thể nàng vốn mẫn cảm, rượu không ngừng xuyên qua vách tử cung thiêu đốt thân thể. Cam Nhu chưa từng thật sự uống rượu bao giờ, nhưng lúc này nàng lại biết được cảm giác say chân chính là như thế nào. Khuôn mặt nhỏ trở nên hồng nhuận khả ái, âm hộ bị bọn họ yêu thương càng lúc càng khó nhịn, lý trí nàng đã sớm bị rượu thổi bay, chỉ biết nằm đó hưởng thụ càng nhiều càng nhiều.
Sau khi giọt rượu cuối cùng bị ai đó nuốt vào bụng, vở kịch lớn mà mọi người chờ đợi đã lâu sắp được trình diễn.
Năm tướng sĩ lập được chiến công đứng đầu đi đến bên cạnh Cam Nhu, người dẫn đầu bước tới, cánh tay dài duỗi ra ôm nàng vào ngực, hai mắt có thần sáng ngời nhìn nàng, "Ta là Diệp Tư Nguyên, đã gặp qua nàng lúc thực hiện nghi lễ nhập doanh, Nhu Nhi còn nhớ ta không?"
Cam Nhu mắt say lờ đờ, mê mang lắc đầu, "Ta, không nhớ rõ."
Diệp Tư Nguyên giống như đã dự đoán được câu trả lời, cười khổ tiếp tục hỏi: "Lần này xuất chinh, ta may mắn đạt quân công hạng nhất, Nhu Nhi có muốn làm cùng ta hay không?"
"Hạng nhất?" Cam Nhu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bộ dạng ngây thơ khiến dục hoả của Diệp Tư Nguyên bốc lên, còn đang lo lắng nếu như nàng không muốn thì phải làm sao bây giờ, lại thấy nàng cười mỉm nhìn hắn: "Ca ca lợi hại như thế, ta đương nhiên nguyện ý."