*Biệt Thự Nhược Gia*
Cô vừa vào nhà, Tiểu Thần đã đi từ dưới bếp lên chạy ào vào ôm lấy chân cô.
- Cô Hạ về rồi.
Nguyệt Hạ đưa tay đặt lên đầu cậu nhóc giữ lại nói.
- Sao giờ này còn chưa đi ngủ ?
Y Nguyệt từ dưới bếp bưng mâm trên còn có 3 tô hoành thánh nóng hổi đặt lên bàn ăn đáp.
- Thằng bé đói bụng và lo lắng em chưa ăn gì, nên chị xuống bếp làm cho em. Mau ngồi ăn đi, kẻo nguội.
Nguyệt Hạ nhướn mày nhìn mâm đồ ăn rồi lạnh lùng liếc qua người bà quản gia Thục. Bị ánh mắt cô nhìn trúng, cả người bà liền đổ mồ hôi lạnh không dám hó hé gì. Y Nguyệt thấy vậy liền nói.
- Không phải lỗi bà ấy, là chị muốn tự thân xuống bếp.
Nguyệt Hạ nghe vậy, mới dời tầm mắt đi nắm tay Tiểu Thần qua bên bàn ăn ngồi xuống. Cô xoa đầu Tiểu Thần nói.
- Tiểu Thần này, sau này con sẽ có thêm 1 người dì nữa. Những lúc cô không có nhà, con sẽ là người bảo vệ mẹ đấy. Có biết không ?
Tiểu Thần gật đầu ngoan ngoãn.
- Vâng, Tiểu Thần nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt.
Y Nguyệt mỉm cười nhìn Tiểu Thần. Nguyệt Hạ gật đầu hài lòng.
- Đứa trẻ ngoan.
Rồi cô cùng 2 mẹ con Y Nguyệt dùng bữa, song, Y Nguyệt đưa Tiểu Thần về phòng ngủ sớm, hiện tại bên dưới chỉ còn Nguyệt Hạ cùng với quản gia Thục Tâm và những người làm của Nhược Gia. Cô vẫn ngồi ở bên ghế bàn ăn, hướng ánh mắt quan sát từng người hầu của Nhược Gia, ai ai cũng nuốt nước bọt trước sự im lặng của cô. Lúc này, cô mới cất tiếng.
- Quản gia Thục, bà làm ở Nhược Gia cũng đã 30 năm rồi nhỉ.
Thục Tâm cúi người.
- Vâng.
Nguyệt Hạ nói tiếp.
- 30 năm. Là 1 đoạn thời gian không ít nhỉ. Bà ở Nhược Gia lâu như vậy, hầu hạ dưới trướng mẹ tôi. Ắt hẳn bà cũng đã nhìn thấy nhiều kết cục của những người phản bội Nhược Gia rồi đúng không.
Thục Tâm nghe tới đó, vội cúi người mặt tái mét vội nói.
- Tứ...tứ tiểu thư, tôi đối với phu nhân 1 lòng trung thành, phu nhân có ơn với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội lại Nhược Gia.
Nguyệt Hạ chống cằm lên bàn, ngón tay khẽ gõ vài nhịp lên bàn, nhẹ cười.
- Tôi biết bà là 1 lòng trung thành với mẹ tôi và Nhược Gia. Với tư cách là con cháu của Nhược Gia và Mộ Dung Gia, tôi còn phải cảm ơn bà nữa mà.
Thục Tâm vẫn giữ tư thế cúi người nói.
- Tiểu thư quá lời, tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình mà thôi.
Nguyệt Hạ đứng dậy nói.
- Thế nên, Nhược Gia đã sắp phải chào đón thêm 1 thành viên. Người này chắc bà cũng biết rồi nhỉ.
Thục Tâm gật đầu.
- Vâng.
Cô nói tiếp.
- Tôi mong rằng bà sẽ cư xử đúng với cương vị quản gia của mình. Cái gì cũng phải có trước có sau, đừng vì lợi ích của mình mà để người khác sai khiến. Sau cùng, người lãnh hậu quả luôn là người bị nắm thóp đầu tiên.
Thục Tâm hiểu ý cô muốn nói gì, liền đáp.
- Tôi đã hiểu.
Nguyệt Hạ hài lòng gật đầu.
- Vậy thì tốt.
Rồi cô đi lướt qua Thục Tâm đi lên lầu, Tiểu Lạp tung tăng đi theo chủ mình, Nguyệt Hạ đi đến cầu thang thì thầm nói nhỏ với Gia Linh đủ để 2 người nghe.
- Để mắt đến bà ta.
Gia Linh đáp.
- Vâng ạ.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa của cô trên lầu, Thục Tâm mới ngồi khuỵ xuống sàn nhà, người hầu vội đi đến đỡ lấy bà ta. Thục Tâm thầm nghĩ trong đầu.
- Tứ tiểu thư, thật đáng sợ. Ánh mắt đó, vẻ mặt đó y hệt với Ông chủ. Mình không được phản bội Nhược Gia, tứ tiểu thư là đang nhắc nhở mình.
*Phòng Ngủ Nguyệt Hạ*
Cô đã tắm rửa xong, ngồi trên giường gõ gõ lên bàn phím. Bên màn hình máy tính hiện lên 1 tin nhắn của 1 người có tên viết tắt là BN. Cô mở tin nhắn lên, nhìn nội dung trong đó, khoé môi cong lên, cô cũng hồi âm gõ gõ lên bàn phím.
- "Cứ tiếp tục vận hành, đợi tin của tôi".
Người kia trả lời.
- "Rõ".
Cô tắt máy tính, vươn người nhìn ra phía bầu trời bên ngoài, rồi lại nhìn qua Tiểu Lạp đang nằm dưới chân cô đã ngủ mất tiêu cô cười khẽ.
- Đồ ham ngủ.
*Ngày Hôm Sau*
Nguyệt Hạ dậy sớm như thường lệ, đi vào trong đánh răng, vscn rồi đi ra với bộ đồ đã thay trên người.
Cô ung dung đi xuống lầu, vừa vặn gặp mọi người đang dùng bữa sáng. Ngữ Yên nhìn thấy cô liền gọi.
- Con có hẹn à, qua đây ăn sáng rồi hẳn đi.
Cô đi đến đặt túi ra, rồi đáp.
- Vâng, con có hẹn với Từ Hy và Đình Mặc đi mua ít đồ cho chuyến quân sự ngày mốt.
Ngữ Yên lo lắng nói.
- Nếu con không muốn, có thể không đi. Đừng ép mình.
Nguyệt Hạ lắc đầu.
- Con có thể lo được, mẹ yên tâm.
Vân Lang ngồi cạnh dặn dò.
- Mẹ yên tâm, nơi quân sự đã được bố trí camera an toàn, đội ngũ bảo vệ y tế bên quân đội đã chuẩn bị kỹ càng. Sẽ không sao đâu.
Ngữ Yên gật đầu.
- Vậy thì mẹ yên tâm. Con nhớ để ý con bé đấy.
Bà vừa nói vừa nhìn Vân Lang, anh mỉm cười gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu cô.
- Mẹ yên tâm, mẹ nên lo là sẽ có người bị con bé đánh nhập viện thì hơn.
Nguyệt Hạ đáp.
- Trừ khi họ không đụng em.