*Tối Ngày Thứ 6 - Tại Phòng Chăm Sóc Đặc Biệt*
Tư Khả ngồi cạnh bên giường của cô, tay vẫn nắm chặt lấy, áp lên truyền hơi ấm cho cô. Anh nói.
- Đáng lẽ tôi không nên để em đi đến đó.
Tư Khả nói, ánh mắt đau khổ nhìn cô, nước mắt anh liền rơi. Ngón tay cô khẽ động, đôi mắt động đậy đôi chút rồi từ từ mở ra. Tư Khả giật mình vội bật dậy.
- Em tỉnh rồi.
Nguyệt Hạ nhìn thấy anh, cô lại nở nụ cười đó nói.
- Anh khóc đấy à. Lạ thật nhỉ.
Tư Khả nhìn cô.
- Xin lỗi.
Cô đưa tay còn lại đặt lên má anh vỗ vỗ nhẹ.
- Ừm, đừng khóc. Tôi sẽ không bao giờ rời xa anh.
Tư Khả gật đầu mỉm cười hạnh phúc, ánh mắt của anh chỉ gói gọn chỉ có một hình bóng của cô ở đó. Sợi chỉ đỏ vô hình nối giữa 2 người càng bền chặt hơn. Sau lần đó, Nguyệt Hạ đã phải ở lại bệnh viện để hồi phục sức khoẻ dài hạn.
*2 Tháng Sau - Buổi Sáng Tại Trường Ruri*
Nguyệt Hạ sau 2 tháng nằm viện thì đã hoàn toàn bình phục, cô dậy sớm vscn rồi thay đồng phục đi học sớm. Tiểu Lạp ve vẩy cái đuôi đi theo sau chủ nhân mình cùng nhau xuống lầu. Cô qua bàn ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng, Ngữ Yên ngồi ở đầu bàn nói.
- Con xuất viện về rồi. Mẹ cũng đã bàn ngày cưới hỏi, là tuần sau. Con nhớ là phải phụ giúp mẹ việc khách khứa đó.
Nguyệt Hạ gật đầu. Trong những lúc cô nằm viện, Gia Linh vào chăm sóc cô cũng có kể cho nghe về việc cãi nhau giữa ba mẹ của Y Nguyệt và mẹ cô về hôn nhân của Vân Trạch. Vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, cộng với thao dõi nghiêm ngặt từ chú hai, làm cô chẳng thể trốn khỏi đó được. Chỉ có thể trông cậy vào anh hai cô Vân Lang. Những lúc cô nằm viện, cũng có khá nhiều gương mặt thân quen đi vào thăm cô, Mộc Vu đi cùng Từ Hy đến để cảm ơn cô vì đã đỡ viên đạn đó cho em gái mình cùng giỏ trái cây xong vì công việc thì bỏ đi mất.
Người nhà họ Triệu cũng đến, chú Lam Tiêu cũng vui vẻ hỏi thăm cô, cùng Nhạc Hoa vì tỏ vẻ quan tâm nên cũng cười nói vui vẻ. Còn có Triệu Lam Phong thì mỗi tối rất thường xuyên đến thăm cô, đương nhiên sẽ thường đấu mắt cùng Tư Khả vài tiếng đồng hồ. Cô cũng rất mệt mỏi mà. Xong lại đến anh trai của chị dâu Huỳnh Y Vũ, nếu mà nói đến thăm cũng là 1 phần thôi, còn lại là đến hỏi cô về việc đám cưới của Vân Trạch. Cô chỉ có thể trả lời theo như những gì mình đã biết, rồi cô và anh ta lại rơi vào trầm mặc rồi anh ta đứng lên chào tạm biệt cô đi về, sau lần đó cũng chẳng thấy anh ta nữa. Rồi đến chủ tịch hội học sinh Cố Tịnh Hải, vài học sinh cùng lớp.
Nguyệt Hạ ăn xong cũng đứng dậy nắm tay Tiểu Thần đi học như ban đầu. Ra đến ngoài cửa thì thấy Tư Khả đã ở trước cổng đợi, cô mỉm cười đi đến.
Tư Khả nói.
- Không đâu, sau này để anh cùng em đi.
Đám đàn em ở xa núp sau thân cây khóc ròng.
- Đại ca thật tuyệt tình, có đại tẩu rồi bỏ rơi chúng ta.
Tiểu Thần nhìn thấy anh, liền ngoan ngoãn cúi chào.
- Chào chú ạ. Chú và cô Hạ thân lắm ạ.
Nguyệt Hạ định nói liền bị anh chen vào.
- Đương nhiên rồi, nhóc thích có chú không.
Tiểu Thần vui vẻ nói.
- Thích ạ.
Tư Khả cúi xuống bế Tiểu Thần trên tay.
- Vậy thì sau chú và cô Hạ cưới nhau rồi sẽ đón nhóc sang chơi nhé.
Tiểu Thần mắt sáng rỡ nói.
- Thật sao ạ, Tiểu Thần vui lắm.
Cô liền ôm lấy Tiểu Thần lại vào lòng xoa đầu cậu nhóc.
- Cháu đừng có nghe lời của anh ta.
Rồi đưa mắt lườm anh.
- Chỉ biết lừa con nít là giỏi.
Cô ôm lấy Tiểu Thần bỏ đi trước, Tư Khả cười đểu chạy theo sau cô.
- Anh nói thật mà.
Sau thấy Tiểu Thần đã ngoan ngoãn vào trong trường, cô mới cùng Tư Khả quay đi. Tư Khả trên đường hỏi.
- Nghe rằng, gia tộc em sắp có con dâu mới.
Nguyệt Hạ lạnh nhạt từ chối.
- Chị ta không phải.
Tư Khả gật gù.
- Ừm.
Cô cùng anh cùng nhau trên con đường trải dài hoa, yên bình đến lạ. Cô lúc này mới gặng hỏi.
- Anh định khi tốt nghiệp rồi làm gì ?
Tư Khả nghe cô hỏi vậy, cũng mỉm cười trêu chọc.
- Em quan tâm anh sao ?
Nguyệt Hạ mặt không biểu tình nhìn anh. Tư Khả thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô cũng vội ho khù khụ rồi xoa đầu nói.
- Anh sẽ làm quân nhân. Đương nhiên là phải vào học viện quân đội rồi.
Nguyệt Hạ nói.
- Cũng đúng, gia tộc anh vốn dĩ là toàn quân nhân mà nhỉ.
Tư Khả cười đểu nói.
- Thế nên, em nhớ phải sinh con trai đấy. Con gái cũng được nhưng mà sẽ cực lắm.
Nguyệt Hạ hừ lạnh, rồi đáp.
- Anh tự đi mà sinh.
Rồi bỏ đi một mạch, Tư Khả đứng đó rồi í ới gọi theo.
- Em không muốn, anh cũng không ép đâu. Nè, đợi anh với.
*Trường Cấp 3 Ruri*
Nguyệt Hạ cùng Tư Khả đi vào trường, cô vừa vào đã thấy Từ Hy và Đình Mặc. Cô cũng chào tạm biệt Tư Khả rồi chạy sang với 2 người bạn của mình. Lên tới lớp thì gặp Bạch Liên quay sang vui vẻ tới chào cô.
- Vân Hạ, cậu đi học lại rồi. Mình vui lắm.
Từ Hy cười khinh đáp.
- Cũng nhờ cô, mà Vân Hạ mới nằm viện cả 2 tháng trời đấy. Cô còn cười được à.
Bạch Liên vội sợ hãi.
- Mình...mình không cố ý đâu.
Từ Hy bực tức nói.
- Cô.
Nguyệt Hạ liền đưa tay giữ vai nhỏ bạn mình.
- Hy, chuyện qua rồi. Đừng nhắc lại làm gì ?
Rồi cô nhìn lướt qua Bạch Liên, bỏ đi về chỗ ngồi của mình. Từ Hy liếc cô ta rồi bỏ đi theo về bàn, Đình Mặc không biểu tình đặt balo lên bàn rồi ngồi xuống bấm điện thoại. Đám đông liên tục bàn tàn về việc của Bạch Liên, ả ta đứng đó nắm chặt góc váy đôi mắt hồng căm hận dán chặt lên người Nguyệt Hạ.