Tạ Bệnh Miễn chờ mãi mà không thấy Hạ Thanh Từ trả lời, hắn nghiêng đầu nhìn sang, thấy Hạ Thanh Từ đã nhắm mắt ngủ say trong lòng mình.
Hắn thấy dưới hàng mi của Hạ Thanh Từ có một quầng thâm nhẹ, nên không gọi cậu dậy nữa mà chỉ cúi xuống khẽ hôn lên má bảo bối của mình, sau đó ôm cậu vào lòng rồi ngủ.
Hơn một tháng còn lại của họ trôi qua rất vui vẻ. Khi con người cảm thấy hạnh phúc thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Ban nhạc của Tạ Bệnh Miễn đã tan rã, Giang Dã quyết định tập trung vào việc học nhưng vì thành tích không theo kịp nên có thể sẽ phải lưu ban một năm, Trình Nguyệt sẽ chuyển về trường của mẹ cậu ta ở thành phố khác, còn Lộ Tiểu Lộ thì vẫn ở lại Nhất Trung như trước.
"Tan rã rồi thì sau này không cần đi biểu diễn nữa sao?" Hạ Thanh Từ hỏi.
Tạ Bệnh Miễn "ừm" một tiếng, ngồi sau xe đạp của cậu, dường như rất thích vị trí này, ngày nào cũng muốn cậu chở.
"Có lẽ mấy ngày nữa bọn anh sẽ đi ăn, em có đi không?"
"Không." Hạ Thanh Từ cự tuyệt ngay lập tức, cậu đã lén hẹn Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du đi mua quà sinh nhật cho Tạ Bệnh Miễn. Hơn nữa, ban nhạc bọn họ tụ tập cậu cũng không tiện tham gia.
"Anh đi một mình đi, em đưa anh qua rồi khi nào xong thì em qua đón anh về."
Kỳ hè này có thể Tạ Bệnh Miễn sẽ không còn ở trong nước nên bọn họ dự định tổ chức sinh nhật cho hắn trước hai ngày, ngay trước kỳ thi.
Hai ngày trước khi thi họ sẽ được nghỉ, vì kỳ thi cuối kỳ của lớp 10 diễn ra sớm hơn và sẽ sử dụng phòng học của họ để làm phòng thi.
"Được." Tạ Bệnh Miễn ôm lấy eo cậu: "Tuế Tuế tốt với anh quá."
Chỉ là có hơi giống như cách người ta chăm sóc bạn gái, thực sự rất chu đáo, Hạ Thanh Từ chắc cũng đã coi hắn như bạn gái rồi, nghĩ vậy, Tạ Bệnh Miễn khẽ mỉm cười.
Hạ Thanh Từ nghe vậy "Ừm" một tiếng, cậu cũng cảm thấy mình rất quan tâm đến Tạ Bệnh Miễn.
Hôm nay bọn họ sẽ đi ăn với các bạn trong lớp, cuối cùng quyết định đến nhà Đường Viễn. Nhà Đường Viễn có một quán canh dê ở phố thương mại Tam Hoàn, nghe nói đã mở được hơn mười năm rồi, mùi vị cũng không tệ.
Những người tham gia có Hạ Thanh Từ, Tạ Bệnh Miễn, Mạnh Phi Du, Diệp Kỳ, Vu Uyển và vài nam sinh nữ sinh khác trong lớp.
Mọi người đi riêng lẻ, hẹn nhau một thời gian nhất định. Tạ Bệnh Miễn đã tiến bộ rất nhiều trong học tập nên Hạ Thanh Từ đã mua một món quà nhỏ cho hắn. Tạ Bệnh Miễn rất dễ chiều, chỉ cần một ly trà sữa và một phần đồ ngọt là đã vui rồi.
À, có lẽ vì do Hạ Thanh Từ mua nên Tạ Bệnh Miễn đều rất thích.
Lần này, Hạ Thanh Từ đã mua một chiếc móc khóa giống với Gudumon, cả điện thoại của cậu và của Tạ Bệnh Miễn đều có một cái, còn có cả sticker hình Gudongmon nữa. Sticker trên điện thoại của Tạ Bệnh Miễn là do cậu dán, sticker không thể lãng phí, điện thoại của cậu thì đã dán rồi.
"Tuế Tuế, em biết chỗ đó ở đâu không?"
Hạ Thanh Từ nói "biết", nhanh chóng đã đến nơi. Quán nhà Đường Viễn hơi khuất, khu này là phố thương mại cũ, sau này chính phủ đã mở một phố thương mại mới nên nơi này ít người hơn.
Tuy nhiên, quán nhà Đường Viễn vẫn kinh doanh rất tốt, qua thời gian đã có tiếng tăm, khách hàng của họ đều là khách quen và còn giới thiệu thêm bạn bè mới đến.
Hạ Thanh Từ đỗ xe gần đó, đúng lúc Đường Viễn đang mang đồ ra ngoài, nhìn thấy họ liền vẫy tay.
"Lớp trưởng, Nhị Ca, vào đi nào."
"Diệp Kỳ và mọi người đã đến rồi."
Mẹ của Đường Viễn rất xinh đẹp, bà đang ở trong gọi Đường Viễn vào làm việc. Thấy hai người, bà cười và bảo họ lên lầu, vừa đi vừa hỏi về tình hình ở lớp của Đường Viễn.
"Con là lớp trưởng của Viễn Viễn à? Viễn Viễn ở lớp thế nào... Nó về nhà là chỉ biết chơi game thôi."
Đường Viễn gọi một tiếng "Mẹ!" rồi nháy mắt với Hạ Thanh Từ.
"Cậu ấy rất tốt." Hạ Thanh Từ nói: "Cậu ấy ở trường rất chăm chỉ và cố gắng, cũng rất nghe lời và tuân thủ quy tắc."
Cậu chỉ đưa ra một nhận xét bình thường như thế, nhưng Tạ Bệnh Miễn nghe ra được rằng tiểu mảnh gỗ này khen ai cũng khen như vậy.
Hạ Thanh Từ trông như một học sinh giỏi, nên lời nói của cậu cũng có sức nặng. Mẹ của Đường Viễn nghe vậy thì cười vui vẻ, rồi vừa trò chuyện vừa hỏi han về tình hình của Đường Viễn. Hạ Thanh Từ hỏi gì đáp nấy, đều trả lời đầy đủ.
Khi đến trước cửa phòng, mẹ Đường Viễn không vào, bà để họ vào chơi rồi xuống dưới tiếp tục công việc.
"Lớp trưởng, Nhị Ca!!"
Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du đang chơi game, Vu Uyển và đại diện môn Ngữ văn đang trò chuyện, còn có vài nam sinh khác, trong đó có bạn cùng bàn của Đường Viễn và một người là ủy viên thể dục của lớp họ.
Hai người họ ngồi xuống cạnh Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du, Đường Viễn vẫn còn bận nên đưa thực đơn cho họ và bảo họ gọi món trước.
"Cuối cùng các cậu cũng đến." Diệp Kỳ ngừng chơi game, cầm một cuốn thực đơn và bắt đầu gọi món: "Gọi món trước đi, các cậu xem muốn ăn gì."
Nhà của Đường Viễn bán hầu hết các món làm từ thịt dê, như xiên nướng, sườn nướng, canh dê và nhiều món đặc trưng khác.
"Bánh nếp khoai môn này trông ngon đấy."
Mấy người họ đang gọi món thì có người hỏi Mạnh Phi Du: "Hôm nay thầy Trương nhắc đến trường quân đội, sau này Mạnh Phi Du sẽ thi vào trường quân đội à?"
"Bây giờ nói còn sớm, mới lớp 11 thôi." Mạnh Phi Du trả lời một cách hờ hững: "Đến lúc đó rồi tính."
Gia đình của Mạnh Phi Du làm chính trị, bố và hai anh trai đều học ở trường quân đội, nên có lẽ cậu ấy cũng sẽ theo học ở trường quân sự.
"Thế còn Diệp Kỳ thì sao?"
Diệp Kỳ bị gọi tên, đang cùng Mạnh Phi Du chọn món, nghe vậy trả lời: "Thi được trường nào thì vào trường đó, bây giờ thì khá thích Đại học Nam Kinh."
"À, tôi nhớ là lớp trưởng cũng muốn vào Đại học Nam Kinh đấy."
Hạ Thanh Từ "ừm" một tiếng, bạn nam ngồi cạnh trêu cậu: "Thành tích của lớp trưởng tốt như vậy chắc chắn sẽ một bước lên mây, đến lúc đó Nhị ca sẽ làm sao đây?"
"Anh ấy mới là người một bước lên mây." Hạ Thanh Từ nói rồi quay sang nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, xoa nhẹ đầu Tạ Bệnh Miễn.
Tạ Bệnh Miễn khẽ nhéo đầu ngón tay của cậu, không cho cậu xoa lung tung.
Diệp Kỳ nghe vậy, nhìn sang họ nhưng không nói gì.
Chẳng mấy chốc Đường Viễn cũng tới, mọi người náo nhiệt gọi món, trong bếp liên tục toả ra mùi thơm của canh dê, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy thèm. Mẹ của Đường Viễn còn mang cho họ một bình nước ô mai lớn.
Đường Viễn rót cho mỗi người một ly, mọi người nâng ly chạm vào nhau, trên khuôn mặt trẻ thơ hiện lên những nụ cười rạng rỡ, cùng nhau nói về tương lai.
"Nói chung là nền tảng của chúng ta đều khá tốt, chỉ cần cố gắng hết mình thì vào đại học tốt không phải là vấn đề, cuộc sống mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà."
"Cảm giác học kỳ này trôi qua thật nhanh, lên lớp 12 chắc còn nhanh hơn nữa."
"Đúng là như vậy, thời gian trôi qua nhanh thật, sau này sẽ gặp nhiều người hơn, chúng ta cũng sẽ phải chia tay."
Vu Uyển lén lút lườm một cái, cảm thấy mấy cậu con trai này hơi sến.
"Gặp gỡ nhiều người hơn chẳng phải là điều tốt sao? Mỗi mối quan hệ đều có thời hạn của nó, mỗi gian đoạn sẽ gặp những người mà mình cần gặp."
Đường Viễn thì không vui, đáp lại: "Tôi không muốn tốt nghiệp, tôi muốn mãi mãi ở lớp 15 này, bạn bè trong lớp chúng ta thật tốt."
Khi đã quen với môi trường thoải mái, người ta sẽ không muốn nghĩ đến việc bước ra khỏi vùng an toàn.
Mấy cậu con trai khác bật cười, họ không nói gì, tất nhiên là biết điều này không thể xảy ra. Hơn nữa, cái gọi là "tốt" ở đây chỉ là tương đối, có những người lại không cảm thấy như vậy.
Hạ Thanh Từ thì thấy chẳng quan trọng gì. Từ bé đến lớn, cậu chưa bao giờ quá lưu luyến bạn bè cùng lớp, bởi vì cậu không có bạn. Nhưng bây giờ, cậu lại có chút gì đó luyến tiếc.
Cậu nhớ lại, những ngày tháng ở trường với Tạ Bệnh Miễn thật vui vẻ. Có lẽ con người ta thường hay vô thức nhớ lại những điều tốt đẹp, để có động lực tiếp tục bước đi.
Còn những kỷ niệm đau buồn, những lần bị bắt nạt và kỳ thị ở trường, dường như đã là chuyện rất xa xưa, dần dần mờ nhạt trong ký ức của cậu.
Bây giờ, ký ức của cậu tràn ngập hình ảnh của Tạ Bệnh Miễn. Từ những bài kiểm tra chưa làm xong của hắn, con đường mà hai người cùng nhau đi mua bữa sáng, những bài hát mà Tạ Bệnh Miễn hát sai nhịp trên đường về nhà và tiếng ve râm ran khi họ hôn nhau dưới ánh đèn đêm.
Những cơn gió mùa hạ mang theo hương bạc hà, chiếc đồng phục xanh trắng in tên của cậu và những tờ giấy nháp đầy những hình vẽ nguệch ngoạc... tất cả đều tràn ngập trong ký ức của cậu.
Cậu vẫn đang chìm đắm trong những kỷ niệm đó thì Tạ Bệnh Miễn lại gần hỏi: "Cái gì mà anh ấy mới là người một bước lên mây, em nghĩ anh sẽ bay đi đâu chứ?"
"Bay đến một nơi mà em không thể với tới." Hạ Thanh Từ nói: "Một nơi mà em không thể nhìn thấy, không thể chạm vào."
"Đó là nơi nào." Tạ Bệnh Miễn hỏi.
"Nơi có giấc mơ của anh."
Ăn xong, mọi người về nhà. Một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, ngày mai Tạ Bệnh Miễn sẽ tham gia buổi tiệc chia tay ban nhạc, Hạ Thanh Từ sẽ đưa hắn đến đó.
Sau khi đưa Tạ Bệnh Miễn đi, cậu đến chỗ đã hẹn với Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du, là một con phố thương mại gần trường.
"Cậu nói muốn tặng quà sinh nhật cho Nhị ca à?" Mạnh Phi Du hỏi.
Diệp Kỳ nói: "Vào ngày sinh nhật của Nhị Ca, chắc chắn dì Giang sẽ tổ chức. Đến lúc đó, cậu ấy sẽ ở khu vực bên vòng hai, có thể không rảnh để gặp cậu đâu."
"Hay là đến lúc đó cậu đi cùng bọn tôi, bọn tôi sẽ nghĩ cách để đưa Nhị ca ra sớm."
Hạ Thanh Từ lắc đầu: "Tôi định sẽ tổ chức sinh nhật sớm cho anh ấy, vì hè này anh ấy đi rồi. Trước kỳ thi bọn mình được nghỉ hai ngày, lúc đó tổ chức là hợp lý nhất."
Nghe vậy, hai người kia đều có chút ngạc nhiên. Mạnh Phi Du khẽ nhíu mày, hỏi: "Cậu biết chuyện Nhị Ca sắp đi đi du học à?"
Diệp Kỳ: "Cậu thực sự đồng ý để cậu ấy đi sao?"
"Thực ra, Nhị ca và dì Giang đang cãi nhau vì chuyện này. Cậu ấy không muốn đi, nhưng dì Giang lại không thèm quan tâm, cho rằng cậu ấy chỉ đang làm càng. Nhưng chuyện này đã được bàn bạc với nhà trường rồi..."
Diệp Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhị Ca không phù hợp với việc ở lại trường, ra nước ngoài phát triển thực sự thích hợp với cậu ấy hơn."
Mạnh Phi Du cũng rất đồng tình, cậu ấy rất ngạc nhiên khi thấy Nhị ca lại chăm chỉ học hành, nhưng một học kỳ chỉ được 450 điểm thì vẫn còn kém xa.
Điều khiến họ càng ngạc nhiên hơn là Hạ Thanh Từ lại đồng ý, nhưng mà nếu có lớp trưởng đồng ý thì việc thuyết phục Nhị ca sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Ừm." Hạ Thanh Từ không muốn nói nhiều, cậu nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi muốn làm cho anh ấy một món đồ, kiểu như trang sức, các cậu có gợi ý gì không?"
"Trang sức à?" Mạnh Phi Du nhớ lại: "Đeo đồ trang sức có vẻ không hợp lắm, cậu ấy không ngồi yên được, chắc chắn sẽ chạm vào rồi làm rơi mất thôi."
"Khuyên tai thì được, cậu ấy có lỗ khuyên, hồi cấp hai đã bấm sáu, bảy cái rồi."
Diệp Kỳ: "Dây chuyền có lẽ hợp hơn, nhưng Nhị Ca đã có sợi dây mà dì Giang mua cho cậu ấy từ nhỏ đến giờ..."
Nói đến đây, cậu ta chợt nhìn thấy sợi dây chuyền quen thuộc trên cổ của Hạ Thanh Từ, liền ngừng lại.
Nhị Ca đã đưa lá bùa hộ mệnh của mình cho người khác ư? Hồi nhỏ cậu ấy thậm chí còn không muốn cho ai xem.
Hạ Thanh Từ suy nghĩ một lúc: "Dây chuyền có vẻ hợp hơn."
"Gần đây có một cửa hàng, chúng ta có thể qua đó xem."
Ba người họ cùng đi xem, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du chọn những cửa hàng có giá cả phải chăng để Hạ Thanh Từ không quá khó xử. Vì là đồ tự làm thủ công nên vốn dĩ đã rẻ hơn nhiều.
Hạ Thanh Từ đi qua mấy cửa hàng và cuối cùng chọn được một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn có thể xỏ vào dây đeo cổ, là một chiếc nhẫn bạc trơn, không có họa tiết. Nếu muốn tự tay khắc lên, có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian để mài.
Cậu làm khung nhẫn trước tại cửa hàng, phần còn lại sẽ mang về nhà tự mài.
Khi Hạ Thanh Từ đang mài nhẫn tại cửa hàng, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ đứng cạnh quan sát. Hình dáng mà cậu đang khắc là một bông hoa hồng leo, trông giống như một nhành hoa. Hình mẫu này dường như đã được Hạ Thanh Từ luyện tập rất nhiều lần, vẽ trên giấy nháp cũng rất thành thạo.
Khi được khắc lên chiếc nhẫn bạc, hình ảnh hoa hồng leo trông giống như một đóa tường vi trắng. Sau khi được mài giũa đơn giản và làm sạch bằng giấy lau bạc, nó trông rất tinh xảo, bên cạnh còn được khắc thêm chữ cái.
Hạ Thanh Từ có chút riêng tư khi khắc hai chữ cái "SS" ngay bên cạnh hoa tường vi.
Đó là viết tắt tên của cậu, và khi Tạ Bệnh Miễn đeo chiếc nhẫn này giống như đã được đánh dấu, người ấy là của cậu.
Hơn nữa, cậu cũng hy vọng rằng mỗi khi Tạ Bệnh Miễn nhìn thấy dấu ấn của mình, dù ở nơi đâu cũng đều sẽ nhớ đến mình.