Tạ Bệnh Miễn từ lâu đã nhận ra rằng mình không giống với những người bình thường khác. Cụ thể hơn chính là thế giới này dường như đều xoay quanh hắn.
Hắn đẹp, nhưng không đến mức khiến người ta chỉ cần nhìn thấy là đã mê mệt như bị trúng tà.
Cuộc đời hắn như một kịch bản đã được viết sẵn, trừ việc thường xuyên đau ốm thì hầu như mọi thứ đều suôn sẻ. Bất kể làm gì, chỉ cần hắn muốn thì gần như đều có thể đạt được một cách dễ dàng.
Ngoài việc bản thân quá thu hút, luôn bị những người có vấn đề đeo bám thì hắn vẫn khá hài lòng với cuộc sống của mình. Vì vậy, tính cách hắn từ nhỏ đã hình thành nên một kẻ ngang ngược.
Ngạo mạn, kiêu căng, độc đoán, chiếm hữu cực cao và thiếu lòng trắc ẩn, cứ như cả thế giới vốn dĩ đều phải xoay quanh mình.
Cho đến khi hắn lên cấp ba, vì có một giáo viên quá yêu mến mà cưỡng ép hắn, bị hắn đánh đến mức nhập viện. Vì vậy hắn buộc phải chuyển trường đến Tam Trung.
Tam Trung là một trường thí điểm, kết quả học tập thuộc hàng top ở Khang Thành. Nhưng cũng vì thành tích tốt, nên ngoài việc học thì có tiền cũng có thể vào học. Nên về cơ bản nó đã trở thành trường tư thục một cách phiến diện.
Gia đình hắn là nhà đầu tư của Tam Trung, nên dĩ nhiên hắn được xếp vào lớp tốt nhất. Ban đầu, hắn nghĩ rằng việc đi học rất nhàm chán, vì ở đâu cũng vậy mà thôi.
Ở Tam Trung, hắn gặp Hạ Thanh Từ.
Ngày hắn chuyển trường là một ngày hè vô cùng oi bức. Bên ngoài, bóng ngô đồng rơi xuống, tiếng ve kêu inh ỏi, khiến người nghe không khỏi cảm thấy khó chịu.
Vì có học sinh mới chuyển đến nên trường cử người giúp hắn lấy sách. Giữa cái hè oi bức, hắn nhìn thấy một cậu nam sinh từ xa đang bận rộn tìm sách cho hắn. Sách cấp ba rất nhiều, hắn không nhúc nhích, để mặc cho cậu nam sinh đó tự mình mang hết.
Việc này vốn dĩ hắn có thể tự mình làm được, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một người ngoan cố đến vậy, nên hắn đã nhìn thêm một chút. Chỉ một chút, nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên gương mặt đỏ bừng vì nắng của cậu nam sinh ấy, không kiềm được mà nhìn thêm vài lần nữa.
Cậu ấy trông rất yên tĩnh, ngũ quan lạnh lùng nhưng tinh tế. Vì chạy đi chạy lại nhiều lần nên vẫn còn thở dốc. Dường như cậu ấy chưa biết hắn là học sinh mới, chỉ bình thản liếc nhìn hắn một lần, rồi quay lưng đi lên lầu.
Vào đến lớp, hắn chọn chỗ ngồi, hàng cuối cùng, ngay góc tường, ngồi cùng Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ.
Cậu nam sinh mà hắn vừa gặp dưới lầu hóa ra là lớp trưởng. Hiện tại, cậu ấy đang đứng trên bục giảng điểm danh. Mặc dù nói chuyện không được rõ ràng lắm, nhưng giọng nói lại rất dễ nghe.
Khi đọc đến tên hắn, lớp trưởng có chút không chắc chắn, ngập ngừng một chút rồi vẫn đọc to lên.
"Tạ Bệnh Thỏ?"
Tạ Bệnh Miễn: "..."
Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ngồi phía trước lập tức cười phá lên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha" hồi lâu.
Lớp này có rất nhiều bạn thuộc nhóm hắn quen, ví dụ như Mạnh Phi Du, Diệp Kỳ, Vu Uyển và còn nhiều người khác mà hắn đã gặp trong các buổi tụ tập.
Rất nhanh, hắn liền nhận ra một hiện tượng phổ biến: Học sinh chăm chỉ đứng đầu lớp dường như không được mọi người yêu mến cho lắm, và cũng không có nhiều bạn bè trong lớp. Chẳng hạn, khi có việc gì đó mọi người đều tìm đến lớp trưởng, có thể đẩy việc gì sang cho lớp trưởng thì đẩy, thường xuyên làm phiền lớp trưởng, không công khai bắt nạt nhưng lại thường xuyên trêu chọc cậu ấy sau lưng.
Tại sao lại như vậy? Bởi vì cậu ấy không biết từ chối, trông có vẻ rất dễ bắt nạt. Cậu ấy dường như không có góc cạnh nào, rất dễ trở thành mục tiêu cơ bản của những người có ý đồ xấu.
Tạ Bệnh Miễn đã từng chứng kiến không ít những chuyện như vậy, hắn cũng không phải là thánh nhân nên lười quan tâm. Những chuyện này mà can thiệp vào cũng chỉ gây thêm phiền phức. Nhưng đối với Hạ Thanh Từ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy không nỡ.
Ví dụ như khi cậu bị người khác nhắm vào, bài kiểm tra sẽ bị ném đi mà không hay biết, cậu cứ ở đó loay hoay tìm nửa ngày, cuối cùng đành phải làm lại một bài khác.
Bất quá cậu ấy cũng chẳng phải là đồ ngốc. Sau này khi biết ai làm, cậu ấy cũng đã xé bài của người đó để trả đũa.
Nhưng điều đó cũng chẳng giải quyết được gì, cậu vẫn thường xuyên bị bắt nạt ở trường.
Cậu từng bị nhốt trong phòng dụng cụ, bị ném bóng vào người khi các nam sinh chơi bóng rổ, thường xuyên bị yêu cầu một mình đi đổ rác, thậm chí trong nhà vệ sinh, người ta còn nói nhiều lời bẩn thỉu về cậu.
"Trông đẹp trai như vậy, chắc sinh ra là để...phục vụ đàn ông thôi."
"Cái gì cũng không từ chối, lần trước tao rót nước giúp nó, nó còn nói cảm ơn tao nữa kìa."
"Cười chết mẹ nó đi, nó ngày nào cũng đứng nhất thì có ích gì đâu? Chẳng có nổi một đứa bạn, lúc điểm danh nó còn lắp bắp nữa mà."
"Thằng lắp bắp." Đám con trai đứng sau lưng gọi Hạ Thanh Từ như thế.
Lúc đó, Tạ Bệnh Miễn đang hút thuốc trong nhà vệ sinh. Nghe những lời này, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt lạnh lùng, thanh tú của Hạ Thanh Từ. Cậu luôn cô độc, một mình đến căng tin, và cũng luôn lặng lẽ mang ba lô về nhà.
Suy cho cùng, cái thằng bạn thân gì đó của cậu cũng chẳng ra gì, cũng luôn bỏ lại cậu một mình mà không giữ lời hứa.
Khi hắn không vui, thì đừng mong ai khác được vui vẻ. Hắn dụi điếu thuốc đang cháy dở vào bồn rửa tay. Đó là lần đầu tiên Tạ Bệnh Miễn đánh nhau ở trường Tam Trung. Ba thằng con trai nói xấu Hạ Thanh Từ trong nhà vệ sinh đều bị hắn đánh cho nhừ tử.
À, sau đó ba thằng đó còn đi méc nữa, đầu tiên là nói với Hạ Thanh Từ. Ánh mắt của Hạ Thanh Từ nhìn hắn có chút phản cảm, rõ ràng là không thích loại học sinh hư hỏng, gây sự đánh nhau như hắn.
Hắn lạnh lùng từ chối, còn nói với nhóc lắp bắp một câu: "Còn nói thêm câu nữa, tôi đánh cả cậu luôn."
Hạ Thanh Từ rõ ràng bị sốc, sau khi phản ứng lại thì nhíu mày, không nói gì, chỉ báo chuyện này cho giáo viên để thầy xử lý.
Sau đó, Hạ Thanh Từ rõ ràng là lạnh nhạt với hắn hơn, chẳng hạn như không thu bài tập của hắn, tránh không ở một mình với hắn, thậm chí khi bị người khác đẩy vào người hắn cũng không thèm xin lỗi.
Việc bị đẩy là do người khác cố ý. Hắn chỉ đưa tay ra đỡ một cái, bàn tay vô tình chạm vào vòng eo mảnh khảnh của cậu qua lớp áo đồng phục. Hắn có thể thấy được cả những sợi lông tơ mảnh mai trên mặt của Hạ Thanh Từ, hạt đậu ửng đỏ đầu môi và cả mùi bột giặt thơm mát từ người của Hạ Thanh Từ.
Khi ôm cậu như vậy, hắn cảm thấy hơi tiếc khi phải buông tay. Cho đến khi Hạ Thanh Từ gọi tên hắn mấy lần, đôi môi mỏng đỏ mở ra rồi khép lại, sắc mặt càng lúc càng trở nên thiếu kiên nhẫn, hắn mới từ từ thu tay trở về.
Hạ Thanh Từ trực tiếp đẩy hắn ra, nhíu mày nhìn hắn một cái rồi lùi xa hơn, ánh mắt thể hiện rõ sự chán ghét.
Tạ Bệnh Miễn: "..."
Có lẽ ánh mắt lạnh lùng của cậu quá mức hấp dẫn, nên tối hôm đó hắn đã mơ thấy Hạ Thanh Từ với đôi môi đỏ mọng liên tục gọi tên hắn.
Khi gọi hắn, trong giọng nói của cậu có chút không vui, hắn liền chặn đôi môi đó lại, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hạ Thanh Từ bỗng trở nên đỏ ửng, cậu nắm lấy vạt áo của hắn, đôi mắt dần ngấn lệ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn dùng đầu ngón tay che đi cả mắt lẫn mày, đầy vẻ u ám, không cần nhìn cũng biết trên ga giường đã ướt đẫm từ lâu.
Khi vào lớp thấy Hạ Thanh Từ, ánh mắt ở xa của hắn liền đổ dồn về phía cậu, cứ nhìn chằm chằm suốt cả ngày. Hắn nhận thấy rằng vào giờ ra chơi tiết hai, Hạ Thanh Từ sẽ ăn gì đó. Trong lớp học, cậu rất chăm chú, lưng thẳng tắp như học sinh tiểu học. Trong căng tin, cậu luôn chọn suất ăn rẻ nhất ở cửa sổ cuối cùng, dù là bữa ăn rẻ nhất nhưng cũng ăn rất sạch sẽ, không bao giờ lãng phí. Đài phát thanh trong trường rất nhàm chán, nhưng Hạ Thanh Từ lại nghe rất chăm chú, tin vào những đạo lý cũ kỹ và đơn giản đó.
Hơn nữa, Hạ Thanh Từ ghi chép rất nghiêm túc, khi có ai hỏi gì cậu cũng sẵn lòng giảng giải, còn một mình đến tạp hóa cũ để cho mèo ăn. Dù bản thân còn nghèo đến mức không đủ tiền ăn, nhưng cậu vẫn quan tâm đến hai con mèo xấu xí đó.
Sau nửa học kỳ dõi theo, cho đến khi hắn nhận ra có một thằng con trai thích Hạ Thanh Từ. Hạ Thanh Từ thì như một khúc gỗ, không hề nhận ra, còn tưởng rằng có người muốn làm bạn với mình, dường như còn khá vui vẻ.
Đúng vậy, là vui vẻ. Mặc dù Hạ Thanh Từ không cười, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, Hạ Thanh Từ đang vui.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một cảm xúc khác biệt trong cuộc đời mình.
Giận dữ, bực bội, chua xót, như thể thứ mình yêu quý sắp bị người khác cướp đi. Vô số ý nghĩ u ám trỗi dậy trong khoảnh khắc đó, hắn muốn xé xác thằng con trai đang tỏ ra quan tâm đến Hạ Thanh Từ.
Cậu, là của hắn, không muốn ai tới gần.
Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_
Vì vậy, ngay ngày hôm sau, hắn cũng tìm cách gây sự với thằng đó, hoàn toàn chỉ vì ghen tuông, vì Hạ Thanh Từ đã mang bữa sáng cho nó.
Hắn gây sự một cách vô cớ, chỉ đơn giản là tìm một lý do để đánh nhau với thằng kia. Sau đó, nó lại đi méc Hạ Thanh Từ, hắn nhận thấy Hạ Thanh Từ càng ghét hắn hơn.
Rồi thằng đó chuyển trường vì lý do gia đình, Hạ Thanh Từ lại luôn cho rằng là do hắn gây ra nên thái độ của cậu đối với hắn càng trở nên lạnh nhạt.
Mới đầu hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng hắn ý thức được rằng mình đã thích Hạ Thanh Từ.
Ở Tam Trung, hắn vẫn được mọi người ngưỡng mộ, bởi vì hắn chơi trong một ban nhạc, nhiều người cảm thấy điều đó rất ngầu. Cả nam lẫn nữ đều tỏ tình với hắn, và ngày nào cũng liên tục gửi cho hắn mấy tin nhắn ghê tởm.
Nào là "Không có anh thì em không thể sống nổi", hay "Nếu không đồng ý làm người yêu em, em sẽ nhảy lầu cho anh xem."
Hắn chưa bao giờ trả lời, tất cả đều bị hắn chặn. Thời gian ở trường thật nhàm chán, việc mà hắn thích nhất mỗi ngày chính là ngắm Hạ Thanh Từ.
Có người hỏi hắn thích kiểu người như thế nào, hắn thuận miệng nói một câu rằng ngoại hình như Hạ Thanh Từ đúng gu hắn, thế là Hạ Thanh Từ liền bị nhắm đến.
Bàn của Hạ Thanh Từ bị người khác đổ mực đỏ, đồng phục của cậu thì bị ném vào thùng rác, sách vở cũng bị người ta xé nát.
Hắn thấy Hạ Thanh Từ một mình đến văn phòng hội học sinh để nhận sách mới, tan học cũng không về nhà mà ở lại lớp chép bài, rồi còn phải mất rất lâu để rửa sạch mực. Hôm đó, cậu thậm chí còn không ăn trưa.
Việc đổ mực, ném đồng phục, xé sách không phải chỉ có một người làm, mà là nhiều người cùng nhau thực hiện, dường như tất cả đều là những người hâm mộ hắn. Hắn đã vô tình gây rắc rối cho Hạ Thanh Từ.
Hắn đã cảnh cáo và trả đũa lại y hệt những người làm việc này. Nhưng điều đó dường như chỉ khiến họ càng tin rằng hắn thực sự thích Hạ Thanh Từ, khiến họ ngày càng quá đáng hơn trong việc bắt nạt cậu.
Vì hắn, việc bắt nạt ban đầu đã trở nên nghiêm trọng hơn. Cuộc đời hắn không chỉ có những người hâm mộ cuồng nhiệt vây quanh, mà còn kéo theo cả những ảnh hưởng tiêu cực rõ rệt, đó là sự thù hằn, ác ý tăng lên gấp trăm, gấp ngàn lần.
Những người từng điên cuồng si mê hắn, khi nghe tin hắn có người mình thích đã bắt đầu dùng những lời lẽ độc ác để nguyền rủa cậu. Họ liên kết với nhau, mang theo ác ý để làm tổn thương người mà hắn thích.
Cứ như có một lời nguyền bao quanh hắn, hắn dường như có sức hút một cách lạ thường, dễ dàng nhận được sự chú ý từ rất nhiều người. Nhưng những tình cảm đó cũng có thể biến thành vũ khí nguy hiểm, đủ để giết chết một người.
Không ai biết rằng hắn thích Hạ Thanh Từ, hắn chỉ vô tình nhắc đến một lần duy nhất và cũng chẳng tỏ rõ thái độ.
Cùng lắm là lúc nộp bài tập, hắn lén để bài của mình và Hạ Thanh Từ cạnh nhau, viết tên cả hai vào danh sách trực nhật rồi giúp Hạ Thanh Từ giải quyết những rắc rối mà cậu gặp phải.
Thi thoảng, ánh mắt hắn lại dừng trên người cậu nam sinh ngồi ở hàng ghế trước, như có ánh sáng rơi xuống người cậu, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bên mái tóc cậu.
Hai người dường như chẳng có sự giao thoa, nhưng lại tựa như vô hình mà gắn kết với nhau.
Thế nhưng, trên thực tế, Hạ Thanh Từ biết hết tất cả.
Hạ Thanh Từ biết hắn quan tâm đến mình, và cũng biết nhiều rắc rối của mình là do hắn mang lại, nên đã cố gắng tránh xa hắn.
Hắn đã nghe chính miệng Hạ Thanh Từ nói rằng hy vọng hắn cách xa cậu ra một chút, đừng mang thêm phiền phức cho cậu, và chính miệng cậu cũng nói rằng những gì cậu phải chịu đựng còn nhiều hơn những gì mà hắn có thể nhìn thấy.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy buồn bã, hóa ra cảm giác khi người mình thích lại không thích mình, thậm chí còn ghét bỏ mình, lại đau đớn đến vậy sao?
Như thể có vô số mũi kim đâm vào tim hắn, khi nghe Hạ Thanh Từ kể về những gì cậu đã trải qua, lòng hắn thắt lại, rất đau đớn, đây là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy hoang mang và bất lực, không biết phải làm sao.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thanh Từ nhìn mình, hắn như bị sự lạnh lẽo đó đâm thẳng vào tim, đau nhói từng cơn.
May mà hắn chưa tỏ tình.
May mà hắn chưa nói với cậu rằng hắn thích cậu.
Nhưng cậu ghét hắn, ghét đến mức muốn hắn tránh xa.
Hắn phải làm sao đây?
Rất nhanh, hắn đã có câu trả lời. Khi Hạ Thanh Từ lại một lần nữa bị nhốt trong phòng thiết bị vì hắn, hắn đã tìm được cậu. Trong khoảnh khắc đó, theo bản năng, hắn muốn ôm lấy cậu nam sinh đang co ro ở trong góc phòng. Tuy nhiên, dù Hạ Thanh Từ đã sợ đến mức run rẩy, nhưng cậu vẫn không muốn để hắn chạm vào, thậm chí ánh mắt nhìn hắn còn đầy phản cảm cùng căm ghét.
Hắn ngẩn người tại chỗ, trơ mắt nhìn cậu nam sinh tự mình vịn tường mà đi ra ngoài.
Liệu hắn tránh xa cậu thật sự có thể khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn không?
Vì vậy, hắn giữ khoảng cách với Hạ Thanh Từ, mọi thứ dường như trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Hạ Thanh Từ cũng quay lại cuộc sống thường nhật, không còn ai gửi cho cậu những lời lẽ độc ác, cũng không còn ai ác ý bắt nạt cậu nữa.
Thế giới này như đang trêu đùa hắn, như muốn nói rằng: "Nhìn đi, hai người các ngươi sẽ không bao giờ được ở bên nhau."
Trên người hắn như có lời nguyền, hắn mà yêu ai thì chỉ đem đến rắc rối không ngừng cho người đó thôi.
Hắn không còn biểu lộ bất kỳ tình cảm nào dành cho cậu nữa, chỉ âm thầm làm những việc nhỏ nhặt cho Hạ Thanh Từ. Chẳng hạn như bí mật nạp tiền vào thẻ ăn của cậu, mong cậu ăn uống đầy đủ hơn, hoặc giúp cậu giải quyết rắc rối khi bị người khác làm phiền. Hắn còn xin xuất học bổng Hạ Thanh Từ, thậm chí còn âm thầm gửi tin nhắn cho cậu.
Hắn dùng một số điện thoại lạ, mỗi ngày gửi cho Hạ Thanh Từ những tin nhắn tẻ nhạt.
Mỗi ngày, hắn đều lặng lẽ theo sau Hạ Thanh Từ, tiễn cậu về nhà, giữ một khoảng cách không gần cũng chẳng xa. Hắn biết Hạ Thanh Từ sống ở tầng trệt, thích mua oden ở siêu thị gần cổng tiểu khu, và luôn về nhà đúng giờ. Hắn cũng biết Hạ Thanh Từ sống trong một gia đình đơn thân, cuộc sống không hề dễ dàng.
Vào những ngày cuối tuần, Hạ Thanh Từ thường đi làm thêm ở nhiều nơi. Dù không giỏi giao tiếp, luôn giữ vẻ trầm mặc ít nói, nhưng cậu lại làm việc rất chăm chỉ và hiệu quả, thường làm nhiều hơn người khác nhưng lại nhận được lương ít hơn.
Hắn từng thấy Hạ Thanh Từ bận rộn làm việc trong một quán trà sữa, bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng khi mở miệng nói chuyện đều có chút lúng túng, không giỏi giao tiếp. Tuy Hạ Thanh Từ rất tập trung pha trà sữa, nhưng khi nói câu "Cảm ơn quý khách", thì giọng lại rất nhỏ.
Hắn còn thấy Hạ Thanh Từ phát tờ rơi ở quảng trường, làm gia sư, và thậm chí còn làm thêm ở quán lẩu vào mùa đông lạnh giá. Tất cả là để kiếm thêm chút tiền, giúp ba mình đỡ vất vả.
Hạ Thanh Từ rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, cậu luôn chăm chỉ, tập trung đến mức không nhận ra rằng người đang đứng ngoài quán trà sữa là hắn, người đang ăn trong quán lẩu là hắn, hoặc người nhận tờ rơi ở quảng trường cũng là hắn.
Có lẽ Hạ Thanh Từ chỉ nghĩ đó là những cuộc gặp gỡ tình cờ, bởi ngoài việc học và làm thêm, cậu chẳng quan tâm đến điều gì khác.
Vào học kỳ hai của năm lớp 11, mẹ hắn yêu cầu hắn chuyển trường ra nước ngoài. Hắn đã thuận miệng hỏi Hạ Thanh Từ về việc này. Hạ Thanh Từ không hiểu, cho rằng nếu hắn có con đường tốt hơn thì dĩ nhiên nên đi theo con đường đó.
Khi trả lời, trong ánh mắt của Hạ Thanh Từ có chút suy nghĩ, rất khó nhận ra.
Hạ Thanh Từ muốn hắn đi.
Vì vậy, hắn đã đi.
Dù đã đi, hắn vẫn dùng số điện thoại lạ gửi tin nhắn cho Hạ Thanh Từ mỗi ngày. Hắn lén lút tìm hiểu mọi thứ về Hạ Thanh Từ. Nhưng hắn không hề biết, vì hắn đã che giấu rất kỹ —
Bạn bè của hắn cũng không ai biết rằng hắn quan tâm đến Hạ Thanh Từ. Vì vậy, khi Thẩm Du Hàm chuyển trường đến, có người nói hắn biết, nhưng không có nói vì trước đây hắn từng khen ngoại hình của Hạ Thanh Từ, mà Thẩm Du Hàm đã nảy sinh ác cảm với cậu.
Đối với những cậu ấm cô chiêu nhà giàu đó, việc trêu chọc một học sinh ngoan hiền bình thường chẳng cần phải tốn quá nhiều công sức. Dù sao cũng chẳng có gì nghiêm trọng đến nổi mất mạng, nên họ chẳng thấy có gì sai trái cả, thậm chí còn cho rằng đó là một trò chơi tiêu khiển để xua tan sự nhàm chán trong những ngày tháng đi học.
Thẩm Du Hàm bất quá chỉ là nhốt Hạ Thanh Từ mấy lần, cũng bất quá chỉ là trong một kỳ thi quan trọng được lãnh đạo nhà trường chú ý, vu oan cho Hạ Thanh Từ gian lận, trực tiếp buộc Hạ Thanh Từ phải thôi học.
Hắn không biết rằng chỉ vài câu nói vu vơ của mình đã gần như hủy hoại cả cuộc đời của một con người.
Tạ Bệnh Miễn nghe tin đã là nửa năm sau, chàng trai của hắn đã qua đời trong một mùa đông dài lạnh giá, nghe đâu lúc chết cậu vẫn còn nắm chặt chiếc điện thoại, trên màn hình là rất nhiều tin nhắn hắn gửi mà chưa được đọc.
Là lỗi của hắn.
Chính vì sự tiếp cận của hắn, hắn đã tự tay đẩy người mình yêu vào vực thẳm.
Cậu nam sinh ấy, người từng vui mừng khi có người muốn làm bạn, người từng chăm chỉ học hành với niềm tin rằng nỗ lực sẽ được đền đáp, người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp, đã ra đi trong một đêm đông phủ đầy tuyết trắng.
Hắn không nhớ mình đã đến nghĩa trang bằng cách nào, hắn đến vào một ngày đầu hè tháng sáu, nơi đó chỉ có một tấm bia mộ đơn độc. Trong bức ảnh, cậu thiếu niên mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt lạnh lùng thường ngày đã tan đi, nụ cười ấy như bị đóng băng mãi ở tuổi mười tám.
Rõ ràng là đầu hạ, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống, nhưng hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Mọi thứ không nên kết thúc như vậy.
Đầu ngón tay hắn chạm nhẹ lên bia mộ, muốn khẽ vuốt ve gương mặt của cậu nam sinh trong bức ảnh. Những đóa tường vi trước mộ đã tàn úa, và cả thế giới của hắn cũng đã trở nên hoang tàn.
—— Là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ được em.
—— Dùng mạng của anh, liệu có thể đổi một lần làm lại cho em được không?
Dòng máu đỏ tươi như những cánh hoa đang rơi lả tả, bắn tung tóe trên bia mộ, rồi chậm rãi chảy xuống, thấm vào lòng đất, rồi dần trở nên lạnh lẽo.
Khuôn mặt cậu thiếu niên trong bức ảnh vẫn giữ nụ cười, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước.
Ngón tay của Tạ Bệnh Miễn dần buông thõng trước bia mộ, và thế giới xung quanh chìm vào tĩnh lặng.
—— Nếu có kiếp sau, mong rằng chàng trai của hắn có thể thoát khỏi vũng lầy tăm tối, vì vốn dĩ cậu ấy đã nên đứng dưới ánh hào quang rực rỡ.