Ánh đuốc trên vách ngã xuống bên nửa gò má của Hạ Thanh Từ, khuôn mặt vô cảm thường ngày vì tức giận mà trở nên sống động hơn nhiều, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Tạ Bệnh Miễn "Ừm" một tiếng, dù sao người trước mặt hoàn toàn trái ngược với lời hắn nói, lúc này hắn chỉ có thể nằm mơ một chút.
"Một ngày nào đó giấc mơ sẽ thành hiện thực." Tạ Bệnh Miễn nhấn mạnh.
Hạ Thanh Từ không nói nữa, cậu cũng lười đả kích Tạ Bệnh Miễn, không biết tại sao lại có người có thể tự tin đến vậy, thật sự không biết Tạ Bệnh Miễn có thể không tự tin ở điểm nào đây.
Đừng nói tới chuyện ở bên Tạ Bệnh Miễn, chỉ nghĩ tới việc mình thích hắn ta?
Suy nghĩ một chút, vẻ mặt trở nên lạnh hơn mấy phần, đương nhiên là không thể nào.
"Lớp trưởng, tôi nói cho cậu biết rồi, cậu cũng phải nói cho tôi biết mẫu người cậu thích là gì?" Tạ Bệnh Miễn tràn đầy hứng thú nhìn Hạ Thanh Từ.
Hạ Thanh Từ vốn dĩ muốn nói không, nhưng khi nhìn thấy nét mặt chờ mong của Tạ Bệnh Miễn, thiếu điều viết thẳng lên mặt "Cậu có thích tôi như vậy không?".
Ác niệm trong lòng Hạ Thanh Từ đột nhiên nhô ra, trên mặt vẫn lạnh lùng, đáp: "Lần trước cũng đã nói, tôi thích những người bình thường, không có gì đặc biệt. Tốt nhất là không nói nhiều, không tự luyến, càng không phải không biết xấu hổ."
Mỗi một điều, đều hoàn toàn tương phản với Tạ Bệnh Miễn.
Tạ Bệnh Miễn trên mặt mỉm cười nói: "Lớp trưởng, tôi khá bình thường. Chúng ta bản chất đều là người bình thường, không có gì đặc biệt."
"Sự khác biệt nằm ở bản chất và môi trường lớn lên, chỉ vậy thôi".
Hạ Thanh Từ nói "Ồ", thật ngạc nhiên khi Tạ Bệnh Miễn biết từ bản chất và môi trường lớn lên. Cậu đã đánh giá thấp trình độ văn hóa của Tạ Bệnh Miễn.
Họ đi trên hành lang dài đằng đẵng, hiện không có cách nào liên lạc với Thẩm Ý, đành phải ra ngoài trước.
Hạ Thanh Từ nghĩ như vậy, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đây là một trong những đường hầm mỏ có phòng ở hai bên, cậu luôn đi trong đường hầm, chưa vào phòng bên trong.
"Tôi muốn ra ngoài."
"Ồ." Tạ Bệnh Miễn lười biếng đáp lại một tiếng, nhìn căn phòng bên cạnh: "Lớp trưởng, ngôi nhà ma này là một loại mê cung giải đố, muốn tìm đúng lối ra quả thực không dễ."
"Cậu thường không phải rất giỏi giải toán sao, hiện tại động não thử xem."
"Những con ma này đều là do người ta giả mạo, chỉ là trò tiêu khiển mà thôi, đừng sợ."
Hạ Thanh Từ không quan tâm, cậu còn chưa bước vào các gian phòng, muốn ra ngoài phải đợi hai tiếng thì rất lâu, còn Thẩm Ý không biết có xảy ra chuyện gì hay không.
Hạ Thanh Từ nghĩ trước mắt vẫn nên ra ngoài, liếc nhìn tên súc sinh bên cạnh, do dự một chút, hay cứ giữ lại trước, nói không chừng lát nữa có thể dùng tới.
"Cậu đã từng vào mấy căn phòng này chưa?" Tạ Bệnh Miễn hỏi.
Hạ Thanh Từ: "Chưa."
"Nhìn xem, nếu bên trong có ma thì có thể sẽ có manh mối. Cậu bước vào, bọn họ có thể sẽ dọa cậu, không muốn cậu tìm ra manh mối."
"Vào xem thử không?" Tạ Bệnh Miễn hỏi.
Bên cạnh có một căn phòng, cửa sổ là những ô cửa cũ bằng gỗ màu đỏ, bên ngoài được bao bọc bởi những thanh thép rỉ sét, trong góc có thể nhìn thấy xác những người thợ mỏ.
Trên tường phủ đầy màu máu đỏ tươi, hiệu ứng ánh sáng nhấp nháy, căn phòng rất hẹp, chỉ có một cái bàn và tủ sách, trang trí cũng rất đơn giản.
Thế nhưng có một cuốn sổ ở trên bàn.
Hạ Thanh Từ đứng ở cửa sổ nhìn qua, cậu rất muốn vào xem, đầu ngón tay vừa chạm vào cửa liền dừng lại, quay đầu nhìn Tạ Bệnh Miễn bên cạnh.
Hắn thực sự có thể nhìn ra là cậu đang sợ, bất quá cậu lại xấu hổ không muốn mở miệng nhờ hắn giúp đỡ, nên hắn cố ý trêu chọc một chút.
Chỉ cần Hạ Thanh Từ mở miệng nói một câu, hắn nhất định sẽ làm, nhưng không lần nào Hạ Thanh Từ chịu đưa bất kỳ yêu cầu nào với hắn.
Lần này cũng vậy.
Hạ Thanh Từ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn người thợ mỏ đang dựa vào tường, nhớ ra vừa rồi không phải ở tư thế này, cậu đứng đó một lúc, muốn vào xem cuốn sổ bên trong.
Hạ Thanh Từ vừa bước vào Tạ Bệnh Miễn đã theo phía sau. Sau cánh cửa có một bóng người lấp ló, nó còn chưa kịp xuất hiện, Tạ Bệnh Miễn đã chặn lại tầm nhìn của Hạ Thanh Từ.
Trong phòng vang lên những âm thanh hiệu ứng đặc biệt khoa trương, tầm nhìn của Hạ Thanh Từ bị Tạ Bệnh Miễn chặn lại, khóe mắt cậu chỉ nhìn thấy một bộ móng vuốt vươn ra bắt lấy mình.
Đôi tay đó không bắt được cậu, bị một tay Tạ Bệnh Miễn cản lại. Đôi mắt của hắn tối đen thâm trầm, liếc con ma lần nữa mới chịu buông tay, con ma lập tức lùi lại một bước.
"Cậu xem đi."
Tạ Bệnh Miễn vừa nói vừa đi theo phía sau, đảm bảo không để những con ma đó đến gần Hạ Thanh Từ.
Cuốn sổ trên bàn không phải manh mối, Hạ Thanh Từ lại nhìn ngăn kéo và tìm thấy bên trong có vài tờ giấy dính máu, là hồ sơ công việc của thợ mỏ.
Trong lúc lật giở, Hạ Thanh Từ để mắt tới bóng ma thợ mỏ đằng kia, không muốn đột nhiên bị bắt nên sau khi cầm lấy tờ giấy chỉ qua loa đọc lướt qua.
Không thể nghi ngờ, đây chính là manh mối.
"Được." Hạ Thanh Từ nói một câu như vậy, muốn ra ngoài, trong phòng có hai con ma, có lẽ Tạ Bệnh Miễn khá xui xẻo nên hai con ma đó không dám bắt hắn, chỉ đứng xa xôi trong góc nhìn bọn cậu chằm chằm.
Hai người một trước một sau thuận lợi ra ngoài, Hạ Thanh Từ rời khỏi phòng, vừa đi vừa nhìn tờ giấy trên tay.
Xấp giấy là hồ sơ làm việc của một số thợ mỏ, trên đó có đánh dấu số phòng và thời gian, cậu đoán rằng mình phải đi đến những căn phòng khác để tìm ra manh mối còn lại.
"Tuế Tuế, đừng đi nhanh như vậy." Tạ Bệnh Miễn từ phía sau gọi tới: "Chờ tôi."
Hạ Thanh Từ chú ý đến số phòng mà mình đi qua, cậu lần theo những phòng được ghi trên giấy và dự định tìm từng phòng một, sau khi đi không lâu, đã tìm thấy một trong những số phòng đó.
"Ở đây." Hạ Thanh Từ dừng lại, nói với Tạ Bệnh Miễn: "Trên tờ giấy có viết số phòng, đây là một trong số đó."
Căn phòng tối đen như mực, trên khung cửa vẽ đầy những hoa văn kỳ lạ, Hạ Thanh Từ mở cửa thì bắt gặp một nữ thợ mỏ với đôi mắt đỏ ngầu.
Căn phòng tối om, trong góc mơ hồ có thể nhìn thấy một cánh cửa nhỏ, trên bức tường bên cạnh là đống gạch vụn và gương vỡ.
Nữ thợ mỏ nhìn chằm chằm hai người, mặt không biểu tình nói: "Hôm nay có hai tiếng để kiểm tra mạch mỏ. Chúng tôi phát hiện bên dưới hình như có vấn đề, dự định buổi tối sẽ đến đó xem, cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Hạ Thanh Từ chưa bao giờ chơi loại nhà ma này, quay đầu nhìn Tạ Bệnh Miễn phối hợp hỏi: "Tôi đi cùng mấy người sao?"
Nữ thợ mỏ quay người lại, trong góc tường có một cánh cửa rất thấp, bên trên có dán một tờ lịch ố vàng, trên cửa có nhiều vết nứt, bên trong là một mảnh tối đen không đáy.
"Bản báo cáo ở bàn bên trong, các cậu lấy đi. Mười phút nữa chúng ta gặp nhau ở phòng giám đốc."
Đây có phải là lời nhắc manh mối không?
Hạ Thanh Từ nhìn cô gái trẻ ăn mặc như một nữ thợ mỏ, cô ấy không trang điểm nhiều, đường nét trên khuôn mặt cũng rất xinh, cô ấy nhận ra ánh mắt của cậu thì liền lén lút nháy mắt.
Trông rất vô hại.
Hạ Thanh Từ xoay lại, cầm tay nắm cửa xoay một vòng, đẩy cửa "cọt kẹt" một tiếng rồi mở ra, bên trong tối om, không nhìn rõ hình dáng cái bàn ở đâu.
Vừa bước vào, Tạ Bệnh Miễn liền đi theo sau. Sau khi vào mới cảm thấy có gì đó không đúng, căn phòng quá hẹp, hẹp đến mức chỉ cần cử động một chút là có thể chạm vào vách tường.
Hạ Thanh Từ mò mẫm xung quanh, cậu và Tạ Bệnh Miễn cách rất gần nhau, bởi ở đây rất chật nên hai người gần như đi sát vào tường.
Đầu ngón tay của Hạ Thanh Từ lần mò trên tường, hoàn toàn không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, cậu vấp phải một thứ gì đó không rõ dưới chân, ngã đập cả trán vào tường trước mặt.
"Tuế Tuế?" Giọng Tạ Bệnh Miễn cách đó không xa truyền tới. Hạ Thanh Từ đập đầu vào tường phát ra âm vang trầm thấp, cả trán tê rần. Cậu còn chưa chạm vào thì bên cạnh đã có thêm một bàn tay cẩn thận từng li từng tí chạm khẽ vào trán cậu.
Những ngón tay đầy vết chai mỏng có chút lạnh lẽo, Hạ Thanh Từ không biết trong bóng tối này Tạ Bệnh Miễn làm sao lại có thể chạm vào một cách chính xác như vậy.
"Có chảy máu không?" Tạ Bệnh Miễn kỳ thực nhìn không rõ, liền dùng tay nhẹ nhàng xoa hai cái.
"Có đau không? Đi chậm thôi, ở đây tường hẹp."
"Tôi biết." Hạ Thanh Từ kéo tay Tạ Bệnh Miễn ra, tự sờ trán mình, đụng vào vẫn có chút đau.
Tại sao Tạ Bệnh Miễn vừa rồi chạm vào lại không đau?
Hạ Thanh Từ lần này đi chậm hơn một chút, nơi này có thể dùng làm lối đi bí mật hay gì đó, vẫn còn một đoạn nữa, chạm vào vách tường, không biết có phải là do cậu tưởng tượng hay không nhưng con đường có vẻ dần thu hẹp lại hơn.
Cánh tay Hạ Thanh Từ có thể đụng phải cánh tay của Tạ Bệnh Miễn, ban đầu cậu còn nghĩ đó là cố ý, cho đến khi cậu chạm phải bức tường bên phía Tạ Bệnh Miễn mới biết rằng hắn hình như là đang đi ngang.
"Cô ấy nói bên trong có bàn? Chỗ này làm gì có thể có cái bàn nào được?"
Tạ Bệnh Miễn cảm thấy hai người có khả năng là đã bị lừa, khoảng cách lại gần hơn nữa, mu bàn tay hắn còn có thể chạm phải mu bàn tay của Hạ Thanh Từ.
Ngón tay hơi lạnh chạm vào một mảnh da ấm áp, hắn đoán đó là tay của Hạ Thanh Từ, trông bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại rất ấm áp.
Trong môi trường tối tăm, Hạ Thanh Từ dường như quay đầu lại:
"Đi đến cuối đường xem sao, nếu không phát hiện được gì thì quay trở lại."
Hạ Thanh Từ vừa nói vừa quay đầu sang, không biết hai người bọn họ gần nhau đến mức nào, khóe môi cậu đụng phải quần áo của Tạ Bệnh Miễn.
Hạ Thanh Từ lập tức lùi hẳn về sau, đầu lại đập mạnh vào tường "Cốp" một tiếng.
Sau gáy truyền đến một trận đau nhói, Hạ Thanh Từ có chút tức giận, bên tai lại truyền đền giọng nói của Tạ Bệnh Miễn: "Sao lại đập vào tường nữa rồi?"
"Không phải tôi đã bảo cậu đừng có gấp sao? Tôi còn chưa đụng cậu, cậu trốn tôi làm cái gì?"
Giọng Tạ Bệnh Miễn thờ ơ, đầu ngón tay chuẩn xác chạm vào sau đầu của Hạ Thanh Từ, lần này hắn có thể quan minh chính đại mà xoa đầu lớp trưởng.
"Tôi không làm gì cậu, sao cậu lại sợ tôi như vậy?"
Hạ Thanh Từ muốn tránh khỏi tay Tạ Bệnh Miễn nhưng không được, cậu nói: "Không cần xoa giúp tôi, buông ra."
Tạ Bệnh Miễn nhanh chóng thu tay lại, dù xoa xoa cũng không chạm vào chỗ đau, Hạ Thanh Từ cau mày, hy vọng lát nữa Tạ Bệnh Miễn cũng sẽ đập vào tường.
"Lớp trưởng, đi theo tôi, đừng đi trước."
Hạ Thanh Từ còn chưa đi được hai bước, một luồng hơi ấm mát lạnh từ đầu ngón tay truyền đến, tay cậu đã bị nắm chặt.
"Tôi nắm cậu, sẽ không để cậu va vào tường."
Lòng bàn tay của đối phương hơi lớn hơn cậu một chút, đầu ngón tay bị nắm chặt lấy, không hề có chuẩn bị, bị Tạ Bệnh Miễn bắt được thành công.
Hạ Thanh Từ dùng đầu ngón tay giãy giụa nhưng không thành, bị Tạ Bệnh Miễn dắt đi, mặt không biểu cảm đứng lại.
"Tôi có thể tự mình đi được."
Hạ Thanh Từ dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay Tạ Bệnh Miễn, mấy lần trước cố gắng tranh luận với Tạ Bệnh Miễn cuối cùng hắn đều nghe lời cu, liền cho rằng lần này đối phương cũng sẽ buông tay.
Đó là bởi vì Hạ Thanh Từ đã quen với việc Tạ Bệnh Miễn ngụy trang lừa gạt.
"Nếu tôi buông ra, cậu sẽ lại đụng vào tường." Tạ Bệnh Miễn cũng dừng lại, hắn tựa hồ có thể nhìn thấy đường nét của cậu thiếu niên bên cạnh, lặng lẽ dùng môi chạm vào mấy sợi tóc trước mặt của Hạ Thanh Từ.
Để đảm bảo đối phương không phát hiện ra điều gì, giọng của hắn càng dịu dàng hơn.
"Giữ cậu, nếu va cũng là va vào tôi, sẽ không để cậu đau."