Lời này vừa nói ra, xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Các bạn lớp bên không mấy để ý, nhưng các bạn học trong lớp ngồi ở hàng sau đều cùng nhau hướng mắt về phía của Hạ Thanh Từ.
Bọn họ liếc mắt nhìn Hạ Thanh Từ, chạm phải cái nhìn lạnh lùng của Tạ Bệnh Miễn, vội vàng quay đi, giả vờ như không nghe thấy, người nào người nấy đều bận việc riêng của mình.
Bề ngoài thì đang làm việc riêng nhưng thực ra họ đang lén lút theo dõi, vểnh tai lên hóng hớt trò vui.
Trong lớp, ai không mù thì đều có thể nhìn ra được thái độ của Tạ Bệnh Miễn đối với Hạ Thanh Từ. Lúc đầu có người cảm thấy Hạ Thanh Từ không xứng, nhưng theo thời gian cùng dần dần chấp nhận.
Sở dĩ như vậy là do Hạ Thanh Từ luôn giữ thái độ lạnh lùng, trong khi Tạ Bệnh Miễn lại luôn theo đuổi cậu ấy. Có lẽ nhiều người đã từng nghĩ đến việc hắn thích một người sẽ như thế nào, nhưng không thể nào hình dung ra được.
Trên thực tế, họ chỉ là những người bình thường, sẽ làm bất cứ điều gì để đối xử tốt với người mình thích và sẽ cố gắng hết sức để gây ấn tượng đối với người kia.
Người ta còn nói rằng Hạ Thanh Từ là đang giả vờ thanh cao, nhưng thời gian trôi qua, họ không khỏi không khâm phục sự cứng rắn của Hạ Thanh Từ.
Dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể làm cho cậu ấy dao động. Việc cậu ấy nhìn bạn một cái đã là điều rất đỗi xa xỉ.
Đầu ngón tay Hạ Thanh Từ vẫn còn đang mân mê trang sách, nghe được lời này thì hơi khựng lại, nhìn Tạ Bệnh Miễn, trong mắt mang theo vài phần khó hiểu.
Đối phương là đang nói đùa, Hạ Thanh Từ suy nghĩ một chút, trả lời: "Có thể, để thầy Trương hôn cậu một cái."
Một bạn học ở hàng sau nhịn không được mà bật cười "hahahaha" hồi lâu, rồi nhanh chóng dừng lại, nín cười khiến ngực phập phồng không khỏi run lên.
Mạnh Phi Du có chút không nói nên lời, Diệp Kỳ cũng đang nhịn cười, tiến lên vỗ vai Nhị ca: "Lớp trưởng nói đúng, muốn thưởng cũng là lão Trương thưởng, không tới phiên lớp trưởng."
Tạ Bệnh Miễn nhìn Hạ Thanh Từ, khóe môi giật giật, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Thật là một khúc gỗ nhỏ.
"Tôi phải đi rồi." Tạ Bệnh Miễn nói lời tạm biệt với khúc gỗ nhỏ, cùng Mạnh Phi Du rời đi.
Bên cạnh Hạ Thanh Từ lại có người ngồi, Diệp Kỳ ngồi xuống, nhìn cậu đọc sách, suy nghĩ một lúc.
"Lớp trưởng, đại hội thể thao thì nên chơi đi. Nếu cậu học ít một chút, cũng không có ai có thể vượt qua được cậu."
Hạ Thanh Từ nhìn Diệp Kỳ rồi lại nhanh chóng quay đi chỗ khác. Hai người bọn họ không thể nào so sánh được. Cậu ngồi sau lưng Diệp Kỳ, Diệp Kỳ suốt ngày chỉ chơi game, ngủ và nói chuyện trong lớp với Mạnh Phi Du, nhưng lần nào cũng có thể thi được điểm cao như vậy.
Trong bài kiểm tra vừa rồi, Diệp Kỳ chỉ kém Hạ Thanh Từ vài điểm, suýt chút nữa thì đã có thể đuổi kịp.
"Hiện tại, cũng là đang chơi." Hạ Thanh Từ nói.
Cậu cũng không có đọc sách nhiều, trước đó là đi gặp Thẩm Ý, xem trận đấu cũng lâu, hơn nữa ở đây rất ồn nên hiệu quả học tập của cậu không được cao cho lắm.
Các cầu thủ của của Trung học số 14 và trường của họ đều đã đi chuẩn bị, sau khi vào trận Hạ Thanh Từ cũng khép sách lại, Diệp Kỳ không nói thêm gì nữa.
"Tiếp theo là trận chung kết, hai đội là Trường trung học phổ thông Tam Trung một đường thắng suốt từ đầu đến giờ và Trường trung học phổ thông số 14 đã thắng hai trận đầu với tỉ số nghiền nát đối thủ. Chúng ta hãy chờ xem đội nào sẽ giành chiến thắng tiếp theo......"
Các cầu thủ của hai bên đã có mặt trên sân, trường của họ vẫn mặc đồng phục màu đen, người đứng đầu là 02 Tạ Bệnh Miễn, trường trung học số 14 đối diện mặc đồng phục màu trắng, người đứng đầu là 01 Thẩm Du Hàm.
"Có mỗi cái số áo cũng tranh." Diệp Kỳ chắc chắn: "Mấy trận trước không phải số này, khẳng định là cố ý đổi rồi."
Người nào đó chỉ muốn ở trên Nhị ca.
Hạ Thanh Từ cũng nhìn thấy hai người có chiều cao tương đương, đứng đối diện nhau, cả hai đều là những nhân vật rất bắt mắt trong đám đông.
Theo tiếng còi của trọng tài, quả bóng rổ được ném lên không trung, Thẩm Du Hàm chạm bóng trước, quả bóng rơi xuống bên người của Trung học số 14.
Các bạn học ngồi bên cạnh Hạ Thanh Từ đều rất kích động, một số người đã xem các trận đấu trước đó và đều cổ vũ cho Trung học số 14, nhưng bọn họ vẫn là học sinh Tam Trung nên đương nhiên trận này là cổ vũ cho Tam Trung.
"Cố lên, cố lên, cố lên, cố lên đàn anh -"
"Tam Trung tất thắng!!"
"Tạ Bệnh Miễn, xông lên——"
Trung học số 14 giành được bóng đầu nên đang chiếm ưu thế trên sân. Thẩm Du Hàm tránh được các cầu thủ ở Tam Trung và thực hiện cú ném 3 điểm, đi vào rổ theo một vòng cung hoàn hảo.
Bên cạnh có một nam sinh "Đệt!" một tiếng, rồi có người la lên: "Trung học số 14 như tiêm máu gà, thật kiêu ngạo. Nhị ca, mau đè bẹp chúng đi."
Thẩm Du Hàm ghi điểm trên sân và quay lại nói gì đó với Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn không biểu hiện gì, quay người trở lại đội hình của mình.
Khoảng cách xa như vậy bọn họ không thể nghe thấy, nhưng Diệp Kỳ vẫn có thể đoán được. Hắn đại khái là đang nhẹ nhàng xin lỗi Nhị ca, vừa an ủi vừa muốn giẫm Nhị ca dưới chân.
Làm như vậy, Nhị ca chắc chắn sẽ tức giận và chấp nhận sự khiêu khích của Thẩm Du Hàm.
Bởi vì Trung học số 14 đã ghi được bàn thắng đầu tiên nên đội của họ rõ ràng là rất kích động và tinh thần cũng được nâng cao. Sau đó bọn họ biểu hiện rất tốt, đặc biệt cẩn thận đề phòng, không cho Tạ Bệnh Miễn chạm vào bóng.
"Tôi phục chết mất, đây chính là nhắm vào Nhị ca. Chỉ cần không cho Nhị ca chạm được bóng, bọn họ có thể thắng sao?"
"Hình như là vậy, nhưng cũng không hẳn là đúng. Mấy người lớp 11 và Mạnh Phi Du cũng khá giỏi, nhưng cú ném 3 điểm vẫn là Nhị ca đỉnh hơn."
Trong hiệp đầu tiên, Trung học số 14 chèn ép Tạ Bệnh Miễn, mà Tam Trung vẫn luôn theo chiến thuật ban đầu là để Tạ Bệnh Miễn chơi ở vị trí trung tâm. Bất cứ khi nào có bóng, về cơ bản đều sẽ chuyền cho Tạ Bệnh Miễn, bởi vì Tạ Bệnh Miễn có khả năng bật nhảy và ném xa rất chuẩn.
Tuy nhiên, Tạ Bệnh Miễn đã bị áp chế, mọi cú chuyền của họ đều bị chặn lại. Cứ như vậy biến thành tình thế bọn họ có bóng lại không biết chuyền cho ai, có chút bối rối và lộn xộn, gần như không ghi được điểm nào trong hiệp đầu tiên.
Quan trọng hơn nữa, ở hiệp này Tạ Bệnh Miễn bị kèm chặt cũng không có quá cố gắng để phản kháng. Bị kèm chính là bị kèm, Tạ Bệnh Miễn không cố tranh bóng và nếu không bắt được bóng hắn chỉ chạy chậm hai bước, mặc cho đối thủ có cơ hội ghi điểm.
"Tạ Bệnh Miễn đang làm cái quái gì vậy? Đang đi dạo trên sân à?"
"Nhị ca, chân anh dính đất hả? Không biết chạy sao?"
"Nếu cứ tiếp tục như này, chúng ta sẽ thua mất."
Thẩm Du Hàm ném được mấy quả, mỗi lần ghi điểm đều quay lại cười với Tạ Bệnh Miễn. Hắn ta vẫn giữ thái độ lịch sự, nhưng người xem chỉ muốn đạp thẳng mặt hắn xuống đất.
Trận đấu trên sân trở nên rất khốc liệt, đặc biệt là giữa Thẩm Du Hàm và Tạ Bệnh Miễn, từ xa có thể cảm nhận được mùi thuốc súng. Hạ Thanh Từ nhìn nó, cảm giác như đang nhìn hai con công đực xòe đuôi hăm he nhau.
Hành vi của Thẩm Du Hàm nhất định là cố tình làm cho Tạ Bệnh Miễn xem, điều này không thể nào nghi ngờ.
"Hiệp đầu tiên, Trường trung học phổ thông số 14 dẫn trước 10 điểm, tiếp theo là giờ nghỉ giữa hiệp..."
Giờ nghỉ không quá dài, hai đội đều đứng gần khung rổ của mình, điểm số cũng đã được kéo lên, nhưng vẫn còn hai trận đấu, muốn lật ngược cũng không quá khó.
Đội của trường bọn họ tụ tập lại và xì xầm điều gì đó, nhìn chung không hề cảm thấy nản lòng nào cả. Có vài nam sinh tiến tới đấm nhẹ Tạ Bệnh Miễn vài cái, như thể là đang muốn động viên hắn.
Diệp Kỳ cũng không lo lắng, hắn cực kỳ nghi ngờ Nhị ca của mình là đang cố ý, rất có thể Nhị ca đang giở trò với Thẩm Du Hàm, chứ không thể nào trong một hiệp mà Nhị ca lại không thể ghi nổi một điểm.
Nhiều nam sinh ngồi phía sau đều không nghĩ như vậy, bọn họ cũng không biết nhiều về Tạ Bệnh Miễn. Lúc này có chút lo lắng, đi tới khuyên nhủ Hạ Thanh Từ: "Lớp trưởng, cậu có muốn qua đó xem Nhị ca sao không?"
"Có phải là bị cái gì, hay là do tâm trạng không tốt chăng?"
"Có lẽ vì cậu không thưởng nên Nhị ca chơi không được đúng cho lắm." một nam sinh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lớp trưởng, nếu không phiền thì cậu chiều Nhị ca chút đi, chắc cậu ấy sẽ chơi khá hơn một chút."
Cậu nam sinh này cho rằng chỉ hôn một cái thôi thì có làm sao đâu, nếu thắng thì hôn một cái cũng không có vấn đề gì.
"Đám người bên Trung học số 14 thật kiêu ngạo và quá quắc. Bọn họ vừa la hét vừa giơ ngón giữa về phía Nhị ca, làm như chúng ta không thấy hay gì ă."
"Nhị ca không nhìn thấy, chắc là đang bàn chiến thuật với đội, rồi sẽ đè bẹp bọn nó mà thôi."
Hiệp hai nhanh chóng bắt đầu, cuối hiệp trước do Tam Trung phạm lỗi nên bóng đã được giao cho Trung học số 14. Bọn họ trực tiếp nhảy lên và ném thẳng một quả, Thẩm Du Hàm ném một cú ba điểm và đội hắn dẫn trước 13 điểm.
Ở pha giao bóng mở màn, Tạ Bệnh Miễn lần này đã nhận được bóng, Trung học số 14 vẫn áp dụng chiến thuật kèm chặt Tạ Bệnh Miễn, hai ba người kèm sát Nhị ca, không để Nhị ca chạm tay vào bóng.
Tạ Bệnh Miễn chuyền bóng cho Mạnh Phi Du, Mạnh Phi Du đối mặt với Thẩm Du Hàm nhưng bị gã ta cản phá, bóng rơi vào tay của Thẩm Du Hàm.
Một thân đồ trắng lướt qua, Thẩm Du Hàm chạy tới dưới khung rổ của họ, đang chuẩn bị nhảy lên thì Tạ Bệnh Miễn bên cạnh cũng đã bám sát và trong khoảnh khắc Thẩm Du Hàm nhảy lên ném bóng, Tạ Bệnh Miễn đã đập được bóng.
"Nhị ca, cố lên!!!"
"Tam Trung tất thắng——"
"Tốt lắm!!!"
Đầu ngón tay chạm vào quả bóng, "Bịch" một tiếng, quả bóng vẽ một vòng cung trên không, xé gió bay về hướng ngược lại. Khi quả bóng sắp vượt qua ranh giới thì Mạnh Phi Du ở bên kia đã kịp thời chặn lại.
Trọng tài đưa còi lên miệng định thổi, sau đó liền buông xuống.
Mọi người bên Trung học số 14 đang cố kèm chặt Tạ Bệnh Miễn nên không có ai ở đây kèm Mạnh Phi Du. Bây giờ thì đã quá muộn, họ chỉ có thể bất lực nhìn Mạnh Phi Du ghi bàn mà không gặp bất kỳ một trở ngại nào cả.
Bóng rổ tiến vào rổ "Bịch" một tiếng, đám đông phía dưới vang lên một tràng tiếng hò reo. Trung học số 14 không ngăn được Tạ Bệnh Miễn, cũng không ghi được bàn.
Trận đấu chỉ mưới bắt đầu, Tam Trung đã ghi được điểm đầu tiên, cả đội chạm tay nhau bằng nắm đấm. Sau đó, họ chuyền bóng cho Mạnh Phi Du, Tạ Bệnh Miễn vẫn còn đang bị kèm chặt, nhưng hầu như không ai có thể ngăn cản được hắn, Tạ Bệnh Miễn ngược lại còn có thể kéo chân được hai ba người.
Sau khi Mạnh Phi Du lại ghi thêm bàn nữa, số điểm của họ đã tăng lên 6 và Trung học số 14 đã xin thời gian hội ý.
Tạ Bệnh Miễn ném lại bóng cho Thẩm Du Hàm, thời gian đối phương hội ý bọn họ cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi. Tạ Bệnh Miễn vén áo lên, thản nhiên lau mồ hôi trên mặt, hành động như vậy khiến những người ở gần thấy được không khỏi hét lên.
"Nhị ca, vẫn còn mồ hôi, lau thêm chút đi!!!"
Tạ Bệnh Miễn nhận nước từ tay đồng đội, mở ra uống vài ngụm, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Du Hàm, đối phương vẫn đang mỉm cười nhẹ nhàng, như thể đang dành cho hắn sự say mê, sủng nịnh nào đó.
Tạ Bệnh Miễn cười lạnh, đồng đội của hắn cũng đi tới.
"Cậu cho rằng bọn họ đang thảo luận cái gì? Họ phát hiện ra rằng ngăn chặn Nhị ca là vô ích, nên định đổi chiến thuật à?"
"Chặn không thắng, không chặn cũng không thắng."
Trọng tài thổi còi, mọi người trở về vị trí của mình. Lần này là Thẩm Du Hàm chặn Tạ Bệnh Miễn, hai người đều là đội trưởng của cả hai đội. Cả hai đều là người chơi chính của hai bên, chặn nhau như thế này gần như là ăn miếng trả miếng, điểm của hai bên đều phụ thuộc vào việc xem ai chặn bóng của ai nhiều hơn.
Ở hiệp thứ hai, Tam Trung ghi được vài điểm, nhưng Trung học số 14 vẫn đang dẫn đầu.
"Đây là trận cuối rồi, tôi đoán muốn thắng khá khó, điểm số cũng không cách biệt được bao nhiêu."
"Hiệp hai cũng không ghi được mấy điểm. Muốn lật ngược ở hiệp 3 thật sự rất khó."
"Cũng chưa chắc, tôi tin tưởng Nhị ca."
Lại là giờ nghỉ giữa hiệp, Diệp Kỳ nói với Hạ Thanh Từ: "Lớp trưởng, chúng ta qua đó xem thử đi. Đây cũng là trận cuối cùng rồi."
Nam sinh phía sau đồng tình: "Đúng vậy, lớp trưởng, cậu đi cổ vũ cho Nhị ca đi. Nhất định không được thua, đây đã là trận cuối của trường mình rồi."
"Đừng đặt quá nhiều áp lực lên họ, chỉ cần gắng hết sức là được."
"Tôi không nghĩ Nhị ca đã cố gắng hết sức."
Hạ Thanh Từ đứng lên, cùng đi với Diệp Kỳ, vị trí cách nhau cũng không xa lắm, cách một đoạn cậu đã chạm mắt với Tạ Bệnh Miễn.
Không chỉ có hai người bọn họ, còn có Mạnh Phi Du và Kỷ Nguyện cũng ở đây. Kỷ Nguyện tới làm nhiệm vụ, còn mang băng đeo tay màu đỏ, tới đưa cho Tạ Bệnh Miễn một ít nước và sô cô la để bổ sung năng lượng.
Những nam sinh phía sau cùng chơi bóng với Tạ Bệnh Miễn hình như là học sinh lớp 11, có một số nhìn khá quen, hình như lúc trước đi tìm Trần Tinh cậu cũng đã từng gặp qua.
Một vài người cũng hùa theo "Chào chị dâu", chào xong thì lấy nước và cười nói vui vẻ, trông không hề lo lắng chút nào.
"Lớp trưởng, cậu là sang đây gặp tôi phải không?"
Dù sao lớp bọn họ cũng có hai người, Hạ Thanh Từ nói: "Tôi thay mặt các bạn trong lớp tới gặp cậu và Mạnh Phi Du."
"Tất cả bọn họ đều hy vọng các cậu giành chiến thắng."
"Tôi biết, cậu đừng lo." Tạ Bệnh Miễn chú ý tới phía sau có mấy người đang nhìn hai người bọn hắn, chặn mấy ánh mắt tò mò, kéo Hạ Thanh Từ sang một bên.
Trước mặt rất nhiều người, Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn kéo tay áo mình nhưng không chạm vào cổ tay nên cũng không vùng ra, hai người đứng sang một bên.
Một giọng nói trêu chọc từ phía sau vang lên: "Có gì không thể nói ở đây sao?"
"Sao lại phải lén lút đến nơi ít người thế kia?"
Tạ Bệnh Miễn không để ý tới bọn họ, đứng cách xa hơn một chút mới lên tiếng: "Cậu đọc sách xong chưa? Tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ không tới."
"Tôi sẽ về ngay." Hạ Thanh Từ nói.
"Tôi chỉ đùa thôi." Tạ Bệnh Miễn nhìn mái tóc của Hạ Thanh Từ, hình như có chút dài, đưa tay chạm nhẹ một cái, giọng nói mang theo ý cười: "Tóc của cậu dài rồi, sau giờ học tôi đưa cậu đi cắt có được không?"
"Tôi cũng biết cắt, có thể cắt cho cậu cũng được."
"Không cần." Hạ Thanh Từ sờ sờ tóc của mình, xác thực có chút dài, hôm nay là thứ sáu, tan học cậu có thể tự mình đi cắt.
"Tôi tự đi."
"Cậu sẽ đi đâu? Cậu còn nhớ lần cắt tóc gần đây nhất không? Giống y như chó gặm, đừng nói là cậu tự cắt nha?"
Hạ Thanh Từ nhớ lại lần cắt tóc cuối cùng là vào cuối kỳ nghỉ hè, lúc đó không có con chó nào gặm như lời Tạ Bệnh Miễn nói mà là cậu đã cắt ở gần trường khi chuẩn bị vào năm học.
Khi đó tóc của Hạ Thanh Từ cũng hơi dài, tình cờ nhà trường kiểm tra nghiêm ngặt nên cậu thản nhiên đến trường cắt, dấu cắt kinh khủng đến mức Trần Tinh đã cười nhạo cậu tận mấy ngày liền.
Học kì 1 lớp 10, Hạ Thanh Từ không hề liên quan gì đến Tạ Bệnh Miễn. Cậu nhớ lại hình như sau khi mình cắt tóc, một số bạn cùng lớp đã cười nhạo mái tóc của cậu, sau đó Tạ Bệnh Miễn có nói một câu "Khá tốt, rất hợp khẩu vị của hắn."
Thu lại suy nghĩ của mình, Hạ Thanh Từ nói: "Lúc đó là cắt ở gần trường, tan học tôi sẽ đi nơi khác."
"Được, tôi đi cùng cậu được không?" Tạ Bệnh Miễn hỏi.
Hạ Thanh Từ nói "Không, tôi muốn về nhà."
Cậu không thể để Tạ Bệnh Miễn theo cậu về nhà.
"Được." Tạ Bệnh Miễn cũng không có ép, đối phương bây giờ nói chuyện với hắn đã nhiều hơn trước, điều này đã không dễ dàng gì. Hắn cũng sắp phải quay lại sân thi đấu.
"Tuế Tuế, tan học đợi tôi nhé."
"Nếu thắng, sẽ có huy chương, đừng về sớm."
Hạ Thanh Từ "Ồ" một tiếng, trường của họ sẽ trao huy chương, có lẽ mỗi đội thắng sẽ nhận được một huy chương. Với tư cách là lớp trưởng, cậu cũng có thể phải đến đó để nhận các giải, chẳng hạn như giải nhóm lớp xuất sắc, v.v. Các lớp tham gia có thể nhận được thêm điểm.
Trọng tài đã thổi còi, Tạ Bệnh Miễn cũng rời đi theo đội, Hạ Thanh Từ cũng quay trở lại bên cạnh Diệp Kỳ, khu vực nghỉ ngơi chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Lớp trưởng, chúng ta ở đây đợi đi, bên này có thể nhìn rõ hơn, chỉ mất mười phút thôi."
Lớp bọn họ không xa lắm nhưng tất nhiên vị trí ở đây thì tốt hơn.
Hạ Thanh Từ nhìn đồng hồ, quay lại có chút phiền phức nên đành thôi, hai người ngồi ở khu vực nghỉ ngơi.
Trên bàn còn một số đồ, Diệp Kỳ hỏi Hạ Thanh Từ: "Lớp trưởng, cậu cảm thấy đội Nhị ca có thể thắng không?"
"Cậu ấy nói có thể." Hạ Thanh Từ đáp.
Đây là trận đấu cuối cùng, bầu không khí hiển nhiên rất sôi động, tiếng hò reo còn lớn hơn trước, những tiếng "Cố lên, Tam Trung cố lên!" lần lượt vang lên.
Tỉ số vẫn là Trung học số 14 đang dẫn trước. Trong hiệp này, Trung học số 14 vẫn áp dụng chiến thuật tương tự như hiệp trước, Thẩm Du Hàm kèm Tạ Bệnh Miễn, những đồng đội khác thì tranh thủ ghi điểm.
Trận đấu vẫn đang giằng co, bất phân thắng bại. Tam Trung đã lấy lại được vài điểm, nhưng dù Tạ Bệnh Miễn ném bóng hay chuyền bóng thì Thẩm Du Hàm đều ngăn hắn lại.
"Nhị ca chắc là chán chết rồi." Bên khán đài có người đang thảo luận, giọng rất lớn, bọn họ chỉ xem thôi mà đã giận đến run người: "Chơi thế này cũng bực mình quá đi."
Trên sân, Mạnh Phi Du chuyền bóng cho Tạ Bệnh Miễn. Chỉ còn chưa đầy vài phút nữa là hết giờ, Tạ Bệnh Miễn đã bắt được bóng, trước mặt hắn là Thẩm Du Hàm, Thẩm Du Hàm mang theo nụ cười, nhưng rõ ràng là không có ý định nhường đường.
Theo luật thì không thể dừng ở một chỗ quá lâu, nhìn thấy bóng sắp bị Thẩm Du Hàm chặn lại, Tạ Bệnh Miễn quay người đi, bóng lại trở về trong tay của Tạ Bệnh Miễn và hắn lập tức bật nhảy ngay tại chỗ, quả bóng vẽ ra một vòng cung hoàn hảo trên không.
Đây là bên ngoài vạch ba điểm, Thẩm Du Hàm không có thời gian phản ứng, với một tiếng "Bịch", quả bóng đã đi vào rổ và nảy hai lần trên sân.
"Nhị ca! Niceee!!!"
"Tuyệt vời!!!"
"Tam Trung tất thắng, Nhị ca mãi mãi là thần!!"
"Tạ Bệnh Miễn, làm tốt lắm!"
Phía khán đài truyền đến một trận hoan hô, Hạ Thanh Từ bị làm ồn đến nhức tai, giọng Diệp Kỳ bên cạnh cũng lớn hơn một chút.
"Lớp trưởng, Nhị ca trước đó vẫn có thể thoát khỏi kèm cặp nhưng lại không muốn thoát ra, cậu có biết tại sao không?"
Hạ Thanh Từ không trả lời, bởi vì cậu không hỏi thì Diệp Kỳ cũng sẽ tự nói cho cậu biết.
Quả nhiên, giây tiếp theo Diệp Kỳ tự mình hỏi và cũng tự mình trả lời: "Bởi vì Thẩm Du Hàm đã châm chọc Nhị ca. Nhị ca là đang đợi tới ván cuối cùng mới lật ngược tình thế, giẫm Thẩm Du Hàm dưới chân."
"Để hắn ta ngã trực tiếp từ nơi cao nhất."
Nhị ca thực sự là người có thù tất báo.
Diệp Kỳ như có ý gì đó: "Lớp trưởng, Nhị ca đối với người khác đều như vậy, nhưng với cậu thì lại khác. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu chưa từng chơi đùa cậu ấy."
Phía sau lại là tiếng hoan hô và vỗ tay, nam sinh trên sân lại ghi thêm điểm nữa. Mái tóc bay lên, dáng người tuấn tú, nụ cười phóng khoáng và có chút lưu manh.
Hạ Thanh Từ không biết Diệp Kỳ nói lời này với cậu là muốn cái gì, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Có ý gì?"
"Tôi không có ý gì cả." Diệp Kỳ vẫn cười: "Tôi chỉ nghĩ rằng cậu biết tâm tư của Nhị ca, cậu đã không muốn từ chối thì sau này nên hạn chế tiếp xúc với Thẩm Ý."
Diệp Kỳ đã xem những bức ảnh lúc sáng, không chỉ từ điện thoại của Nhị ca mà còn từ những người khác nữa. Với cái dáng dấp kia của Thẩm Ý, xem ra cậu ta không chỉ muốn làm bạn với lớp trưởng thôi đâu.
Không biết lớp trưởng có biết chuyện này hay không, nhưng Diệp Kỳ không muốn nhìn thấy Nhị ca buồn phiền. Dù sao Nhị ca cũng không dám nói gì lớp trưởng, nếu mà nói thì lại giống như Nhị ca không muốn cho lớp trưởng kết bạn.
Cho nên người xấu này, để hắn làm đi.
Nghe Diệp Kỳ nói xong, Hạ Thanh Từ im lặng hồi lâu, cậu muốn cười nhưng lại không thể, trong lòng càng lạnh hơn.
Trong mắt mang theo chút lạnh lùng, ẩn giấu bên dưới là chút thất vọng và còn có chút hiểu rõ.
Có lẽ theo trong mắt của Diệp Kỳ, mọi việc đều phải được quyết định theo tiêu chuẩn của Tạ Bệnh Miễn và cậu hoàn toàn không xứng có được quyền quyết định của riêng mình.
Tâm trạng tốt đẹp vốn có trong nháy mắt bị hủy hoại, Hạ Thanh Từ cảm thấy trong ngực như có gì đó bị đè nén. Diệp Kỳ nói rất khéo, nhưng cậu có thể nghe ra được ý tứ của Diệp Kỳ. Kỳ thật, Hạ Thanh Từ cũng cảm thấy quan hệ của mình và Thẩm Ý không hề đơn giản, đối với Tạ Bệnh Miễn cũng không công bằng.
Nhớ lại miếng băng cá nhân lúc sáng, cụp mắt xuống, siết chặt đầu ngón tay, lần đầu tiên cảm thấy hối hận.
Không nên mềm lòng.
Không nên làm bất cứ điều gì có thể dẫn đến hiểu lầm.
"Cậu nói đúng." Hạ Thanh Từ nói, cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình và hỏi Diệp Kỳ: "Cậu nghĩ tôi nên làm gì là tốt nhất?"
"Đương nhiên là nên tránh xa Thẩm Ý một chút." Diệp Kỳ suy nghĩ rồi nói: "Thẩm Ý đối với cậu rất rõ ràng, cậu ta thích cậu. Nếu cậu không muốn phát triển mối quan hệ yêu đương với cậu ta thì cậu phải học cách từ chối rõ ràng."
---Từ chối rõ ràng.
Hạ Thanh Từ gật đầu, bề ngoài dường như đã nghe, không nói thêm gì nữa, cậu không phải là người hay bày tỏ cảm xúc.
Hạ Thanh Từ đã tự tạo cho mình một lớp vỏ vững chắc để người khác không dễ dàng nhìn thấy con người thật của mình. Bằng cách này, cậu có thể bảo vệ bản thân mình tốt nhất và không để cho người khác có thể làm lung lay tâm tình của mình được.
Khi đã quen với việc giả vờ không quan tâm, bạn sẽ có thể thực sự không quan tâm.
Diệp Kỳ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Thanh Từ, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, hắn cảm thấy đối phương quá nghe lời, nhíu mày, nhanh chóng nhìn đi nơi khác.
Hắn đã làm việc xấu, bây giờ an ủi thì không thích hợp. Đoán chừng cho dù hắn có hỏi, Hạ Thanh Từ cũng sẽ không để ý hắn nữa.
Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, họ cùng nhau xem trận đấu mà không nói với nhau lời nào.
Thời gian trên sân sắp kết thúc, trong mấy giây cuối cùng, có hai người bên Trung học số 14 đã chặn Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn trực tiếp vượt qua hai người, giày thể thao cọ sát mặt đất, liền nhảy lên ném bóng vào rổ— —
Một tiếng "Bịch" vang lên, bóng bay vào rổ và tiếp đất, tiếng còi kết thúc của trọng tài cũng nhanh chóng đuổi theo.
Họ thắng Trung học số 14 chỉ với 1 điểm chênh lệch.
Tiếng vỗ tay và hoan hô vang lên không ngừng nghỉ, làn sóng cổ vũ càng làm tăng cao tâm trạng của mọi người. Trong lúc này, Hạ Thanh Từ vẫn đứng tại chỗ, cảm xúc của cậu không hề bị ảnh hưởng.
Hạ Thanh Từ và Tạ Bệnh Miễn chạm mắt nhau từ phía xa, cậu đứng ở ngoài đám đông, còn Tạ Bệnh Miễn thì như ánh trăng rực rỡ nổi bật ở trong đó, trên mặt còn mang theo ý cười.
Diệp Kỳ đã rời đi, Hạ Thanh Từ cũng muốn đi, cậu muốn đến một nơi nào đó không có một ai, ở một mình.
Chỉ cần để cậu cách ly khỏi đám đông, cậu sẽ ẩn mình ở trong bóng tối.
Hạ Thanh Từ nghĩ vậy, nhưng lại có người không theo ý cậu.
"Tuế Tuế, tôi thắng rồi."
Hạ Thanh Từ còn chưa kịp lùi lại, đã bị nam sinh phía trước chạy lại trao cho cái ôm đầy khí nóng, Tạ Bệnh Miễn vô tình ôm chặt lấy cậu vì quá phấn khích.
Hạ Thanh Từ có thể nghe thấy tiếng cười của đối phương vang lên bên tai, kèm theo mồ hôi và hơi thở bạc hà nhẹ nhàng, hơi thở phả vào tai cậu, bao bọc toàn thân của cậu.
"Tôi có giỏi không?"
Tạ Bệnh Miễn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nam sinh trong lòng, khi bị hắn ôm cũng không có phản ứng gì, cảm giác như tim bị đâm một nhát, toàn thân đau nhói.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn quan sát Hạ Thanh Từ, biết Hạ Thanh Từ lúc nào không vui, chẳng hạn như lúc này tâm tình của cậu ấy thật sự rất thấp.
"Tuế Tuế, tại sao lại không vui?" Tạ Bệnh Miễn nghiêng đầu, khóe môi chạm vào tóc của nam sinh trong lòng, thấp giọng hỏi: "Ai bắt nạt cậu? Nói cho tôi biết, tôi đánh chết hắn."
_____
P/S: Chợt nhận ra con đường của Tạ Bệnh Miễn đi hoài không hết cũng là nhờ một chút công sức từ các chiến hữu thân thương của mình :vv