Gió đêm xuyên qua cửa kính thổi vào mặt có chút lạnh lẽo. Hai má Hạ Thanh Từ tựa như vẫn còn ửng đỏ, cậu sửng sốt nhất thời không kịp phản ứng, trên vai còn có nhiều thêm một cái đầu.
"Tạ Bệnh Miễn."
Hạ Thanh Từ thấp giọng gọi một tiếng, không có phản ứng, lần này hình như đã thật sự ngủ say, đầu nặng trịch gối lên bả vai của cậu.
Nhìn sang, lông mi của Tạ Bệnh Miễn rũ xuống, khuôn mặt ngủ say có vẻ hơi lạnh lùng một chút, đầu ngón tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay cậu, hơi ấm từ bàn tay dài rộng ấy bao bọc lấy cậu.
Hạ Thanh Từ khẽ động ngón tay, đối phương nhíu mày, hơi thở trở nên trầm thấp hơn mấy phần, dừng lại một lát, sau đó không động nữa.
Qua gương chiếu hậu, Hạ Thanh Từ và Diệp Kỳ chạm mắt nhau, trong mắt Diệp Kỳ mang theo vài tia kinh ngạc.
Hạ Thanh Từ thu tầm mắt lại, mặt vẫn lạnh lùng, nếu bỏ qua tư thế có chút lúng túng của cậu thì trông vẫn không khác gì lúc thường là mấy.
Hô hấp của đối phương rất nông, bởi vì gối lên vai Hạ Thanh Từ nên hơi thở cũng sẽ theo đó mà phà hết vào cổ của cậu. Hạ Thanh Từ cảm giác có chút khó chịu vì thỉnh thoảng sẽ có một chút lành lạnh chạm qua gáy mình.
Đường đến trường không dài, vì hôm nay là thứ sáu nên đường có hơi tắc, lúc đến trường đã là chín giờ.
"Lớp trưởng, chúng ta tới rồi." Diệp Kỳ lên tiếng, biết Nhị ca đang ngủ nên cũng đã hạ thấp giọng.
Hạ Thanh Từ không cần lấy gì, thoát khỏi tay của Tạ Bệnh Miễn, nhận thấy đầu ngón tay của đối phương có hơi giật giật, cậu thu tay về, sau đó mở cửa bước xuống xe.
Đèn đường ở trường đã được bật sáng, bóng cây ngô đồng thưa thớt, một ngọn đèn nhỏ ở chốt bảo vệ đang sáng và một chiếc xe đạp đang lẻ loi đậu ở bên tường.
Hạ Thanh Từ đi tới dắt xe, khi chạm vào tay lái thì đầu ngón tay dường như vẫn còn chút ấm. Chiếc xe đằng xa đã biến mất ở ngã tư, cậu chậm rãi đạp xe về nhà.
Vì đã báo trước với ba nên ba cậu không đợi mà chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở trong phòng khách. Thứ bảy và chủ nhật không phải đi học nên hôm nay Hạ Thanh Từ có thể ngủ muộn một chút.
Hôm nay cậu không mang theo điện thoại, nên khi về phòng cầm điện thoại thì thấy có mấy tin nhắn trả lời của Thẩm Ý.
Shen: Tôi đang về nhà cũ.
Shen: Bây giờ tôi về, cậu đã về chưa?
Hạ Thanh Từ trả lời rằng mình đã về, cũng giải thích ngắn gọn chuyện của mình cho Thẩm Ý, cậu bảo mình đi ăn với bạn cùng lớp nên về muộn.
Trả lời xong, Hạ Thanh Từ thoát khỏi khung trò chuyện và nhìn qua thông báo. Tạ Bệnh Miễn còn chưa gửi tin nhắn cho cậu, có lẽ là đã ngủ quên trên xe nên mới không cầm điện thoại.
Trong đầu nhớ lại những gì Diệp Kỳ đã nói, Hạ Thanh Từ lướt lại lịch sử trò chuyện giữa mình và Thẩm Ý, đầu ngón tay dừng một chút, sau đó lại thoát ra.
Thứ bảy chủ nhật không cần phải đi làm, Hạ Thanh Từ hiếm khi được nghỉ hai ngày, hai ngày này cậu ở nhà giúp ba dọn dẹp nhà cửa. Thời tiết lại trở nên lạnh hơn rất nhiều nên cậu đã lấy bộ đồng phục thu đông từ trong tủ ra.
Chẳng mấy chốc lại đến thứ hai, sự phấn khích của giải đấu bóng rổ tuần trước đã dần phai nhạt. Tiếp theo họ phải đối mặt với các loại bài kiểm tra, với lịch trình được sắp xếp khá là chặt chẽ và cơ bản không có hoạt động gì nhiều.
Hạ Thanh Từ đến lớp, Tạ Bệnh Miễn ở hàng cuối cũng đã đến, đang chăm chỉ làm bài tập bù, cậu liếc mắt qua thì phát hiện chỉ còn lại một hai bài chưa làm.
Phía trước Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ cũng đang chú ý tới động tĩnh của họ. Hôm qua Mạnh Phi Du nhận được tin nhắn của Diệp Kỳ, Nhị ca ở trên xe đã hôn lớp trưởng.
Nhìn phản ứng của Hạ Thanh Từ thì không biết được gì cả, chỉ là không biết Nhị ca đang nghĩ cái gì mà thôi.
"Tuế Tuế, tôi vẫn còn hai câu không biết làm. Cậu có thể giảng cho tôi không?"
Tạ Bệnh Miễn vừa nói vừa chú ý tới nam sinh bên cạnh, cậu vừa đặt bút xuống thì hắn liền đẩy vở bài tập của mình ra giữa bàn của hai người bọn họ.
Bên dưới là một xấp giấy nháp, hắn còn chưa có làm xong.
Hạ Thanh Từ nhìn vào đề rồi viết các bước cho Tạ Bệnh Miễn vào tờ giấy nháp, giọng nói lạnh lùng: "Trước hết là đọc đề, sau đó giải theo các điều kiện đã cho. Hai bài này giống nhau, tôi giảng một bài, còn bài kia cậu tự làm.
Còn một lúc nữa mới bắt đầu vào lớp, Tạ Bệnh Miễn lên tiếng: "Tuế Tuế, tối thứ sáu——"
Dừng một lúc, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ở phía trước đều vểnh hết tai lên.
"Tôi không làm gì cậu chứ?" Tạ Bệnh Miễn nói một cách hờ hững, mang theo một tia khẩn trương vô hình.
Mạnh Phi Du: "..."
Diệp Kỳ: "?"
Hạ Thanh Từ nghe vậy đầu ngón tay dừng lại, ngẩng lên nhìn Tạ Bệnh Miễn, hỏi: "Không nhớ?"
"Nhớ được một phần."
Hạ Thanh Từ nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, trả lời ngắn gọn: "Không có gì."
Sau đó, còn bồi thêm một câu.
"Cậu ngủ quên trong xe, vừa ngủ vừa chảy nước miếng."
Nghe vậy, Diệp Kỳ ngồi ở hàng trên trợn tròn mắt. Lớp trưởng thật sự là nói dối không chớp mắt, nghiêm túc đến mức hắn suýt chút nữa đã tin là thật.
Quay lại nhìn Nhị ca một cái, trên mặt chính là biểu cảm "Thật sao?", Nhị ca thật sự đã tin.
"Tôi bình thường ngủ không có chảy nước miếng." Tạ Bệnh Miễn nói mang theo ý cười: "Tuế Tuế, cậu đang lừa tôi phải không?"
Hạ Thanh Từ không nói nữa, cậu không cần giải thích, dù sao Tạ Bệnh Miễn cũng sẽ tự hỏi rồi tự trả lời mà thôi.
"Tôi không còn làm gì khác nữa à? Hôm qua tôi nằm mơ không có thấy mình chảy nước miếng, mà mơ thấy cậu hôn tôi."
Giọng Tạ Bệnh Miễn nhẹ nhàng hơn: "Mơ thấy tôi đang ngủ quên trên xe thì cậu lén lút hôn tôi, còn nói thích tôi nữa."
Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du ở bàn trên: "..."
Khóe môi Hạ Thanh Từ hơi mím lại, nhưng người bên cạnh vẫn vô liêm sỉ như cũ, không quay đầu lại, trên mặt vô cảm.
"Vẫn chưa tỉnh rượu?"
Nghe như là đang giễu cợt, Tạ Bệnh Miễn quả thực là có nằm mơ, chuyện hôm trước hắn không nhớ rõ, hắn hỏi Diệp Kỳ, Diệp Kỳ lại bảo hắn hỏi Hạ Thanh Từ.
Tạ Bệnh Miễn trả lời: "Tỉnh rồi."
Lúc đầu còn tưởng mình không nhịn được, dù sao Hạ Thanh Từ mỗi ngày đều ở cạnh hắn, hắn muốn hôn, mốn ôm, muốn chạm nhưng ngay cả một ngón tay cũng không thể chạm vào được.
Không ngờ khi say mình lại không hề làm gì, xem ra là không làm gì thật, nếu không Hạ Thanh Từ đã không có thái độ như thế này.
Tạ Bệnh Miễn lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn khác cho Diệp Kỳ, Diệp Kỳ ở phía trước liếc hắn một cái, nhanh chóng trả lời.
XX:?
Tiểu Q: ...Tự mình từ từ suy nghĩ đi.
Tạ Bệnh Miễn nhìn Diệp Kỳ ngồi ở phía trước, trong mắt hiện lên ý cười. Diệp Kỳ ở phía trước nghiến răng nghiến lợi không quay đầu lại.
Rất nhanh, chuông vào lớp vang lên. Lão Trương từ bên ngoài bước vào lớp, nói cho bọn họ nghe về lịch kiểm tra tuần này và lịch kiểm tra sắp tới.
"Học kỳ tiếp theo có thể đăng ký ở lại trường. Việc học của lớp 12 sẽ rất căng thẳng nên học kỳ hai lớp 11 sẽ là giai đoạn chuyển tiếp vô cùng quan trọng. Hạ Thanh Từ, em lấy đơn này xuống phát cho các bạn đi."
"Nếu các em muốn ở lại thì hãy điền vào đơn và nộp lại cho Hạ Thanh Từ. Điều kiện ký túc xá ở trường mình khá tốt, lớp mình được ưu tiên vài phòng hai người, còn lại đều là bốn."
Thầy Trương cầm bình giữ nhiệt nói: "Thầy đề nghị bạn nào có thể thì hãy cố gắng ở lại, học kỳ sau sẽ có buổi tự học sáng và tối, các em sẽ phải học đến khuya, về nhà rất mất thời gian. Ở ký túc xá, mỗi ngày sẽ có người của hội học sinh đi kiểm tra, không được phép mang theo bất kỳ vật cấm nào cả."
Sau khi giải thích cặn kẽ mọi chuyện, Hạ Thanh Từ lên bục nhận đơn và phát cho cả lớp, mỗi bạn học sẽ nhận một tờ và tự mình điền.
"Lớp trưởng, học kỳ sau cậu có muốn ở lại trưởng không?" Tạ Bệnh Miễn hỏi.
Hạ Thanh Từ đã viết tên của mình vào đơn, rõ ràng là muốn đăng ký ở ký túc xá. Khi nghe Tạ Bệnh Miễn hỏi thì chỉ "ừm" một tiếng.
"Tôi cũng sẽ ở ký túc xá. Cậu có nghĩ rằng hai chúng ta sẽ được phân vào chung một phòng không?"
"Không biết."
"Nhị ca, cậu muốn ở lại?" Diệp Kỳ ở bàn trên quay đầu lại nhìn Tạ Bệnh Miễn: "Thật sao?"
Tạ Bệnh Miễn nhướng mày: "Cậu muốn theo tôi?"
"Tôi không biết." Diệp Kỳ hỏi Mạnh Phi Du: "Có muốn đăng ký không?"
"Không."
Diệp Kỳ: "Vậy tôi cũng không."
Một tháng cuối này Hạ Thanh Từ không đến làm ở quán trà sữa nữa, cậu đã làm ở đó hơn hai tháng, dự định tháng cuối sẽ chăm chỉ học tập, dành nhiều thời gian hơn nữa cho việc học.
Vì không còn đến quán trà sữa nên cũng ít liên lạc với Thẩm Ý, nhưng Thẩm Ý vẫn gửi tin nhắn cho Hạ Thanh Từ mỗi ngày, cậu vẫn trả lời, nhưng hai người không hề đề cập đến việc đi chơi nữa.
Về phần Tạ Bệnh Miễn, trong tháng cuối cùng này thì bữa sáng và bữa tối dinh dưỡng đều thường xuyên xuất hiện trên chỗ ngồi của Hạ Thanh Từ. Khẩu phần ăn không lớn, nhưng cơ bản là cậu không hề đụng đến. Tạ Bệnh Miễn cũng chưa bao giờ đề cập tới.
Tạ Bệnh Miễn không dám quấy rầy việc học của Hạ Thanh Từ, hắn còn phải tự mình viết nhạc và lời, có thể phải mất cả ngày. Nhưng ngược lại hắn không hề sốt ruột, dù sao hắn và Hạ Thanh Từ mỗi ngày đều gặp nhau và ngồi cùng nhau.
Hắn lại phát hiện ra một ít việc không đáng kể khác.
Trước kia hắn không làm bài tập, Hạ Thanh Từ chưa bao giờ hỏi đến. Gần đây hắn cũng không làm bài tập, thỉnh thoảng Hạ Thanh Từ sẽ hỏi. Trước đây Hạ Thanh Từ sẽ giải thích cho hắn những bài hắn không biết làm một cách khá là lấy lệ, gần đây còn hỏi lại hắn còn cái gì chưa hiểu hay không, không hiểu thì có thời gian sẽ giảng lại cho hắn thêm một lần nữa.
Ngoài ra, mỗi lần lén đưa đồ cho Hạ Thanh Từ, Tạ Bệnh Miễn sẽ lén lút để ý xem cậu có nhận hay không, nhưng lần nào cậu cũng sẽ không nhận.
Thế nhưng có một lần hắn không để ý, Diệp Kỳ đã nói lại với hắn cậu ta thấy có một buổi sáng Hạ Thanh Từ không mang theo điểm tâm nên đã ăn trứng của hắn đưa cho.
Đây đều là chuyện nhỏ, hắn quan sát cả một tháng mới phát hiện ra một chút manh mối nhỏ, cũng có thể coi là có biến hóa.
Một tháng trôi qua khá nhanh, bọn họ vừa thi cuối kỳ xong là đã được nghỉ. Khuôn viên trường yên tĩnh mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, đài phát thanh của trường thông báo bắt đầu thu dọn, trong nháy mắt đã trở nên náo nhiệt.
Hạ Thanh Từ bước ra khỏi lớp, hôm trước bọn họ đã thu dọn xong đồ đạc nên cũng không cần mang gì nhiều.
"Tuế Tuế." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Hạ Thanh Từ ôm đồ của mình, quay đầu liếc sang, Tạ Bệnh Miễn đã đứng bên cạnh của cậu.
"Cậu dự định trải qua kỳ nghỉ đông thế nào?"
Hạ Thanh Từ: "Tôi không biết."
"Chú Hạ nói tôi có thể đến nhà chơi. Tuế Tuế, kỳ nghỉ đông tôi có thể đến được không?"
Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn, nói: "Tôi không có ở nhà."
"Tại sao, cậu đi đâu à?"
Hạ Thanh Từ: "Làm thêm."
"Tại sao cậu lại đi làm trong kỳ nghỉ đông? Vậy để tôi đưa cậu về."
Hôm nay Hạ Thanh Từ không có đi xe. Qua một tháng, lá cây ngô đồng đã rụng gần hết, cậu ôm sách đi phía trước, người bên cạnh vẫn thì thầm vào tai cậu.
"Đã tìm được chỗ làm chưa?"
"Vẫn chưa." Hạ Thanh Từ nói: "Học kỳ sau tôi phải ở ký túc xá, rất lâu mới về nhà."
Vậy là không còn cách nào để đi làm thêm được nữa, Hạ Thanh Từ chỉ còn một ít thời gian trước kỳ nghỉ đông. Tiền tiết kiệm của cậu vẫn còn một ít, trước đây đã hứa sẽ đi chơi với ba nên cậu phải tiết kiệm đủ tiền càng sớm càng tốt, trước khi ba cậu được nghỉ.
"Khi nào cậu đi tìm việc? Có muốn tôi đưa cậu đi không? Cậu đi một mình tôi lo lắm."
Hạ Thanh Từ bước ra khỏi cổng trường, nói: "Tôi vẫn chưa biết." Trên đường đến bến xe buýt có gặp một số bạn cùng lớp, họ đều mỉm cười chào cậu.
"Lớp trưởng, năm sau gặp."
"Nhị ca, lớp trưởng, năm sau gặp. Bye bye!"
Qua Tết, quả nhiên là sang năm. Hạ Thanh Từ quay đầu nhìn Tạ Bệnh Miễn nói: "Cậu về đi."
"Tôi biết rồi, Tuế Tuế." Hạ Thanh Từ vẫn chưa quay người đi, đầu ngón tay đã bị nắm lại. Tạ Bệnh Miễn khẽ nắn nắn đầu ngón tay của cậu, tay của đối phương rất nóng, chạm vào da dẻ đều mang đến cảm giác nóng rực.