Ngày có kết quả vòng thi loại, hầu hết các bạn trong phòng học nhỏ đều vui vẻ, dù sao cũng đã vượt qua cửa đầu tiên của cuộc thi.
Mặc dù độ khó của vòng bán kết tăng lên rất nhiều nhưng chỉ cần giành được giải thưởng, kể cả là giải ba hay giải hai tỉnh cũng có thể nhận được tư cách tự chủ tuyển sinh vào các trường của đề án 211 hay 985, suy cho cùng vẫn nhiều hơn người khác một con đường.
Trương Mạn tâm trạng khá tốt, sau bữa tối với Trần Phi Nhi cô lại đi dạo trên đường băng của thao trường mà trước kia không hay tới.
Khoảng thời gian này cô thật sự rất bận, có khi không có thời gian ăn cơm tối, chỉ có thể gặm bánh mì, đã rất lâu không cùng ăn cơm với Trần Phi Nhi rồi.
Vì đang là mùa hè nên ban ngày khá dài, đã sáu giờ tối nhưng sắc trời vẫn sáng bưng như ban ngày.
Mùa mưa dông của tháng bảy tháng tám đã trôi qua, theo đó chính là những ngày tiết trời xinh đẹp kéo dài nửa tháng, song lại nóng hơn hồi tháng bảy tháng tám.
May thay ban đêm vẫn có gió.
Vừa khai giảng, trong trường học có thêm rất nhiều gương mặt mới. Đám đàn em vừa mới lên lớp mười chưa thể tự nghiệm được cảm giác bị bài vở dí trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn một tuần nên cảm giác mới mẻ và lòng hăng hái với một môi trường học tập mới vẫn chưa trôi qua.
Trên thao trường người nên chơi bóng thì chơi bóng, người nên đi dạo thì đi dạo, ai ai cũng tràn trề sức sống thanh xuân.
Nghe nói trong khuôn viên trường học, thoạt nhìn người phấn chấn nhất chính là lớp mười, không biểu cảm gì chính là lớp mười một, còn đặc biệt bất lực sẽ là lớp mười hai.
Mấy lời này cũng không phải không có lý.
Hai người xuyên qua hai hàng linh sam xanh mướt, đi trên con đường nhỏ lát đá vũ hoa bên cạnh thao trường.
Công cuộc xanh hóa của Nhất Trung luôn thực hiện rất tốt, ngoài hàng liễu rủ bên dòng Song Thành thì mọi ngóc ngách trong trường đều trồng đủ loại hoa hoa cỏ cỏ. Vào mùa thu và đông thì không cảm giác được song hai mùa xuân hạ lại đặc biệt rõ ràng, toàn bộ khuôn viên trường học đều phủ một màu xanh yên lòng.
Ra khỏi rừng cây linh sam, trước mặt là một dãy long não cao vút, màu xanh non của cây long não lắng đọng dần từ tháng giêng.
Đầu tháng chín hằng năm chính là cuối hè, cũng là mùa long não xum xuê nhất, càng đến gần, trong không khí thoang thoảng một mùi hương thơm mát khó diễn tả bằng lời của lá long não.
Đầu kia của con đường có một hành lang lượn vòng dài làm bằng gỗ, trên tay vịn làm bằng gỗ của hành lang uốn khúc um tùm hoa tử đằng, những đóa hoa tím điểm xuyến trên vô số dây leo xanh biếc, buông xuống như thác nước, khẽ đong đưa theo làn gió hè, như mộng như ảo.
Trần Phi Nhi kéo tay Trương Mạn, cọ đầu lên vai cô: “Mạn Mạn, tớ vô cùng hâm mộ cậu luôn, tháng sau lại thi thêm lần nữa là có thể lên đại học nhỉ? Còn có thể cùng đi với bạn trai thân yêu của cậu, hu hu hu, tớ vẫn phải chịu khổ thêm một năm nữa cơ.”
Trương Mạn đẩy đầu cô ấy ra, lén trợn mắt trong lòng.
Người khác học cấp ba quả thật rất gian nan nhưng Trần Phi Nhi nói chịu khổ thì thật có lỗi với chủ nhiệm lớp bọn họ.
Cô ấy không chịu học hành, mỗi ngày đều ham chơi, nghe nói hai ngày trước cô ấy còn mang theo một bộ mạt chượt mini tới trường chơi, cuộc sống nhàn nhã tự tại nên cũng được gọi là thoải mái.
Cô xoa xoa đầu cô ấy, buồn cười nói: “Đâu dễ như vậy, tháng sau thi bán kết, tháng sau nữa còn có một trận chung kết kìa, cậu coi gần đây tớ gầy sọp nè.”
Trần Phi Nhi đánh giá cô một lượt: “Chậc chậc chậc, cái này quả thật đúng, hình như mặt cậu lại nhọn thêm rồi, bạn trai bảo bối nhà cậu không ý kiến gì hả? Mạn Mạn, cậu vất vả lắm phỏng, tối hôm qua tớ gọi cho cậu, muộn như vậy mà cậu vẫn còn học, báo hại tớ lúc cúp máy bị mẹ mắng té tát, kêu tớ học hỏi cậu. Bà ấy cũng không thử nghĩ coi, hai chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, nếu tớ có thể học hỏi cậu thì đã học từ lâu rồi, còn phải đợi đến bây giờ chắc… đám học sinh giỏi mấy cậu nào dễ dàng chứ, thôi bỏ đi, tớ vẫn nên làm một đứa học dốt thì hơn há há.”
Trương Mạn lười lo nghĩ thay cô ấy, mệnh con bé này tốt, không lo không sầu không tim không phổi, rất tốt.
Trần Phi Nhi đang nói thì nhớ đến chuyện khác: “Đúng rồi, dạo trước tình yêu của cậu và Lý Duy bị đào ra, được điên cuồng chia sẻ trên tieba trường một hồi lâu, nghe nói đoạn thời gian đó mỗi ngày trong quán rượu Văn Nghệ trước cổng trường đều có rất nhiều bạn học nam và nữ thất tình đấy, há há, cậu nói người thương thầm Lý Duy nhà cậu nhiều hay người thích cậu nhiều nhỉ? Song có người dở hơi lắm í, cậu không biết đâu, lớp tớ có một gã, chính là cái gã Giang Cảnh Nhiên ngày trước nhờ tớ tặng quà cho cậu ấy, cậu còn nhớ chứ, đợt trước tớ nghe được tin cậu ta đang sầu sắp chết, kết quả nghe đồn hai ngày nay bỗng bắt đầu theo đuổi một đàn em học lớp mười… Tức chết tớ luôn, thật sự uổng công tớ đưa quà thay gã, tớ còn cho rằng gã thâm tình lắm cơ.”
Trương Mạn cười kí kí cô ấy: “Thế tớ không thích người ta, cậu còn hi vọng người ta vẫn thích tớ hả.”
Huống chi nhiều lúc trước khi gặp được đúng người, nào không thể không có dăm ba người thương nhớ thuở trẻ chứ.
“Tớ cũng không nghĩ gã phải luôn thích cậu, nhưng cậu ngẫm xem, hồi hè ngày nào gã cũng khóc lóc song giờ chỉ mới nhiêu ngày mà gã đã đi dụ dỗ đàn em rồi, hành động này có khác gì đực rựa không?” Trần Phi Nhi chun mũi phàn nàn, đương tính mắng thêm hai câu bỗng thấy một người đang ngồi trên bãi cỏ khuất góc trên thao trường, “Mạn Mạn, cậu nhìn kìa, cô gái ngồi đằng kia có phải là người học chung lớp cạnh tranh với cậu không, tên gì nhỉ? Hình như cô ấy đang khóc ấy.”
Trương Mạn nhìn theo hướng cô ấy đang nhìn, quả nhiên, giữa một hàng cây linh sam cao vút, trên bãi cỏ biếc xanh, một cô gái người hơi mũm mỉm đang cuộn tròn người vùi đầu vào hai gối ở đàng kia, vai không ngừng run.
Là Tề Lạc Lạc.
Vừa nãy trước giờ cơm tối mọi người còn cùng nhau giải đề trong phòng học nhỏ, cô ấy không có biểu hiện gì khác thường mà…
Trần Phi Nhi muốn đi qua hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nhưng Trương Mạn đã ngăn cô ấy lại.
Phàm đã trốn ở chỗ này khóc, vậy rõ ràng là không muốn bị người khác trông thấy.
Hai người lại đi dạo thêm một chặp rồi mới ai về lớp người nấy.
Trước khi bắt đầu giờ tự học tối, cuối cùng Tề Lạc Lạc cũng quay lại, Trương Mạn lén nhìn cô ấy một cái, ngoài trừ hai mắt hơi hồng thì không nhìn ra gì khác thường.
Cô giả bộ tình cờ hỏi cô ấy: “Lạc Lạc, gần đây cậu có chuyện gì không vui sao?”
Tề Lạc Lạc bị cô hỏi tới giật thốt, cười cười lắc đầu như trống bỏi: “Nào có, tôi có thể có chuyện gì không vui chứ.”
Trương Mạn nghĩ nghĩ, cũng không lần hỏi nữa.
Song rõ ràng suốt giờ tự học tối Tề Lạc Lạc không hề vui vẻ, cũng không cố gắng giải đề như mọi khi, cứ hay ngây người, vô thức vẽ vòng tròn trên giấy.
Cuối cùng, sau khi giờ tự học tối kết thúc, cô ấy đã chủ động nói với Trương Mạn: “Mạn Mạn, tôi… hôm nay tôi thật sự không vui, tôi còn cho rằng sẽ không có ai phát hiện.”
Cô ấy đẩy đẩy kính: “Các cậu đều không biết, mặc dù tôi đã vượt qua vòng thi loại nhưng tôi chỉ vừa đủ điểm đậu thậm chí điểm của tôi thấp hơn các bạn học lớp bình thường nhiều. Xế chiều có một thầy của tổ bộ môn tìm tôi, hỏi tôi dự định sau này, muốn tiếp tục ở lại lớp cạnh tranh Vật lí hay vẫn thi đại học?”
Cô ấy vừa nói, vành mắt ngày càng đỏ hoe.
“Tôi biết thầy cô đều vì tương lai của tôi, dù sao học luyện ở lớp cạnh tranh rất tốn thời gian, nếu con đường ấy dẫn đến mịt mù, tới lúc đó không có kết quả gì thì quay về thi đại học cũng không thi hơn ai. Nhưng tôi thật sự không hề vui.”
Cô ấy lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi… chính tôi cũng không biết tôi đang nói gì, tôi quá kém cỏi, có thể tôi thật sự không thích hợp học Vật lí.”
Trương Mạn nhìn dáng vẻ chán nản của cô ấy, nhớ đến dáng vẻ mọi ngày cố gắng giải đề, nỗ lực ôn ấy của cô ấy lại không khỏi có chút đau lòng.
Dù sao kiếp trước cũng là giáo viên cấp ba, hơi liên hệ với biểu hiện mọi ngày của cô ấy liền nghĩ ra mấu chốt vấn đề.
Bình thường Tề Lạc Lạc khá im lặng, không có bao nhiêu cảm giác tồn tại trong lớp cạnh tranh Vật lí, nhưng cô ấy làm bài gần như không hề ít hơn Trương Mạn.
Hơn nữa cô có thể nhìn ra, cô gái này rất thích Vật lí, cũng có thiên phú, chỉ là quá nhát gan, từ hồi Lâm Bình Chính còn đứng lớp cứ hay gọi cô ấy lên bảng giải mãi, nhiều lúc rõ ràng cô ấy ở dưới này biết làm nhưng vừa lên bảng liền không viết được gì cả.
Cô nhớ đến trạng thái lo đến mức suýt ngất của Tề Lạc Lạc trước vòng thi loại liền tỏ tường. Điểm cô ấy thấp như vậy, đa phần nguyên nhân là do tố chất tâm lí cô ấy quá kém, hoặc là nói, cô ấy vẫn chưa thích ứng với hoàn cảnh của cuộc thi này.
Sau đó có điểm, sự tự tin của cô ấy càng bị đả kích, nên mới chán nản như vậy.
“Lạc Lạc, cậu nghe tôi nói, năng lực của cậu hoàn toàn không có vấn đề gì cả, cậu thông minh hơn tôi nhiều, chỉ là lúc thi cậu quá căng thẳng. Hãy nghĩ lại xem, hôm đó thi vòng loại cậu đã đi vệ sinh ba lần trước giờ thi, tôi thấy tay cầm bút của cậu run cầm cập luôn.”
Trương Mạn nói, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.
Mặc kệ là thi đại học, hay là thi đấu thì mỗi con đường đều rất gian nan, thông minh, cố gắng, may mắn, tố chất tâm lý đều không thể thiếu. Nào có ai dễ dàng đạt thành lý tưởng của mình. Bất kỳ ai trên thế giới này cũng đều đang phản kháng và trải qua nỗi khó khăn mà bạn khó bề tưởng tượng.
Cuộc đời chính là như vậy, có rất nhiều con đường nhưng vị trí của ước mơ thường tọa ở nơi quanh co ngoắt ngoéo nhất.
“Tự tôi cũng biết nhưng tôi không thể khống chế được, mỗi lần trước kỳ thi lớn tôi đều tự nhủ nhất định không được căng thẳng song càng nói tôi càng căng thẳng, đề vừa được phát xuống là tôi liền bối rối, lúc đó mớ bài tập tôi thường làm đều không nhớ gì cả. Tôi thật sự không biết tôi cứ cố gắng thì có ích gì…”
Cô ấy vừa nói vừa khóc nức nở.
“Trương Mạn, đôi khi tôi rất hâm mộ cậu, cảm thấy cậu rất trưởng thành và mạnh dạn. Cậu biết không? Mấy câu nói lần đó Lâm Bình Chính nói trong lớp khiến tôi giận run người nhưng lại không dám đứng dậy nói lại anh ta, lúc ấy tôi thấy các cậu đẹp trai lắm.”
“Cậu và tôi hoàn toàn khác nhau, tôi cảm thấy ngay cả khi yêu cậu cũng rất đẹp trai, ổn định, điềm đạm và tự tin. Không giống mấy bạn học nữ trong khối chúng ta, còn chưa xác định quan hệ đã luôn mồm chồng ơi chồng ơi.”
Trương Mạn bị cô ấy chọc cười, nghĩ bụng dù sao cô cũng sống nhiều hơn bọn họ mười mấy năm, sao có thể so sánh với nhau được.
Kiếp trước lúc cô vừa mới lên cấp ba, tính tình lầm lì thì chớ lại còn nhát gan, có lẽ còn thua xa Tề Lạc Lạc.
Cô muốn nói gì đó để an ủi cô ấy thì đúng lúc này phòng học bỗng vang lên tiếng chuông điếc tai, Trương Mạn hồi thần, phát hiện là điện thoại Lý Duy kêu.
Năm đó thành phố N vô cùng thịnh hành kiểu nhạc chuông cá nhân hóa nhưng nhạc chuông của Lý Duy vẫn là kiểu được cài mặc định lúc mua điện thoại, chính là kiểu “Leng keng leng keng”, trái lại khá độc đáo.
Cậu thiếu niên không có trong phòng học, anh vừa mới tới văn phòng Lưu Chí Quân báo cáo tiến trình dạy học.
Trương Mạn lấy điện thoại từ trong balo ra, ngồi lại chỗ của mình, thoáng nhìn màn hình, phát hiện là số điện thoại từ nơi khác gọi đến.
Trong điện thoại của anh chỉ có mỗi cô là người liên lạc, trước đến giờ không có ai tìm anh, cũng sẽ không hay nhớ tắt chế độ im lặng.
Nào ngờ hôm nay lại có người tìm anh? Hơn nữa còn là gọi từ nơi khác…
Trương Mạn ấn phím nhận cuộc gọi, bắt máy.
“Chào ngài, tòa nhà Kim Cảng Lam Loan đã mở, giáp với trạm xe lửa Giang Thành, trường tiểu học thực nghiệm, kiểu phòng đa dạng…”
“…”
Cô cắt máy, định bỏ điện thoại về lại chỗ cũ thì màn hình bỗng sáng lên làm cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô lại mở khóa di động, liền nhìn thấy hình nền điện thoại… là ảnh chụp màn hình bài đăng trên tieba, trông qua hình như đã được phóng to lên.
Chính giữa màn hình, nền trắng chữ đen vô cùng nhức mắt.