Nghe dì Huệ nói đến tên ông Bảo Việt Hùng bỗng tự trách bản thân mình. Ngay chập tối hôm trước anh tới khách sạn The Light tìm hiểu đã biết được ông ta là người nhận thẻ phòng của Thiên Hương buổi tối hôm đó, nếu anh cảnh giác hỏi Thiên Hương cặn kẽ rồi tìm đến ông ta ngay lúc đó thì có lẽ đã không xảy ra việc đột nhập vào nhà Thiên Hương rồi.
Thiên Hương lúc này sốc đến mức hô hấp cũng khó khăn. Ông Bảo làm lái xe riêng cho ba mẹ cô từ năm sáu năm trước. Gia đình cô xem ông ta như người thân ruột thịt của mình. Ông ta lái xe gây ra vụ tai nạn khiến ba của cô ra đi còn ông ta bị thương nặng, lúc đó mặc dù đang rất đau buồn vì mất chồng nhưng mẹ của cô vẫn bỏ ra số tiền rất lớn để chữa chạy cho ông ta. Sau tất cả những gì tốt đẹp gia đình cô làm cho ông ta lại nhận lại việc làm xa bỉ ổi này.
Việt Hùng biết Thiên Hương lúc này cũng sốc không thua kém dì Huệ, anh ôm lấy cả hai người nói:
“Em ở nhà với dì, anh đi Tây Nguyên tóm ông ta về đây cho mọi người xử lý.”
Không ngờ cuộc gọi của Hồng Nhung với Thiên Hương vừa nãy lại quan trọng đến vậy.
Thiên Hương một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh đáp lời Việt Hùng:
“Anh nhớ cẩn thận với ông ta đấy nhé.”
Việt Hùng buông Thiên Hương và dì Huệ ra, anh vừa lau nước mắt cho cô vừa hỏi:
“Em lo lắng cho anh à?”
Thiên Hương gật đầu:
“Ông ta là người rất nguy hiểm.”
Dì Huệ nói thêm vào:
“Thiên Hương nói đúng đó, ông ta rất nguy hiểm con phải cẩn thận. Hồi tối dì nằm ở sô pha tại phòng khách xem TV thì ngủ quên. Khoảng 2 giờ sáng bỗng nhiên bị cúp điện dì mới sực tỉnh. Dì dậy đi về phòng thì bất ngờ thấy có người đang đột nhập vào cửa chính. Dì la to cầu cứu thì bị ông ta dùng gậy đập vào gáy. Lần thứ nhất ông ta đập dì vẫn còn tỉnh táo. Ông ta nói nếu dì không thấy thì ông ta tha tội chết nhưng dì lỡ thấy ông ta rồi thì ông ta không thể tha cho dì được, sau đó thì ông ta đánh liên tiếp vào dì tới ngất xỉu.”
“Dì với em yên tâm, con sẽ cẩn thận. Với lại con còn mang theo người để hỗ trợ nữa.”
“Để em gửi số điện thoại của bạn em qua cho anh để anh tiện liên lạc với cậu ấy.”
“Ừ. Anh sẽ gọi điện về cho em liên tục để em yên tâm.”
Thấy Việt Hùng vừa ló đầu ra khỏi phòng bệnh Thành Công và Hoàng Tú đồng thanh hỏi:
“Dì Huệ có nói ai là người đánh dì ấy không?”
Việt Hùng tỏ vẻ nghiêm trọng gật đầu:
“Ông Bảo lái xe.”
Nghe nhắc tới tên ông Bảo Thành Công không giữ được bình tĩnh mà đấm liên tiếp vào bức tường của phòng bệnh. Xung quanh gia đình anh toàn là những tên mặt người dạ thú. Anh chỉ tiếc trước đây khuyên bảo bà Vân không chịu nghe lời.
Việt Hùng kéo Thành Công ra nói:
“Bây giờ không phải là lúc mày mất bình tĩnh như vậy đâu. Phía trước còn nhiều việc cần phải giải quyết.”
Hoàng Tú hỏi Việt Hùng:
“Tối qua mày với tao tìm kiếm tên Bảo này, nếu sử dụng biện pháp đánh nhầm còn hơn bỏ có phải đã không xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Mày đi cùng tao lên Tây Nguyên còn thằng Công ở lại đây phụ Thiên Hương lo cho mẹ với dì.”
“Ok.”
“Gọi cho thầy Hòa bảo nó tập hợp cho mấy tên học võ xuất sắc đi cùng luôn.”
Việt Hùng vừa di chuyển ra xe vừa gọi cho Hồng Nhung:
“Anh là Việt Hùng đây. Em kết bạn Zalo với anh qua số điện thoại này rồi gửi vị trí nhà em cho anh nhé.”
Sau một hồi bất ngờ Hồng Nhung mới đáp:
“Dạ vâng.”
“Anh muốn nhờ em một chuyện, em giúp anh được không?”
“Thiên Hương là bạn thân của em, anh là người yêu của bạn em nên cần em giúp gì anh cứ nói ạ!”
“Em kiếm vài nam thanh niên theo dõi nhất cử nhất động của chú lái xe nhà Hương giúp anh.”
“Nhà em có anh trai chơi rất thân với anh con của chủ nhà nghỉ Phố Núi chú lái xe nhà Thiên Hương đang ở. Để em nói hai anh ấy ạ.”
“Vậy thì tốt quá, em nói chuyện với hai anh của em trước rồi cho anh số điện thoại hai anh của em để anh tiện trao đổi công việc nhé.”
“Dạ vâng.”
Qua vị trí google mà Hồng Nhung gửi cho thấy nhà nghỉ Phố Núi nằm trên quốc lộ 14 thuộc huyện Chư Sê, Gia Lai. Tự anh tìm kiếm chuyến bay sớm nhất tới sân bay Pleiku mà không cần nhờ thư ký.
“30 phút nữa có chuyến bay chúng ta không kịp đi chuyến này rồi, chắc chắn ông Mạnh lên chuyến bay đó rồi.”
“Xem còn chuyến bay nào khác không?”
Sau một vài thao tác bấm trên điện thoại, Việt Hùng nói:
“Chuyến này là chuyến cuối cùng trong ngày đi Pleiku rồi.”
Hoàng Tú chỉ vào bản đồ Google nói:
“Vị trí này cách sân bay Buôn Ma Thuột không xa, kiểm tra xem còn chuyến nào đi Buôn Ma Thuột không?”
Sau một hồi tìm kiếm Việt Hùng nói:
“Tốt rồi, một giờ 30 phút nữa có một chuyến, chúng ta di chuyển ra sân bay là vừa kịp đấy. Mày mang theo giấy tờ không?”
“Có.”
Việt Hùng nói với Quyền:
“Không về khách sạn The Light nữa, chạy thẳng ra sân bay Tân Sơn Nhất.”
Vì thời gian gấp nên Việt Hùng thông báo cho năm anh em bảo vệ, học viên xuất sắc lớp học võ ra thẳng sân bay để di chuyển lên Buôn Ma Thuột.
Trong thời gian Hoàng Tú làm thủ tục check in, Việt Hùng liên hệ với con trai chủ nhà trọ Phố Núi qua số điện thoại mà Hồng Nhung vừa đưa.
“A lô em chào anh Hùng ạ.”
“Nhung nói chuyện của anh cho em biết rồi à?”
“Dạ vâng. Anh cần giúp gì cứ nói ạ?”
“Chắc Nhung có nói qua với em rồi, lái xe của nhà bạn gái anh đang ở nhà em. Em có thể tìm cách giúp anh giữ chân ông ta lại đó không?”
“Chiếc xe mercedes của ông ta bị bể bánh đang nhờ em gọi thợ tới.”
Việt Hùng tính toán thời gian bay từ Tân Sơn Nhất đi Buôn Ma Thuột mất một tiếng, thời gian di chuyển từ Buôn Ma Thuột về Chư Sê hơn 2 tiếng nữa. Anh nói:
“Nhờ em kéo dài thời gian giúp anh, thời khoảng hơn 3 tiếng nữa anh có mặt.”
“Ok anh ạ.”
Nhớ tới khả năng ông Mạnh tới trước anh nói:
“Khả năng khoảng hai tiếng đồng hồ nữa sẽ có người tới tìm ông ta, em kiếm thêm người giữ chân tất cả bọn họ lại giúp anh.”
“Dạ vâng.”
“Nhà nghỉ của em có bao nhiêu phòng?”
“Dạ có mười phòng.”
“Hiện tại có bao nhiêu phòng trống?”
“Dạ Nhà nghỉ nhà em chủ yếu phục vụ các cặp đôi tìm nơi riêng tư để tâm sự nên tối muộn mới có khách, hiện tại chỉ có một mình ông ta ở thôi anh.”
“Vậy tối nay anh bao luôn nhà nghỉ của gia đình em, em nói ba mẹ đừng đón khách nhé. Chỉ cho người tới tìm ông ta ở thôi.”
“Dạ vâng.”
“Em nhắn tin cho anh số tài khoản, anh chuyển tiền cọc cho em.”
“Không cần cọc trước đâu anh, được giúp anh là em vui rồi.”
“Em đừng ngại, gửi số tài khoản qua ngay cho anh nhé.”
“Dạ vâng phòng trọ nhà em có giá 3, 4 tr.ăm ngàn một đêm thôi, anh đừng chuyển nhiều quá nhé.”
Cúp điện thoại Việt Hùng nhận được tin nhắn số tài khoản của con trai chủ nhà trọ. Anh chuyển ngay cho anh ta 50 tr.iệu tiền. Anh còn nhắn nếu được việc anh sẽ thưởng thêm.
Đáp máy bay Việt Hùng đón chiếc taxi 7 chỗ rồi cùng anh em di chuyển từ sân bay Buôn Ma Thuột đi Chư Sê, Gia Lai. Lúc xe chạy được hơn một tiếng đồng hồ Việt Hùng nhận được điện thoại của cậu con chủ nhà trọ:
“A lô anh nghe.”
“Có hai người tìm tới ông ta chứ không phải một ạ.”
“Em theo dõi họ siết sao cả hai người họ giúp anh.”
“Dạ vâng.”
Cúp điện thoại Việt Hùng nói với Hoàng Tú:
“Khả năng thằng Tiến cũng đi theo ông Mạnh lên đây.”
“Vậy thì tốt quá, gom một lần trọn ổ luôn.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện Khánh Chi không dám quay về nhà Thiên Hương mà đi lang thang ngoài đường phố. Trước đây ông Mạnh suốt ngày rượu chè bê tha khiến cô không dám về nhà mà thường đi lang thang thế này. Khi cô học đại học năm ba thì ông có quan hệ tình cảm với và Vân rồi đưa cô về nhà bà sống khiến cuộc sống của ba con cô một bước lên hương. Cô không khác gì một cô chiêu con nhà đại gia, bạn bè cô chơi cũng toàn là cậu ấm cô chiêu con của đại gia trong thành phố. Ông Mạnh sánh vai bên bà Vân không khác gì một quý ông đại gia lắm tiền nhiều của. Khi ra trường cô nghiễm nhiên có được chức vụ trưởng phòng marketing tại công ty may Thiên Hương, còn ông mạnh càng ngày càng có tiếng nói ở công ty. Cô cứ ngỡ ông Mạnh yêu thương bà Vân thật lòng, hai người cùng nhau xây dựng tổ ấm, không ngờ lại xảy ra cơ sự ngày hôm nay.
Nhớ lại thì trước đây sau khi ông Mạnh và mẹ ruột của cô cãi nhau mẹ của cô cũng ngã cầu thang, ông Mạnh nói với cô mẹ cô bị trượt chân ngã. Lúc đó cô đang tắm trong phòng không chứng kiến tận mắt nên tin lời ông nói. Mẹ của cô thì không may mắn như bà Vân, bà ra đi ngay khi tới bệnh viện cấp cứu.
Càng nghĩ Khánh Chi càng rợn người vì sự trùng hợp hai người vợ của ông Mạnh sau khi cãi nhau với ông đều tự ngã cầu thang.
Đi lang thang một lúc Khánh Chi nhớ từ sáng tới giờ cô chưa ăn gì liền gọi cho Thanh Vy tới nhà hàng quen thuộc mà đám bạn đại gia của cô thường tụ tập.
Lúc Thanh Vy tới nơi thấy Khánh Chi đang ngồi ăn cô làm mặt giận:
“Mày gọi tao tới đây ăn cùng mà mày ăn trước như thế thì gọi làm gì?”
“Tại sáng giờ tao chưa ăn gì đói lả người rồi đây, mày thông cảm.”
“Sao không có tụi kia mà chỉ có tao với mày vậy?”
“Tại tao muốn nói chuyện riêng với mày.”
“Chuyện gì?”
“Mày ăn đi đã, chưa gì đã tra khảo người ta rồi.”
Ăn được một lúc Thanh Vy không kìm được tò mò hỏi:
“Mày muốn gặp tao chuyện của em gái mày chứ gì?”
Mặc dù không phải chị em ruột nhưng Khánh Chi đối với Thiên Hương rất có thiện cảm, bây giờ Việt Hùng công khai yêu Thiên Hương như vậy chắc chắn Thanh Vy sẽ không bao giờ để yên cho Thiên Hương vì vậy cô mới hẹn gặp riêng Thanh Vy.
“Đúng vậy. Tối qua mày cho người quậy nhà tao như vậy là đủ rồi. Tao xin mày từ nay về sau hãy buông tha cho em ấy.”
Khánh Chi vừa dứt lời thì Thanh Vy ngửa mặt lên trời cười lớn. Một lúc sau cô ngưng cười nói:
“Mày biết không, anh ấy đã làm bẽ mặt tao và ba mẹ tao trước mặt ba mẹ của anh ấy. Mày bảo tao có nên tha thứ cho người khiến anh ấy đối xử với tao như vậy không?”
Thanh Vy mở điện thoại của mình đặt trước mặt Khánh Chi nói tiếp:
“Đây nữa, anh ấy và em gái của mày còn để hình đại diện đôi nữa cơ đấy. Mà vị trí đó lẽ ra phải là của tao chứ không phải của em gái mày.”
Dứt lời Thanh Vy lại bật khóc nức nở. Khánh Chi nhìn vào màn hình điện thoại của Thanh Vy, là hình Việt Hùng và Thiên Hương chụp selfie với nhau vô cùng đẹp đôi. Bức hình mới vừa đăng chưa được 30 phút mà đã có mấy chục ng.àn lượt l.ike và mấy ng.àn c.omment rồi.
“Mày có thấy anh ấy và em gái của tao rất đẹp đôi không?”
“Mày thôi đi, tao báo trước tao không nhường bất kỳ đứa nào kể cả nó là em gái của mày. Mà nó với mày có máu mủ ruột rà gì với mày đâu, ba của mày còn cho người đột nhập nhà nó cơ mà. Mày bênh vực nó làm gì?”
Lời Thanh Vy vừa nói không khác nào sét đánh ngang tai khiến Khánh Chi đơ người, một lúc sau cô khó khăn lên tiếng:
“Không phải tối qua mày cho người đột nhập nhà tao sao?”
“Mày bị điên à, tao chỉ cho người đợi trước nhà nó để chờ nó về dạy cho nó một bài học vì cái tội dám cướp người yêu của tao thôi. Nhưng đợi nó đến hai giờ sáng hôm sau không thấy nó về mà lại thấy người của ba mày đột nhập vào nhà nó, cướp hết tài sản nhà nó đó.”
Khánh Chi gần như gục ngã khi nghe Thanh Vy nói. Chưa dừng lại Thanh Vy còn nói tiếp:
“Chẳng phải ba con mày từ trước tới nay ở nhà nó cũng chỉ vì mục đích đào mỏ của gia đình nó thôi sao? Bây giờ mày còn làm bộ xin tao tha cho nó? Mày chơi thân với tao mày biết rồi đó, cái gì là của tao đừng đứa nào đụng đến, mà đụng đến thì tập xác định sẽ phải lãnh hậu quả.”
Nói tới đây Thanh Vy ném đũa xuống bàn đứng dậy:
“Chuyện của Thiên Hương mày nhắm mắt xem như không thấy là được.”
Dứt lời Thanh Vy cầm túi xách đi khỏi bàn ăn bỏ lại một mình Khánh Chi ngồi, khi Thanh Vy đi được vài bước thì Khánh Chi nói với theo:
“Nếu mày còn đụng tới Thiên Hương tao sẽ khai báo với công an hai vụ án mày gây ra trước đó đấy.”
Hai vụ án mà Khánh Chi nhắc tới ở đây là một cô ca sĩ và một vô diễn viên dám qua mặt Thanh Vy có tình ý với Việt Hùng đã bị Thanh Vy cho người ra tay. Trong hai người họ có người bị thương tật tới hơn 50%, có người phải bỏ đi biệt xứ.
Nghe Khánh Chi nói Thanh Vy khựng lại bước chân ngay sau đó cô quay lại ghé sát vào tai Khánh Chi nói:
“Mày nên nhớ trong hai vụ này mày cũng tham gia với tội danh đồng phạm đó.”