Trương Đàm Hy đưa Lôi Kình Vũ vào một phòng khách sạn đã đặt từ trước, có một kẻ nhân viên giúp cô ta đưa anh lên phòng.
Sau đó thì cô ta khoá cửa lại, dáng vẻ và ánh mắt đã không còn mang theo vẻ ngây thơ và thuần khiết của vẻ ban đầu.
Lôi Kình Vũ cảm thấy choáng váng, anh đứng dậy muốn thoát ra ngoài nhưng cô ta chỉ cần dùng một ngón tay đẩy anh là anh đã ngã xuống giường.
Anh mơ màng nhìn lên trần nhà, cơ thể càng lúc càng khó chịu khiến anh không thể nào kiềm chế được, anh nới lỏng cà vạt ra, cởi hai cúc áo, nhưng vẫn không thể dễ chịu hơn.
"Kình Vũ, đêm nay anh sẽ là người đàn ông của em." Giọng cô ta ngọt ngào và thánh thót như một loài chim sơn cả, nhưng đối với anh, nó như một âm thanh ồn ào và chói tai, vô cùng phiền phức.
"Mẹ nó! Cô muốn chết sau." Anh gắng gượng ngồi dậy nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào, anh thật sự không biết là cô đã cho anh uống thứ quái quỷ gì nà lại lên cơn hứng tình đến vậy. Anh phải cố gắng tình táo lắm mới không làm bậy.
||||| Truyện đề cử: Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em |||||
Trương Đàm Hy nhếch miệng cười, cô ta đưa tay ra sau kéo khoé váy xuống, từng bước từng bước một lột sạch hết đồ trên cơ thể.
Cơ thể cô ta trắng đẹp trắng ngần như sứ, có thể nói là đẹp không tùy vết, người đàn ông nào nhìn thấy có lẽ không thể nào cưỡng lại được.
Cô ta bước đến chỗ của anh, đè anh xuống giường, trực tiếp ngồi trên cơ thể của anh ưỡn ẹo đầy dụ hoặc.
"Kình Vũ, có phải anh đang rất khó chịu không? Để em giúp anh cảm thấy thoải mái nha! Đêm nay... anh sẽ không thoát khỏi tay em đâu." Cô ta cúi người xuống, để ngực áp sát vào người của anh, nhẹ nhàng thổi hơi nóng và tai anh.
Chợt, trước mặt anh hiện ra ảo giác, Trương Đàm Hy thoáng chốc đã biến thành Cao Nhược Hy, cô đang mỉm cười với anh, dáng người không hoàn hảo nhưng lại quyến rũ. Đây là lần đầu tiên cô chủ động với anh như vậy.
Lôi Kình Vũ như bị thôi miên, anh không thể phân biệt được thật giả, anh khẽ mỉm cười, hai tay đặt lên hông của cô gái trước mắt đầy âu yếm.
"Nhược Hy, em thật đẹp!" Anh khẽ gọi tên cô, ánh mắt mơ màng bị che lấp bởi ảo ảnh.
"Kình Vũ, anh nhớ sai tên người ta rồi, em là Đàm Hy, là Đàm Hy của anh." Cô ta nở nụ cười rạng rỡ, đôi tay thon thả khẽ sờ soạng trên người anh, cô ta giúp anh cởi cúc áo.
"Kình Vũ, em dùng miệng giúp anh nha!" Cô ta quỳ trên giường, cúi người xuống, sờ mó lung tung ở phía dưới, cô ta muốn cởi thắt lưng của anh ra và tiến hành bước tiếp theo.
Lôi Kình Vũ chợt tỉnh táo lại, nếu là Nhược Hy, cô chắc chắn sẽ không chủ động và biến thái như vậy. Người phụ nữ này, sao có thể là cô được chứ?
Anh trừng mắt, ngồi dậy siết chặt lấy cổ tay cô ta, khiến cô ta giật mình.
"Đúng là đê tiện! Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không để yên đâu." Anh hất tay cô ta ra và bước xuống giường, nhưng vừa chạm tay đến tay cầm cửa thì cô ta đã lao đến ôm chặt lấy eo anh, áp ngực vào lưng của anh.
"Lôi Kình Vũ, anh đừng đi mà, hãy ở lại với em đêm nay đi có được không?" Cô ta ôm lấy anh khóc lóc, mặt còn dày hơn cả mặt đường. Thì ra đây mới là loại phụ nữ bám víu đàn ông, bất chấp tất cả.
Lôi Kình Vũ mất kiên nhẫn, anh cũng không phải là loại đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc, vì vậy anh đã quay sang đẩy cô ta ngã xuống sàn.
Lạnh lẽo để lại một câu: "Bẩn thỉu!"
"Rầm!"
Cánh cửa đóng sập lại, Lôi Kình Vũ vậy mà bỏ đi thật. Cô ta thật sự không ngờ anh ta có thể kiềm chế được, hơn nữa cô ta còn làm đến mức này rồi, lột sạch đồ đi đến trước mặt anh mà cũng không khiến anh dao động. Rốt cuộc thì anh có phải là đàn ông không chứ?
Cô ta tức giận hét lên: "Á!!!"
Cô ta không chỉ cảm thấy mất mặt mà còn vô cùng thảm hại nữa, đây là lần đầu tiên cô ta tự hạ thấp bản thân đến vậy, cuối cùng cũng chỉ là một trò cười.
Lôi Kình Vũ chỉnh lại quần áo, cố gắng tỏ ra bình thường, sau dó thì bất taxi trở về Lôi gia.
Trong lúc ở trên taxi, thân dưới của anh không ngừng khó chịu, nó cứ nhô to lên như muốn được giải thoát, chủ muốn được đâm vào cái lỗ bé nhỏ và ấm áp.
Lôi Kình Vũ nuốt nước bọt, trên trán đổ đầy mồ hôi, dường sắp nổ tung đến nơi. Anh chưa bao giờ cảm thấy đường về Lôi gia lại xa đến như vậy, chỉ hận trên đời này không có cánh cửa thần kỳ, nếu không anh đã không đến nỗi phải vật vã như bây giờ.
Trở về Lôi gia, anh lập tức loạng choạng đi lên lầu, trực tiếp vào phòng của Nhược Hy và khoá cửa lại.
Lúc này cô vẫn đang mê man ở trên giường nên không phát hiện ra là anh đã vào phòng. Từ lúc chiều cô đã cảm thấy không khoẻ, còn phát sốt nên bây giờ cô cảm thấy rất mệt, cô không thể gượng dậy nổi, cũng không quan tâm được gì.
Lôi Kình Vũ thở hổn hển, anh cởi cà vạt, lột sạch áo vest và áo sơ mi, nhay cả chiếc quần vướng víu cũng bị anh cởi bỏ.
Anh ném chiếc chăn sang một bên và trèo lên giường cô, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nóng hổi của cô, vùi đầu vào cô cô hít hà mùi hương quen thuộc.
Nhược Hy mơ màng mở mắt, vì cô vẫn đang phát sốt nên không biết những gì mình nhìn thấy là mơ hay thật, cô chỉ biết mình đang cảm thấy rất mệt.
Nhưng mà tối hôm nay không phải anh đã đi xem mắt sao? Sao có thể xuất hiện ở phòng của cô được? Còn với bộ dạng thế này? Vậy câu trả lời đã quá rõ ràng rồi còn gì, chắc chắn là mơ.
"Lôi Kình Vũ, anh lại muốn chiếm tiện nghi của tôi?" Cô khẽ mấp máy môi, ánh mắt mơ màng mang theo sự đáng yêu và quyến rũ mà bình thường anh không nhìn thấy được.
Anh nhếch mép, hơi thở dồn dập: "Được không?"
Vì là trong mơ nên cô rất thẳng thắn với lòng mình, cũng không sợ ai sẽ phải hiện ra được tâm tư của cô. Cho dù người trước mắt có là ảo ảnh cũng không quan trọng, chí ít ảo ảnh đó là anh chứ không phải ai khác.
Nhược Hy mỉm cười ngọt ngào với anh, sau đó ôm choàng lấy cổ của anh, nhẹ nhàng đặt nụ hôn vụng về lên môi anh.
Thân thể to lớn của người đàn ông chợt khựng lại, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, còn mỉm cười dịu dàng với anh đến như vậy, thậm chí còn không đẩy anh ra.
Trong lòng Lôi Kình Vũ mừng thầm, anh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn và ấm áp của cô, nhẹ nhàng đáp trả.
Chỉ là một nụ hôn thôi mà đã khiến anh hứng lên, sướng đến run người. Quả nhiên, chỉ có Nhược Hy mới là chân ái của Lôi Kình Vũ anh, những người phụ nữ khác, có so sánh thế nào cũng không bằng.