Thân là người duy nhất hoàn thành toàn bộ ba màn kịch, câu trả lời của "Lão nhị" nằm ngoài dự kiến của mọi người, bao gồm cả Tề Tĩnh.
Số 30 – Đồ khốn, phối âm tử tế cho tôi: Không muốn.
Người nghe 1: Σ( °△ °|||)︴Hả? Anh ta nói không muốn kìa...
Người nghe 2: Σ( °△ °|||)︴Anh ta nói không muốn kìa...
Người nghe 3: Σ( °△ °|||)︴Bạn trẻ, anh nghiêm túc à?? Tổng điểm cao nhất đã đành, sao lại lãng phí năng lực như vậy chứ!!! (tôi vốn cực kì tán thành ý kiến của thầy tinh tình TAT)
Người nghe 4: Thầy khỉ đã hỏi thẳng như vậy, anh dám từ chối ư? Rõ ràng phối rất xuất sắc, hu hu hu hu thật đau lòng, không tin vào tình yêu nữa...
Người nghe 5: _(:з" ∠)_ Không tin vào tình yêu nữa +1
Người nghe 6: _(:з" ∠)_ Không tin vào tình yêu nữa +2
...
...
Tề Tĩnh kinh ngạc nhìn các thính giả tỏ vẻ tiếc hận trên màn hình, không ngờ "Lão nhị" thẳng thắn như vậy, cự tuyệt ngay lập tức. Thật ra dựa vào thực lực của hắn, gia nhập giới phối âm thương mại không phải vấn đề lớn, hơn nữa còn còn được tiền bối chuyên nghiệp tiến cử, đây là cơ hội hiếm có, nhưng hắn lại không hề cảm kích.
Viên Tranh Minh vừa buồn bực vừa đau đớn kêu la: "Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay mầm non này mọc lệch mà! Không được rồi, hậu cần đâu, kéo thằng nhóc này lên cho tôi! Kéo nó lên!"
Tề Tĩnh nghe vậy, lông mày khẽ nhếch lên: "Ồ..."
Đây là lần đầu tiên xảy ra tình trạng giằng co giữa ban giám khảo và thí sinh, thú vị đấy.
Ai cũng không ngờ cục diện sẽ biến thành như vậy, bầu không khí nhất thời náo nhiệt vô cùng, tất cả đều hăng hái bừng bừng đón chờ "Lão nhị" bị hậu cần kéo lên mic. Đương sự còn chưa kịp phản ứng, tiếng nhai snack phát ra rồi im bặt. Lúc này, hắn mới phát hiện mình đang lên mic, bực bội nói: "... Làm cái gì vậy hả?"
Viên Tranh Minh híp mắt cười, nghe giọng điệu cũng có thể đoán được dáng vẻ của ông.
"Có muốn gia nhập giới phối âm thương mại hay không?" Ông hỏi lần nữa.
"Không muốn." Tiếng nhai snack "răng rắc" cũng không át được giọng điệu kiên quyết của "Lão nhị".
"Vì sao không muốn?"
Đáp án của câu hỏi này, không chỉ Viên Tranh Minh muốn biết, ngay cả Tề Tĩnh và những thính giả tại hiện trường cũng vô cùng hiếu kì, nín thở chờ đợi.
Lão nhị yên lặng nhai snack, không nhai một cách chậm rãi, thờ ơ như bình thường, mà dùng răng nghiến mạnh, mài kĩ, mãi tới mức miếng khoai nát bấy, giống như đang trút giận. Tuy nhiên, giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, chậm rãi, khoan thai: "Phối âm thương mại phải nhìn sắc mặt người khác để phối. Tôi không có hứng thú."
Làm việc ở đài truyền hình nhiều năm, Tề Tĩnh cũng vô thức tán thành.
Mặc dù nghề nghiệp chính thức của anh không phải phối âm, nhưng anh đã từng gặp rất nhiều người làm việc liên quan tới phối âm, lồng tiếng. Quyền chủ đạo trong phối âm thương mại nằm trong tay đạo diễn, đôi khi là nằm trong tay nhà đầu tư, nhất là lồng tiếng phim điện ảnh và phim truyền hình. Các nhà đầu tư thường thích làm theo sở thích của mình, hơn nữa rất nhiều người không có kiến thức chuyên nghiệp, chỉ dựa vào sở thích mà chỉ đạo người phối âm, muốn họ phối theo ý mình. Tính bị động quá lớn, rất bất đắc dĩ, cũng rất đáng ghét.
Người có cá tính mạnh mẽ như "Lão nhị", nếu gia nhập giới phối âm thương mại, e rằng không gặp may được như Đồng Tước Đài, khó mà tạo dựng danh tiếng.
"Ha ha." Viên Tranh Minh hoàn toàn không phủ nhận, chỉ thản nhiên cười nói: "Trong giới quả thật có rất nhiều đạo diện vừa ngu dốt vừa vô lí, nhưng tôi không phải họ. Nếu không tin, cậu có thể thử hỏi thăm Trường Cung hoặc Bồ Ngọc Chi."
Tiếng nhai snack của Lão nhị tạm dừng, do dự trong chốc lát, hắn vẫn tiếp tục nhai.
"Không muốn." Mức độ cố chấp của hắn khiến Viên Tranh Minh rất đau đầu, bộ dạng chết cũng không đồng ý, nói thế nào cũng không dao động. "Tôi nói không muốn là không muốn. Tôi chơi võng phối của tôi, phối âm thương mại thì dẹp đi."
Nào ngờ đột nhiên Viên Tranh Minh quát ầm lên, khiến mọi người giật nảy mình: "Số 30! Cậu đang chê Viên Tranh Minh tôi đây làm một đạo diễn ít kinh nghiệm, không nổi tiếng đúng không?"
Có lẽ quá bất ngờ vì bị quát to như thế, Lão nhị cũng bối rối: "Tôi không có ý này..."
Viên Tranh Minh vẫn không buông ta, giọng điệu còn lưu manh hơn, tàn bạo hơn: "Nếu vậy tức là cậu chê tôi không có năng lực, chê tôi phối âm không hay bằng cậu đúng không?"
Khóe miệng "Lão nhị" co quắp, đứng ngồi không yên, vội vã hô to: "Đừng đùa mà! Tên tuổi của thầy Viên nổi như cồn, một kẻ nghiệp dư như tôi làm sao có thể chuyên nghiệp bằng thầy được!"
Hai người cùng cất cao giọng, quả thật như đang cãi lộn, khiến câu nói "Xin hai người bình tĩnh" yếu ớt của Khúc nhạc dương xuân trở thành nhạc nền, người nghe ai cũng dùng biểu tình "=口=". Tề Tĩnh ngạc nhiên nghe bọn họ tranh cãi, không khỏi lo lắng cục diện trở nên mất khống chế.
Đúng lúc này, Viên Tranh Minh cười gian ba tiếng. Ông bất ngờ bắt chước giọng điệu của "Lão nhị" lúc mắng mỏ Tề Tĩnh, đáp trả hắn: "Rõ ràng phối âm không tệ lắm, nhưng thái độ lại vớ vẩn, thích tới thì tới, thích đi thì đi. Trông thì có vẻ phóng khoáng đấy, nhưng thật ra chẳng có hay ho cả. Võng phối hay phối âm thương mại đều là phối âm, sao cậu không phối tới cùng chứ?"
Lời của "Lão nhị" bị nghẹn lại, chỉ có thể nghe tiếng hắn ho dồn dập, không phản bác được.
Đây đều là lời hắn dùng để mắng người khác, làm sao phản bác nổi chứ?
"Ha ha ha ha!" Tề Tĩnh nghe tới đây, xấu xa cười rộ lên. Thật đúng là "gậy ông đập lưng ông"! Rất hay, rất hay, thầy Viên, em like thầy trăm cái!
Viên Tranh Minh tiếp tục đắc ý nói như vẹt: "Số 30, cậu nghe cho kỹ đây. Tài năng của cậu không tệ, đáng tiếc, còn chưa tới mức cho phép cậu tùy tiện chơi đùa, lãng phí thời gian. Cậu tưởng là cậu giỏi lắm à, đạt đến đỉnh cao rồi, giành được hạng nhất trong một cuộc thi "võng phối" đã thỏa mãn rồi? Đùa gì thế?"
Câu quan trọng nhất tới rồi.
"Mấy chuyện như có gia nhập giới phối âm thương mại hay không, chờ tới khi cậu thắng được tôi rồi hãy nói!"
Người nghe 1: o(*≧▽≦)ツHa ha ha ha! Thầy Viên quá tuyệt! Vì đào mầm non mà không từ thủ đoạn! (giơ ngón cái)
Người nghe 2: o(*≧▽≦)ツHa ha ha ha! Thầy tinh tinh cũng "bắt chước" lời mở đầu của người ta kìa!! Tối hôm nay sao vậy? Cuộc chiến lời mở đầu liên hoàn hả?
Người nghe 3: o(*≧▽≦)ツQuá! Sung! Sướng! Số 30, anh đừng mạnh miệng nữa, đây là cơ hội tốt! Chúng tôi đều muốn nghe anh phối âm nhiều hơn~ (bất kể võng phối hay phối âm thương mại, anh dám phối, tôi dám nghe! Màn thi đấu vừa rồi quá cảm động hu hu)
...
Bây giờ, đương nhiên Lão nhị không thắng được Viên Tranh Minh.
Cho dù hắn có thực lực, đứng trước mặt một đạo diễn có mấy chục năm kinh nghiệm trong giới phối âm thương mại và lồng tiếng như Viên Tranh Minh, ai cao ai thấp nhìn cái biết ngay. Hơn nữa, người nghe đều ồn ào giật dây, hắn không đầu hàng không được.
"Để tôi suy nghĩ đã..."
"He he." Viên Tranh Minh vất vả khổ sở kéo mầm cây mọc lệch mà mình kỳ vọng hướng về mình, tuy vẫn còn lệch lạc, chí ít đã thẳng hơn trước. Ông sung sướng rạng rỡ hẳn lên. "Nếu sau trận chung kết, cậu vẫn xếp hạng nhất, thì phải nghĩ cho kỹ vào đấy."
Vừa tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, vừa khích tướng, mong đối phương sẽ không ngừng cố gắng phát huy.
Lúc này, Tề Tĩnh chợt nghe "Lão nhị" than một câu.
"Đệch, tên Lão ngũ khốn kiếp... chắc chắn cậu ta cố ý!"
Những lời này nói ra, người khác nghe thấy cũng không hiểu, nhưng Tề Tĩnh hiểu. Anh hơi ngẩn ra, nụ cười còn đọng bên khóe môi lập tức biến mất.
Lão ngũ?
Cố ý?
Chẳng lẽ việc "Lão nhị" xuất hiện ở đây có liên quan tới "Lão ngũ"? Chẳng lẽ họ biết nhau?... Sự xuất hiện của Viên Tranh Minh, liệu có liên quan không?
Nhất thời, nghi vấn cứ kéo đến ùn ùn, không thể hiểu nổi.
"À, nếu số 30 đã bị kéo lên đây, tôi cứ dựa theo thứ tự biểu diễn từ dưới đếm lên mà nhận xét vậy." Thấy thời gian sắp hết, rốt cuộc Viên Tranh Minh cũng chính thức bước vào phần nhận xét. "Diễn xuất của số 30, chắc chắn dù tôi không nói gì, các thính giả có mặt ở hiện trường cũng có thể cảm nhận được. Nếu không thì tôi cũng chẳng mời cậu ta gia nhập giới phối âm thương mại làm gì. Vị trí số một tuyệt đối là của cậu ta."
Phong cách bình luận của Viên Tranh Minh khác với sự nhẹ nhàng của Trường Cung và sự nghiêm túc của Bồ Ngọc Chi. Ông không đánh giá nội dung mà tập trung vào việc đánh giá bản thân thí sinh.
"Thành thật mà nói, tôi không phải một người cố chấp yêu cầu chất giọng chuẩn trăm phần trăm, chỉ cần phù hợp với nhân vật là được. Không có chất giọng quá mức hoa lệ lại là chuyện tốt, bởi vì người nghe sẽ đặt sự chú ý lên lời thoại." Ông nói. "Giọng nói của số 30 không quá đặc sắc, nhưng rất mạnh mẽ, rất chính phái, vô cùng giống với "Tần Thác" trong nguyên tác. Nhưng cái mà tôi thích nhất là cách số 30 diễn tả cảm giác cách biệt tuổi tác và cảm giác từng trải giữa ba màn kịch."
Tề Tĩnh cũng để ý tới cách xử lí chi tiết này của Lão nhị.
Mới đầu là giọng một thanh niên chừng hai mươi tuổi, càng về sau chất giọng càng trầm thấp, ổn trọng, cuối cùng trong giọng nói mang theo phong độ thủ lĩnh. Thanh âm biến hóa ba lần, khác biệt rất rõ ràng nhưng vẫn giữ được hình ảnh "cùng một nhân vật".
"Về cách biểu diễn, số 30 có một kỹ năng hơn hẳn một số thí sinh khác, đó là năng lực sáng tạo bầu không khí đối thoại."
Nhắc tới phối âm, Viên Tranh Minh còn bày ra dáng vẻ giảng viên.
"Mặc dù hầu như mọi người đều biết, phần lớn thời gian phối âm đều là cuộc đối thoại hai người, nhưng trong trường hợp không có người đối kịch, việc sáng tạo ra cảm giác đối thoại rất khó, chỉ cần bất cẩn một chút cũng sẽ trở thành đọc diễn cảm lời thoại." Nói đến đây, ông lẩm bẩm như than thở. "Tôi biết có những người thích phối âm một mình, ghi âm xong thì nộp lên. Thành thật mà nói, điều này rất bất lợi cho việc bồi dưỡng cảm giác đối thoại."
"Chính là người có thời gian làm việc và nghỉ ngơi trái quy luật bình thường như tôi đó..." Tề Tĩnh ngượng ngùng giơ tay.
"Mấy năm trước, giới phối âm không giống như bây giờ. Mọi người hồi ấy thích giao lưu trực tiếp, cùng nhau bàn luận. Thí sinh số 30 cho tôi cảm giác giống những người năm ấy rèn luyện đối kịch trong thời gian dài. Tôi nói có đúng không?"
Lão nhị vẫn luôn rầu rĩ im lặng nghe tới đây, bỗng dưng "hừ" một tiếng, cười khinh.
Tề Tĩnh thấy phản ứng của hắn, bất chợt nhớ ra điều gì, bừng tỉnh hiểu ra.
Sau khi cười, Lão nhị chỉ lạnh nhạt bỏ lại một câu: "Coi như là đúng đi. Đó chẳng qua là chuyện trước đây... Hôm nay, người đi đã đi, người bận vẫn bận, người lười vẫn lười, giờ tôi chỉ có thể một mình đọc kịch bản, một mình diễn như những người khác."
Giọng điệu nghe chừng vô vị, nhưng vẫn toát ra nỗi cô đơn.
"Vậy nên hãy gia nhập phối âm thương mại đi. Chúng tôi chơi với cậu nè." Viên Tranh Minh cười gian, dường như có thể thấy ông đang nhỏ dãi thèm thuồng nhìn Lão nhị trước màn hình.
"Thầy là cá chạch sao, nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi cơ hội..."
Khi Viên Tranh Minh tiếp tục nhận xét, Tề Tĩnh lại thấp thỏm mãi, yên lặng trầm tư trước máy tính, ngay cả lời nhận xét về Lão nhị cũng không đoái hoài nữa.
Những người bạn cùng đối kịch năm ấy của Lão nhị, anh có thể đoán được.
Nhưng dựa vào giọng điệu của hắn, chắc chắn bọn họ đã lâu không gặp lại nhau... Không biết đã xảy ra chuyện gì? Có khả năng Thẩm Nhạn là một trong số họ, bọn họ đã dần dần tan rã, cụ thể xảy ra chuyện gì thì anh không biết, nhưng Lão ngũ luôn than vãn rằng Thẩm Nhạn kéo hắn vào sổ đen, anh đoán trong chuyện này có ẩn tình khác.
Anh rất muốn hỏi cho rõ.
Tề Tĩnh thở dài một hơi, im lặng úp mặt xuống bàn phím. Lão nhị vẫn còn giận, có lẽ Thẩm Nhạn và Lão ngũ cũng không vui vẻ gì trong chuyện này. Nếu họ làm hòa được với nhau thì tốt quá.
Anh và Lão nhị không quen biết nhau, chuyện này... hỏi Lão ngũ có lẽ sẽ dễ hơn, nhưng vấn đề là hắn không online.
Giữa lúc anh đang khổ sở nghĩ về tung tích của Lão ngũ, trong tai nghe đột nhiên vang lên tiếng Viên Tranh Minh gọi.
"Số 12."
Đến lượt anh rồi sao? Tề Tĩnh vội vã ngẩng đầu.
"Số 12." Viên Tranh Minh nhắc lại số thứ tự của anh, chẳng đợi anh ngồi yên đã cười hì hì, giọng điệu phơi phới. "Nhắc tới người này, trong số các thí sinh tham gia thi, số 12 rất giống tôi hồi trẻ... Hí hí hí."
Ấn đường(1) Tề Tĩnh giật mạnh. Chưa kịp oán thầm, trên màn hình đã có người phản đối thay anh.
Giám khảo – Bồ Ngọc Chi: Ông ấy nói dối. ╮(╯__╰)╭
Người nghe 1: o(*≧▽≦)ツPhụt! Hôm nay cô Bồ mắng liên tục!
Người nghe 2: o(*≧▽≦)ツPhụt! Cô Bồ còn biết dùng icon nữa! Quá đáng yêu! (ánh mắt hình sao sùng bái nhìn cô Bồ)
Người nghe 3: o(*≧▽≦)ツHa ha ha ha hóa ra hai thầy cô quen biết nhau từ lúc trẻ, sao tôi lại bất chợt tưởng tượng xa xôi thế này? (Ngày về của tôi chắc chắn không lưu mạnh như thầy khỉ đâu, hừ hừ ╮(╯▽╰)╭)
...
"Hừ, lúc trẻ tôi rất đẹp trai." Giọng điệu Viên Tranh Minh chua như giấm, phẫn nộ cãi lại.
Tề Tĩnh nghiêng đầu nghĩ, thầy đang khen anh đẹp trai hả?
Trong lúc suy tư, đột nhiên Viên Tranh Minh nói với hậu cần: "Kéo cậu ta lên đây! Kéo lên!"
Lại nữa?
Tề Tĩnh hoảng hốt, ngoại trừ Lão nhị, Viên Tranh Minh chưa từng gọi các thí sinh khác lên mic trong lúc nhận xét. Nhưng chuyện đã rồi, Tề Tĩnh đành phải mở microphone, nhấn phím F2, sắp xếp từ ngữ, lễ phép cười. Anh còn chưa kịp chào thầy cô, Viên Tranh Minh đã lớn tiếng dọa nạt.
"Chậc chậc chậc, thí sinh số 30 nhất quyết không chịu làm phối âm thương mại, còn cậu, ngay cả võng phối cũng muốn bỏ."
Bị phê bình rồi.
Tề Tĩnh đuối lí, nhưng không nóng nảy, chỉ mỉm cười: "Đúng vậy, lúc đó em đã nghĩ như vậy. Nhưng sau khi bị tiền bối số 30 mắng một trận, em vô cùng khâm phục cách biểu diễn của anh ấy. Dù em không bỏ cuộc cũng sẽ thua, hơn nữa, em cũng nhận ra vấn đề về thái độ của mình với phối âm."
Anh hít sâu một hơi: "Bây giờ tỉnh táo hơn, có thể suy nghĩ thật kỹ lần nữa."
Người nghe 1: ┭┮﹏┭┮ A a a a a tốt quá!
Người nghe 2: ┭┮﹏┭┮ Bạn trẻ chẳng hỏi ngày về... Anh định nghĩ lại sao? Bạn trẻ Lão nhị mắng tốt lắm!
Người nghe 3: Hu hu!! Tôi cực kì muốn Ngày về ở lại!! Nghe thấy anh nói vậy, tôi rất mừng rỡ, mong rằng anh sẽ tiếp tục phối âm, tiếp tục ở lại giới võng phối, tiếp tục phối hết "Cạm bẫy"... (tuy rằng anh có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng tôi là fan nguyên tác... nếu như xấu hổ quá thì đừng nhìn tôi... _(:з" ∠)_)
...
Đương nhiên, trong số người nghe cũng có rất nhiều anti fan đưa ra những ý kiến ngược lại.
Người nghe 4: ╮(╯▽╰)╭ Lật lọng đúng là bản sắc của Chẳng hỏi ngày về. Anh ta cấu kết với tên Lão nhị kia hả? Đồng Tước Tước cứ mặc kệ chúng nó, để chúng nó tự lật lọng với nhau đi. Đi thôi, chúng ta phối của chúng ta~
Người nghe 5: Quá vô liêm sỉ! Cút thì cút hẳn đi, lại còn lật mặt muốn quay lại!! Đừng hòng phối tiếp "Cạm bẫy"! Đó là tác phẩm của Đồng Tước Đài đại nhân. Anh mà dám quay lại, tôi sẽ ném đã tới khi anh rời khỏi tổ kịch lần nữa, nói được sẽ làm được!
Người nghe 6: (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴ Mẹ nó! Trên đời này còn có người vô liêm sỉ như anh sao? Mau dẫn đám fan ngu ngốc của anh lui giới đi! Đồ phản bội! Đồ lừa gạt! Đồ ẻo lả!
...
Đương nhiên Tề Tĩnh hoàn toàn không quan tâm tới những lời này. Chuyện tới nước này, fan đại thần mắng thế nào anh cũng không để ý, chẳng hề ảnh hưởng.
Viên Tranh Minh cũng mặc kệ họ: "He he, không ngờ mầm non số 12 còn lanh lợi hơn mầm non số 30. Nhưng dù cậu nói vậy, tuyên bố bỏ cuộc của cậu cũng không thể rút lại được đâu nhé."
"Em vốn không định rút lại." Tề Tĩnh tự tin cười. "Em chỉ muốn biết thầy đánh giá em thế nào, để em biết thiếu sót của mình. Vậy là đủ."
"Thiếu sót..." Viên Tranh Minh vừa sờ cằm vừa nặng nề cười nói: "Trong phối âm có hai kiểu thiếu sót, một là thiếu tính chân thật, tức là thiếu về mặt diễn xuất, hai là thiếu năng lực thấu hiểu. Những cái này đều cần thời gian tôi luyện, nhưng thiếu sót của cậu không thuộc mấy loại này. Cậu thiếu là thiếu tính giả tạo. Loại thiếu sót này là tốt hay xấu còn tùy vào từng trường hợp."
"Hả?"
"Một trong số những cái cậu thiếu là chất giọng." Viên Tranh Minh vừa nói xong, trên khung chat đồng loạt phát ra tiếng kinh ngạc. Chất giọng phong lưu của Tề Tĩnh là lí do khiến người ta si mê anh, hôm nay lại bị giám khảo bảo rằng đó là khuyết điểm, người ta làm sao chấp nhận được.
Viên Tranh Minh giải thích không nhanh không chậm: "Ý của tôi là bởi âm sắc của cậu khá đặc biệt, tạo ra ấn tượng sâm đậm. Nhưng thông thường những chất giọng có âm sắc như vậy sẽ khiến thính giả quên đi bản chất của nhân vật cậu phối. Kết quả là loại hình nhân vật cậu có thể diễn bị giới hạn, so với số 30 thì đó là hạn chế rất lớn."
... Chính xác.
"Khi tôi nghe cậu diễn "Tần Thác", cậu dùng diễn xuất để kiềm chế sức ảnh hưởng của chất giọng, cách làm này rất tốt, nhưng vẫn không thể che lấp hết được sự gợi cảm bẩm sinh của giọng nói..."
... Chính xác, trước đây những chuẩn bị từng hợp tác với anh đều nói như vậy.
"Trong màn một, chất giọng vẫn mang hơi hướng phong lưu, nhưng bước ngoặt tình cảm nắm bắt rất chuẩn, diễn khá tốt, khá tốt." Viên Tranh Minh đánh giá, còn không quên bổ sung, "Tôi không nói chất giọng đặc sắc như cậu là xấu, chẳng qua sẽ tăng độ khó khi nhập vai diễn. Vả lại, thiếu sót này dựa vào diễn xuất của màn hai mà biến mất. À đúng rồi, tiện nói luôn hồi còn trẻ tôi cũng rất phong lưu..."
... Chính xác, nhưng mà câu cuối cùng của thầy lạc đề rồi đúng không?
"Thiếu sót thứ hai của cậu." Viên Tranh Minh ho nhẹ hai tiếng, quay về chủ đề chính, "Đúng như cậu nói, là tâm tư."
Tề Tĩnh nhíu mày. Đây mới là cái anh muốn nghe kỹ càng.
Viên Tranh Minh không lập tức nói ra ý kiến cá nhân mà hỏi anh: "Cậu biết lí do bị CUT không?"
Tề Tĩnh chậm rãi nói: "Bởi vì đoạn cuối màn hai, em chỉ hiểu rằng nhân vật chính đang trách cứ người khác, nhưng không để ý tới nội tâm áy náy, tự trách của hắn."
"He he, cậu xem, bây giờ đã hiểu ra rồi, lúc đó lại không hiểu." Viên Tranh Minh rất hài lòng với câu trả lời của Tề Tĩnh, thấy trẻ nhỏ dễ dạy bảo. "Khi đó, cậu không thể nào hiểu sâu được, bởi trong lòng bận tâm tới chuyện khác. Tôi đoán là cậu đang băn khoăn về những chuyện cậu nói khi kết thúc màn diễn."
Đúng vậy.
Lúc đó, anh chỉ một lòng muốn đánh bại Đồng Tước Đài, động cơ thi đấu không trong sáng, không ngờ lại trở thành gông xiềng, trói buộc anh không thể thấu hiểu nhân vật.
"Tin hay không tùy cậu, nhưng những người phối âm thương mại chúng tôi, mỗi ngày gặp phải những chuyện bực bội còn nhiều hơn giới võng phối. Bất đồng ý kiến với đạo diễn, bất đồng quan điểm với nhà đầu tư, tranh cãi với đồng nghiệp, còn có trăm ngàn chuyện phiền lòng khác. Nhưng phối âm là nghề nghiệp, chúng tôi vẫn phải đối mặt với tất cả các vấn đè này. Nếu có thể thoải mái thản nhiên tuyên bố lui giới như cậu thì tốt rồi." Viên Tranh Minh hiếm khi nghiêm túc nói. "Vậy nên điều chỉnh tâm trạng của mình là việc quan trọng nhất, đảm bảo khi phối âm không bị những nhân tố bên ngoài quấy rầy, mới là một CV tốt."
Nói xong lời cuối cùng, ông híp mắt cười bảo.
"Thế nào, muốn làm phối âm thương mại không?"
"Hì..." Vốn đang cảm động lắng nghe, tới câu này, Tề Tĩnh không nhịn được mà bật cười, "Chờ em ở giới võng phối mài da mặt thật dày, luyện diễn xuất thật tốt rồi tính."
Bất kể là võng phối hay phối âm thương mại, con đường phối âm của anh còn rất dài.
Quả nhiên từ tận đáy lòng, anh chưa từng muốn buông tay.
Còn về Đồng Tước Đài, giờ nhìn lại mới thấy chỉ vì người như vậy mà lui giới thật không đáng. Anh không nhận thua, người kia sẽ vĩnh viễn không chiến thắng. Anh muốn xem ai mới có thể cười tới phút cuối.
Huống chi còn có những giám khảo như Viên Tranh Minh.
"Tiếp theo, nói về số 10. Ấn tượng của tôi về số 10 là..."
Viên Tranh Minh nói tới đây thì ngừng lại.
Dường như ông đang đau khổ suy tư, lát sau mới nghĩ ra ý tưởng mới: "Ừm, ấn tượng sâu đậm nhất là... số lần các thí sinh khác mắng cậu ta trong lời dạo đầu và lời kết thúc."