Tề Tĩnh luôn tránh xuất hiện cùng Thẩm Nhạn trước mặt mẹ hắn, thật ra cũng có nguyên nhân.
Bởi vì anh sợ sẽ để lộ kẽ hở.
Bởi vì anh không biết nên giải thích quan hệ thật sự giữa hai người như thế nào.
Anh chưa từng nói thẳng với bà về quá trình quen biết nhau của hai người, về lần đầu tiên chat với nhau, chỉ dùng thân phận "bạn thân" để giật dây thay Thẩm Nhạn mà thôi.
Người phụ nữ kia cũng nghĩ vậy.
Cho nên khi bà nhìn thấy hai người ôm nhau, bà lập tức thấy băn khoăn. Sau đó, nỗi băn khoăn ấy chậm rãi biến thành kinh ngạc và sợ hãi đan xen nhau, ngơ ngác đứng trước cửa.
Tề Tĩnh thấy lạnh cả sống lưng, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Cánh tay đang ôm lưng Thẩm Nhạn lập tức buông ra theo phản xạ.
Dẫu vậy, cũng đã quá muộn.
"Ưm..."
Trong lúc cấp bách, năng lực ứng biến được bồi dưỡng trong suốt nhiều năm công tác giúp anh phản ứng ngay lập tức, đầu gối khụy xuống, đồng thời rên rỉ đau đớn một tiếng, bộ dạng lảo đảo túm lấy ống tay áo của Thẩm Nhạn.
"Không xong rồi, em vẫn chóng mặt lắm... Khó chịu quá, xin lỗi anh."
Anh nói, cố tình để người phụ nữ kia nghe thấy, tạo ra cảnh mình được Thẩm Nhạn đỡ dậy, che giấu động tác ôm ấp vừa rồi.
Tề Tĩnh liếc mắt có thể thấy bà ta giật mình, sau đó tỏ vẻ hiểu rõ, còn đan xen chút "an tâm".
Anh nhìn thấy hết, chậm rãi cúi đầu rúc trong vòng tay Thẩm Nhạn.
"Cháu không sao chứ?" Người phụ nữ kia bước về phía hai người, thân thiết hỏi han. Sắc mặt của Tề Tĩnh quả thật không tốt lắm, hơi tái nhợt, khiến lời anh nói vừa rồi trở nên rất thuyết phục.
Thẩm Nhạn nghe thấy anh bảo "chóng mặt", đầu tiên hơi sửng sốt, cho tới khi giọng nói của mẹ hắn vang lên phía sau, lập tức hiểu ra. Hắn im lặng, vẫn đỡ lấy anh, lặng lẽ phối hợp diễn cho tròn vai, chẳng qua cánh tay đang ôm anh càng siết chặt hơn.
Bởi vì Tề Tĩnh "không khỏe", bữa cơm này phải kết thúc vội vàng. Trong lúc ăn, ba người không ai nói một lời nào.
Người phụ nữ kia vốn rất ít khi chủ động nói, Thẩm Nhạn thì hoàn toàn yên lặng, Tề Tĩnh cố gắng hết sức sắm vai một người "bệnh cũ tái phát", máy móc ăn cơm.
Sau khi ăn xong, bà để Tề Tĩnh về nhà nghỉ ngơi, anh thuận theo, đứng dậy nói lời tạm biệt.
Tề Tĩnh đang định đi về một mình, đúng lúc này, Thẩm Nhạn nhẹ nhàng đứng lên: "Anh tiễn em."
Lúc này mà từ chối thì có vẻ kỳ quái, Tề Tĩnh khẽ mỉm cười, mặc dù nụ cười vô cùng miễn cưỡng: "Được, cảm ơn."
Ra khỏi cửa, hai người không đi tháng máy, một trước một sau đi thang bộ thoát hiểm, ai cũng không lên tiếng.
Tề Tĩnh bước phía sau Thẩm Nhạn, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.
Anh đã quen với việc bước sóng vai cùng hắn, góc nhìn hiện tại thật sự khiến anh thấy mất tự nhiên, trong lòng buồn bực. Hơn thế nữa, giữa hai người còn có một khoảng trống ngôn ngữ rất lớn, khó mà vượt qua. Trước đây cũng có khoảng trống như vậy, nhưng khi đó cả hai ăn ý kết hợp, hưởng thụ tình cảm âm thầm, ấm áp, chứ không phải không có lời nào để nói.
Không có lời nào để nói hết.
Tề Tĩnh cười khổ, không ngờ bọn họ cũng có ngày phải dùng từ này để hình dung.
Anh nghĩ mình không thể không nói: "Em sợ."
Thẩm Nhạn dừng lại, bước chân ngừng lại trên bậc thang.
Tề Tĩnh chậm rãi nói tiếp: "Em sợ... Mỗi khi anh quay lưng lại với em, em rất sợ."
Thẩm Nhạn không lên tiếng, chỉ khe khẽ thở dài. Quay đầu lại, hắn chỉ thấy Tề Tĩnh vẫn nhìn xuống dưới chân, không hề nhúc nhích, trong lòng bỗng đau đớn vô cùng. Hắn xoay người quay lại vài bước, cho tới khi nắm được tay Tề Tĩnh: " Không phải anh đang giận, cũng không phải cố tình lờ em."
Tề Tĩnh nghe tới đây, chợt thấy đáy lòng ê ẩm, trăm điều muốn nói mà chỉ thốt được một câu: "Đừng nóng vội."
Thẩm Nhạn ngẩn người, lát sau mới hiểu ý anh, nhíu mày không đáp.
"Không phải em muốn anh giấu diếm mãi mãi, chỉ là thời cơ hiện tại không thích hợp." Tề Tĩnh khàn giọng nói, "Ngày mai mẹ anh sẽ làm phẫu thuật, giờ đang là thời kì then chốt, bất cứ gánh nặng tâm lí nào cũng sẽ biến thành gánh nặng sinh lí, nhỡ xảy ra chuyện không hay, chắc chắn anh sẽ hối hận... Vậy nên đừng nóng vậy, bước từng bước mới có thể ổn định được."
Tay anh chậm rãi cầm ngược lại tay Thẩm Nhạn, giống như đang an ủi lẫn nhau. Thật ra trong lòng anh cũng bất an không kém hắn.
"Ừ." Lúc lâu sau, Thẩm Nhạn mới đáp.
Tề Tĩnh thấy hắn đồng ý, yên lặng thở phào một hơi, cười khổ nói: "Mẹ anh vất vả lắm mới có thể bắt đầu lại lần nữa, từ từ cải thiện quan hệ với anh. Tâm trạng bà đang tốt đẹp, em không muốn vào lúc này..."
Anh còn chưa nói xong, cũng không cần phải nói nốt.
Thẩm Nhạn hiểu rồi.
Thân thể Tề Tĩnh hơi nghiêng về phía trước, tựa đầu trên vai Thẩm Nhạn. Hắn im lặng vươn tay ôm anh, nhiệt độ cơ thể quen thuộc mà lại khiến anh có cảm giác như đã lâu không cảm nhận được, làm anh lúng túng: "Có những điều anh chưa từng trải qua, cũng như những điều em đã từng trải qua... em không muốn để anh phải nếm thử."
"Ừ." Nhớ tới chuyện trong nhà Tề Tĩnh, giọng Thẩm Nhạn nhẹ nhàng hơn.
"Nói thật, thái độ của mẹ anh ra sao không quan trọng. Quan trọng là... thái độ của hai chúng ta. Bởi vì đây là quan hệ giữa anh và em, do chúng ta xây dựng, duy trì, chưa không phải mẹ anh." Vậy nên thay vì come out, cái Tề Tĩnh quan tâm là tương lai và sự nghiệp của anh sẽ gây ảnh hưởng thế nào tới mối quan hệ của hai người.
"Ừ."
Lúc này, Tề Tĩnh nhẹ nhàng rúc rúc trên cổ hắn như mèo. Động tác rất hàm súc, nhưng đích thị là đang làm nũng.
"Anh nói chúng ta thế này... có tính là cãi nhau không?"
Thẩm Nhạn nghe vậy, khẽ cười: "Không tính."
Hắn ngừng lại, sau đó nói tiếp: "Anh biết em đang tính toán lâu dài, nên anh không tức giận."
Vậy tức là mình từ chối thực tập cũng vì tính toán lâu dài nhỉ? Tề Tĩnh tự tìm cho mình một "lí do chính đáng", áp lực trên vai bỗng nhiên nhẹ bẫng, trán giãn ra, cười thoải mái với Thẩm Nhạn.
Lúc này, hắn không hiểu vì sao Tề Tĩnh lại cười.
Trước khi ở bên hắn, Tề Tĩnh có thói quen cái gì cũng tự gánh vác, cái gì cũng nhẫn nhịn. Ngay từ đầu, hắn đã biết điều đó.
Nhưng chỉ qua một thời gian ngắn, Tề Tĩnh càng ngày càng ỷ lại hắn, mọi chuyện trong cuộc sống sinh hoạt đều giao cho hắn xử lí dùm, khiến hắn gần như quên mất thói quen đặc biệt này.
Nếu như tối hôm đó, tiếng đóng cửa vang lên, có thể hắn sẽ bỏ lỡ lần thứ hai phát hiện ra thói quen này của Tề Tĩnh.
Từ bệnh viện trở về, sắc trời đã tối hẳn. Khi Thẩm Nhạn mở cửa, phòng khách vẫn tối om, không hề có ánh sáng, khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Bình thường những lúc này, Tề Tĩnh sẽ ngồi trước ti vi xem tin tức thời sự. Vậy mà giờ này, anh lại không ở đây... Chẳng lẽ đang ngủ?
Nếu Tề Tĩnh thật sự đang ngủ thì phải cẩn thận để không đánh thức anh.
Nhưng hắn sai rồi.
Tề Tĩnh không ngủ, bởi vì đèn phòng ngủ vẫn sáng. Thẩm Nhạn cởi áo khoác và giầy, buồn bực bước tới định mở cửa phòng ngủ. Trong phòng không người, chỉ loáng thoáng có tiếng nói truyền tới từ sân thường. Đó là giọng nói mà hắn vô cùng quen thuộc, giữa lúc trầm tư còn vang lên tiếng chân thong thả dạo quanh. Hóa ra Tề Tĩnh đang gọi điện thoại ở bên ngoài.
Thẩm Nhạn nhận ra bước chân của anh hơi khác so với ngày thường, khá phiền muộn, dường như anh đang chật vật đấu tranh tư tưởng. Hắn sửng sốt, vô thức rón rén bước đi, lặng lẽ tới gần bờ tường.
"Anh không biết nên làm gì bây giờ."
Câu đầu tiên hắn nghe được là câu này.
Thanh âm của Tề Tĩnh rất rõ ràng, trầm thấp hơn ngày thường rất nhiều, còn hơi khàn khàn. Đó là chất giọng điển hình khi bị áp lực tâm lí.
Thẩm Nhạn hơi chấn động, nín thở lắng nghe.
Chắc Tề Tĩnh đang nghe người ở đầu dây bên kia nói, im lặng không lên tiếng, chỉ đôi lúc buồn bực "ừ" hai ba lần, cuối cùng mới thở dài một hơi: "Những gì em nói anh đều hiểu. Thật ra chủ nhiệm cũng mắng anh ngu ngốc, nói anh uổng phí một cơ hội tốt như vậy, nhưng..."
Đến đây, anh ngập ngừng. Chỉ ngừng lại ba giây thôi mà khiến Thẩm Nhạn như trải qua ba tiếng, thính giác, thần kinh đều như tê dại, lơ lửng nửa vời.
Mà câu nói sau phút bế tắc kia đã tát hắn một cái thật mạnh, khiến hắn run lên.
"Vừa nghĩ tới việc đi Bắc Kinh ba năm, anh đã không muốn nghĩ nữa. Anh... không thể rời khỏi nơi này, không thể rời bỏ Thẩm Nhạn."
Thẩm Nhạn hoảng hốt lùi về phía sau một bước rồi đứng lại.
Hắn mất mấy giây để tiêu hóa lượng thông tin thật lớn từ lời của Tề Tĩnh. Tới khi hiểu được anh đang nói cái gì, hắn lại không biết phải chấp nhận sự thật này như thế nào.
Tề Tĩnh nói không muốn rời bỏ hắn... Hắn nên vui sao?
Vốn nên như vậy, nhưng nghĩ tới những gì anh nói trước đó, hắn không thể ích kỉ, thanh thản vui vẻ một mình.
Cách một khung cửa, hắn có thể thấy được Tề Tĩnh đứng trong sân phơi quần áo, đứng ở nơi anh từng nói sẽ ngồi phơi nắng khi bạc đầu.
Nhất thời, cõi lòng Thẩm Nhạn ngổn ngang trăm mối, không tài nào nhúc nhích.
Người trên sân thường hồn nhiên không biết hắn ở nhà, vẫn tiếp tục trò chuyện: "Cơ hội công việc sau này sẽ có, chỉ cần anh cố gắng là được. Nếu thật sự không ổn thì xin chuyển sang ngành khác cũng được, chỉ e tiền lương không cao... Hả? Cái gì... Em bảo anh hỏi ý kiến của anh ấy á? Haizz, anh không biết phải nói thế nào..."
Vì sao không hỏi?
Vì sao không thương lượng?
Thẩm Nhạn nhíu mày thật chặt, tay vươn ra định mở cánh cửa thông ra ban công, nhưng không hạ được quyết tâm bước ra ngoài.
Mà Tề Tĩnh càng nói càng khiến hắn không thể dứt khoát được.
"Anh biết điều anh ấy sợ nhất là gì... Anh ấy sợ nhất là anh rời bỏ anh ấy. Cho dù anh ấy không nói, nhưng anh biết anh ấy muốn anh ở lại. Anh ấy quá chu đáo, quá bao dung, nếu anh hỏi ý kiến, chắc chắn anh ấy sẽ nói "Đừng lo cho anh, em cứ đi đi", rồi một mình im lặng chịu đựng ba năm chia xa. Anh không muốn tự tay tạo nên cục diện này."
Tay Thẩm Nhạn dường như mất sức, trượt khỏi nắm cửa, hạ về chỗ cũ.
"Nhà anh ấy ở đây, mà anh ấy rất yêu thương gia đình, anh không dám, cũng không muốn yêu cầu anh ấy phải bỏ lại tất cả, rời khỏi căn nhà này, bỏ lại công việc, hồi ức, để đi cùng anh..."
Tề Tĩnh nói chuyện đầy nghẹn ngào, chất chứa nỗi uể oải khôn nguôi vì đấu tranh tâm lí mãnh liệt.
"Cơ hội thực tập lần này đâu nhất định phải đi cho bằng được, cứ chờ thêm một thời gian nữa, xây dựng sự nghiệp làm sao mà vội vàng được. Hiện tại, anh chỉ muốn quý trọng người trước mắt, còn những thứ khác tạm thời mặc kệ đi."
"Đồ ngốc."
Thẩm Nhạn nhẹ nhàng thì thầm một câu, không có trách cứ, chỉ có đau lòng.
Hắn không lên tiếng, yên lặng rời khỏi bờ tường, ra khỏi phòng ngủ. Sau khi đóng chặt cửa, trở lại phòng khách, hắn mặc lại áo khoác, đi giầy vào.
Sau đó, hắn mở cửa chính, rồi nặng nề đóng rầm một cái.
Làm xong động tác này, hắn chỉ lặng lẽ đứng chờ. Quả nhiên, trong phòng ngủ mau chóng vang lên tiếng bước chân vội vã, càng ngày càng gần. Hắn vươn tay tỏ vẻ như đang định cởi áo, lúc này Tề Tĩnh mới mở cửa phòng, thấy hắn đứng ở cửa, tươi cười vui vẻ với hắn: "Anh về rồi?"
"Ừ, vừa về đến nhà."
Thẩm Nhạn gật đầu, lần thứ hai treo áo khoác lên móc, cũng là lần thứ hai cất giầy vào trong tủ.
Hắn cố gắng giữ giọng nói ở trạng thái bình thường nhất, hoàn toàn không để lộ điều gì bất thường: "Em ăn rồi à?"
"Ừ, em hâm nóng đồ ăn trong tủ lạnh để ăn."
"Em đang làm gì thế, phối âm à?" Hắn hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, không thể nhận ra hắn biết rõ còn cố hỏi.
"À, không. Vừa rồi em gọi điện thoại với đàn em." Quả nhiên, người ở đầu dây bên kia chính là Ninh Tiêu Tiêu. Cũng đúng thôi, ngoài đời chỉ có cô là người duy nhất biết quan hệ chính thức giữa hai người, hơn nữa cô rất thân thiết với Tề Tĩnh, đủ thân để có thể thảo luận những vấn đề này.
Thẩm Nhạn hoàn toàn không hỏi bọn họ hàn huyên cái gì, Tề Tĩnh cũng yên lòng. Anh hỏi thăm tình hình chuẩn bị phẫu thuật của mẹ hắn và chỉ dẫn của bác sĩ, cuối cùng còn săn sóc nói: "Anh mệt mỏi cả ngày rồi, trước tiên đi tắm, làm ấm người đi. Ngày mai rất quan trọng, nghỉ ngơi sớm một chút."
Mọi chuyện diễn ra bình thường như bao ngày hai người chung sống, nếu như trong lòng Thẩm Nhạn không mang theo một tảng đá nặng nề...
Hắn yên lặng cúi đầu, nghe lời anh đi tắm.
Chờ tới khi hắn tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa vào phòng lấy máy sấy, đã thấy Tề Tĩnh ngồi dưới đất, lôi vali chuyển từ nhà trọ sang, nương theo ánh đèn mà chậm rãi tìm kiếm vật gì đó. Nhìn kỹ mới biết, hóa ra anh đã tìm thuốc.
Thẩm Nhạn sửng sốt.
Tất cả đều là thuốc đau dạ dày, thuốc giảm đau, có cả thuốc ngủ không được kê đơn, những thứ mà hắn vốn tưởng rằng anh sẽ không cần đến nữa.
Tề Tĩnh ngẩng đầu thấy hắn đứng đó nhìn chằm chằm vào chai lọ trên chất, chợt sửng sốt, rồi lúng túng cười: "À... Ngày kia là lần tái khám cuối cùng của em, nếu tất cả bình thường, có lẽ chẳng mấy chốc mà em phải quay lại cơ quan làm việc. Thế nên em tìm mấy thứ này ra, tránh cho lúc cần thì quên."
Không phải đâu, Tề Tĩnh.
Đó không phải là điều quan trọng.
Thẩm Nhạn siết chặt nắm tay, dường như trái tim đang bị một bàn tay vô hình bóp méo. Hắn cất lời: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tề Tĩnh nghe vậy thì im bặt, vô thức cúi đầu nghịch lọ thuốc, chối quanh co: "Không có gì."
Ánh mắt Thẩm Nhạn vẫn nhìn thẳng vào anh, rồi hắn nhỏ giọng nói: "Tề Tĩnh, em biết lúc em chột dạ sẽ không dám nhìn vào mặt anh chứ?"
Tề Tĩnh bị hắn nói trúng, tay nắm lọ thuốc hơi run lên, đành phải kiên trì nhìn hắn. Thẩm Nhạn có một đôi mắt đen thấu triệt, sâu thăm thẳm, ánh mắt thẳng tắp dễ dàng khiến cõi lòng anh trào dâng. Đó là lí do anh không dám nhìn vào mắt hắn.
Không ngờ, Thẩm Nhạn đã biết được thói quen của anh, biết cách uy hiếp anh.
Tề Tĩnh đang cười khổ đầu hàng: "Được rồi, anh nói đúng... Em chột dạ."
Thẩm Nhạn không cười, cau mày hỏi lần nữa: "Xảy ra chuyện gì?"
Chung sống cùng một mái nhà, chuyện anh sẽ tiếp tục làm phóng viên chỉ cần để ý cách sắp xếp cuộc sống sinh hoạt hằng ngày một chút là sẽ phát hiện ra ngay, căn bản không thể giấu được, sớm muộn gì Thẩm Nhạn cũng biết. Vậy nên Tề Tĩnh quyết định thẳng thắn báo cáo một phần sự thật: "Chuyện em xin được làm biên tập viên... Cấp trên không duyệt."
Thẩm Nhạn giật mình. Hắn nghe thấy chuyện thực tập ở Bắc Kinh ba năm, nhưng vẫn chưa từng nghe chuyện này.
Tề Tĩnh thấy phản ứng của hắn, còn an ủi ngược lại: "Không sao đâu. Làm phóng viên cũng được, dù sao em cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm, làm việc rất thuận lợi. Khó khăn duy nhất chỉ là thời gian làm việc hơi trái quy luật, nhưng em sẽ cố gắng cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi."
Nói thì nói vậy, nhưng đây đâu phải ngày đầu tiên anh làm phóng viên, đôi khi nhiệm vụ đề ra yêu cầu tăng ca tới đêm khuya cũng không thể phản đối.
Tề Tĩnh nói lời này chẳng chút thuyết phục, cười cũng miễn cưỡng.
Thẩm Nhạn chỉ yên lặng nhìn anh, nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn.
Trước đây, hắn từng thấy gương mặt anh gầy gò, ốm yếu, hoàn toàn không có sức sống. Hắn cũng từng bắt gặp ánh mắt của anh đầy bi quan, chán nản, chẳng màng sự đời.
Qua một thời gian tĩnh dưỡng, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, chất lượng giấc ngủ cũng được nâng cao, bất kể thân thể hay trạng thái tinh thần của Tề Tĩnh đều tốt hơn hồi trước rất nhiều lần. Tất cả những gì hắn nhớ lại đều là nụ cười tươi rói của anh. Giống như hiện tại, dưới ngọn đèn nhàn nhạt, lung linh, những sợi tóc đen lay động, trông sáng bóng hơn trước đây rất nhiều.
Sờ vào chắc rất thoải mái. Nghĩ như vậy, hắn không kìm lòng được, vươn tay vuốt ve.
"Sao vậy?" Tề Tĩnh sững sờ, nỗi kinh ngạc trở thành niềm sung sướng, đôi mắt cong cong, bình yên hưởng thụ ngón tay hắn dịu dàng ve vuốt.
"Nhớ em." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng nói.
Tề Tĩnh không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy, tai lập tức đỏ bừng.
"Chẳng phải em đang đứng trước mặt anh sao?" Anh ngượng ngùng cúi đầu, chậm rãi dựa người sang, rúc vào lòng ai kia, "Có gì mà phải nhớ?"
Nhớ tới em của trước đây... Thẩm Nhạn thầm nghĩ.
Nhớ tới lúc Tề Tĩnh mới ở đây không lâu đã từng phát bệnh đau dạ dày hai, ba lần. Lần nào anh cũng im lặng chịu đựng, không nói nửa lời, sắc mặt trắng bệch, cuộn tròn ở trên giường, mãi lâu sau hắn mới phát hiện ra. Hắn vừa đau lòng vừa nấu đồ làm ấm dạ dày cho anh, nuôi mãi mới khỏe.
Nhớ tới mỗi buổi tối Tề Tĩnh ngủ ở bên cạnh hắn. Chất lượng giấc ngủ của anh đã ổn định hơn trước đây, nhưng vẫn ngủ rất nông, thường thường choàng tỉnh giấc lúc nửa đêm, rồi lại nhẹ nhàng quay sang rúc vào lòng hắn...
Hắn biết hết.
Lúc này, hắn cũng biết, quyết định trong lòng hắn là gì.