Trao Quyền Duy Nhất

Chương 37



Giấc mộng dài như con đường xám xịt dưới chân. Căn nhà bắt đầu nứt toác, sụp lở thành từng mảnh nhỏ văng đầy đường, mỗi mảng tờng đều chứa đựng từng dòng hồi ức ngắt quãng.

Bước tiếp, tựa như thời gian mau chóng trôi qua, tháng năm đã mất.

Người phụ nữ kia ngày càng tiều tụy, hắn cũng cao lớn hơn, đã đến tuổi đi học tiểu học.

Chuyển tới nhà mới, một thành phố và khu nhà hoàn toàn xa lạ, không còn là căn phòng trọ cũ kỹ ở trấn nhỏ lúc xưa, mà là một căn nhà bé như hộp diêm trên lầu cao. Tuy rằng cũng chỉ là nhà thuê, nhưng cửa được làm bằng inox sáng loáng, mới tinh, nhìn vui mắt hơn cánh cửa sắt gỉ sét nhiều.

Từ khi hắn đến tuổi đi học, người phụ nữ kia cuối cùng cũng đồng ý để hắn đến trường. Đó cũng là lần đầu tiên hắn được dắt ra ngoài vào ban ngày.

Câu nói đầu môi kia cũng ít được nhắc tới hơn.

Bởi vì hắn đã học được cách im lặng, không cần phải nhắc nhở nhiều lần.

Trường học là một nơi rất ồn ào, trước cửa trường, từng dòng xe cộ vãng lai, đám bạn học đồng lứa chạy ùa ra như ong vỡ tổ, thầy cô giáo cố gắng duy trì trật tự, thanh âm náo nhiệt vang lên từ bốn phương tám hướng như nước thủy triều dâng vùi lấp hắn. Hắn giống như một người bước ra từ kịch câm, lỗ tai còn vang vọng, bỗng dưng cảm thấy hít thở không thông.

Hết thảy đều xa lạ, xa lạ tới mức khiến hắn e ngại, mồ hôi lạnh toát ra không ngừng từ lòng bàn tay.

Nhưng không sao.

Chỉ cần không nói lời nào, không lên tiếng là được rồi — Người phụ nữ kia vẫn luôn dạy hắn như vậy.

"Con tên là gì?" Chủ nhiệm lớp thân thiện, dịu dàng cúi người xuống, khẽ mỉm cười với hắn.

Một lát sau, hắn chậm rãi ngước mắt lên, đối phương hiếu kì quan sát ánh mắt hắn như uy hiếp, buộc hắn phải cúi đầu trốn tránh quẩn quanh ngay lập tức. Hắn lùi về phía sau người phụ nữ kia một bước, nấp ở phía sau quần của cô.

"Nó tên là Thẩm Nhạn." Cô trả lời thay hắn, nở một nụ cười xã giao.

"Thẩm Nhạn." Chủ nhiệm lớp nhắc lại một lần, tiện thể nói với cô ta, "Con của chị dường như rất bẽn lẽn."

Từ góc độ của hắn không thể nhìn thấy nét mắt của người phụ nữ này, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay hắn bỗng nhiên xiết chặt, chặt đến mức từng đốt ngón tay đều cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn không rên một tiếng, cố gắng nhịn.

"Nó không phải là con tôi, nó là cháu tôi." Cô ta cứng ngắc nói, không có chút đắn đo, "Anh trai và chị dâu tôi làm việc ở xa, không có thời gian chăm sóc con cái nên gửi nuôi nó ở chỗ tôi."

"À, là vậy sao?" Chủ nhiệm lớp vô thức nhìn về phía hắn.

Lúc này, cô ta nghiêng đầu, nhìn theo tầm mắt của chủ nhiệm, theo dõi hắn chằm chằm. Cổ tay dùng sức mạnh, kéo thân thể hắn về phía trước, lôi xềnh xệch tới trước mặt cô giáo chủ nhiệm. Cô ta thúc giục, mặt không đổi sắc: "Nói đi, mau nói."

Nói.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy người phụ nữ này ra lệnh như vậy, mắt trợn to, mờ mịt chớp chớp.

Cháu trai, anh trai, chị dâu, công tác ở xa. Đây không phải là hoàn cảnh của hắn — Hóa ra, hắn phải "sắm vai người khác" thì mới có thể mở miệng nói chuyện sao?

"Đúng. Ba và mẹ rất bận rộn, đang làm việc." Thanh âm hắn nhỏ tới mức gần như không nghe rõ, bật ra từng chữ từng chữ.

"Thì ra là thế." Chủ nhiệm thấy hắn lên tiếng, cười khanh khách sờ soạng đầu hắn, tỏ vẻ an ủi.

Dường như người phụ nữ kia rất hài lòng với câu trả lời của hắn, cho phép hắn tiếp tục im lặng nấp phía sau quần cô.

Ban ngày, hắn sắm vai một người xa lạ cùng tên với mình, buổi tối về nhà, hắn lại trở về làm Thẩm Nhạn chân thật, không nói một lời nào.

Khi tới thành phố này, người phụ nữ kia sa vào rượu chè, thói hư tật xấu. Có khi, nửa đêm hai, ba giờ sáng mới trở về, người đầy mùi rượu xông vào phòng, cố gắng lay tỉnh hắn, vừa khóc vừa gào thét, xé bài tập hắn đã làm xong thành từng mảnh, điên cuồng hỏi hắn những câu mà hắn không hề biết trả lời.

Ví dụ như, "Vì sao mày lên lớn giống ba mày như vậy?"

Ví dự như, "Nếu như không có mày, có phải tao có thể quay trở lại quá khứ, làm người một lần nữa không?"

Nhưng câu hỏi khó khăn nhất là "Vì sao mày không thể bảo ba mày ly hôn đi, để ông ta lập tức danh chính ngôn thuận đón chúng ta vào cửa?"

Hắn không biết phải nói cho người ba chưa từng gặp mặt kia nghe cái gì, cũng không biết làm những gì cô ta nói. Bởi vì hắn là "Thẩm Nhạn" — Lời hắn nói sẽ không có bất kỳ ai muốn nghe.

Cô ta cũng không nghe.

Chẳng những chưa từng nghe, thậm chí trong một lần quá say xỉn, cô ta đột nhiên phát điên, dùng chăn bịt kín đầu hắn lại.

Đó là một đêm dài không có bất kì tia sáng nào cho tới hừng đông. Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm, vẫn chỉ là bóng tối đen kịt.

Đầu hắn bị người phụ nữ ấy bịt chặt trong chăn, hô hấp cực kỳ khó khăn, khí quản suýt chút nữa bị thương do cố gắng hít thở. Hắn vươn tay đẩy ra theo bản năng, giãy dụa hết sức, nhưng chỉ có thể quờ quạng trong khoảng không vô hình, không thể lay động được chút lòng trắc ẩn.

Sức lực dần dần đến cực hạn.

Bóng tối xung quanh vô vị giống như cái chăn đó, bịt kín mắt, mũi, lỗ tai, cổ họng, kín không còn kẽ hở. Trong thời khắc sợ hãi cực độ ấy, thanh quản của hắn lại không phát ra chút thanh âm nào, kêu không ra tiếng, há mồm chỉ nghe được chút âm câm "ưm ưm" phát ra từ chính mình.

"Ưm... Ưm..." Trước khi hắn hôn mê vì thiếu dưỡng khí, hắn vẫn đau khổ cầu xin như vậy.

"Thẩm Nhạn, đừng nói chuyện, đừng lên tiếng." Chỉ có vào lúc đó, người phụ nữ mới dùng câu nói quen thuộc của mình, "Không có ai nghe, cũng sẽ không có ai tới."

Sai rồi.

Có.

Có người từng nói, em ấy muốn nghe tôi nói, muốn nghe thanh âm của tôi. Còn muốn... có nhiều người nghe hơn.

Hơn nữa, em ấy đã tới bên cạnh tôi, ở ngay nơi này, vươn tay ra là có thể đụng tới.

Giật mình tỉnh giấc.

Hắn đưa tay về phía trần nhà trống rỗng, dường như đang nóng lòng nắm lấy cái gì đó.

Màu sắc trần nhà đã từ xám đậm chuyển sang xám nhạt.

Trời sắp sáng.

Ngón tay Thẩm Nhạn bắt lấy gì đó trong không khí, nhẹ nhàng buông ra, sau đó hắn thở gấp, nhắm mắt lại nằm xuống, trên lưng toát mồ hôi lạnh, thấm ướt quần áo phía sau.

Mới nằm mấy giây, hắn bỗng nhiên run lên, dường như chợt nhớ ra gì đó, hắn vội vã xoay người xuống giường, mở cửa chạy tới trước phòng ngủ. Suýt chút nữa, hắn đã gõ cửa, may là lí trí khôi phục đúng lúc, tay đã kịp dừng lại trước khi chạm vào cửa, không quấy nhiễu giấc ngủ của người kia.

May mắn thay, cửa phòng ngủ vẫn còn đóng, Tề Tĩnh còn ở đây.

Không phải trong cơn ác mộng, mà là thật sự, cách một cánh cửa, anh đang ngủ say trong căn phòng ngập tràn nắng sớm.

Thẩm Nhạn yên lặng thu tay về, điều chỉnh hơi thở của mình.

Hắn lẳng lặng đứng ở trước cửa rất lâu, một lát sau mới vươn tay, cẩn thận đụng vào ván cửa, hoàn toàn vô lực, chỉ là chậm rãi tựa vào cửa một chút. Mỗi chỗ ngón tay chạm vào đều có thể cảm thấy hơi đau đớn.

Hắn rất biết ơn loại đau đớn này.

Đau đớn, mới nói lên được rằng đây không phải cơn mơ, mà là hiện thực.

Hắn dán tay vào ván cửa, duy trì tư thế như vậy ước chừng nằm phút đồng hồ, vẫn còn có chút không yên lòng. Sau đó, hắn rời đi, tới giá để giầy trước cửa ra vào, mở ra kiểm tra — Đôi giày của Tề Tĩnh vẫn còn.

Lúc này, hắn mới vào nhà tắm, đến bên chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng, khăn mặt, dao cạo râu, tất cả đồ dùng cá nhân đều đầy đủ.

Có mấy thứ này, rốt cuộc hắn cũng tin rằng người kia sẽ chẳng bao giờ rời xa. Hắn thoáng thở phào một hơi, trở lại trước cánh cửa phòng ngủ, ngồi dựa lưng vào tường, một mình yên lặng.

Nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường kiểu cũ, mới hơn sáu giờ sáng.

Tối hôm qua ngủ lúc nào, hắn không biết rõ, nhưng chắc chắn là sau mười hai giờ, tức là hắn ngủ chưa đầy sáu tiếng. Lúc này, đầu bắt đầu phát đau, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng hô hấp đã ổn định hơn nhiều.

Sau đó, Thẩm Nhạn mới nhớ ra cần phải chuẩn bị bữa sáng.

Vì vậy, hắn đứng dậy, đi tới trước tủ lạnh, lôi hết tất cả những nguyên liệu có thể dùng để nấu ăn ra, đặt lên bàn. Bởi vì hắn không biết Tề Tĩnh thích ăn cái gì, thế nên tốt nhất là mỗi thứ làm một ít.

Tám giờ sáng, Tề Tĩnh mở cửa phòng đi ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bàn tràn đầy đồ ăn, cùng với Thẩm Nhạn đang ngồi như mất hồn bên cạnh bàn. Anh hoảng sợ.

"Anh dậy sớm quá."

Tề Tĩnh kinh ngạc mở to mắt, vừa mới thức giấc đã thấy một người tỉnh táo như vậy, cảm giác chóng mát biến mất ngay lập tức. Thông thường mà nói, sáng sớm chủ nhật chẳng phải là nên ngủ nướng một chút sao? Huống hồ tối hôm qua sau mười hai giờ bọn họ mới tắt đèn.

Đương nhiên, nếu như anh biết được Thẩm Nhạn đã ngồi bên ngoài hơn hai tiếng, chỉ sợ không chỉ là kinh ngạc.

"Anh còn chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy..." Tề Tĩnh ngừng một chút, thì thào cả thán một câu, nói xong không khỏi bật cười. Mấy thứ này đương nhiên là chuẩn bị vì anh, khi hiểu được điều này, không tài nào kiềm chế được nụ cười.

Từ khi Tề Tĩnh ra khỏi phòng, Thẩm Nhạn vẫn mờ mịt nhìn chằm chằm anh, nhìn không chuyển mắt. Người đó đứng ở trước cửa, phủ trên người một tầng ánh sáng nhạt mài, đường viền khuôn mặt như nhòa đi vì tia sáng, như có như không, cứ như một miếng ghép hình, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào sẽ tách rời ra ngay.

Thẩm Nhạn bỗng nhiên kêu một tiếng: "Tề Tĩnh."

Cách gọi như thăm dò, vừa thận trọng, vừa thấp thỏm, tràn đầy sự hoang mang không tài nào xác định được người trước mắt có tồn tại thật hay không.

"Ừ?" Tề Tĩnh vô thức đáp lời.

Nhận được câu trả lời của đối phương, sắc mặt Thẩm Nhạn tốt hơn chút, đôi mắt còn chất chứ thần thái hoảng hốt, tựa như đã nhận được sự an ủi lớn lao. Nhất thời, trông hắn như đang tự thở dài, lại như đang cười, hoặc là cả hai. Hắn nhắm mắt lại, tới khi mở mắt ra đã khôi phục lại nét mặt dịu dàng, ôn hòa như lúc trước, "Không có gì... Anh chỉ muốn hỏi em thích ăn bữa sáng thế nào?"

"Em..." Cái gì cũng được, chỉ cần anh làm em đều thích.

Đang định trả lời như vậy, Tề Tĩnh phát hiện ra trong mắt Thẩm Nhạn đầy tơ máu, khóe mắt còn hơi xanh đen, không phải là lỗi giác khi nắng chiếu vào mà là do ngủ không đủ tạo thành.

"Làm sao vậy? Trông anh có vẻ như ngủ không ngon. Có phải tối qua ngủ ở giường nhỏ không quen không?" Tề Tĩnh nhíu mày, lo lắng hỏi.

"Không phải tại giường, là do anh." Thẩm Nhạn mỉm cười, tay phải bắt lấy cổ tay trái đặt trên đầu gối. Đây là tư thế độc nhất của hắn có thể giúp hắn giữ bình tĩnh. Hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói, "Nhưng anh sẽ từ từ khắc phục... Nhất định."

Không có chuyện gì là không thể khắc phục.

Hắn chỉ cần đúng thời gian, đúng hoàn cảnh, và đúng người.

Tuy rằng có một bàn tràn đầy thức ăn, nhưng Tề Tĩnh vẫn chọn mấy món đơn giản, cứ tùy ý là tốt rồi, tùy ý mới có cảm giác như đang ở nhà.

Thẩm Nhạn nấu một nồi cháo yến mạch, đánh mấy quả trứng gà làm thành món trứng cuộn, chỉ dùng một lớp dầu mỏng để chiên, cố gắng nấu thanh đạm. Vốn Tề Tĩnh nói chỉ cần vậy là được rồi, nhưng Thẩm Nhạn lắc đầu, lại dùng cải xanh, dưa chuột, cùng với rau cần và măng tươi để chế thành sa lát, có thể bổ sung một ít vitamin cần thiết cho bệnh nhân bị gãy xương. Ngoài ra, hắn còn chuẩn bị sữa nóng, nước chanh tươi và nước.

"Nhiều như vậy làm sao ăn hết được?" Tề Tĩnh nhìn từng bát rau lớn rau nhỏ trước mặt, bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Từ từ mà ăn." Thẩm Nhạn vẫn ngồi cạnh anh như ngày hôm qua chứ không phải đối diện. Ngồi như vậy có thể gắp thức ăn dễ hơn, còn giúp anh bỏ thêm vào bát.

Tề Tĩnh nhẹ nhàng đáp ứng. Bữa sáng vốn tràn đầy mùi vị, mà trong lòng anh chỉ thấy có một vị, đó là ngọt ngào.

Lúc hai người đang ăn, Thẩm Nhạn bỗng nhiên nói với anh: "Đêm qua... xin lỗi."

Nghe vậy, bàn tay cầm thìa của Tề Tĩnh lơ đãng run lên một cái.

Vốn Thẩm Nhạn không đề cập tới, anh sẽ coi như chưa từng xảy ra. Nhưng đối phương đã chủ động nói ra, anh phải giả vờ thoải mái cười cười, che giấu nội tâm lúng túng: "Không sao, khi đó em có chút... giật mình. Thật ra nghĩ lại cũng tại do em nói mấy lời kỳ quái, không thể trách anh."

Câu trả lời nghe thật miễn cưỡng.

Thẩm Nhạn cúi đầu, chậm rãi dừng đôi đũa trong tay.

"Đúng vậy, bởi vì em trêu chọc anh, anh mới muốn dọa em một chút." Bỗng nhiên, hắn cười nhạt, nói tiếp lời Tề Tĩnh, "Nào ngờ thật sự dọa em sợ, là lỗi của anh."

"Hóa ra anh cố ý à?" Tề Tĩnh nghe hắn nói vậy, trái lại thở dài, nhướng mày nhìn hắn.

"Ừ. Nhưng mà sau này, anh sẽ không như vậy nữa. Anh đảm bảo." Thẩm Nhạn vô cùng thành khẩn, đương nhiên có thể phá vỡ sự phòng bị kiên cường trong lòng Tề Tĩnh. Bầu không khí ngưng đọng trước đó bất giác thoải mái hơn, trở về trạng thái ở chung tự nhiên nhất, yên ổn nhất — như vậy mới đúng, chỉ cần như vậy là tốt rồi.

Ánh mắt khẽ liếc sang người bên cạnh, Thẩm Nhạn thở dài một tiếng dưới đáy lòng.

Ăn xong bữa sáng, Tề Tĩnh muốn giúp hắn thu dọn bát đũa. Thẩm Nhạn lại nhẹ nhàng nâng tay bảo anh trở về chỗ ngồi, bộ dạng như có chuyện nghiêm túc muốn nói. Tề Tĩnh không hiểu gì, vừa ngồi lại, Thẩm Nhạn đã nói một câu khiến anh không thể ngờ được: "Hôm qua bạn em nhắc tới cuộc thi phối âm, đã hết hạn báo danh chưa?"

Tề Tĩnh sửng sốt.

Sững người qua, cõi lòng anh rung động kịch liệt. Dường như anh đã hiểu ra Thẩm Nhạn muốn nói cái gì.

"Còn chưa hết hạn, hai ngày nữa vẫn có thể báo danh." Anh bất giác ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt tha thiết, chăm chú nhìn Thẩm Nhạn, "Anh... thay đổi ý kiến rồi?"

Có lẽ do biểu hiện chờ mong của Tề Tĩnh quá rõ ràng, Thẩm Nhạn giật mình, hơi do dự, cúi đầu không đáp.

Tề Tĩnh vội vã vươn người tới, nắm lấy tay hắn, dường như muốn nắm chặt ánh rạng đông giữa đêm tối, không chịu để nó biến mất trước mắt mình: "Thẩm Nhạn, anh đổi ý kiến rồi,"

Từ câu nghi vấn biến thành câu trần thuật, tức là không thể đổi ý.

Thẩm Nhạn khẽ thở dài một hơi, quả nhiên không đổi ý: "Ừ, anh cảm thấy mình cứ dậm chân tại chỗ là không được."

"Thật tốt quá..." Tề Tĩnh nghe thấy chính người trong cuộc thừa nhận, không khỏi ngổn ngang trăm bề, kho tàng ngôn ngữ bình thường dùng mãi không hết bất chợt bị quét sạch, chỉ biết lặp đi lặp lại ba chữ này.

Quá trình điều trị hội chứng suy giảm ngôn ngữ dài đằng đẵng mà gian nan vô kể. Nhưng khả năng khỏi bệnh lớn hơn con số không.

Thẩm Nhạn không hối hận vì đã chọn phương pháp phối âm để điều trị.

Bởi vì nếu không nhớ vậy, hắn sẽ không gặp được Tề Tĩnh, sẽ không biết nhau, hiểu nhau.

Thẩm Nhạn im lặng nhìn từ đáy mắt Tề Tĩnh tràn ra sự sung sướng, càng nhìn càng cảm thấy cơn ác mộng kia đã cách xa hắn lắm rồi. Vết thương năm xưa rồi sẽ có ngày lành lại.

"Em sẽ nghe phải không?" Hắn hỏi.

"Tất nhiên rồi." Tề Tĩnh vừa cười vừa nói. Đâu chỉ là nghe, anh còn hận không thể ghi âm lại để chậm rãi thưởng thức mới đúng.

"Chỉ cần em nguyện ý nghe, anh luôn sẵn sàng nói." Thẩm Nhạn nhỏ giọng thì thào. Bàn tay hắn nắm ngược lại, mười ngón đan nhau với anh.

Tề Tĩnh ngẩng đầu, thấy trên gương mặt đó có một nụ cười cực kì dịu dàng, mềm mại như tia nắng ban mai nhảy nhót qua rèm cửa sổ, không quá nóng rực, lại rất đỗi ấm áp.