Trao Quyền Duy Nhất

Chương 57



Trong giới võng phối, một chuẩn bị xuất sắc cũng là một thợ săn xuất sắc.

Lúc nào bọn họ cũng vểnh tai dòm ngó tất cả các diễn đàn, các post kịch, ẩn núp trong các kênh YY, độ nhạy cảm cực lớn, nắm bắt thanh âm mình thích cực chuẩn, giăng lưới chiêu mộ các CV và STAFF.

Hiện nay các CV trong giới hơi nổi bật một tý đều nợ nần chồng chất, kịch chưa hoàn thành còn rất nhiều, thế nên có những người trực tiếp đổi sang trạng thái "không nhận kịch mới".

Vì vậy tìm kiếm người mới trở thành đối sách cấp thiết của các chuẩn bị.

Một cuộc thi phối âm cực kì nổi tiếng như "Tru thiên lệnh" chính là địa điểm hoàn hảo để tìm kiếm CV.

Từ đầu Tề Tĩnh đã biết – Nếu Thẩm Nhận phô diễn thực lực thật sự trong cuộc thi này, chắc chắn hắn sẽ trở thành người bị theo dõi.

Về phần kết quả của nó tốt hay xấu, còn phải chờ xem chuẩn bị tìm ra hắn là hạng người gì.

Giống như Bồ Ngọc Chi đã nói, muốn mở rộng con đường phối kịch của mình, hắn phải tìm nhiều cơ hội để phối âm hơn, đối với một CV mà nói, đó là chuyện tốt. Nhưng Tề Tĩnh ở trong giới võng phối hơn ba năm, trải qua bao thị phi, anh biết có những việc không đơn giản như tưởng tượng, muốn gặp được một tổ kịch đáng tin, mà tổ kịch này phải chấp nhận được hoàn cảnh của hắn, thật sự cực kì khó.

Thẩm Nhạn không giống như anh.

Khi hắn bắt đầu phối âm, giới võng phối còn khá đơn giản, mà bản thân hắn cũng thích nghiêm túc phối kịch, không thích hợp với tình trạng hơi tý là xảy ra gió tanh mưa máu như hiện tại.

Bây giờ nhìn giới võng phối có vẻ sóng êm biển lặng, nhưng ai biết được phía sau có phải một cơn bão tố không.

Nếu như sau khi cuộc thi này kết thúc, rất nhiều chuẩn bị tới mời kịch, trước không tính tới chuyện ngoài đời Thẩm Nhạn vốn không có nhiều thời gian để phối kịch, dựa theo tính cách cầu gì được nấy của hắn mà nói, nhất định sẽ không từ chối người ta. Vậy thì trong một thời gian ngắn, kịch sẽ phát hành liên tục, độ nổi tiếng và lượng fan sẽ tăng lên không ngừng, cây to đón gió, sẽ có người nhìn ngứa mắt, bắt đầu nói lung tung.

Đó chính là trạng thái bị ném đá.

Nếu như chọn lựa rồi mới nhận kích, thế thì sẽ có những chuẩn bị cho rằng hắn kiêu ngạo, không nể mặt, nói hắn "kì thị tổ kịch nhỏ của người ta", hoặc là "rõ ràng chưa nổi tiếng đã biết tự cho mình là ngôi sao", treo hắn lên đầu diễn đàn, chửi hằng ngày.

Đó vẫn là trạng thái bị ném đá.

Nếu như không gặp phải hai trường hợp trên, Thẩm Nhạn khiêm tốn muốn rút lui ở ẩn, sẽ có người nói CV này không có lòng nhiệt tình với "phối âm", "không kiên trì", thậm chí là "không có trách nhiệm".

Thế nào cũng có thể vào trạng thái bị ném đá.

Tề Tĩnh hiểu được điều này bởi vì anh gia nhập giới được ba năm, đã tự mình trải nghiệm tất cả các tình huống trên rồi.

Liệu Thẩm Nhạn có thể thong dong đối mặt như anh hay không, Tề Tĩnh cười nhẹ, anh không tin tưởng lắm.

"Haizz..." Tiếng thở dài của Tề Tĩnh khiến con mèo nhỏ đang chơi trong lòng anh nhanh nhạy vểnh tai lên, ánh mắt tròn vo nhìn chằm chằm đôi mày đang nhíu chặt của chủ nhân mình. Dường như ý thức được điều trong điện thoại khiến chủ nhân không vui, nó quyết đoán vung móng vuốt.

Tề Tĩnh nhanh tay vội vàng giơ điện thoại lên cao, tránh một kiếp bị xước màn hình vì móng vuốt mèo cào vào.

"Meo meo!" Ngày Về nhỏ cào vào khoảng không, căm giận kháng nghị kêu la bên hông anh.

"Xuỵt... con trai ngoan, đừng nghịch, đừng nghịch." Vào lúc này, dùng đồ ăn để hối lộ nó là tốt nhất. Tề Tĩnh giấu tay cầm điện thoại ra sau, tay còn lại lấy thức ăn cho mèo đã chuẩn bị sẵn ra, dụ dỗ được Ngày Về nhỏ nhảy xuống khỏi người anh, vui sướng thỏa mãn hưởng dụng phần thưởng.

Tề Tĩnh cười vui vẻ, cực kì cưng chiều.

Nhóc con này càng ngày càng nghịch, nếu như có thêm bạn chơi cùng, anh sẽ không cần bận tâm nhiều như vậy. Vấn đề là anh ngại tăng thêm gánh nặng cho Thẩm Nhạn, hơn nữa con đường tương lai của anh vẫn còn chưa xác định được, suy nghĩ này chỉ đành gác lại.

Thừa dịp Ngày Về nhỏ đang vùi đầu vào ăn, anh tiếp tục vây xem nội dung bài post.

Về cơ bản, bình luận trong post cập nhật theo tình hình cuộc thi. Quan sát một lúc, chắc hẳn lầu 410 bắt đầu từ lúc Thẩm Nhạn tự giới thiệu, bị chất giọng "thanh niên" đầy dễ chịu của hắn hấp dẫn, phía sau mới thật sự bị diễn xuất của hắn rung động.

Lầu 415: Trời ạ! Cô bạn chuẩn bị 410 ơi, nếu như cô có thể tìm ra thân phận người này, tôi van cô hãy thông báo cho mọi người!! Vừa nghe anh ấy phối màn một xong, cả người run rẩy không ngừng được – – Chất giọng của Ba ba mèo nắm bắt rất chuẩn!! Khi nghe tới cuối màn thật sự bị chấn động... 〒▽〒 Tôi đã từng nghe không ít kịch, bộ nhớ máy tính còn chưa hơn 1Gb kịch truyền thanh, nhưng gần đây chưa nghe được kịch nào khiến tôi rung động, ngay cả kịch của thần tượng cũng bình thường thôi... Cảm thấy thẩm mĩ đang đi xuống OTZ Không ngờ tới nghe phần thi âm ông lão lại có thể khiến tôi rơi nước mắt!!

Lầu 416: Tôi vừa nghe xong phần thi của Ba baのmèo đúng lúc thái hậu nhà tôi vào phòng lấy đồ thấy tôi khóc thút thít còn tưởng xảy ra chuyện gì, cuống quít hỏi thăm thôi..._(:3″ ∠)_ Khụ khụ, nghiêm túc mà nói, số 28 thật sự rất cuốn hút!! Tối hôm nay tôi vốn không đinh bỏ phiếu cho ai, bởi vì không thấy được người nào thật sự hợp, ngay cả chú Pháo gì đó cũng không được ╮(╯▽╰)╭ Cứ tưởng sẽ tiết kiệm được một phiếu, không ngờ đụng trúng số 28 khiến tôi quyết đoán vote! Thật lòng mà nói, chất giọng của số 28 thuộc thể loại bão hòa, cho người mù nghe bao nhiêu lần cũng không nhớ được. Nhưng kỹ thuật rất vững, trong từng câu nói đều tràn đầy tình cảm, tình thầy trò trong đó khiến tôi rơi nước mắt, nếu như phối nội dung liên quan tới tình yêu hẳn cũng rất hợp ~≧w≦ Thật muốn nghe thêm nhiều kịch tình cảm do anh ấy phối... Tốt nhất là tác phẩm tôi thích!! May mà nguyên tác "Tru thiên lệnh" cũng không tệ, hu hu mong anh ấy được làm quán quân, như vậy khi tôi chơi game sẽ có thêm động lực!!

Lầu 417: Tôi cũng khóc... tôi cần ra ngoài cho bình tĩnh chút... Nếu lầu 410 mời được người về, tôi muốn làm fan cuồng của anh ấy.

Lầu 418: Liệu có phải người này không ở trong giới võng phối không? Thứ nhất, nếu anh ấy có chơi võng phối, trình độ như vậy không thể không có tiếng tăm gì. Thứ hai, nghe cách anh ấy tự giới thiệu, tôi thấy không giống với bất cứ CV nào tôi biết cũng không có cảm giác muốn thu thêm danh tiếng như các CV bây giờ. Nói thế nào nhỉ... Có thể anh ấy không ở trong giới, hoặc là phối âm thương mại... Nếu như không phải, anh ấy chính là kiểu thế ngoại cao nhân, không vướng bụi trần khói lửa =.= Được rồi, thật ra tôi rất muốn nghe anh ấy phối kịch truyền thanh hu hu hu hu... Hơn nữa có một vấn đề – nhỡ đâu anh ấy không phối đam mỹ thì sao? Thanh âm chính trực như vậy, tôi có cảm giác anh ấy sẽ không phối đam mỹ hu hu hu hu (tự túm tóc mình rơi vào luẩn quẩn)

...

"Các cô gái, các cô đều sai rồi." Tề Tĩnh bất giác bật cười, thầm nói với cái điện thoại.

Thật ra Thẩm Nhạn đã gia nhập giới võng phối từ lâu, chỉ là đã rời khỏi được một khoảng thời gian, hơn nữa hắn rất khiêm tốn, không phối vai chính, chỉ nhận vai quần chúng mà thôi.

Các vai quần chúng của Thẩm Nhạn hầu như đều là vai ông già, hắn không dùng giọng thật, chỉ đọc có hai, ba câu thoại, không phát huy được cái gì. Huống chi hắn chưa bao giờ kén chọn tổ kịch, ngoại mấy tổ kịch như "Bẫy rập" ra, còn lại đều là các tổ kịch nhỏ không nổi tiếng, tất nhiên sẽ chẳng ai chú ý.

Về phần liệu hắn có phối đam mỹ hay không...

Nếu như các cô gái này biết hắn là "bạn trai ngoài đời của Chẳng hỏi ngày về", chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ.

"Nhưng không thể nói ra." Tề Tĩnh vừa cười vừa thở dài. Trước đây anh bị ném đá nhiều như vậy, thành thật mà nói thì danh tiếng không hề tốt đẹp chút nào.

Nếu nói ra, chỉ mang đến cho Thẩm Nhạn thêm nhiều phiền toái không cần thiết mà thôi.

Mình bị người ta nói phá vỡ CP chỉ là chuyện nhỏ, khiến Thẩm Nhạn bị hạ thấp nhân phẩm mới là chuyện lớn.

Còn có một việc này, Tề Tĩnh không có dũng khí nói với Thẩm Nhạn.

Tuy rằng trước đây chỉ biết trong giới võng phối, "Chẳng hỏi ngày về" là đàn em của "Nhạn Bắc Hướng". Nhưng hiện tại hai người đang yêu nhau, lại không thể sánh vai với nhau, cảm giác thật khó chịu.

Thực lực của Thẩm Nhạn bây giờ, anh không thể sánh được.

Độ cao thấp chênh lệch lớn như lòng sông so với mặt biển.

Chênh lệch cao thấp.

Khoảng cách rất lớn.

Anh muốn mình trở nên xứng đôi với hắn hơn, cho anh gần hắn thêm chút nữa.

Ngón tay trượt trên màn hình của anh dần chậm lại rồi dừng hắn, cúi đầu mỉm cười chua xót: "Tề Tĩnh ơi là Tề Tĩnh, nếu như mình cứ tiếp tục thế nào, chỉ sợ thua ngay từ vòng loại."

Tâm tình đột nhiên suy sụp, nội dung thảo luận trong bài post càng làm cảm giác này thêm nặng nề. Vì vậy, anh tắt đi, định tranh thủ thời gian nghiên cứu "Tru thiên lệnh".

Địa điểm phỏng vấn cách nơi đỗ xe khoảng hai, ba mươi phút đi đường, Tề Tĩnh tranh thủ được tối đa thời gian. Công việc của phóng viên giúp anh luyện được khả năng đọc với tốc độ cao, 500000 chữ đọc từ sáng sớm tới trưa đã được ba phần tư, hiểu thêm nhiều hơn về nhân vật và cốt truyện.

"Sau khi xong việc thì về thẳng đơn vị, đi thôi, không cần đưa tôi về phía bắc thành phố trước đâu. Tôi cần tìm thêm chút tư liệu. Sau đó tôi sẽ đón xe về."

Tề Tĩnh đưa ra một yêu cầu mà ai cũng bất ngờ.

"Tư liệu gì mà gấp vậy?" Có xe chùa không đi, còn đòi đi xe riêng. Từ đài truyền hình về phía bắc thành phố không tiện bắt xe, các đồng nghiệp đều thấy không thỏa đáng.

"Ừ, tôi nhớ trước đây kênh pháp luật từng phát sóng về chủ đề này, nhưng đã từ rất lâu rồi, trên web chắc sẽ không tìm được, vì vậy tôi muốn chạy sang nhờ bọn họ cho xem các chương trình được lưu trước đây." Tề Tĩnh cười giải thích, "Đúng là hai ngày nay cần gấp. Mấy ngày nữa chúng ta không có kế hoạch phát sóng, đành tranh thủ hôm nay."

Trở lại đài truyền hình, Tề Tĩnh chào tạm biệt người của kênh tin tức, quay đầu chạy tới phòng của kênh pháp luật.

Cô gái phụ trách sửa chữa tư liệu ban đầu còn miễn cường, Tề Tĩnh lôi Ngày Về nhỏ ra làm nũng với cô. Nhóc con này thường cùng Tề Tĩnh ra ngoài thực hiện phỏng vấn, càng ngày càng thông minh, nằm ngửa ra mặt bàn, lộ cái bụng lông mềm trắng tinh, làm nũng thu mua trái tim cô, khiến cô đồng ý giúp anh tra tư liệu từ hai năm trước.

Tề Tĩnh cười tươi rạng rỡ, gửi cho nhóc con kia một ánh mắt tán thưởng, ghi nhớ công lao.

"Tiến vào Trung tâm cai nghiện ma túy" – Đây chính là cái anh cần nghiên cứu.

Hai năm trước, anh từng đi theo tổ làm phim tới phỏng vấn ở trung tâm cai nghiện, nhưng khi đó anh chỉ phụ trách phỏng vấn phía cảnh sát, không thật sự vào trung tâm cai nghiện nên không được tiếp xúc với người nghiện. Sau đó, chương trình được phát sóng, anh chỉ xem qua một lần, ấn tượng cực sâu với cảnh người nghiện lên cơn trong đó.

Trong "Tru thiên lệnh", nhân vật "Xương đế" mà anh chọn uống thuốc nhiều năm, lúc nào cũng uể oải không có tinh thần, hay nổi nóng. Lúc đầu, anh chỉ tưởng rằng nhân vật này trúng độc, nhưng khi đọc miêu tả trong nguyên tác, Xương đế dùng thuốc do đạo sĩ chế, khiến người ta nghiện. Tác giả tả Xương đế khi lên cơn đã dùng những từ ngữ khiến anh nhớ tới chương trình này.

Tề Tĩnh cảm thấy mình có thể tham khảo thử xem sao, để diễn xuất của mình trở nên chân thật hơn.

Xong việc, thời gian đã qua sáu giờ. Ngày dài đêm ngắn, bầu trời đã phủ màu tro tối, vài ngọn đèn đường không thể chiếu sáng rộng rãi, không ngăn được màn đêm buông xuống. Hàng người vội vã tan tầm về nhà trên đường, trong lòng anh cũng gấp gáp hơn, ôm cái rương chứa mèo nhỏ, bước đi thong thả trên lớp lá ngô đồng khô khốc phủ kín đường.

Nhưng Tề Tĩnh không được may mắn cho lắm, đúng lúc tới giờ giao ban của taxi, đứng hứng gió lạnh ngoài đường hơn hai mươi phút vẫn không bắt được xe.

Lúc này điện thoại của Thẩm Nhạn tới.

"Anh đã về rồi, em vẫn đang bận à? Có đói không, muốn ăn gì không?" Thanh âm kia hơi trầm, mang theo sự thân thiết và lo lắng.

"Ừ, hôm nay không đi xe của đơn vị về nên phải tự bắt xe, đúng lúc taxi đang giao ban, nên có lẽ tới tối mới về được. Cơm tối cứ đơn giản là được rồi, anh biết em không kén ăn mà." Chỉ cần nghe giọng đối phương, Tề Tĩnh cảm thấy tâm trạng phiền muộn từ trưa đã vơi đi rất nhiều, không khỏi mỉm cười.

Anh thật đúng là không mạnh mẽ — Ngày Về nhỏ phải cố gắng làm nũng mới lấy lòng được cô gái ở phòng pháp luật, còn Thẩm Nhạn chẳng cần làm gì, chỉ hỏi thăm một câu đã nắm được trái tim anh.

"Được rồi, anh chờ em về." Mùa thu tới, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày về đêm khá lớn, bản năng bác sĩ của Thẩm Nhạn nổi lên, luôn miệng dặn dò, "Em nhớ tìm chỗ nào đó mà tránh gió, đừng để mình bị cảm lạnh."

Tề Tĩnh nghe tới đó, cố ý hạ thấp âm thanh thành giọng điệu mờ ám, cười hỏi: "Nếu như em cảm lạnh thật, đêm nay anh có tình nguyện làm túi sưởi cho em không?"

Thẩm Nhạn ở đầu bên kia dường như ngẩn người, nhất thời không trả lời được.

Từ sau đêm say rượu đó, tự nhiên là Thẩm Nhạn không dùng cái giường nhỏ trong phòng sách nữa. Tề Tĩnh thay anh viện một cái cớ rất hợp lí – "Trời trở lạnh, ngủ cùng nhau sẽ ấm hơn", sau đó thoải mái dựa vào lí do này mà coi tay hắn như gối ôm, nghe hơi thở của hắn mà chìm vào giấc ngủ.

Đợi một lát vẫn không thấy Thẩm Nhạn nói gì, Tề Tĩnh biết hắn bị mình làm cho ngại, không khỏi bật cười một tiếng, cố gắng không cười to trước cửa đơn vị, tránh làm mất hình tượng lịch lãm xây dựng bấy lâu nay: "Không đùa anh nữa, về nhà chúng ta chậm rãi trò chuyện."

Sau khi ngắt điện thoại, Tề Tĩnh còn đứng thêm một lúc lâu, cúi đầu cười khẽ, cúi đầu xách cái rương chứa mèo lên.

Lúc này, anh nghe thấy cách đó không xa có người kêu lên tên anh: "... Tề Tĩnh?"

Ngón tay khẽ buông, cái rương rơi lại xuống đất, phát ra tiếng "bộp bộp" trầm thấp.

Ngày Về nhỏ ở bên trong đương nhiên càng hoảng sợ hơn. Nó bị lăn lông lốc trong đó, lăn vào góc của rương, vất vả lắm mới dừng lại được. Nó hoang mang ngẩng cái đầu nhỏ, hai mắt tròn vo nhìn về phía Tề Tĩnh.

Sắc mặt của anh hơi tái nhợt.

Khi anh nhận ra động tác của mình cứng đờ, ngón tay khẽ run lên, xách rương lên lần nữa, dùng sức lực thật lớn để nắm chặt. Trong đầu thì trống rỗng, không biết nên làm gì tiếp theo, phải làm sao đây? Thứ suy nhất quẩn quanh trong đầu anh là một câu hỏi.

—- Vì sao người này lại xuất hiện ở đây?

Thật ra đáp án chỉ cần suy nghĩ một chút là ra.

Bọn họ từng là bạn học, chuyên ngành gần nhau, nghề nghiệp của họ sẽ có sự tiếp xúc trên phương diện nào đó.

Nơi này là cửa đơn vị, đài truyền hình tỉnh, giữa các tỉnh thường có hoạt động giao lưu, hôm nay khi anh trở về đơn vị có nghe mang máng, chỉ là khi đó lo tìm tư liệu, không để tâm tới... Xâu chuỗi những điều này rồi tổng hợp lại là có thể hiểu ra logic trong đó.

Nếu như vào lúc bình thường, anh có thể dễ dàng làm được.

Nhưng hiện tại...

Hiện tại, tư duy của anh rất khó khăn, thậm chí hô hấp bình thường cũng có trở ngại, phổi hoàn toàn bị khí lạnh trời thu chiếm cứ, lạnh lẽo cả người.

"Tề Tĩnh". Lần này đối phương dùng giọng điệu khẳng định, tiếng bước chân càng gần hơn, "Em... Còn nhớ anh chứ?"