Trao Quyền Duy Nhất

Chương 70



Dù người này là ai, chắc chắn không phải "Ba baの mèo".

Bởi vì giọng nói hoàn toàn khác nhau.

Tề Tĩnh nhận ra mình đã cuống quá nên lỡ cất tiếng, anh nín thở, phản ứng đầu tiên là vươn tay bịt miệng mình lại.

Thân thể bật dậy ngay lập tức, không ngờ do đứng dậy quá mạnh mà đầu gối đập vào bàn, phát ra tiếng "cộp" rất to! Tiếng động này hiển nhiên cũng truyền vào mic, bởi vậy khiến cho Khúc nhạc dương xuân kinh ngạc "A" lên. Đau đớn khiến Tề Tĩnh lập tức lấy lại lí trí, vội vã buông tay, mau chóng nhấn vào phím tắt mic.

Đáng tiếc là nước đổ khó hốt, hiện tại dù có tắt mic cũng không cứu vãn được lời đã lỡ cất lên.

Dù sao người nghe thấy không phải chỉ mình MC mà còn có ngàn vạn thính giả.

Người nghe 1:... Mẹ nó, bạn trẻ này là ai vậy?? Tuy rằng tôi không quá quen thuộc với giọng nói của Ba ba mèo, nhưng tuyệt, đối, không, phải, là, bạn này! (tôi còn nghe thấy tiếng đụng vào đâu đó, bạn trẻ ơi, bạn có sao không?)

Người nghe 2: Σ(っ °Д °)っ Dọa tôi hết hồn, giọng nói này hoàn toàn khác với Ba ba mèo... Là ai? Là ai?

Người nghe 3: Σ(っ °Д °)っ Không thể không nói là giọng của người này cũng rất hay~ (trong trẻo, bắt tai)

Người nghe 4: Chẳng lẽ là...

Người nghe 5: Chẳng lẽ là người nhà? Hu hu hu hu!! Tôi biết rằng đây chỉ là cuộc thi thử giọng bình thường, nhưng vẫn không kiềm chế được máu sói sôi trảo!! Cầu chân tướng, cầu sự thật!! °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. °

Người nghe 6:...Có lẽ... Tuy rằng tốc độ nói quá nhanh nên nghe không rõ lắm... Nhưng tôi khẳng định là đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó rồi. Rất quen tai!! Nhưng nhất thời không nhớ ra... (cào tường)

...

...

Nhất định đừng nhớ ra, cầu xin cô đấy—

Tề Tĩnh ôm trái tim đang đập loạn vì hoảng sợ, mắt nhìn chằm chằm nội dung chat đang không ngừng đổi mới trên khung bình luận, các kiểu suy đoán khiến anh thở không thông.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Độ nhận diện của giọng nói anh rất cao, dù anh nói nhanh như vậy, dẫu cho ở hiện trường không ai nhận ra, nhưng chưa chắc các fan nghe lại ghi âm sẽ không nhận ra — Làm sao bây giờ?

Lúc này, cửa phòng sách mở ra, Thẩm Nhạn thở hồng hộc vội vã chạy vào.

Hắn thở rất gấp gáp, giày và áo khoác còn chưa kịp cởi, trong tay vẫn cầm chùm chìa khóa cửa, kêu leng leng rộn rã theo bước chân vội vàng của hắn. Không biết là do cuống quít chạy về nhà hay bị gió lạnh trên đường thổi mà mặt hắn phiếm hồng, dấu vết mồ hôi khô còn đọng lại, nét mặt uể oải nhưng ánh mắt rất kiên cường.

"Xin lỗi..."

"Xin lỗi..."

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngơ ngác. Nhưng cả hai đều hiểu vì sao đối phương lại nói lời xin lỗi.

"Xin lỗi. Thẩm Nhạn, em xin lỗi. Vừa rồi sốt ruột quá nên em đã lỡ nói..." Tề Tĩnh run rẩy nói, dùng ngón tay chỉ chỉ microphone.

"Đừng sợ." Thẩm Nhạn vừa cố gắng điều hòa nhịp thở, vừa bỏ hết đồ đạc trong tay xuống. Hai tay hắn đặt trên vai anh, mạnh mẽ xoa bóp hai cái, dường như đang an ủi. Thật ra khi vào nhà, hắn cũng nghe thấy tiếng Tề Tĩnh, liên hệ nội dung với tình trạng hiện tại, hắn cũng đoán được tám, chín phần. Vì vậy, hẳn chỉ nói nhỏ: "Lỗi tại anh, do anh về muộn... Đừng sợ, mau mà vẫn còn kịp."

Những lời này rất đúng.

Đi được bước nào hay bước đó.

Tề Tĩnh cam chịu nhắm mắt lại, yên lặng gật đầu, để Thẩm Nhạn tháo tai nghe đang đeo trên tai anh xuống.

Trong kênh, Khúc nhạc dương xuân vẫn còn đang ngơ ngác. Cô thấy đèn xanh trước tên của "Ba ba の mèo" lại tắt, thử gọi vài tiếng vẫn không có ai đáp lại. Người nghe đồng loại spam xin cô "Chờ một chút", cô bất đắc dĩ phải chờ thêm một lát.

Đúng lúc này, đèn biểu tượng của đối phương sáng lên, một tiếng thở hơi gấp truyền tới, vẫn là giọng nói cương nghị trầm thấp của hắn: "Ngại quá, MC... Bây giờ có thể bắt đầu rồi."

Vừa cất tiếng, cả khung chat đồng loạt nhảy cầng lên hoan hô.

Người nghe 1: 〒▽〒Thật tốt quá!! Đúng là Ba ba mèo rồi!! (quả nhiên giọng thật siêu hay≧w≦)

Người nghe 2: 〒▽〒Hu hu hu kích động quá, thiết bị của anh sửa xong rồi hả? Không uổng công chờ đợi, đêm nay rất đáng giá!

Người nghe 3: 〒▽〒Hù chết tôi, còn tưởng rằng sẽ không được nghe anh thi đấu~

Người nghe 4: Ba ba mèo, cầu giải thích! Người vừa này rốt cuộc là ai vậy? Không có đáp án, đêm nay tôi không ngủ được! (lăn qua lăn lại trên đất)

Người nghe 5: Cầu giải thích, không có không ngủ được! +1

Người nghe 6: Cầu giải thích, không có không ngủ được! +2

...

Khúc nhạc dương xuân ngẩn người, cuối cùng cũng nhận ra đây mới đích thức là "Ba ba mèo" hàng thật giá thật đã tham gia phần thi "Tiêu sơn lão tẩu". Cô vội vàng hỏi: "Ồ, lúc này mới là thí sinh số 30 thật nè. Thiết bị không còn vấn đề gì chứ?"

"Ừ, lúc nãy rất xin lỗi." Thẩm Nhạn vội vã đáp, đồng thời cởi áo khoác xuống, tháo cúc áo, từ từ điều hòa hô hấp. Ánh mắt hắn bình tĩnh dán chặt vào người Tề Tĩnh đang giúp hắn giữ áo khoác, chủ động giải thích, "Người vừa rồi... là bạn cùng phòng của tôi. Trong lúc thiết bị đột ngột có vấn đề, tôi cuống quá, cậu ấy giúp tôi sửa, bất cẩn lên mic, xin MC tha lỗi."

"À, ra là vậy." Khúc nhạc dương xuân cười, "Thế là tốt rồi, có thể kịp thời sửa được thiết bị."

"Ừ."

Bây giờ là mười giời rưỡi tối, nếu nói là bạn bè bình thường thì không giải thích được. Khi hắn nhìn sang Tề Tĩnh trưng cầu ý kiến, anh ra dấu tay "suỵt", ý bảo hắn không được nói thật. Vì vậy, Thẩm Nhạn chuyển sang loại quan hệ bạn cùng phòng nửa thật nửa giả mà hợp tình hợp lí.

Nhưng suy nghĩ của các thính giả thì bay xa hơn Khúc nhạc dương xuân nhiều.

Đồng thời còn kéo dài về hướng mờ ám...

Người nghe 1:... Bạn cùng phòng... = =

Người nghe 2:... Bạn cùng phòng... Tuyệt đối chỉ là lấy cớ = = (Tôi cũng cảm thấy giọng của người bạn cùng phòng này rất quen)

Người nghe 3: Bạn cùng phòng cũng có nghĩa là sống chung nha! Ha ha ha, sống cùng một nhà thật khiến người ta nghĩ lung tung! (/≧▽≦/)

Người nghe 4: Thanh âm của bạn cùng phòng không tệ, có thể cầu Ba ba mèo và bạn cùng phòng cùng tới làm một phát nữa không!!

Người nghe 5: Phụt, lầu trên nói "tới làm một phát" là theo nghĩa nào~ Đáng ghét quá đi, người ta nghe xong thấy ngượng quá~ (điêu quá, rõ ràng sướng muốn chết)

Người nghe 6: Phụt, cùng cầu Ba ba mèo và bạn cùng phòng cùng tới làm một phát nữa, ý nghĩa nào cũng được = =+

...

Phương hướng phát triển càng ngày càng xa.

Khúc nhạc dương xuân hắng giọng một tiếng, nhắc nhở mọi người cuộc thi vẫn còn đang tiếp tục: "Các bạn thính giả thân mến, tiếp theo đây chúng ta xin dành thời gian cho thí sinh số 30 chuẩn bị bắt đầu. Trước khi bắt đầu, theo thông lệ, xin hỏi thí sinh số 30 có điều gì muốn nói với mọi người hay không?"

Cuộc thi lại tiếp tục tiến hành theo trình thường, mình đã không còn cần phải đứng ở đây nữa rồi — Tề Tĩnh nghĩ vậy, tự giác nhấc chân định rời khỏi phòng, tránh ảnh hưởng tới sự phát huy của Thẩm Nhạn. Nhưng đúng lúc này, Thẩm Nhạn bắt lấy tay anh, sức không lớn nhưng rất kiên định.

Tề Tĩnh ngẩn người, cúi đầu đón ánh mắt lẳng lặng của hắn.

Trong đôi mắt đen huyền sâu lắng kia, cùng với sức lực trầm ổn mà kiên định trên tay, anh muốn ngừng lại nhưng không được.

Chờ một chút.

Thẩm Nhạn mấp máy nói, không phát ra tiếng động nào mà nói với anh.

Tề Tĩnh ngẩn người, nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng, nhưng tay Thẩm Nhạn vẫn không buông, còn nắm chặt không cho anh nhúc nhích.

Người nghe trên khung bình luận rất mong chờ, bởi vì lần nào lời dạo đầu trong cuộc thi của "Ba ba mèo" cũng khiến người ta bị ấn tượng rất sâu, thậm chí Bồ Ngọc Chi đặc biệt nhận xét, góp ý thêm cho hắn, các thính giả cũng cổ vũ nhiệt liệt.

Khi ban giám khảo nhận xét, thí sinh không thể lên mic đáp lời.

Vậy nên, lời nhận xét đó có khiến suy nghĩ của hắn thay đổi hay không vẫn là vấn đề mà mọi người khá quan tâm.

Lần này Thẩm Nhạn nhìn thẳng vào màn hình, nhìn mọi người đang ủng hộ hắn, giống như đang đứng trên một sân khấu lấp lánh ánh đèn sáng rực, đứng trước hàng triệu khán giả đang mỉm cười với hắn. Thẩm Nhạn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Đầu tiên... Tôi xin được cảm ơn những đánh giá và góp ý lần trước của cô Bồ, có rất nhiều chỗ đúng, giúp tôi thu hoạch được nhiều điều, khiến tôi tự nhìn lại thái độ của mình với phối âm, cùng nhận ra nhiều điều mà trước giờ không thấy được. Cảm ơn cô."

Lúc hắn nói chuyện, ngón tay không phải không cử động. Hắn dùng ngón cái chậm rãi vuốt ve trên mu bàn tay của Tề Tĩnh.

Tề Tĩnh mỉm cười nhẹ nhàng, ngón tay cũng cong cong, cố ý nắm chặt hơn, nhưng đang ủng hộ những lời hắn nói trong thầm lặng.

"Sau đó, tôi muốn cảm ơn thính giả đã cổ vũ." Giọng nói dịu dàng của Thẩm Nhạn truyền vào mic, đối với Tề Tĩnh, thanh âm của hắn vẫn luôn như mặt biển, an tường, yên tĩnh, nhưng lần này không phải mặt biển trong đêm đen dày đặc mà là dưới ánh mặt trời ấm áp, khi thủy triều đã lùi dần.

"Trước đây tôi luôn không nhìn vào màn hình, bởi vì tôi không dám. Nhưng sau này, khi tự mình nhìn thẳng vào nó, tôi mới biết được... hóa ra có nhiều người đang lắng nghe mình, đang ủng hộ mình. Tôi xin chân thành cảm ơn." Anh thủ thỉ, "Mong rằng ngày hôm nay cũng có thể mang đến cho mọi người một màn biểu diễn vừa ý."

Thẩm Nhạn nói tới đây, trên khung chat ầm ầm đồng loạt đăng hoa hồng.

Người nghe 1: (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴ Hất bàn! Cái gì gọi là "màn biểu diễn vừa ý"! Tuyệt đối là màn biểu diễn cao cấp!

Người nghe 2: (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴ Đúng vậy! Ba ba mèo, anh phải tin tưởng chính mình!

Người nghe 3: 〒▽〒Anh còn nói không dám nhìn màn hình... Không xong rồi, tôi đau lòng quá!! Tình thương của mẹ dâng trào!!

Người nghe 4: 〒▽〒Mỗi lần nói lời dạo đầu đều khiến tôi rơi nước mắt là sao... Ba ba mèo, mau bồi thường tôi cái khăn tay!!

Người nghe 5: Rơi nước mắt +1. Nhưng không thể không nói là giọng này chẳng hợp với Bạch Kha gì cả! Bạch Kha là thằng khốn nạn điển hình!! Chất giọng dịu dàng như vậy làm sao mà phối được!! (hình như trọng điểm của tôi sai rồi)

Người nghe 6: Lầu trên, trọng điểm của cô không sai... Ba ba mèo, rốt cuộc là vì sao anh lại chọn nhân vật này! Thật là lãng phí slot! (căm giận cào tường)

...

...

Phản ứng của mọi người đều nằm trong dự tính, hoặc là so với dự tính còn nồng nhiệt, ấm áp hơn.

Tề Tĩnh mỉm cười.

Thẩm Nhạn đã thay đổi rất nhiều so với trận đấu lần trước, tin rằng mọi người đều có thể nhận ra từ lời nói của hắn. Bất kể kết quả ra sao, có thật là đã lãng phí lựa chọn hay không, cho tới giờ đều không quan trọng. Thẩm Nhạn đã dũng cảm bước về phía trước, anh là người chứng kiến.

Vậy thì anh có thể yên tâm rời đi, trở về phòng ngủ dùng máy tính của mình để nghe. Về việc có công khai sự thật hay không, hiện tại anh không rảnh để suy tính, chờ cuộc thi kết thúc rồi tính tiếp.

Đang định lùi lại, không ngờ Thẩm Nhạn vẫn không nhúc nhích, còn nắm tay anh chặt hơn.

Tề Tĩnh khó hiểu vô cùng.

"Cuối cùng, tôi muốn nói lí do vì sao tôi chọn nhân vật này." Tương tự như lần trước Thẩm Nhạn đã nói ra lí do chọn vai, lần này cũng vậy, "Tôi chọn "Bạch Kha", thật ra là vì "Phương Di Thanh"..."

Lời này vừa nói ra, cả khung chat đều "ồ" lên kinh ngạc. Quần chúng cực kì không thể hiểu nổi lí do này.

Nhưng Thẩm Nhạn vẫn tiếp tục.

"Ở bên cạnh tôi cũng có một người có ơn với tôi như vậy. Tuy rằng không giống ơn cứu mạng của "Phương Di Thanh" đối với "Bạch Kha" như trong sách, nhưng cậu ấy đã cho tôi rất nhiều thứ, không phải về mặt vật chất, mà còn quý báu hơn thế nữa."

Lúc này, Thẩm Nhạn bỗng nhiên kéo tay Tề Tĩnh quá, kéo tới trước ngực mình, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tay anh.

Tề Tĩnh khẽ run, dường như có một ngọn lửa rực cháy đốt thẳng tới gò má, khiến anh nóng hừng hực.

Thật là... hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lí.

Nụ hôn kết thúc, Thẩm Nhạn nghiêng đầu sang nhìn anh, cười nhẹ nhàng đặt tay anh lên vị trí trái tim hắn, tiếp tục nói: "Vậy nên, để thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân không được biến thành "Bạch Kha", tôi muốn sắm vai nhân vật này. Vậy đó, cảm ơn mọi người."

Dù hàm ý thật sự trong lời hắn nói chỉ có Tề Tĩnh mới hiểu, nhưng không thể khinh thường sức tưởng tượng của quần chúng nhân dân được.

Trên khung bình luận đã hình thành bầu không khí nhốn nháo.

Người nghe 1: o(*////▽////*)oÀi chà chà~~

Người nghe 2: o(*////▽////*)oĐây là tình huống gì thế này?? Ý của anh ấy là trong hiện thực Ba ba mèo cũng có một ân nhân như Phương Di Thanh sao? (Mẹ nó, ảo tưởng không thể dừng lại được)

Người nghe 3: o(*////▽////*)oLí do này quá hay! Nghe anh nói vậy, tôi có cảm giác nguyên tác bỗng trở thành một màn yêu nhau lắm cắn nhau đau đầy máu chó! Cái kiểu "không chiếm được em thì thà giết em" ý!

Người nghe 4: (////// 艹 //////) Hóa ra còn có thể hiểu theo cách đó... Không xong rồi, tôi lỡ chấp nhận giả thiết đó rồi...

Người nghe 5: Ba ba mèo, nói vậy mà đã xong rồi á?? Như vậy sao được?? Anh mau nói cho tôi biết người giống "Phương Di Thanh" trong hiện thực có phải bạn cùng phòng của anh hay không?? (như thế này càng không ngủ được)

Người nghe 6: Như thế này càng không ngủ được +10086. Chắc là bạn cùng phong – kun rồi? Hu hu hu, nếu thật sự là bạn cùng phòng – kun thì tôi có cảm giác như một thế giới mới đã mở ra... Tôi biết trong nguyên tác có nhân vật nữ chính, nhưng... Bạch Kha và Phương Di Thanh cũng có thể làm thanh doujinshi mà!

...

...

"Khụ khụ... Vậy thí sinh số 30, tôi chuẩn bị tắt mic đây."

Khúc nhạc dương xuân rõ ràng đọc hiểu lời trên khung chat, nhưng tránh để làm mất thời gian nhận xét của ban giám khảo, cô đành phải lên tiếng cắt đứt sự ảo tưởng hăng hái của mọi người.

Thấy đèn biểu tượng của Khúc nhạc dương xuân liên tiếp nhấp nháy, Tề Tĩnh biết mình thật sự phải đi rồi.

Trên mặt anh còn rất nóng, nhẹ nhàng rụt tay về, vỗ vỗ vai Thẩm Nhạn, không nói gì mà rời khỏi phòng sách, bước nhanh chân về phòng ngủ, đeo tai nghe của mình.

Tề Tĩnh vừa đeo tai nghe xong, trên mic bắt đầu đếm ngược 120 giây.

Để không làm lãng phí thời gian, anh gần như chạy về phòng, ngay cả thở cũng không kịp, lập tức nín thở hết sức chăm chú nghe.

Điều kì quái là, đã trôi qua ba giây, trong tai nghe vẫn không thấy bất cứ động tĩnh gì. Tề Tĩnh nhấn thời không nín thở được nữa, nhẹ nhàng hổn hển hít thở vài cái, sau đó mới nhận ra trong tai nghe loáng thoáng truyền tới tiếng thở dốc rất nhỏ, chẳng qua là so với tiếng thở của anh thì tiếng của người này khó khăn hơn, đau đớn hơn, dường như trong lồng ngực có gì đó chặn lại.

Tiếng thở trầm thấp, cứ như đang phả xuống đất.

Cổ họng đối phương như bị tắc, hơi thở khàn khàn.

Giống như... ở trong mưa.

Tề Tĩnh chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo, dường như trong đầu đang hiện ra một màn mưa dày đặc trút xuống mặt đất. Đúng vậy, đó là một cơn mưa rào rất to, dù chưa từng đọc qua nguyên tác cũng biết, bởi trong lời thoại của màn kịch có miêu tả.

Hơn nữa, khi đó Bạch Kha đang nằm trong vũng máu.

Mặt dán xuống bùn, trời mưa như trút nước, về cơ bản một người nằm như vậy sẽ bị nước mưa và bùn đọng trên mặt đất khiến cho khó thở.

Bên tai Tề Tĩnh chợt vang lên một giọng nói anh chưa từng nghe bao giờ.

Không phải là một chất giọng chưa từng nghe thấy, thật ra về chất giọng thì không có biến hóa gì nhiều, chỉ là nâng tông cao hơn, khác biệt rõ ràng với giọng thật.

Giọng nói chưa từng nghe bao giờ tức là về mặt phong cách.

Bình thường, giọng nói của hắn giống như thanh gươm cùn, chạm vào không đau, hơn nữa còn nặng nề, kiên cố.

Nhưng bây giờ, hắn giống một thanh đao đã tuốt vỏ, lưỡi đao sắc bén.

"Ta không muốn chết..."

Khi tiếng nói đầu tiên cất lên, tiếng thở dưới không gian ẩm ướt càng kịch liệt thêm, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít vào mạnh mẽ, thanh âm nức nở khiến lời kịch tiếp theo càng kịch liệt hơn...

"Ta không muốn chết..." Hắn nghiến răng nghiến lợi, cực kì không cam tâm mà nói, "Không muốn chết... Ta không muốn chết..."

Cùng một lời thoại, sau khi nghe hai mươi chín lần, tới lần thứ ba mươi lại hoàn toàn khác biệt.

Đa phần các thí sinh đều sử dụng cách nói yếu ớt, thỉnh thoảng đứt quãng giống như lời gợi ý "gần chết" của ban tổ chức, tạo ra hiệu quả khắc họa một người sắp tắt thở.

Điều này không sai.

Nếu như là một cảnh kịch đơn độc rút ra từ câu chuyện, sẽ không ai cảm thấy có vấn đề.

Tề Tĩnh đột nhiên nhớ tới phần miêu tả trong nguyên tác "Tru thiên lệnh", vốn Bạch Kha phải nằm đây chờ chết bởi vì trúng mai phục của quân triều đình, mà nguyên nhân triều đình đuổi giết hắn chính do thân phẩn "sư huynh của quân phản bội Tần Thác". Binh lính truy đuổi đã nói rõ điều này.

Bạch Kha vẫn luôn tự ti về thân thế của mình, luôn đố kí với sư đệ có xuất thân cao quý, nhưng hôm nay chỉ bởi vì quan hệ sư huynh đệ mà phải bỏ mạng nơi núi hoang hẻo lánh.

Làm sao cam lòng cho được?

Làm sao có thể không hận?

Vậy nên tất nhiên là... trước khi chết, ý nghĩ sinh ra trong đầu hắn sẽ là không muốn chết, muốn sống sót để báo thù sư đệ.

Tề Tĩnh cảm giác như trong lòng có vật gì nặng nề va chạm, cả người chấn động.

Không phải hắn đang phối một đoạn kịch ngắn.

Hắn đang liên kết với cả tình tiết trước và sau vở kịch, dùng phương pháp phối âm toàn cục.

Dần dần, trong tiếng thở suy tàn như con thú bị nhốt dần kiệt quệ, chậm rãi lặng lẽ hơn, sau khi ho khan đầy đau đớn, người kia bỗng nhiên phát ra tiếng nức nở rất nhỏ: "... Hức..."

Sau khi giận dữ đau đớn, dường như hắn cảm thấy rằng mình sắp chết, mất hết can đảm.

Vào thời điểm này, thông thường đầu óc sẽ tỉnh táo hơn. Người hắn nhớ tới không phải là sư đệ, mà là sư phụ – người hắn ỷ lại nhắn, người đã một tay nuôi dưỡng hắn, người đang hoàn toàn chẳng hay biết hắn sắp chết trong cơn mưa lạnh lẽo này.

"Ta không muốn chết..."

Ta muốn gặp sư phụ một lần nữa.

Cùng là không cam lòng, nhưng lời này càng tuyệt vọng hơn, bi thương hơn, "Ta, không muốn chết... Không muốn chết."

Tề Tĩnh không ý thức được hô hấp mình như ngừng lại vào khoảnh khắc này, hoàn toàn tập trung lắng nghe thanh âm của đối phương.

Trong mắt anh dường như nhìn thấy một người chuyển ngoặt từ phẫn nộ sang bi thương, cảm thấy rất tò mò về người này.

Anh không nhịn được... muốn cứu hắn, muốn biết lí do vì sao hắn cố chấp đến thế...

Nghĩ vậy, lời đối kịch rất tự nhiên mà thốt ra.

"Không muốn chết?" Thật thú vị, rốt cuộc vì lí do gì chứ, "... Vậy ngươi còn vương vấn điều gì?"