Trâu Già Gặm Cỏ Non

Chương 18: Em yêu anh



Không ngờ, tuần cuối cùng trước khi Thần Hi đi Mỹ, Tịch Dương lại dành cả ở trong bệnh viện. Cơn suy tim cứ lên liên tục. Bác sĩ muốn cô nằm yên trong viện, chờ ngày phẫu thuật. Tịch Dương buồn đến mức không muốn kiểm tra tin nhắn nữa.

Cho dù có là Dục Minh cũng vô dụng thôi... nhưng anh sắp đi sang Mỹ rồi. Mấy năm tới, cô sẽ không thể gặp được anh nữa. Điều này khiến cô thấy vô cùng chua xót.

Tịch Dương hoang mang, không biết là mình đang hờn giận, hay tủi thân, hay uất ức, hay đau đớn...? Đây là lần đầu tiên cô trải qua tất cả những cảm xúc hỗn độn này, cùng một lượt.

Hoàng Túc Trạch hằng ngày đều ghé qua phòng, thăm khám cho cô. Anh né đi mỗi khi thấy Lam Bách ở trong phòng. Nhưng lần nào cũng trông thấy cô thất thần nằm trên giường bệnh. Mặt còn nhợt nhạt hơn cả tấm ga và chăn trải giường. Chỉ có hai mắt là đỏ ửng, nước mắt cứ không ngừng rơi. Đôi đồng tử trống trải vô cùng.

"Tại sao em vẫn chưa chịu làm phẫu thuật?".

Hoàng Túc Trạch không nén được sự hiếu kỳ về cô gái nhỏ này. Rốt cuộc, chính anh là người mở miệng bắt chuyện trước.

Tịch Dương quệt tay lau vội nước mắt.

"Không có gì, do em sợ thôi!".

"Thật vậy sao? Nhưng cứ thế này, em sẽ không thể rời khỏi bệnh viện được đâu".

Hoàng Túc Trạch thân thiện nói chuyện với cô như đang nói chuyện với một đứa bé.

"Em... không thể ra khỏi đây sao?".

Anh gật đầu.

"Phẫu thuật không đáng sợ như vậy đâu. Chữa lành rồi, tim em sẽ khoẻ lên. Lúc đó em có thể đi chơi thoả thích, sống thoả thích...".

"Vậy em... có thể có chồng, có con không?".

Hoàng Túc Trạch yên lặng nhìn cô.

"Cái đó... thì vẫn không nên...".

Tịch Dương cười buồn.

"Nhưng chẳng phải, chỉ cần còn sống thì chuyện gì cũng có thể xảy ra phải không?".

Cô quay đầu, liếc nhìn Hoàng Túc Trạch. Ở Hoàng Túc Trạch không có vẻ bất cần và hờ hững như Thần Hi, anh là kiểu người rất thư sinh, ấm áp và dễ mến. Thảo nào bác sĩ La lại nhận anh làm học trò, rõ ràng Hoàng Túc Trạch là thế thân hoàn hảo nhất.

Tịch Dương trước sự kiên trì của anh, chỉ đành gật đầu.

"Dạ, em biết rồi...".

Nhưng Hoàng Túc Trạch nhìn ra được, cô không có vẻ gì là để ý tới lời anh nói. Hoàng Túc Trạch không còn biết nói gì, chỉ đành đi ra ngoài.

Tới tận hôm thứ sáu, Tịch Dương mới gom đủ hết can đảm để mở điện thoại, nhắn cho Thần Hi một tin.

[Thần Hi, em về nước rồi. Mai chúng ta gặp nhau đi!]

Tịch Dương đánh cược hết tất cả để đi gặp anh một lần, dưới hình dạng gốc thật sự Lam Tịch Dương. Thần Hi có chấp nhận được thì chấp nhận. Còn không thì thôi...

[Sao bây giờ em mới chịu nhắn cho anh vậy hả? Sao em về đây cũng không nói một tiếng?]

Thần Hi nhắn liên hồi cho cô.

Cả một tuần không thấy hình bóng cô đâu. Dục Minh đã chơi trò mất tích với anh. Anh còn chưa kịp hỏi cô địa chỉ của cô ở Mỹ.

Rồi anh lại thấy cô im lặng dài.

[Ở đâu? Mấy giờ? Em nói đi!]

[Trung tâm thương mại Prestigious. 3h chiều. Không gặp không về]

[Được]

Thần Hi nhắn một tin gọn lỏn rồi im lặng hờn lẫy, mà nhận ra là ở đầu dây bên kia không hề quan tâm, anh lại mặt dày hạ giọng hỏi.

[Bây giờ em đang ở đâu?]

Dục Minh lại tiếp tục chơi trò mất tích, thật khiến anh phát điên. Có phải thế giới đang quay vòng ngược không? Tại sao phụ nữ đều đồng loạt giở chứng với anh? Tịch Dương cũng thế mà Dục Minh cũng thế.

Cố Tuyền và Vương Lâm nói cô không muốn gặp anh. Biết vậy nên anh đã nhắn tin và gọi cô xin lỗi rồi nhưng đều không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.

[Khoan đã, anh còn chưa có số điện thoại của em]

[Anh cứ đến đó, em sẽ có cách tìm tới anh]

Đến số điện thoại cũng không cho, Thần Hi và Dục Minh thật sự đang là bạn trai - bạn gái ư?

Tịch Dương đã định sẽ trốn viện đi. Thường thường, giờ trưa là giờ chuyển ca giữa Vương Lâm và Từ Viên. Vào buổi sáng khi Vương Lâm qua đây, Tịch Dương đã nhờ bà mang đến cho cô một bộ váy thật xinh xắn.

Vào tầm Vương Lâm và Từ Viên đổi ca, thường hai người sẽ kéo nhau ra trò chuyện riêng một lúc. Tịch Dương nhân lúc này tháo dây truyền, bò xuống giường bệnh, vào nhà vệ sinh thay đồ rồi lẻn ra ngoài.

Trùng hợp thay đó lại vào giờ của Hoàng Túc Trạch ăn trưa, nếu là bệnh nhân khác, có khi anh đã còn chẳng nhớ đó là ai. Nhưng người đó lại là Lam Tịch Dương, người đã để lại một ấn tượng sâu sắc, không thể xoá nhoà trong lòng anh.

Có lẽ vì thế mà Hoàng Túc Trạch nghiên cứu bệnh án của cô đặc biệt kỹ. Không có khả năng nào mà hiện tại thầy của anh - bác sĩ La lại cho cô xuất viện được, với tần suất suy tim cao ngất ngưởng thế này.

Cửa thang máy chầm chậm đóng lại. Tịch Dương còn tưởng mình đã thoát rồi. Cho đến khi cô trông thấy bác sĩ học trò của bác sĩ La đột nhiên tiến về phía cô chặn lấy cửa thang máy.

"Em không thể rời viện được!" - Hoàng Túc Trạch nghiêm túc nói.

"Nhưng em cần phải đi ngay bây giờ. Em có việc rất gấp, cần phải xử lý!".

"Chuyện gì có thể quan trọng hơn tính mạng của em nữa hả? Lam Tịch Dương?".

Lúc này thì đột nhiên cô thấy Từ Viên đang đi kiếm mình. Chẳng nói chẳng rằng, cô kéo lấy tay Hoàng Túc Trạch vào thang máy, lấy người anh che đi cô rồi nhấn nút đóng cửa lại.

Hoàng Túc Trạch ngỡ ngàng nhìn cô, còn không dám tin cô cả gan như thế. Tịch Dương dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh.

Ánh mắt cô vốn đã tròn to hệt như một chú nai nhỏ nay còn lấp lánh, nũng nịu.

"Bác sĩ..." - Cô nhìn vào bảng tên trên áo blouse của anh - "...Hoàng, anh làm ơn giúp em. Chỉ một lần này thôi! Em thật sự có chuyện phải đi. Gấp lắm".

Hoàng Túc Trạch vốn không phải là một người cứng rắn. Lại đối với vũ khí tối thượng này của con gái, anh không có cách nào chống cự lại được, đành thở dài.

"Thôi được rồi. Nhưng em phải đưa anh theo cùng. Lỡ em ra ngoài phát bệnh một mình thì ai chịu trách nhiệm đây?".

Tịch Dương không muốn Hoàng Túc Trạch đi theo lắm. Cô đã định há miệng phản đối nhưng lại thôi. Rốt cuộc thì một người bác sĩ có thể am hiểu gì được về cuộc sống của cô chứ? Cho dù có biết thì cũng làm gì được.

Đối với Tịch Dương, Hoàng Túc Trạch chỉ là một người dưng, không quen không biết.

"Để anh gọi điện xin nghỉ rồi anh sẽ đưa em đi!".

"Bác sĩ, anh có thể chỉ đứng ở ngoài nhìn thôi có được không?" - Tịch Dương hỏi, dẫu sao chuyện này cũng không được hay cho lắm.

"Được. Được. Anh đâu phải đi theo em để mà hóng hớt đâu? Em đừng lo!".

Hoàng Túc Trạch lấy xe từ trong bệnh viện, chở cô đi đến Prestigious mall. Còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn mà điện thoại của cô cứ không ngừng rung lên cấp bách.

[Em đang ở đâu? Anh tới đây rồi!]

[Em đang trên đường tới. Anh cứ đứng trước cửa Starbuck chờ em đi]

"Là đi hẹn với bạn trai?".

Hoàng Túc Trạch rốt cuộc vẫn hỏi.

Tịch Dương suy nghĩ một hồi.

"Không phải đâu!".

"Em đánh son, còn mặc váy đẹp như vậy? Em thật sự nghĩ không có ai nhận ra sao?".

Chưa gì mà Tịch Dương đã bị bắt thóp rồi.

"Không phải vậy đâu. Anh đừng hiểu lầm!" - Tịch Dương yếu ớt chống chế.

Hoàng Túc Trạch bị dáng vẻ ngốc nghếch thật thà của cô chọc cười.

"Ừ phải rồi. Anh không hiểu lầm đâu. Em yên tâm!".

Tịch Dương nghe thấy vậy, ngây thơ yên tâm. Hoàng Túc Trạch càng nhìn càng thấy cô không khác gì một đứa con nít. Cho dù đánh son lên rồi thì cũng chẳng khác mấy mấy đứa trẻ con bị bắt lên sân khấu hát một cách miễn cưỡng ở trường mầm non.

Trung tâm thương mại vào tầm này khá đông đúc. Tịch Dương vừa đi qua được hai tầng đã liền thấy mệt mỏi.

"Hay là nghỉ một lát?".

Hoàng Túc Trạch trông cô không ổn chút nào.

"Không, em có việc gấp mà!".

"Em hẹn người đó lúc 3h mà phải không? Vẫn còn sớm lắm, chúng ta vừa đi vừa nghỉ một chút. Đừng để bản thân gắng sức quá!".

Hoàng Túc Trạch đưa Tịch Dương ngồi xuống một dải ghế gần đó, cho cô thở. Tới giai đoạn này, hơi mệt một chút khó thở thì cũng không có gì lạ lẫm.

Nhìn bộ dạng hối hả cố gồng của Tịch Dương, Hoàng Túc Trạch đoán phải là người quan trọng lắm.

Nghỉ được một chút rồi thì Tịch Dương khẳng khái đi tiếp. Lần này thì cô đẩy Hoàng Túc Trạch ra xa, bảo anh đi phía sau cô xa xa một tí. Hoàng Túc Trạch biết ý nên không lại gần nữa.

Tịch Dương đã trông thấy Thần Hi. Tim cô đập như điên vì hồi hộp. Anh vẫn cao như thế, hiên ngang đứng thẳng, nổi bật giữa đám đông. Còn cô thì vẫn quá nhỏ bé.

Lồng ngực cô khó khăn hít vào rồi thở ra. Cuối cùng thì anh có chịu chấp nhận cô hay không đây?

[Em đến đâu rồi?]

[Em sắp đến rồi!]

Đứng cách nhau không bao xa mà vẫn phải trò chuyện với nhau qua điện thoại bé xíu. Tịch Dương muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này. Biết đâu đã là thời khắc cuối cùng bọn họ cùng được ở bên nhau?

[Thần Hi, em muốn nói với anh một điều, em thật sự rất yêu anh]

Khoé môi Thần Hi từ xa cong lên. Tuy nhiên, anh vẫn chưa hết giận vì sự mập mờ lẫn cách cô biến mất vô căn cứ, nên chỉ hờ hững đáp lại.

[Ừ]

Tịch Dương có hơi hụt hẫng, nhưng vẫn chậm chạp đi tới.

"Thần Hi!" - Cô gọi.

Trên khoé môi anh nở ra nụ cười, rồi ngay lập tức vụt tắt khi ánh mắt kia chạm đến mặt cô.

Một sự hụt hẫng không thể giấu được.

"Tịch Dương?..." - Thần Hi lắp bắp - "Sao em lại ở đây?".

Mẹ anh còn bảo cô phải nằm viện. Hôm nay đã thấy cô khoẻ mạnh thế này rồi. Thần Hi đang tự hỏi hay điều mà bọn họ cố tình muốn giấu anh, đó là Tịch Dương không hề có bệnh?

Tịch Dương tuy đau lòng nhưng vẫn cố hỏi.

"Sao vậy? Anh không vui khi nhìn thấy em à?".

"Ừa! Mau đi đi!" - Thần Hi đẩy Tịch Dương ra xa - "Đừng đến đây phá hỏng chuyện tốt của anh!".

Mặt Tịch Dương tối sầm. Cô nín thở, vẫn cố nói, sợ nước mắt lại rơi. Dù sao hôm nay nhất định cô phải nói ra những điều này.

"Thần Hi... Thật ra em..." - Cô lúi húi mở điện thoại - "Em chính là...".

Tịch Dương ngước lên thì thấy anh đang mất kiên nhẫn nhìn cô.

"Nói gì thì nói nhanh đi!".

Tịch Dương cố giấu tiếng nấc trong họng. Giọng ngày một nhỏ.

"Em chính là người đã trò chuyện với anh suốt mấy tháng nay... Em chính là...".